Chương 209

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Suy đoán của Hạt Tử không sai, chỉ là kiến trúc sư khi đó cũng không cân nhắc đến mỹ quan, bọn họ dùng toàn phương thức dã man nhất. Khe nứt phía đối diện chắc là khe nứt tự nhiên của thân núi, kiến trúc sư thiết trí lưỡi gà thanh đồng truyền dẫn tiếng sấm và cộng hưởng, để khiến những lưỡi gà này có đủ khoảng trống cộng hưởng, bọn họ mới đào ra khoảng trống này của thân tháp.

Cho nên rất rõ ràng có thể nhìn thấy tượng thần ở đối diện, phù điêu trang trí trong khe nứt tinh xảo phức tạp, đến chỗ chúng tôi, chỉ có xà đá trông như sạn đạo.

Nhưng nếu chọn đu dây xuống, chỉ có thể chọn chỗ chúng tôi, bởi vì dây thừng của bọn họ có dài hơn nữa, cũng cần điểm tiếp nối.

Ánh đạn lóe lên dần dần lụi tắt, trong không khí tràn ngập mùi bột nhôm và bột magiê thiêu cháy, tiếp đó đèn neon buông xuống như sao băng, đây là những trang bị sang chảnh chỉ sử dụng trong thám hiểm quy mô lớn, cải tạo từ đèn mỏ. Nối bằng dây câu cá mập, thả xuống từng cái một, rơi xuống phía trên chúng tôi, chiếu ra một khu vực gần như hoàn toàn bị soi tỏ.

Chúng tôi vừa hay ở ngay dưới vùng sáng, bóng của xà đá che khuất chúng tôi. Lúc này tôi đã không lo được Muộn Du Bình đi đâu, chỉ có thể lăn xuống dưới xà đá, kéo căng thân mình, hy vọng trên kia nhìn không thấy chúng tôi.

Tiếp đó chúng tôi lại nghe thấy có người đu xuống phía trên mình, lại sau nữa có tiếng bộ đàm nói: "Nơi này sạch sẽ, thả hàng." liền nghe thấy trên kia rất nhiều dây thừng buông xuống, sau đó vô số gói hàng được thả xuống bằng dây thừng.

Tôi len lén thò đầu ra nhìn, bởi vì khuất sáng không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy trong không trung có vô số dây thừng và đèn mỏ neon hình thành một trạm nghỉ ngơi, có người đang cấp tốc dựng lưới an toàn và các loại lều bạt đánh dấu không phận.

"Có tiền, chịu thua." tôi nghĩ trong lòng, sau này tôi cũng không coi thường đồng tiền nữa, chỉ là học theo tật xấu của Hắc Hạt Tử, ít nhất tôi phải sống theo cách của Kim Vạn Đường mới được.

Dần dần người càng nhiều thêm, bởi vì chỉ ở trên chúng tôi độ cao chưa đến 20 mét, tôi căng thẳng đến mồ hôi lạnh đầy mình, rất nhiều người bắt đầu nói chuyện, độ tinh nhuệ của bọn họ đều hiện hết ra mặt. Rất nhanh tôi nghe thấy tiếng của ông chủ Tiêu, tiếp đó liền nhìn thấy tất cả đèn neon bắt đầu chầm chậm di chuyển xuống dưới, chầm chậm lướt qua chúng tôi. Xuống sâu phía dưới.

Tiếp sau tôi nhìn thấy một thứ toàn thân đầy máu, cùng lúc bị đặt xuống chậm rãi giữa những đèn neon kia. Tôi không nhìn rõ đó là cái gì.

Lúc xuống đến dưới chúng tôi khoảng mười mét, tôi nghe thấy ông chủ Tiêu hô lên với bên dưới tháp: "Ngô Tà, quà tôi tặng cậu, cậu xem có phải quen mặt không."

Từ góc độ của tôi nhìn kỹ xuống, nhìn thấy kiểu tóc của người máu thịt bầy hầy ấy, tôi nhận ra đó là Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa ở giữa ánh neon hoàn mỹ như biển sao, chìm trong bóng tối, cậu ấy không hề ngẩng đầu, không biết đã chết hay mất đi ý thức rồi.

Tim tôi gần như ngừng đập, ông chủ Tiêu vẫn ở trên kia hô to: "Đây là Ngô gia các người nợ tôi, các người cho rằng ông trời sẽ không nói với tôi sao? Ngô Tam Tỉnh, không có ông, tôi cũng đến được đây, Ngô gia các người giỏi giang lắm, nhưng vận may không ở chỗ các người. Vận may ở chỗ tôi. Chỉ cần nghe sấm thêm một lần, cậu trốn ở đâu tôi cũng có thể tìm ra cậu."

Tôi gần như phát run hỏi Hạt Tử: "Làm sao đây?" nghe qua giống như ông chủ Tiêu và chú Ba tôi có ân oán, chú Ba tôi không phải người sẽ để ân oán lâu như vậy. Thâm thù đại hận thế này, ít nhiều tôi nên biết một chút. Chú Ba, rốt cuộc chú đã chuốc bao nhiêu phiền phức cho Ngô gia vậy.

Lúc này trong đầu tôi chỉ còn lại Tiểu Hoa người đầy máu, nhưng tay chân tôi đang run rẩy, sát tâm trong lòng cũng nổi lên, một mặt là căng thẳng cực độ, không biết Tiểu Hoa sống hay chết, một mặt, tất cả cảm thông và thấu hiểu của tôi đối với người đang hô hào trên kia đều biến mất. Tôi sẽ không quan tâm người này rốt cuộc là vì sao nữa, ông ta tốt hơn hết nên chết ở đây.

Hạt Tử không trả lời tôi, tôi nín thở, liền nhìn thấy có người đu xuống xẹt ngang qua bên người tôi, từng người từng người áo đen, trước đó cũng chưa từng thấy như thế, hẳn đều là tốp cao thủ trốn trong các phòng chưa từng mở cửa trong thổ lâu. Tốp người này trên người đều là 86S, loại súng này vô cùng ổn định, không thể bắn tự động, trước kia lúc tôi vây quét Uông gia, người Uông gia đều dùng loại súng này, tôi hít một hơi khí lạnh. Nhận ra tư bản của ông chủ Tiêu là cái gì.

Ông ta thuê một nhóm người Uông gia?

Vậy thì có mẹ nó phiền phức rồi, chúng tôi chẳng có cái gì, đánh thế nào được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi