Chương 7: Rèn Binh Khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian trôi qua được chín năm, Triệu Bình đã được mười tuổi. Tuy mới mười tuổi nhưng Triệu Bình đã có vóc dáng của một thiếu niên 13-14 tuổi. Ngoài khuôn mặt còn mang nét ngây thơ ra, Triệu Bình cao lớn hơn so với  tuổi của mình. Triệu Bình có một thân hình thon dài, dong dỏng cao. Cơ bắp rắn chắc như thép, kết quả của  quá trình rèn luyện gian khổ. Giờ đây Triệu bình đã cao hơn 5 thước ( khoảng gần 1m70) với làn da rám nắng rắn chắc. Khuôn mặt tuấn lãng hài hòa, toát lên nét cương nghị khác thường. Đôi mày kiếm càng tôn lên sự thông minh và quả quyết. 

Dương Hùng đã truyền thụ Pha Thiên cửu trùng thương pháp cho Triệu Bình từ lúc lên năm. Nhờ có một nền tảng thể lực kinh người, cùng sự rèn luyện cơ bản lâu dài. Nên chỉ cần bốn năm khổ luyện, Triệu bình đã lĩnh hội tinh hoa của Phá Thiên Cửu Trùng thương pháp. Yếu quyết của thương pháp chính là sự kết hợp hoàn mĩ của sức mạnh, tốc độ, khéo léo cùng sự biến hóa linh hoạt của từng chiêu thức. 

Tuy vậy với Triệu Bình lại xảy ra vấn đề khiến Dương Hùng đau đầu. Người khác thì không đủ lực để dùng binh khí nặng, còn Triệu Bình thì sức lực quá lớn nên không có cây thương hợp tay.  Bản thân Dương Hùng cũng chỉ có thể dùng thương nặng không quá 50 cân, vì dùng thương phải chú trong linh hoạt cùng tốc độ. 

Triệu Phong cố ý  cho Triệu Bình một cây thiết thương nặng đến 60 cân, nhưng trong tay Triệu Bình lại hơi nhẹ, theo thời gian với sức mạnh của Triệu Bình thì quả thật cây thương này không hợp với hắn. Nên tìm được một vũ khí vừa tay quả thật là một điều cấp thiết đối với Triệu Bình. Nhớ lại lời dặn của Quản lộ, Triệu Phong bèn sắp xếp Triệu Bình cùng Dương An, Dương Hùng mang theo khối Thiên thiết thạch mà Quản Lộ để lại, đi theo hướng đông nam để tìm người rèn binh khí. 

Ba người Triệu Bình xuất phát nhằm hướng đông nam mà đi, không có mục tiêu nhất định. Triệu Bình có cảm giác giống như đang làm chuyện cầu may, vì cả Triệu Phong hay Dương An đều không biết phải đến nơi nào để tìm người. Cả bọn chỉ coi như một lần lịch lãm, không mang hy vọng nhiều.

Từ Cao Dương, ba người cỡi ngựa mang theo 4 gia đinh nhằm theo hướng Đông nam mà xuất phát. Trên đường đi, Triệu Phong hứng thú nhìn phong cảnh xung quanh. Quả thật, từ lúc trọng sinh về thời đại này, đây là lần đầu tiên Triệu Bình được đi xa nhà đến vậy. Từ nhỏ đến giờ, Triệu Bình chỉ quanh quẩn trong huyện Cao Dương. Không phải Triệu Bình không muốn ra ngoài mở mang kiến thức. Nhưng quả thật thời gian của hắn không đủ để làm những việc này. Ngoài luyện võ, Triệu Bình còn phải nghiền ngẫm binh thư yếu lược. Vì dự tính cho tương lai sau này, nên Triệu Bình luôn tự nhủ phải không ngừng học hỏi trui rèn bản thân. Nên thời gian của hắn luôn không đủ. Nay được tháo cũi sổ lồng, dù chuyến đi này có kết quả hay không, nhưng với Triệu Bình quả là một trải nghiệm không tệ.

Những năm gần đây, triều đình quá thối nát, tham quan ô lại, thuế khóa liên tục tăng, lại phu dịch nặng nề, khiến dân chúng khổ không sao kể hết. Nên dọc đường đi Triệu Bình, rất ít thấy được cảnh ấm no sung túc, thay vào đó là những thôn làng nghèo đói, cảnh thế vợ bán con diễn ra thường ngày. Khiến Triệu Bình cảm thán không thôi, càng làm hắn quyết tâm phải xây dựng lực lượng cho riêng mình, để bảo vệ bản thân cùng gia đình trong cơn lửa loạn.

Dương An nặng nề cảm thán:

_ Thật không biết còn có thiên lý hay không, dân chúng đã khổ sở thế này mà triều đình lại không ngừng bắt phu bắt dịch. Còn tăng thuế khắp nơi, đúng là không chừa đường cho dân sống mà.

Dương Hùng phẫn nộ nói:

_ Hoàng đế trên cao, sống trong cung vàng điện ngọc, làm sao biết được nỗi khổ của dân. Quan lại thì  chăm lo vơ vét tiền của, nên có gì khó hiểu khi dân chúng khổ sở thế này. Ta hận không một hơi quát sạch bọn sâu dân vô sỉ.

Dương An lo lắng nhìn chung quanh, nghiêm giọng trách:

_ Tam đệ, ngươi không nghe họa từ miệng mà ra hay sao, lại ăn nói tùy tiện như vậy. Chúng ta thì không kể đi, nhưng còn đại ca, lỡ như có gì không phải ngươi liên lụy đại ca sao?

Dương Hùng tỏ vẻ hối lỗi, lí nhí đáp:

_ Thì ta cũng chỉ nói cho hả giận, với lại trên đường ngoài chúng ta còn có ai khác đâu.

Triệu Bình cũng tham gia nói:

_ Nhị Thúc cũng không cần quá lo lắng, tam thúc chỉ nói sự thật, với lại trên quan đạo trống trải, chúng ta có hét lên cũng không ai nghe thấy.

Dương An nhíu mày nghiêm giọng:

_ Bình nhi, ngươi là người đọc sách, ắt hiểu sự lợi hại. Tam thúc ngươi là người thô lỗ ta không kể đến. Ngay cả ngươi vẫn nói như vậy, chính mang tai họa đến cho Triệu gia. Ngươi phải biết rằng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Ngươi với tư cách người thừa kế Triệu gia, làm gì cũng phải đặt an toàn gia tộc lên hàng đầu.

Triệu Bình biết Dương An lo lắng cho hắn và phụ thân Triệu Phong, tỏ vẻ hối lỗi cung kính đáp:

_ Bình nhi biết lỗi, mong nhị thúc bớt giận.

Dương  An thấy sự ăn năn của Triệu Bình tỏ vẻ hài lòng, khuyên bảo:

_ Ngươi ắt hẳn sau này là người làm việc đại sự, nên người khác suy tính một thì ngươi phải tính ba bốn. Phải biết rằng, có đôi lúc dù suy tính sắp đặt kỹ đến đâu, nhưng nếu không lưu ý tiểu tiết, sẽ phá vỡ cả một kế hoạch được trù tính kỹ lưỡng. Khi đó, hậu quả sẽ khó mà chấp nhận được. Ngươi là hậu nhân của đại ca, ta và tam thúc ngươi cùng phụ thân ngươi làm huynh đệ kết nghĩa. Tuy không máu mủ, nhưng so với máu mủ còn hơn. Nên đối với ngươi ta càng phải nghiêm khắc, mới không phụ lòng phó thác của đại ca.

Triệu Bình chân thành đáp:

_ Tấm lòng của nhị thúc, Bình nhi luôn ghi nhớ, mong sau này sẽ được hai thúc chỉ dạy nhiều hơn. Nếu thấy Triệu Bình có điều không đúng, xin hai thúc cứ buông tay dạy dỗ. Tiểu điệt quyết không dám oán giận.

Dương Hùng khoái chí  nói:

_ Đó là tiểu tử ngươi tự nguyện nhé, sau này lão tam ta xem lành cách nào không đánh ngã ngươi.

Dương An liếc Dương Hùng châm chọc:

_ Đánh ngã ư? Ta nhớ không nhầm một năm trở lại đây, ngươi không đấu được với hắn qua mười hiệp. Vậy thì ai đánh ngã ai đây?

_ Ha Ha, nhị ca nhắc tới ta mới nói, không phải Dương Hùng ta giỏi dạy dỗ, mới có một tên đệ tử xuất chúng sao?

Dương An cười nói:

_ Ngươi chỉ giỏi khoát lác, chả lẽ chỉ có ngươi dạy hắn chắc. Nếu không phải Bình nhi thông tuệ hơn người, lại cố gắng không nghỉ, thì có mười sư phụ như người cũng bằng thừa. Ngươi đừng có vênh mặt lên thế.

nghe câu này lại nhìn vẻ vênh váo của Dương Hùng, Triệu Bình cùng 4 gia đinh đi cùng nhịn không được phá lên cười. Dương Hùng cũng ha hả cười theo. Làm tâm sự nặng nề của cả bọn vơi đi không ít.

Đám Triệu Bình đi đã hơn 10 ngày. Vừa đi lại phải vừa dò hỏi các danh sư rèn binh khí ở các nơi đã qua, nên hơn 10 ngày chỉ mới đi được hơn 300 dặm. Phía trước chính là huyện Nhạc Lăng. Một  huyện nằm bên Hoàng Hà, dân chúng không quá 5.000 hộ. Cuối ngày đoàn người  vào một khách điếm có tên  Vũ Sơn Lâu trong trấn nghỉ ngơi và hỏi thăm tin tức.

Ông chủ khách điếm là một người béo tốt, có gương mặt phúc hậu. Sau khi nghe Dương An hỏi thăm mới trả lời:

_ Trong trấn nói đến nghề rèn thì cũng có hai ba nhà, nhưng chủ yếu chỉ chuyên rèn nông cụ. Chỉ có một người họ Cát tên Khánh, năm nay khoảng ngũ tuần, nghe nói trước đây xuất phát là thợ rèn trong quân. Nhưng đó chỉ là tin đồn không biết thực hư thế nào, mà cũng không nghe nói có rèn binh khí bao giờ.

Dương Hùng nóng lòng nói:

_ Xin lão bản chỉ đường, nếu quả thật họ Cát kia có thể rèn được binh khí chúng ta xin hậu tạ.

Lão bản khách điếm cười cầu tài nói:

_ Chỉ là chuyện nhỏ, khách quan không cần để ý. Tiểu nhị bổn điếm là A Đại, nhà gần Cát Minh Khánh này. Các vị cứ nghỉ ở đây đêm ở đây , sáng ngày mai, ta sẽ cho gọi hắn dẫn đường các vị đến chỗ Cát Khánh.

Một đêm yên bình trôi qua, sáng hôm sau, ăn xong điểm tâm, cả bọn Triệu Bình cưỡi ngựa đi theo người tiểu nhị tên A Đại đi đến nhà Cát Khánh. Vòng vèo một lúc,  về hướng đông nam của trấn, đi được hơn 4 dặm, A Đại dùng trước một căn nhà gạch khá lớn, thở mệt nhọc nói:

_ Đây là nhà của Cát Khánh, ta chỉ dẫn các vị đến đây thôi, còn việc khác ta không dám nhúng tay vào. Tính tình Cát lão này quái đản lắm, ta không muốn mang rắc rối vào người đâu. Các vị cũng nên cẩn thận. Cát lão có một người con trai tên Cát Hội tính tình rất hung dữ. Có không ít người đến cầu rèn binh khí đã bị hắn đánh.

Dương An cảm ơn A Đại, đồng thời lấy ít bạc vụng coi như trả công. Ai Đại vui nẻ ngận lấy rồi quay về khách điếm. Triệu Bình tiến đến cộng cất tiếng gọi lớn. Đợi một lúc lâu sau mới thấy một trung niên dáng người rắn chắc đi ra cất tiếng hỏi:

_ Các vị tìm ai?

Dương An vội tiến đến thi lễ, trả lời.

_ Chúng ta tìm Cát Khánh lão gia, không biết đây có phải nhà của Cát lão không?

Người trung niên ngạc nhiên hỏi:

_ Các vị tìm Cát Khánh ta có việc gì, hình như ta không quen biết các vị.

Dương An từ tốn trả lời:

_ Không giấu gì Cát huynh, ta là Dương An tự Đổng Phù. Chính là tìm đến huynh mong được huynh rèn một món binh khí. 

Cát Khánh ra vẻ kinh ngạc  hỏi:

_ Không biết người nào chỉ các vị đến đây, Cát Khánh ta tuy biết rèn nhưng chỉ rèn nông cụ bình thương, làm sao có thể rèn binh khí?

Triệu Bình cười cười đáp:

_ Hữu xạ tự nhiên hương, tuy rằng Cát lão không muốn thừa nhận, nhưng danh tiếng của Cát tộc về thuật rèn binh khí chắc chắn sẽ không thể mai một một sớm một chiều. Vả lại, Cát Lão cũng đừng vội chối từ. Xin ngài hãy xem qua khối thiết tinh này rồi quyết định cũng không muộn.

Đoạn Triệu Bình ra hiệu cho gia nhân mang chiếc hòm đặt khối thiết tinh đến, đặt trước mặt Cát Khánh. Cát Khánh tò mò mở hòm ra nhìn vào trong, khi mắt chặm vào khối thiết tinh trên mặt hiện lên nét kinh hỷ. Cát Khánh dùng tay sờ lên khối thiết tinh, như thể sờ vào một mỹ nhân khuynh thành tuyệt thế. 

_ Quả là một khối nguyên liệu tốt, rất tốt.

Rồi như chợt nhớ điều gì, Cát Khánh ngước lên  nhìn chăm chú vào Triệu Bình, lạc giọng hỏi:

_ Có phải công tử là Triệu gia ở Cao Dương?

Triệu Bình cũng ngạc nhiên không kém. Không hiểu sao bọn họ chưa ai nói với Cát Khánh về lai lịch xuất thân, mà Cát Khánh này lại có thể tường tận xuất thân của mình. Triệu Bình không giấu ngạc nhiên trả lời:

_ Chính phải, ta đúng là xuất thân Triệu Gia ở Cao Dương. Không biết tại sao Cát Lão lại có thể đón ra?

Cát Khánh cười ha hả, sảng khoái nói:

_ Ta chờ ngày này đã mười năm. Mời các vị vào nhà ta đây sẽ thuật lại đầu đuôi sự việc.



Lời tác giả: Xin đính chính lại với các bạn đọc, Truyện này là do mình sáng tac chứ không phải dịch lại từ tác phẩm của người khác. Mặc khác mình là người Việt Nam 100% chứ không phải người TQ. Nên trong truyện sẽ có rất nhiều câu chữ thuần việt. Nên độc giả thông cảm. Thật ra mình đọc thể loại xuyên việt tam quốc này khá nhiều, nhưng cho đến nay chưa tìm được tác phẩm nào vừa ý. Nên thôi tự viết truyện cho mình đọc vậy. Mong các bạn đọc thông cảm và ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net