Chương 6: Luyện Võ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát trôi qua đã được 6 tháng. Trong sáu tháng văn tài của Triệu Bình đã sớm nổi tiếng khắp huyện Cao Dương. Những thầy học được mời đến đều than thở không thôi vì sức học và sự thông minh của Triệu Bình. 

Triệu Bình cũng bắt đầu  luyện võ, mặc dù Triệu Phong không tiếc tiền của chiêu mộ, nhưng hơn nủa năm qua cũng không có võ sư nào làm cho Triệu Bình vừa ý. Nói cho cùng, dạy võ không như dạy văn, muốn có một sư phụ giỏi không chỉ cần bản thân người dạy phải có bản lãnh cao cường, mà còn phải dốc lòng truyền thụ hết sở học. Mà thường  cao thủ luyện võ rất khắt khe trong việc chọn lựa đệ tử chân truyền. Nên việc tìm được một sư phụ dạy võ cho Triệu Bình vẫn khiến cho Triệu Phong phiền não.

Hôm nay có hai anh em đến gặp Triệu Phong ứng cử làm thầy võ. Sau khi Triệu Phong gặp mặt 2 người, lại nhận được một phong thư từ tay họ, liền mừng rỡ lập tức đồng ý để 2 người làm thầy dạy võ cho Triệu Bình.

Một tên Dương An, người nước Ngụy, tuổi chừng 34 -35. Sở trường của Dương An là bắn cung và kiếm thuật. Ông có thể cỡi ngựa dùng cung nhị thạch thi triển tam liên tiễn chính xác từ khoảng cách ngoài 100 bước. Kiếm thuật Dương An là  Lạc Tinh kiếm pháp rất ảo diệu. Lạc tinh kiếm pháp gồm bảy chiêu, mỗi chiên lại có mười hai biến vô cùng biến ảo phức tạp. Bản thân Dương An dù luyện kiếm pháp này từ năm lên 10, nhưng cho tới nay cũng chỉ miễn cưỡng thi triển trọn vẹn uy lực sáu chiêu. Nói vậy cũng thấy Lạc Tinh kiếm pháp phức tạp và thâm sâu ra sao.

Người còn lại có thân hình cao lớn uy mãnh có sức mạnh địch trăm, là em họ của Dương An, tên gọi Dương Hùng. Sở trường của Dương Hùng lại là thương pháp và cận chiến quyền. Bộ thương pháp của Dương Hùng có tên Phá thiên cửu trùng, thương pháp gia truyền của họ Dương, Phá Thiên cửu trùng gồm 9 chiêu thức, 9 biến cho mỗi chiêu. Uy lực xuất khi xuất thương vô cùng mạnh mẽ nhưng lại biến ảo vô cùng, nên mới có tên gọi cửu trùng. Cận chiến quyền của Dương Hùng là Thập Bát Quyền, lại mạnh mẽ , uyển chuyển. Chú trọng quyền lực và thân pháp.

Triệu Phong dẫn 2 người Dương An đi ra hậu viện, nới đây có một võ trường rộng chừng 10 mẫu mà Triệu Phong đã cho kiến tạo gần đây theo yêu cầu của Triệu Bình. Lúc này Triệu Bình đang luyện tập thể lực, bằng cách di chuyển những tảng đá nặng hơn 80 cân đi vòng quanh sân. Triệu Phong cất tiếng gọi lớn:

_ Bình nhi, hãy mau lại đây.

Triệu Bình liền ngưng tay, vội vã chạy đến. Triệu Phong chỉ vào 2 người mới đến nghiêm giọng nói:

_ Bình nhi, từ hôm nay 2 vị Dương sư phụ đây sẽ là thầy dạy võ cho ngươi. 

Triệu Bình cung kính hướng về 2 anh em Dương An thi lễ.

_ Triệu Bình xin ra mắt hai vị sư phụ.

Dương An tỏ vẻ hài lòng nói:

_ Triệu công tử không cần đa lễ, anh em ta cũng chỉ theo sự ủy thác làm việc thôi. Cho nên không cần phải dùng hành lễ bái sư. Ta là Dương An, Triệu Bình ngươi có thể gọi  Dương đại thúc, đây là đệ  đệ của ta, tên Dương Hùng, ngươi có thể gọi Dương nhị Thúc.

Triệu Bình ngạc nhiên hỏi:

_ Phải chăng Triệu Bình không vừa mắt 2 vị thúc thúc, nên mới không nhận ta làm đồ đệ?

Dương Hùng cười ha hả trả lời:

_ Triệu công tử, tư chất tuyệt phẩm, làm sao huynh đệ chúng ta có thể không vừa ý. Chỉ tiếc năng lực có hạn không đủ tư cách làm thầy của công tử. Chỉ mong là người truyền thụ võ công với tư cách thúc điệt.

Triệu Bình liền hành đại lễ cung kính mà rằng:

Tuy 2 vị thúc thúc không nhận Triệu Bình là đệ tử, nhưng với ta 2 vị chính là sư phụ không sai. Sau này mong 2 vị thúc thúc nghiêm khắc chỉ dạy.

Dương An vui vẻ khen ngợi:

_ Công tử tuy còn nhỏ tuổi mà đã hiểu đạo nghĩa, mà còn thông minh đỉnh ngộ, thật là may mắn cho Triệu gia chủ.

Triệu Phong hạnh phúc khiêm tốn.

_ Dương đại sư quá khen, mong 2 vị sẽ hết lòng dạy dỗ khuyển tử. Triệu Phong ta muôn vàn cảm tạ.

Kể từ hôm đó đã hơn hai năm trôi qua, Triệu Bình luyện võ với 2 người Dương An. Về luyện thể, Dương Hùng bắt buộc Triêu Bình mang vác vật nặng, luyện sức bền bằng cách chạy bộ và bơi lội. Mỗi ngày, Triệu Bình phải mang những thanh sắc đặc chế nặng đến 50 cân trên tay và chân để chạy hơn 20 dặm đường. Ngoài ra, trừ những lúc luyện bơi hoặc đi ngủ, Triệu Bình vẫn phải mang các thanh sắt nặng này trên người. Theo như Dương Hùng nói, đó là cách rèn luyện thân thể tốt nhất đối với Triệu Bình. Điều kỳ lạ là Dương Hùng không dạy thương thuật cho Triệu Bình, mà yêu cầu Triệu Bình dùng một cây thiết côn nặng 40 cân, trong vòng nửa canh giờ tập những động tác dùng thương vô cùng căn bản.

Dương An lại chuyên tâm truyền thụ cho Triệu Bình kiếm kỹ và xạ kỹ. Ngay từ đầu Dương An đã yêu cầu Triệu Bình không được sử dụng bộ cung mà phải sử dụng kỵ cung nửa thạch để tập bắn. Không chỉ vậy Dương An còn yên cầu Triệu Phong kiếm bằng được 1 con ngựa lùn để Triệu Bình luyện kỵ thuật. Dương An yêu cầu rất cao, mỗi ngày Triệu Bình phải từ khoảng cách 60 bước, cỡi ngựa bắn bia 120 mũi tên. Nếu không bắn trúng hồng tâm từ 100 mũi trở lên thì phải tiếp tục bắn thêm 50 mũi tên nữa. Sau tăng dần khoảng cách lên. Sau hơn 2 năm Triệu Bình đã có thể sử dụng cung 1 thạch cỡ ngựa chạy hết tốc lực, từ khoảng cách 100 bước trăm mũi trúng trăm.

Về kiếm thuật, không như Dương Hùng, Dương An dốc lòng truyền thụ Lạc Tinh kiếm pháp cho Triệu Bình. Khả năng lĩnh ngộ kiếm thuật của Triệu Bình làm Dương An cảm thán không thôi. Chỉ hơn 2 năm Triệu Bình đã lĩnh hội trọn vẹn bảy chiêu của lạc tinh kiếm pháp. Có thể xuất ra trọn vẹn uy lực của 4 chiêu kiếm. Lắm khi Dương An cũng cảm thấy ganh tị với Triệu Bình vì ngộ tính yêu nghiệt. Phải biết rằng, Triệu Bình phải vừa học văn vừa luyện võ. Mà thời gian luyện võ không chỉ chăm chú vào mỗi luyện kiếm, còn phải luyện thương, luyện cung, kỵ thuật, rèn thể lực. Dương An tin rằng nếu 2 năm vừa qua Triệu Bình chú tâm luyện kiếm thì thành tựu của hắn không chỉ dừng ở bước này. Thậm chí có thể bằng hoặc vượt qua Dương An về mặt chiêu thức. Cái thiếu của Triệu Bình chỉ là kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng thời gian của Triệu Bình còn rất nhiều, hiện nay hắn chỉ mới hơn ba tuổi, mà đã đạt đến trình độ này nói không quá chính là vạn người cũng khó tìm. 

Triệu  Bình cũng vô cùng chịu khó học hỏi, gần như mỗi ngày hắn đều hoàn thành vượt hơn yêu cầu của hai người Dương An. Ngoài ra về kỵ thuật, Dương An không tốt bằng Dương Hùng, nên hắn thương quấn lấy Dương Hùng nài nỉ truyền thụ. Lúc đầu Dương Hùng từ chối, nói rằng Triệu Bình còn nhỏ, không cần vội vã hãy theo Dương An luyện tập thật chắc căn bản, sau này luyện kỵ thuật cao cấp sẽ dễ dàng hơn. Nhưng một hôm Triệu Bình mang đến một bản vẽ kỳ lạ vẽ yên ngựa và bàn đạp. Dương Hùng theo bản vẽ này làm ra một bộ yên ngựa và bàn đạp kiểu mới, sau khi dùng quả thật thuận tiện và hữu dụng hơn nhiều, khiến Dương Hùng mừng rỡ không thôi. Thậm chí Dương An còn bảo, đây thực sự là bước đột phá của kỵ thuật, tạo nên kỳ tích cho hậu thế. Triệu Bình cười thầm trong lòng nhủ:

_ Tất nhiên rồi, không kỳ diệu mới lạ, đây là phát minh tới vài trăm năm sau mới có, tới kiếp trước của hắn đã hoàn thiện gần như hoàn mỹ, mà lại xuất hiện ở thời đại này thì không kinh động mới là lạ.

Triệu Bình cũng yêu cầu 2 người giữ bí mật, không tiếc lộ việc này, để mai sau sẽ có lúc dùng đến. Dương An, Dương Hùng tất nhiên hết lòng ủng hộ, còn khen Triệu Bình có tính cẩn thận lo xa, thật là người làm việc lớn.

Dĩ nhiên, Dương Hùng đáp ứng truyền thụ kỵ thuật cao cấp cho Triệu Bình. Nhưng hắn lại yêu cầu Triệu Bình không được dùng yên ngựa và bàn đạp kiểu mới. Thậm chí còn không cho dùng cả yên ngựa kiểu cũ. Vì theo Dương Hùng nói, luyện tập khó khăn như vậy mà có thể vượt qua thì khi dùng yên ngựa và bàn đạp thì chắc chắn sẽ vượt qua giới hạn của bản thân. Tất nhiên Triệu Bình vui vẻ tiếp nhận thách thức này. Hắn cũng muốn khiêu chiến với giới hạn của bản thân. Dù kiếp trước hay kiếp này, Triệu Bình luôn cố gắng nỗ lực hết sức, vì hắn quan niệm nếu không cố gắng thì dù có thành công cũng chỉ là may mắn, còn nếu thất bại thì sẽ hối tiếc. Nên trong cuộc sống hay công việc Triệu Bình đều cố gắng ở mức cao nhất. 

Nhưng để đạt được những thành tựu kể trên, Triệu Bình phải trả một cái giá không hề nhỏ. Với tuổi hắn những đứa trẻ khác còn đang nũng nịu, vui đùa bên cha mẹ. Còn Triệu Bình từ canh năm đã phải thức dậy, miệt mài rèn luyện cho đến khi mặt trời tắt nắng. Đêm đến còn phải chong đèn đọc binh pháp đến canh hai đi ngủ. 

Điều này khiến phu thê Triêu Phong vừa vui mừng, vừa đau lòng. Rất nhiều lần, Triệu phu nhân đã khóc khi thấy những vết bầm trên người Triệu Bình khi luyện võ. Thậm chí còn yêu cầu Triệu Phong nói với hai người Dương An giảm khối lương tập luyện của Triệu Bình. Theo nàng, Triệu Bình còn nhỏ tuổi, tập như vậy là quá sức, có hại cho thân thể. Triệu Phong tuy  khuyên nhủ ái thê đừng bận tâm, nhưng quả thật lão cũng thấy quá trình luyện võ của Triệu Bình đúng là có hơi quá sức. Nên xa gần nói thể hiện với hai người Dương An và Dương Hùng. Dương An hiểu ý Triệu Phong bèn cười khổ nói:

_ Tâm tình của Triệu huynh, Dương An ta sao lại không biết. Nói thật chính chúng ta cũng cảm thấy Bình nhi luyện tập như vậy thật sự  vất vả, nhưng Bình nhi quả là thiên tài yêu nghiệt, nhiều lần ta và Dương Hùng cố ý giảm khối lượng luyện tập, nhưng hắn không chịu. Bình nhi còn bảo hắn thấy luyện như vậy còn chưa  hết sức. Mà thật sự, thể lực của tiểu tử này quá biến thái. Đến tên Dương Hùng thô lỗ kia còn phải há mồm ganh tị với Triệu Bình vì sức lực của hắn. Tất nhiên, chúng ta sẽ lưu ý kỹ vấn đề này, không để việc không hay xảy ra với tiểu tử kia đâu. Nói thật, nếu không được Quản Lộ Đạo sư căn dặn trước, thì huynh đệ thật lòng muốn nhận Bình nhi làm đệ tử.

Triệu Phong mỉm cười nói:

_ Tuy không có danh phận sư đồ nhưng ta biết trong lòng Binh nhi chính coi 2 người là sư phụ chân chính của hắn. Mà Triệu Phong ta có tâm sự này mong 2 vị có thể thành toàn.

Dương Hùng khẳng khái trả lời:

_ Triệu Huynh có gì cứ nói, trong sức 2 người chúng ta tuyệt không chối từ.

Triêu Phong nghiêm túc hướng về hai người nói:

_ Triệu Phong chẳng may gia tộc gặp nạn chỉ còn lại mình ta. Cũng không có huynh đệ bên mình. Nên nay xin được trèo cao mong có thể kết làm huynh đệ với hai vị. Mong rằng từ đây về sau ba huynh đệ chúng ta sương khổ cùng hưởng, Quyết không thay lòng.

Đoạn hướng về huynh đệ Dương An thi lễ. Dương An và Dương Hùng xúc động đáp lễ. Dương An cung kính trả lời:

_ Triệu huynh đã có lòng quý mến hai huynh đệ chúng ta, muốn chúng ta kết làm huynh đệ quả thật làm cho Dương An ta cảm động. Nếu Triệu huynh không chê, thì Dương An nguyện tôn Triệu huynh là huynh trưởng, sau này sẽ cùng tiến thoái với nhau.

Dương Hùng vốn là một mãnh hán, vốn không câu nệ nhiều cũng thi lễ với Triệu Phong, hào sảng cười lớn:

_ Triệu huynh, Dương Hùng ta chỉ nói câu này, ơn tri ngộ của Triệu Phong huynh, Dương Hùng ta nguyện dùng cả đời đáp lại.

Triệu vô cùng mừng rỡ, vội sai người bày hương án tế trời đất. Cho gọi Triệu phu nhân cùng đến chứng kiến 3 người làm lễ kết nghĩa huynh đệ. Sau khi 3 người hoàn thành lễ kết bái, Dương An và Dương Hùng bèn hướng Triệu phu nhân cung kính thi lễ:

_ Dương An, Dương Hùng có lễ với đại tẩu.

Triệu phu nhân vui mừng nói:

_ Hai thúc có lễ, Tuyết Mai ta xin đa tạ. Phu quân nhà ta vốn không có huynh đệ, nay có 2 người quả thật là niêm vui lớn. Nhưng ta có điều muốn hỏi hai thúc. Tuổi hai thúc đã ngoài tam tuần, mà vẫn chưa yên bề gia thất. Không biết hai người đã có ai trong lòng chưa. Nếu không, để người làm đại tẩu như ta ra chút sức lực tìm cho hai thúc mối lương duyên.

Dương An có vẻ thẹn trả lời:

_ Thưa đại tẩu, quả thật huynh đệ chúng ta nủa đời lang bạt, chỉ mong cơm no áo ấm, làm sao có ai để hứa hẹn.

Triệu Phong ha cười lớn vỗ vai Dương An trêu chọc:

_ Tốt tốt, vậy thị chuyện này hãy để đại tẩu các ngươi lo liệu. Ha ha ta quả thật cũng muốn có thêm vài vị muội tử. 

Đoạn hướng về Dương Hùng hỏi:

_ Tam đệ, còn ngươi, có yêu cầu gì trong việc này không?

Dương hùng gãi đầu ngượng ngùng trả lời:

_ Trăm sự kính nhờ đại huynh cùng đại tẩu làm chủ, Dương Hùng ta không dám có ý kiến gì.

Triệu phu nhân vui vẻ quyết định:

_ Có câu thành gia lập thất, nên ta sẽ cho người chuẩn bị hai gian tiểu viện, nhị đệ cùng tam đệ dọn vào đó. Từ nay về sau, đều là người một nhà. Nên có yêu cầu gì phải thành thật với nhau. Có như vậy mới không phụ cho hai từ huynh đệ. Còn việc cưới vợ ta sẽ nhờ người mai mối cho 2 người. Với điều kiện của hai người ta tin chắc sẽ rất nhiều đám hợp ý.

Sau đó, Triệu phu nhân vội quay về hậu viện phân phó  gia nhân chuẩn bị tiệc mừng, mừng huynh đệ Triệu Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net