Thập niên nhất mộng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Thảo

Một vài đoản nhỏ tui viết trong lúc feel so đíp :v

1. Đom đóm

Đom đóm lập lòe trong màn đêm. Không khí oi nồng của mùa hạ đã dịu bớt về khuya. Trước hiên nhà, vô số những đốm sáng nho nhỏ bay lượn, trông như những bụi sao nhảy múa lấp lánh xung quanh. Ngô Tà không ngừng phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, ngồi xuống bên cạnh Trương Khởi Linh.

"Đom đóm đẹp quá!"

Trương Khởi Linh không đáp lại, mà cậu cũng chẳng mong hắn nói, vì thế cậu im lặng nhìn ngắm những sinh linh bé nhỏ đang tỏa sáng. Có một vài đốm sáng yếu ớt bừng lên rồi vụt tắt, biến mất giữa trời đêm.

"Đom đóm thật kiên cường, nó sẽ làm hết sứ mệnh của mình rồi chết."

"Nhưng chẳng ai nhớ nó."

Trương Khởi Linh nói.

Ngô Tà ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng rồi cậu vẫn ngẩng đầu ngắm bầu trời, mỉm cười nói.

"Có lẽ vậy, nhưng chí ít nó đã đem đến ánh sáng cho một ai đó, dù chỉ một chút."

Lần này đến lượt hắn quay sang nhìn Ngô Tà, nhưng cậu vẫn như cũ ngẩng đầu ngắm những con đom đóm. Trương Khởi Linh nhìn sâu vào mắt cậu, trong đó lấp lánh những vì tinh tú, hắn muốn ngắm nhìn lâu hơn ánh mắt này, nụ cười này.

Ngô Tà...

Hắn mấp máy môi muốn nói.

Cậu rất giống những con đom đóm đó.

Nhưng những lời thì thầm kia đã hòa vào những cơn gió đầu hạ.

Trương Khởi Linh bắt lấy một con đom đóm, sau đó khẽ xòe tay ra trước mắt cậu.

"Cậu nói đúng, đom đóm rất đẹp."

Ngô Tà vui vẻ nhìn hắn.

Cảm ơn cậu đã là ánh sáng của tôi.

Lời tác giả: đây chỉ một câu chuyện tui chém gió về đom đóm, thực tế đom đóm sẽ sống được 3-4 tuần, để biết thêm về tập tính của loài côn trùng này, mời các bạn tra google.

2. Giao thừa

Đã là 11h30', chỉ còn nửa tiếng là tân niên. Ngô Tà, Tiểu Ca và Bàn Tử ngồi trên ghế xem chương trình cuối năm. Bàn Tử ngáp ngắn ngáp dài.

"Năm nào cũng chỉ có mấy chương trình này, chán quá đi."

Ngô Tà lười biếng lấy điều khiển chuyển kênh.

"Sắp đến giao thừa rồi, lúc ấy sẽ có pháo hoa."

Ngô Tà nhìn sang Trương Khởi Linh, hắn vẫn ngẩn người coi chương trình trên tivi.

"Tiểu Ca này, anh đã bao giờ ngắm pháo hoa chưa?"

Trương Khởi Linh chậm rãi lắc đầu. Thật ra hắn từng thấy pháo hoa rồi, nhưng nó chỉ là mấy vệt sáng nổ bùm bùm trên bầu trời, ngoại trừ mấy âm thanh làm hắn khó chịu, pháo hoa chả để lại cho hắn một ấn tượng gì. Vì thế Trương Khởi Linh tự động loại nó ra khỏi ký ức.

"Vậy à... Tiếc thật đấy! Pháo hoa rất đẹp, còn nhớ hồi nhỏ, giao thừa năm nào cha mẹ cũng cõng tôi đi xem pháo hoa. Khung cảnh rất náo nhiệt."

"Cậu thích xem pháo hoa?"

"Cũng không hẳn." Ngô Tà chỉ là thích khoảnh khắc được cùng ai đó ngắm pháo hoa lóe sáng trên bầu trời.

Bàn Tử ở một bên đột nhiên nói chen vào.

"Không bằng lát nữa ra sân đi, từ đây cũng có thể thấy người ta bắn pháo hoa ở khu trung tâm."

Đồng hồ đã sắp điểm 0h ngày hôm sau. Cả ba người cùng bước ra sân, đột nhiên trên bầu trời từng chùm từng chùm pháo hoa lóe sáng rực rỡ, cả một khoảng trời như bừng sáng. Những tia sáng lấp lánh vụt lên rồi lại rủ xuống như bức màn kim cương đính trên tấm thảm nhung đen khổng lồ. Khung cảnh rực rỡ động lòng người. Ngô Tà quay sang nói với Trương Khởi Linh.

"Anh xem, pháo hoa rất đẹp."

"Ừ."

Hắn khẽ cười rồi lại nhìn lên bầu trời.

Cảm xúc lúc này thật khác so với lần đầu hắn nhìn thấy pháo hoa, có lẽ vì người bên cạnh.

Có lẽ chỉ cần được ở bên ai đó, mọi thứ đều trở nên thật lung linh ấm áp.

Trương Khởi Linh đan tay vào tay Ngô Tà, người kia cũng nhẹ nhàng siết lại. Hắn thấy cậu xích lại gần mình, khẽ thì thầm.

"Tiểu Ca, chúc mừng năm mới."

Lời tác giả: tui rất thích viết về những thứ bình yên vui vẻ thế này của Thiết Tam Giác.

3. Ngày mưa

Thôn Vũ, đúng như tên của nó, ở đây hay gặp nhất là mưa. Những ngày mưa như trút nước, tầm tã khiến tâm trạng người ta cũng trở nên ủ dột.

Ngô Tà ngồi trên võng bắc trong hiên nhà, cậu khẽ đung đưa. Tầm mắt dõi ra xa, mơ hồ vô định trong làn mưa. Đột nhiên, một tấm chăn phủ lên người cậu, cảm giác ấm áp bao bọc làm Ngô Tà thấy dễ chịu.

"Mưa lạnh."

Trương Khởi Linh ngồi xuống bên cậu, đưa cho cậu một cốc nước ấm. Đôi tay lạnh lẽo của Ngô Tà dần ấm lên.

"Ở đây cứ mưa suốt cả ngày."

Ngô Tà chỉ thuận miệng nói, Trương Khởi Linh thì yên lặng lắng nghe cậu.

"Tiểu Ca, anh biết không, tôi đã từng mơ thấy một ngày tôi già đi, ngồi nhìn ra màn mưa bên ngoài giống như thế này... Hồi tưởng lại mọi chuyện đã qua."

"Mọi chuyện đã qua rồi."

Trương Khởi Linh lẳng lặng nhìn cậu.

Ngô Tà bật cười.

"Anh nói đúng, kết thúc rồi. Nhưng tôi cứ ngỡ mình lại đang mắc kẹt trong một giấc mơ dài. Đến khi tỉnh giấc, những ngày mưa ở thôn Vũ không còn... Anh cũng không còn."

Ngô Tà vẫn tiếp tục ngắm khung cảnh yên bình của thôn Vũ trong mưa.

"Sẽ không."

Ngô Tà mỉm cười nhắm mắt lại. Trương Khởi Linh dịu dàng hôn lên khóe mắt cậu như muốn trịnh trọng nói rằng...

Tôi vẫn luôn ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net