Chương 208

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi đúng là phục Bàn Tử, giúp hắn sửa sang lại cánh dù, lúc hắn thả người nhảy ngoạn mục, tôi tưởng sẽ nhìn thấy thiên sứ gãy cánh xiêu xiêu vẹo vẹo bay tới đối diện, kết quả tôi nhìn thấy một quả cân đeo cờ ngã thẳng xuống.

Bàn Tử á một tiếng, nháy mắt đã rơi vào bóng tối, tôi thầm mắng trong lòng đậu xanh, ngu ngốc ngã chết rồi, kết quả vào giây phút tia sáng mất hút, dù của Bàn Tử cuối cùng cũng bung ra, xoẹt vào bóng tối.

Chúng tôi mấy mặt nhìn nhau, ánh đèn pin của Hạt Tử chiếu ra ánh sáng yếu dần đến chỗ hoàn toàn tối đen, nhìn ra khoảng cách vô cùng xa, vốn dĩ chúng tôi cho rằng nơi đó hẳn là mặt đất, nhưng quỹ tích trượt xuống ban nãy của Bàn Tử, hiển nhiên bên dưới vẫn là khoảng không.

Chúng tôi mặc niệm một lát, nghe thấy bên dưới truyền lên ngôn ngữ gõ của Bàn Tử: "Mẻ răng rồi, đối diện toàn là hình nộm da người, ông đây đạp một con, tự mình làm Di Lặc."

Tất cả chúng tôi đều thở phào, tôi đáp lại hắn: "Anh có thể đáng tin chút không, anh ngã ở đây tro cốt cũng không thu được."

Bàn Tử đáp: "Các cậu mau lên, chúng ta cùng đường phản kích tại đây."

Đèn pin chúng tôi rọi xuống dưới, căn bản không nhìn thấy Bàn Tử ở đâu, sắc mặt Muộn Du Bình trầm xuống, tôi liền biết không hay rồi, hiển nhiên độ sâu của nơi này vượt quá phỏng đoán của y.

Hiện giờ tôi có thể từ biến hóa cực nhỏ, biết được Muộn Du Bình có khống chế được cục diện xung quanh hay không, không như trước đây y đẩy tôi chạy thì mới biết sắp chết. Dọc đường tới đây, tôi tương đối điềm tĩnh vì tôi cảm thấy y cũng không đặc biệt căng thẳng với tình huống xung quanh. Nhưng lúc này sắc mặt y theo tôi thấy là có vấn đề rồi.

"Trên hoành phi của tầng này viết gì vậy?" tôi hỏi, nhìn xuống theo Muộn Du Bình, nơi này cũng quá sâu rồi. Hắc Hạt Tử nói: "Thanh Tịnh Mạt Kiếp."

Ngón tay tôi tính toán một chút, đây đã là tầng sâu vô cùng, xuống thêm nữa thì sẽ đến đơn vị nhỏ nhất trong các đơn vị đo lường Phật giáo, gọi là Niết Bàn Tịch Tĩnh, trong cuộc sống của người cổ đại, Niết Bàn Tịch Tĩnh gần như bằng với vô cùng bé. Cũng chính là nói, độ sâu của tầng này xuống thêm nữa, gần như sẽ đạt đến vô hạn vĩnh hằng.

Tôi sờ sờ sau cổ, bụng nghĩ mình hôn mê bao lâu, trong lúc tôi hôi hôn mê, bọn họ đã chạy bao lâu? Tôi suy diễn thử hình ảnh sau khi tôi hôn mê bọn họ cõng tôi lẳng lặng chạy như điên, đột nhiên có phần xấu hổ. Cảm thấy lời của mình có phải quả thực nhiều quá rồi không.

Một bên Hắc Hạt Tử đi đến vỗ những xà đá kia, nơi này cũng không chuẩn xác như hoàng lăng thực sự, xà đá có lớn có nhỏ, cắm trong vách đá, Hắc Hạt Tử dùng sợi thừng an toàn duy nhất trên người quẳng lên một thanh xà đá tương đối thô ở đoạn giữa bậc thang hình chữ Z, cột bản thân phía dưới xà đá, nói tóm lại, chúng tôi đều thử nghiệm, chọn xong chỗ giấu mình. Chúng tôi lại tắt đèn pin.

Xung quanh rơi vào bóng tối tuyệt đối. Đương nhiên chúng tôi cũng không thể treo như thế, dù sao cũng còn một ít thời gian, chúng tôi nằm lên xà đá trước, đợi bên trên có bất cứ động tĩnh nào, chúng tôi lập tức lăn xuống dưới xà đá, kéo căng thân mình làm trạng thái ngụy trang.

Tôi cảm thấy mình có hơi giống côn trùng hình dạng như nhánh cây, cảm thấy có hơi buồn cười. Thấy mọi người đều không nói chuyện, tôi bảo: "Bây giờ tôi có thể nói chút gì đó rồi chứ."

"Trước đây không cảm thấy cậu lôi thôi như vậy." Hắc Hạt Tử nhẹ giọng bảo.

"Tôi chỉ muốn biết, đằng sau cổng Thanh Đồng là cái gì, tôi nghĩ nếu tôi đã sắp chết, có thể ghé tai tôi một câu không?" tôi nhìn về hướng Muộn Du Bình nói.

Bên đó không có hồi âm, tôi bảo: "Nếu tôi sắp chết, anh ghé tai tôi nói một câu, sau đó tôi sẽ an lòng ra đi. Bằng không anh đốt ba nén nhang cũng không xua được tôi."

Bên đó vẫn không có hồi âm, tôi thầm thấy quái lạ, lắng nghe thử, bên đó không có chút động tĩnh nào, mở đèn pin lên, rọi sang bên đó, liền nhìn thấy vị trí của Muộn Du Bình vừa nãy, không có người.

Trong lòng tôi khẽ động, thầm đcm, người đâu? Té xuống rồi sao? Hay là thừa lúc tối bỏ chạy? Gần như cùng lúc liền trông thấy trên đầu một đốm sáng bay xuống như sao băng.

Là pháo lạnh.

Quả nhiên đến rất nhanh, Hắc Hạt Tử nhẹ giọng mắng: "Tắt đèn pin." tôi chỉ đành lập tức tắt đèn đi, trong lòng thầm mắng, lần này hay rồi, Muộn Du Bình đi đâu rồi.

Trên đầu bùm một tiếng, một quả đạn tín hiệu từ trên bay xuống, nổ vào một vị trí phía trên chúng tôi, quả nhiên là trang bị đầy đủ.

Dưới ánh sáng cực mạnh, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoàn toàn vách tháp đối diện, tôi nhìn thấy vô số hình nộm da người chất lớp lớp trên đó, bề mặt toàn là mảnh lưu huỳnh, da người đều đã biến thành màu đen, màu sắc gần như bong tróc toàn bộ. Trên thân những hình nộm da người này, đều là đủ loại nhạc cụ. Phần lớn đã mục nát chỉ còn một động tác.

Đây là một sàn nhạc, mà sau lưng những hình nộm da người, tôi nhìn thấy khe nứt thân núi cực lớn, từ trên kéo dài xuống dưới như sét đánh, bên trong toàn bộ đều là lưỡi gà thanh đồng trông như những cái vảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi