Chương 5: Định Hướng Tương Lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấm thoát, Triệu Bình đã xuyên không về thời đại này được gần 5 tháng Triệu Bình đã hòa nhập với thân thể mới một cách hoàn mỹ. 10 tháng tuổi, Triệu Bình đã có thể nói thành thạo, 11 tháng hắn đã làm chủ hoàn toàn thân thể, có thể thực hiện các động tác chạy nhảy phức tạp mà người trưởng thành cũng khó nuốt trôi. Nhìn biểu hiện của Triệu Bình, phu thê Triệu Phong hạnh phúc không thôi. Bao nhiêu khổ cực lo lắng của 2 người đã được đền đáp xứng đáng.

Đặc biệt Triệu Bình có thân thể phát triển rất nhanh. Tuy hiện hắn mới chỉ 1 tuổi, nhưng thân thể cao lớn như một đứa trẻ lên 3. Càng khó tin hơn, sức lực của Triệu Bình mạnh mẽ đến không ngờ, hiện tại Triệu Bình có thể nhấc được những vật nặng đến 50 cân, tuy còn chật vật nhưng cũng khiến mọi người bất ngờ đến há miệng.

Mặt khác, từ lúc sống lại Triệu Bình phát hiện trí nhớ của mình phát triển mạnh đến dọa người. Hầu như những sách đến tay hắn chỉ một lần nhìn qua là có thể nhớ không sai một chữ. Điều này làm Triệu Bình vui mừng không ngớt. Phải biết rằng kiếp trước dù có tiếng thông minh, nhưng để nhớ một trang sách hắn phải đọc đi đọc lại ít nhất ba lần. 

Triệu Bình đang ngồi suy nghĩ về hướng đi cuộc đời mình.Triệu Bình không biết nhiều về thời Tam Quốc này, vì kiếp trước hắn đâu có thời gian. Nỗi lo cơm áo gánh nặng trên vai, nên những điều hắn biết về thời đại này chỉ là những cái tên danh tướng, những sự kiện nổi bật. Nhắc đến mới nhớ, trong những sự kiện tam quốc thì loạn Hoàng Cân chính là bước khởi đầu cho thời kỳ loạn lạc. Triệu Bình đang cố nhớ lại thời điểm loạn Hoàng Cân xảy ra. Mốc thời gian tuy không thể xác định rõ nhưng Triệu Bình ước lượng thời điểm xảy ra loạn Hoàng Cân còn cách 14 hoặc 15 năm nữa. Khi đó cả quốc gia như sôi trong biển lửa, mạng người như cỏ rác. Đặc biệt tầng lớp thương nhân bị ảnh hưởng nặng nề, với những gia tộc thương nhân không có lực lượng tư quân chính là những con dê béo cho quân đội và loạn đảng mặc tình vơ vét. Triệu Bình thông suốt một điều, sinh ra trong thời loạn, phải có sức mạnh. Nếu không có sức mạnh thì số phận còn thua con sâu cái kiến, mặc tình cho thiên hạ chà đạp. Triệu Bình đặt mục tiêu cho bản thân. Hắn phải có lục lượng đủ mạnh để bảo vệ gia đình, người thân trong loạn lạc.

Nhưng muốn có lực lượng của riêng mình thì phải có thực lực và xuất thân. Khuyết một trong hai điều này thì cũng khó lòng thành công. Thực lực bản thân, Triệu Bình tự tin với thể chất hiệt tại, có thể luyện nên một bản lĩnh không tệ, tuy không biết có thể so sánh được với các danh tướng đương thời hay không? Nhưng chắc chắc cũng không trở thành hạng tầm thường. Còn xuất thân mới chính là một vấn đề lắm hắn đau đầu. 

Thời đại này nói đến xuất thân thì phải nói đến danh môn gia tộc, hoàng thân quốc thích mà điều này không phải trong vài chục năm có thể đạt được. Con đường thứ hai là tạo nên vinh quang để hiển danh gia tộc. Cũng may hắn còn có gần mười lăm năm để tạo lập, nhưng cái khó là tuổi hắn còn quá nhỏ, làm sao có thể làm được gì. Vậy thì chỉ còn cách lão phụ thân hắn phải ra tay. Nhưng Triệu Phong chỉ là một thương gia bình thường, tuy có tài kinh thương nhưng không thể dựa vào đó mà tạo lập danh tiếng. Thật là một vấn đề đau đầu, Triệu Bình sau nhiều ngày suy nghĩ vẫn chưa tìm ra được lối thoát.

Hôm nay là ngày tròn năm của Triệu Bình, Triệu Phong làm tiệc lớn để khoản đãi các quan viên, danh sĩ cùng dân chúng trong vùng. Triệu Bình trong hình hài của một đứa trẻ thản nhiên quan sát đủ loại người đến chúc mừng. Thông qua những câu chuyện trên trời dưới đất của khách dự tiệc, Triệu Bình bước đầu nắm được tình hình hiện tại của quốc gia. Hắn biết trong triều đình đang suy yếu, hoạn quan và hậu cung đang mạnh, có quyền chi phối triều chính. Kỷ cương lỏng lẻo, dẫn đến chuyện mua quan bán chức diễn ra gần như ngang nhiên. 

Đúng rồi, quan chức, tại sao ta lại không nghĩ đến điều này, mua bán quan chức ha ha lối thoát là đây. Nhưng muốn mua quan thì phải có tiền, Triệu gia tuy có thể gọi là một phú thương. Nhưng cũng chỉ là tiểu phú thương, muốn đủ tài lực để có thể bước vào hàng ngũ quan viên thật sự là việc nói dễ hơn làm. 

Vậy trước mắt, phải tìm mọi cách để mở rộng buôn bán, tạo lập một nền móng tài chính vững chắc. Nhưng Triệu Bình vốn không phải  thương nhân. Kiếp trước hắn chỉ là một anh kỹ sư địa chất và luyện kim. Mà đối vối việc luyện kim trong thời đại này, lại bị quản lý nghiêm ngặt. Với tình hình hiện tại của Triệu Gia không khéo chính là tìm họa cho mình. Mà với các phương pháp kinh doanh Triệu Bình thật đúng  một tên gà mờ. Triệu Bình lại cố gắng nhớ lại các kỹ năng hắn có được kiếp trước. Xem nào, lúc trước hắn làm rất nhiều nghề trước khi trở thành một anh kỹ sư luyện. Giao báo, bỏ qua, quét rác, không cần nghĩ đến. Khoan, quét rác ư, kiếp trước Triệu Bình chính là nhân viên vệ sinh cho một nhà máy làm giấy. Chính trong thời gian này Triệu Bình có hứng thú đặc biệt với kỹ thuật làm giấy. Nên gần như hắn đã đọc và tìm hiểu qua các cách thức làm giấy từ thủ công cho đến hiện đại. 

Mà trong thời đại này khái niệm giấy còn chưa xuất hiện, người xưa muốn viết thì phải dung thẻ tre để khắc. Nếu giấy xuất hiện thì sẽ tạo ra điều gì, chắc chắn sẽ làm thay đổi cả một xã hội. Lại thuận lợi hơn, trong thời này tính bảo mật các kỹ thuật sản xuất vô cùng cao, triều đình cũng không dám nhúng tay vào, vì đó chính là lợi ích cốt lõi của các đại gia tộc.

Thật may mắn Triệu Bình lại nắm rất vững phương pháp làm giấy từ gỗ mềm, mà Cao Dương hay Trung Sơn Quốc này thì chủ yếu là các cây gỗ mềm. Nên vấn đề nguyên liệu lại không thể làm khó hắn.

Lúc này trong suy nghĩ của Triệu Bình đã có một hướng đi rõ ràng cho tương lai.

Thứ nhất trong vòng 5 năm Triệu Bình sẽ hoàn chỉnh quy trình làm giấy, sau đó sản xuất với số lượng lớn. Từ đó khuếch trương việc kinh doanh của Triệu Gia, nhờ vào đó sẽ có tài lực để giúp lão phụ thân vào quan lộ.

Hai năm tiếp theo sẽ tiến hành cải tiến kỹ thuật luyện kim, tạo ra binh khí tốt để một lần nữa giúp Triệu gia dương danh thương trường, qua đó phát triển trong chính trường. Đồng thời tranh thủ trong thời gian 7 năm này, phải tạo ra một lực lượng của chính Triệu gia, vì Triệu gia mà trung thành. Vì theo kế hoạch của Triệu Bình, vấn đề mấu chốt thành công chính là lực lượng lao động nắm vững kỹ thuật nhưng phải tuyệt đối trung tâm, mới không khiến các kỹ thuật này lộ ra ngoài. 

Vậy làm sao để xây dựng lực lượng này, cũng là một vấn đề đau đầu. Triệu Bình thầm nghĩ bây giờ hắn mới hơn một tuổi, thì không có khả năng thuyết phục lão phụ thân. Muốn Phụ thân đồng ý với mình thì trong vòng 1-2 năm Triệu Bình phải thể hiện một cách chói sáng để thuyết phục lão phụ thân tin tưởng vào lời nói của mình. Về văn thì hắn không lo, vì nói cho cùng thì hắn chỉ làm bộ học chữ mà thôi, còn học võ thì ngoài sức mạnh hơn người quả thật hắn không hề biết một chiêu một thức nào cả. Vậy phải mời võ sư chỉ dạy, cho nên mọi vấn đề nằm ở lão phụ thân, mà lão cha của hắn lại rất nể sợ lão nương, lão nương thì vô cùng thương yêu Triệu Bình. He he chìa khóa chính là lão nương nhà mình.

Không chậm trễ, Triệu Bình đi tìm lão nương bắt đầu kế hoạch. Phải lợi dụng hắn là một tiểu ấu tử để thuyết phục lão nương.

_ Nương, Bình nhi muốn học chữ và luyện võ.

Triệu Bình nũng nịu nhào vào lòng Triệu phu nhân, mở đôi mắt tròn xoe ngây thơ cầu khẩn.

Triệu phu nhân yêu thương ôm Triệu Bình vào lòng vui vẻ xoa đầu nói:

_ Tiểu hài tử này, ngươi chỉ hơn một tuổi, đã biết gì đâu mà đòi học chữ. Tuổi ngươi giờ ăn tốt, ngủ tốt là nương vui rồi.

Triêu Bình không chịu buông tha, dùng ngữ điệu hết sức đáng yêu của một hài thuyết phục:

_ Nương, Bình nhi không nhỏ, Bình nhi sẽ học thật tốt cho Nương xem. Hay là bây giờ nương bắt đầu dạy chữ cho Bình nhi đi. Nếu quả thật Bình nhi không thể học được thì Bình nhi sẻ không quấy rầy nương nữa.

Mắt Triệu phu nhân chợt sáng lên, thầm nhủ: đúng rồi cứ thử xem sao, cũng không mất gì. Biết đâu con ta là thần đồng thì sao. Nếu đúng vậy thì quả thật phúc trạch của Triệu gia. Nghĩ vậy Triệu phu nhân nghiêm giọng nói:

_ Được rồi Bình nhi, bây giờ nương sẽ dạy ngươi nhập môn. Nếu quả thật không được, thì con cũng đừng nhục chí. Vì từ xưa đến nay không có ai một tuổi mà học chữ được đâu.

Triệu Bình vui mừng reo lên:

_ Nương cứ dạy cho Bình nhi, hehe Bình nhi nhất định không làm nương thất vọng.

Triệu phu nhân sủng nịnh ôm con trai vào lòng yêu thương nói.

_ Bảo bối ngoan của nương.

Quả thật, Triệu phu nhân phải hoảng kinh trước sức học của Triệu Bình. Chỉ trong một ngày Triệu Bình có thể học thông hơn trăm chữ. Việc này là Triệu Bình đã cố gắng kềm chế bản thân. Vì vốn hắn là người xuyên việt mà còn rất thông minh sau khi trọng sinh, những chữ cổ không thể làm khó Triệu Bình. 

Nhưng điều khiến cho Triệu Bình cao hứng nhất, lại chính là  chữ viết của hắn trở nên vô cùng tốt. Không ngờ kiếp trước Triệu Bình rất thích viết theo lối hành thư theo thể chân hành. Đây cũng là một trong những cách giải trí hiếm hoi mà Triệu Bình có được ở kiếp trước. Không ngờ, sang đến kiếp này kỹ thuật của hắn lại có điểm đột phá ngoạn mục.

Triệu Phu nhân khi thấy chữ do Triệu Bình viết ra, đã ngạc nhiên chấn kinh. Tuy nàng không phải  người học nhiều, nhưng dù sao vẫn xuất thân từ gia đình quan lại, nên chữ viết nàng tiếp xúc không hề ít. Nhưng khi nhìn chữ của Triệu Bình, nàng không nhớ mình đã từng gặp qua cách viết này chưa. Nhưng nàng biết rằng kiểu chữ của Triệu Bình  đặc biệt, phóng khoáng rõ ràng, lại ẩn trong đó một khí chất đặc biệt. Mà nàng thường thấy ở các bậc thư pháp danh gia.

Tối hôm ấy khi Triệu Phong vừa về, Triệu phu nhân liền nói cho chồng biết về việc học chữ của Triệu Phong, cùng những biểu hiện kinh người của hắn.

Cấm trên tay thẻ trúc Triệu Bình viết, Triệu Phong vui sướng đến ngấn lệ mà rằng:

_ Thật sự con ta là thiên tài, Triệu gia có phúc. Phu nhân có phúc, Triệu phong ta có phúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC