Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống hằng ngày của chúng tôi lại trở về như cũ.

Nghi thức xuyên qua của Bàn Tử thực hiện ba lần một tuần, nhưng tôi không còn xuyên qua nữa. Muộn Du Bình cảm thấy nghi thức thế này phải làm nhiều vào mới khiến tôi nâng cao khả năng miễn dịch.

Trước khi ăn tết, Tiểu Hoa và Hạt Tử đến đây chơi, đồng thời mang theo một nhà thiết kế, bọn họ muốn xây một trang trại trên núi, rảnh rỗi lại tới đó nuôi cá và trồng rau để cảm nhận cuộc sống nông thôn giản dị. Tôi và Muộn Du Bình liếc mắt nhìn nhau, có lẽ sự tình không đơn giản như vậy.

Hắc Hạt Tử cầm một bản vẽ mặt phẳng, hắn bảo do tự tay hắn vẽ nên, nhưng bố cục lại rất giống phong cách của Giải Vũ Thần. Phía trước là khu tiếp khách, phía sau là khu giải trí, ở giữa là khu nghỉ ngơi, thậm chí còn có cả một bể cá Koi. Tôi chỉ vào khu vực ở Đông Bắc chưa ghi chú rõ trên bản vẽ, hỏi Hắc Hạt Tử đây là chỗ nào.

Hắc Hạt Tử bảo đây là khu hồi ức.

Hồi ức gì quan trọng đến nỗi có cả một căn phòng? Tôi cực kỳ khó hiểu, sau này cũng chẳng giải thích được.

Muộn Du Bình nhìn thoáng qua, sau đó nói với tôi: "Cậu nhớ không, có một lần chúng ta về quá khứ, cậu và Giải Vũ Thần bị nhốt trong nhà kho."

Sau đó Giải Vũ Thần trèo ra ngoài tìm viện binh, viện binh không đến, còn đạp lên tôi ngã sấp mặt.

"Hồi ức này có gì đáng nhớ?" Tôi hỏi Hắc Hạt Tử.

Hắc Hạt Tử thở dài, bày ra vẻ mặt 'cậu đúng là tấm chiếu mới': "Chuyện cũ chỉ có thể hồi ức thôi."

Tiểu Hoa đi tới hỏi chúng tôi đang nói gì, chúng tôi ăn ý ngậm chặt miệng, làm bộ như không có chuyện gì cả.

Lúc ăn trưa, tôi bóng gió hỏi Tiểu Hoa có nhớ chuyện chúng tôi bị nhốt lại hồi còn nhỏ hay không. Y nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói: "Nhớ chứ, khi ấy cậu sợ tới nỗi khóc hu hu, tôi phải dỗ cậu thật lâu."

Tôi méo miệng, cốt truyện này khác hẳn trong trí nhớ của tôi.

"Cậu khen tôi rất tốt, sau này lớn lên nhất định phải lấy tôi làm vợ." Tiểu Hoa gật đầu, vẻ mặt không giống như đang nói dối.

Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử đồng thời trao đổi ánh mắt, sau đó nhìn về phía chúng tôi.

"Cậu và Giải Vũ Thần?" Giọng điệu của Muộn Du Bình lộ vẻ hết hồn.

"Không phù hợp chút nào." Hắc Hạt Tử bình tĩnh hơn nhưng cũng rất dồn dập.

Tôi và Tiểu Hoa nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Sau đó chúng tôi ôm nhau ra vẻ ngọt ngào, cho dù trời sập xuống cũng không xa nhau, thốt ra những lời kịch sến súa mùi mẫn.

"Ngô Tà, cưới tôi đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?"

Tôi sửng sốt, giống như Giải tổng thật sự sẽ không diễn kịch: "Tôi là loại người nông cạn như vậy sao!" Tôi đứng dậy chỉ vào mặt y: "Tôi chỉ nhìn trúng gương mặt của cậu mà thôi, không liên quan gì đến tiền của cậu hết."

Muộn Du Bình hít một hơi sâu, sau đó cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn chẳng quan tâm chuyện bên này.

Còn Hắc Hạt Tử xem rất nhập tâm, thậm chí lấy điện thoại ra chuẩn bị quay lại: "Hai người có thể tập trung hơn vào lời thoại của mình không? Phải nhấn nhá hơn nữa, kỹ năng diễn xuất cần cải thiện thêm."

Tôi và Tiểu Hoa không còn hứng thú nữa, chậm chạp ăn cơm, cảm thấy cuộc đời này sao mà nhàm chán quá.

Sau khi ăn xong, tôi mới nhận ra hiện trường thiếu một người, Bàn Tử đã biến mất khi còn dư lại nửa chén cơm thứ hai, tôi tưởng hắn ngủ quên trong phòng bếp rồi, tuy rằng chuyện này đã từng xảy ra nhưng phòng bếp không có người.

Muộn Du Bình cũng có vẻ hào hứng: "Đến lượt Bàn Tử rồi?"

Tiểu Hoa và Hắc Hạt Tử ăn xong thì lên núi trang trí căn nhà, tôi và Muộn Du Bình ngồi trong phòng khách. Sau khi chúng tôi cùng ăn xong một ly sữa chua, gặm được nửa quả dưa hấu, Muộn Du Bình sắp ngủ gật đến nơi rồi thì mới thấy Bàn Tử từ ngoài về, không biết đi đâu mà cả người toàn là bùn đất.

"Anh thành công rồi Bàn Tử! Anh gặp được người mình muốn gặp chưa?" Tôi hỏi.

Bàn Tử hít sâu một hơi, đi đến trước mặt chúng tôi dùng hết sức lực vung người khiến cả tôi và Muộn Du Bình dính đầy bùn theo. Chiếc sofa cũng chịu chung số phận, đồng thời có cả Tây Tạng Hoàng ở trên sofa chưa kịp chạy trốn.

"Anh làm gì đó!" Tôi vỗ tai, không biết bùn có chui vào đầu hay không.

"Bàn gia chịu hết nổi rồi, sao đi đến đâu cũng thấy hai người các cậu vậy! Tôi đã xuyên đến Ba Nãi rồi nhưng vẫn không nhìn thấy." Bàn Tử ngồi trên sofa, tức giận như con cá nóc phình to.

"Tâm linh tương thông, không thì chúng ta thử lại nhé?" Tôi đưa khăn lông qua, Bàn Tử nhận lấy rồi lau mặt.

Muộn Du Bình đang gỡ bùn trên tóc xuống: "Chúng ta đã bên nhau quá lâu, dù xuyên đến thế giới song song thì chúng ta vẫn sẽ gặp nhau thôi. Đây là vận mệnh."

"Vậy tôi có thể đổi Ngô Tà lấy Vân Thái không?" Bàn Tử nhìn hắn.

Muộn Du Bình chớp mắt: "Vậy tôi có thể đổi anh lấy Ngô Tà không?"

Bàn Tử bất lực tại chỗ: "Bàn gia cùng các cậu vào sống ra chết, lên trời xuống đất, vậy mà Tiểu Ca muốn đổi tôi lấy Ngô Tà, cậu muốn hai Ngô Tà làm gì? Mỗi ngày bọn họ lải nhải như vậy mà cậu cũng chịu được sao?"

"Chỉ nêu ví dụ để chứng minh chuyện này không có khả năng thôi." Muộn Du Bình lau kiểu gì cũng không gỡ được đám bùn trên tóc, hắn dứt khoát cầm lấy kéo cắt phăng phần tóc trước trán.

Tôi nhìn cái trán trơn bóng của hắn, thầm nghĩ chống nắng là việc rất quan trọng, trán hắn trắng hơn khuôn mặt rất nhiều, mặc dù mặt hắn cũng đã trắng trẻo hơn người bình thường rồi.

Bàn Tử ngồi xuống một lần nữa vì bị Muộn Du Bình chọc cười: "Tiểu Ca, hahahaha, cho dù có đẹp trai thì cũng không thể làm vậy, nếu cậu cắt hết tóc mà nó không mọc ra nữa thì sao?"

Tôi nghĩ Bàn Tử nói đúng, bèn lấy kéo cắt luôn tóc cho Bàn Tử. Bàn Tử không chịu thua, cũng cắt cho tôi quả đầu đinh, nhìn vào đặc biệt trẻ trâu.

Muộn Du Bình rất vừa lòng, sau đó để chúng tôi cắt luôn cả phần tóc phía sau của hắn.

Lúc bọn Tiểu Hoa quay về, ba người chúng tôi đã hoàn thành ba tác phẩm vĩ đại, Bàn Tử đặt một cái tên thật cháy cho kiểu tóc mới của chúng tôi, ba anh em cải tạo lao động.

Tiểu Hoa cảm thấy chúng tôi có thể tạo thành một tổ hợp, dù sao bình thường y cũng dùng tóc giả khi hát hí. Y cầm lấy kéo, mỉm cười nhìn Hắc Hạt Tử.

"Tôi không hát hí, không cần thiết làm vậy đâu. Tôi có thể không gia nhập tổ hợp này sao?" Hắc Hạt Tử nhìn chúng tôi.

"Tiểu Ca, ra tay đi." Bàn Tử gào lên.

Muộn Du Bình và tôi mỗi người một bên bắt lấy cánh tay của Hắc Hạt Tử, Bàn Tử ở bên cạnh cổ vũ, Tiểu Hoa không chút do dự cắt phăng đám tóc. Hắc Hạt Tử kêu rên thảm thiết, đến khi đi về vẫn còn không ngừng chửi chúng tôi.

Quả đầu của tôi bị Bàn Tử cắt hỏng hoàn toàn, thật sự không thể sửa lại hình dạng hoàn chỉnh, tôi bèn dứt khoát cạo trọc đầu. Sau đó Tiểu Hoa mua mười mái tóc giả tặng chúng tôi, nhưng Muộn Du Bình từ trước đến nay không đội lên.

Dường như hắn cũng đã thay đổi, trước kia hắn tránh trong đám đông, sợ bị người khác để ý. Bây giờ hắn sẽ chủ động chọc chúng tôi cười, thấy chúng tôi đang nói chuyện cũng sẽ chủ động nói mấy câu.

Quả nhiên đầu tóc là thần chú kim cô, Muộn Du Bình với quả đầu mới đã cởi mở hơn trước rất nhiều.

Tôi cảm thấy như vậy không ổn lắm, rất mất chất Muộn Du Bình, quá OOC. Bàn Tử cười: "Con người ai cũng phải thay đổi, bây giờ cậu thành đầu trọc, có phải lợi hại hơn trước đây nhiều đúng không?"

Tôi tháo tóc giả xuống, tự nhiên cảm thấy khung cảnh xung quanh sáng sủa hơn thật.

Không biết Muộn Du Bình từ đâu đi tới đè lại tay tôi: "Vẫn nên đội vào đi."

Tôi giận tím người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net