Phần 1: Kẻ thù đòi theo đuổi tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước giờ tôi vẫn luôn cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người.

Đối với tôi, việc có cha mẹ, có bạn bè, có tương lai chính là điều hạnh phúc nhất. Còn gì tuyệt hơn việc mỗi ngày đến trường đều được mọi người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, tuy vẫn có vài phần ghen tị nhưng cũng chẳng sao cả. Vì chủ yếu sự ghen tị đến từ lũ bạn thân của tôi.

A... Không phải là tôi tự cao, nhưng việc hội trưởng hội học sinh được ngưỡng mộ cũng là chuyện bình thường thôi.

Haizz... Hoàn hảo cũng có cái giá của hoàn hảo. Tôi được "tài sắc vẹn toàn" nhưng lại mất đi thứ gọi là tự do. Áp lực đến từ mọi phía...

Đúng là tôi có cha mẹ, họ rất yêu thương tôi. Nhưng là yêu thương tôi theo cách rất "đặc biệt". Họ kì vọng vào tôi, họ không cho tôi quyết định tương lai, họ kiểm soát tôi từng chút một.

Dòng họ nhà tôi vẫn luôn giữ những suy nghĩ của xã hội phong kiến cũ. đối với họ, con gái 15,16 tuổi như tôi là phải đi lấy chồng rồi. Vậy nên luôn mỉa mai, kích bác tôi.

Tôi đã từng có một cô bạn rất thân, nhưng cuối cùng tôi suýt nữa thì bị mang tiếng vì cô ấy hại cho tôi đến mức tôi phải chuyển cả trường.

------

À đúng rồi, hiện tại tôi có hai cô bạn thân. Phải nói tính tình của họ cực kì khác nhau, ví như nước với lửa cũng rất đúng. Mỹ Anh là cô gái tốt nhất từ trước tới giờ tôi từng gặp. Tính cách thì nhu mì, đoan trang, ngoan ngoãn, lễ phép, học giỏi,... Đúng chất con nhà người ta trong mắt mọi người. Còn Bảo Trâm thì ngược lại, nó là cô gái thích mặc đồ con trai, thích lái moto, thích cúp tiết,... Chơi với nó thì khỏi lo bị bắt nạt! ^^

Nhiều khi cái Trâm còn cằn nhằn với tôi rằng "mày học giỏi như vậy làm gì hả Nguyệt? Để giờ tao ganh tị với mày quá trời!".

A.. Giới thiệu luôn, tôi tên Nguyệt. Ý là Mặt Trăng ấy. Mẹ tôi nói Mặt Trăng đại diện cho một con người vô cùng đặc biệt, một mình toả sáng giữa dòng người. Mà... Đúng thật ^^

- Chiều ra thư viện không?_ Tôi hỏi trong khi mắt vẫn cắm vào quyển ngôn tình đang cầm trên tay.

- Đương nhiên là không rồi, nghĩ sao vậy mày...

- Ê con mọt sách kia! Bỏ quyển truyện xuống hẵng nói chuyện với bọn tao!

Nói rồi Trâm giật quyển ngôn tình trên tay tôi xuống, mất luôn cái dấu trang tôi đang đọc...

- Hờ hờ... Hình như sáng nay mày đi học muộn, không mặc đồng phục nghiêm chỉnh, không đi giày, nhuộm tóc mà tao lại chưa ghi vào sổ nhỉ?_ Tôi nhìn nó, mắt cười tà rồi rút quyển sổ sao đỏ ra.

- Ây ây từ từ! Đằng kia có người đáng để ghi sổ hơn kìa!_ Cái Mỹ Anh nói chen vào để hạ hoả, đồng thời chỉ chỉ tay ra hướng sân trường.

- Ồ! Kẻ thù không đội trời chung của con Nguyệt đây mà? Lần này có cơ hội trả thù rồi nhé!_ Cái Trâm huých tay Mỹ Anh, vẻ mặt kiểu hợp nhau lắm.

Haha... Mọi người biết đấy, hội học sinh và trùm phá hoại thì đương nhiên là có thù rồi. Với lại tên tôi và tên hắn cũng khắc nhau nữa. Hắn tên Dương. Nguyệt - Dương, Mặt Trăng - Mặt Trời. Quá là trùng hợp rồi.

Tôi đứng dậy, tiến tới chỗ Dương. Hình như đám bạn của hắn thấy tôi nên kéo kéo áo hắn, rồi thì thầm điều gì đó, xong nhìn nhau cười rất khoái chí. Hắn quay người lại, nhìn tôi, rồi nhìn xuống. Từ đầu đến chân đâu đâu cũng thấy lỗi. Ha... Giờ định sơ vin, đi giày, vuốt lại tóc thì cũng muộn rồi. Hắn đã nằm gọn trong sổ sao đỏ của tôi.

Nói ra thì bảo xấu tính chứ tôi thấy cũng khá... Hả hê đấy.

- Cậu biết mình mắc tội gì chưa?

Tôi nghiêm giọng, trong lòng oai thầm vì thể nào hắn cũng sẽ quỳ xuống mà cầu xin. Lần trước hắn đã hứa trước toàn trường rằng nếu còn tái phạm sẽ tự động chuyển trường. Nên có là tổng thống Mỹ đi chăng nữa thì kiểu gì cũng phải cầu xin thôi. Ha... Đây là ngôi trường tốt nhất Hà Nội đấy, để xem chuyển đi sau này tương lai của tên cá biệt như hắn sẽ thế nào!?

- Tôi mắc tội gì sao?

- / grrrrrr!! Còn giả nai được nữa! Thật là mặt dày hơn cái bánh tráng rồi!!/ Cậu nhìn từ đầu đến chân, rồi nhìn nội quy trường xem cậu đã mắc bao nhiêu lỗi rồi!?

- Ồ! Vậy cậu có biết tội lớn nhất của tôi là gì không?

- Cậu định bật lại sao đỏ thì là tội lớn nhất đấy! Còn không xuống phòng hiệu trưởng...

- Là tôi thích cậu rồi đấy!

Hắn luồn tay qua eo tôi, kéo cả người tôi áp sát vào hắn... Gần quá! Tôi cảm nhận được hơi thở biến thái của hắn luôn.

Tôi thì nhìn hắn một cách vô cảm, cũng có chút bất ngờ nhưng... Chỉ một chút thôi! Đúng một chút thôi!! Vì còn chưa đến 2 giây tôi và hắn đã...

Đụng môi rồi! Trời ơi cái tên não phẳng nàyyy!! Có biết bản thân đang làm cái gì không vậy chứ? Ôi má trần đời con biết bao người tỏ tình mà đây lại là lần đầu tiên thấy có tên táo bạo như này!

- Thế nào? Cậu đồng ý làm người yêu tôi nhé?

- Cậu... Cậu... AAAA!! Tên điên này! Cút xuống phòng hiệu trưởng! NGAY!!!

Tôi mất kiểm soát rồi! Thật sự mất kiểm soát rồi! Hỏi xem có sốc không cơ chứ? Quá sốc luôn! Nụ hôn đầu mà tôi để dành cho người ấy năm tôi 23 tuổi cơ mà!?

Ừm thì tôi đúng là mê ngôn tình thật, nhưng mà tôi chưa muốn yêu ở tuổi này! Trong những bộ ngôn tình SE thường sẽ nói về sự thiếu hiểu biết trong tình yêu của nữ9 mà dẫn đến một cái kết rất cay đắng! Tôi không muốn thế! Tôi còn yêu đời lắm!!!

------

Sau cả một buổi học với thời khoá biểu là: "Văn văn toán lí" thì giờ về đúng là như lên thiên đường vậy.

Đúng là lên thiên đường nếu như hắn không đứng dựa lưng vào cổng trường rồi vẫy vẫy tay về phía tôi. Nhưng mà tôi không quan tâm, vì nay lại có người hẹn tôi ở đài phun nước...

Tôi đang tưởng tượng xem vẻ mặt của cậu bạn đó sẽ thế nào khi thốt ra câu "tớ thích cậu" rồi tự cười tủm tỉm... Như bị tự kỉ vậy.

Quả đúng như tôi dự đoán. Cậu bạn đó nói là đã đơn phương tôi 5 năm trời rồi. Ghê thật...

- Tớ thích cậu! Làm người yêu tớ...

- Câm miệng lại! Mày định làm bẩn tai bạn gái ông à?

Hả? Hắn từ đâu chui ra vậy? Khoan! Hắn vừa nói cái gì? Bạn gái á!!??

- Nàyyy! Cậu nói cái gì vậy?_ Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt khó chịu lộ rõ.

- Tớ... Tớ xin lỗi! Tớ không biết hội trưởng là bạn gái cậu..._ Cậu ấy cúi gằm mặt, nhanh chóng xin lỗi hắn rồi rời đi.

Cảm giác tội lỗi trong tôi vùng lên đấu tranh. Không thể nào để hắn lộng hành như vậy được! Tôi có thể sẽ ế tới già vì cái tin đồn nhảm nhí này mất!

- Tôi không phải bạn gái cậu!

- Bây giờ thì đúng nhưng tương lai thì chưa chắc đâu...

- Cậu bị khùng à!!??

- Nghe cho kĩ đây này! Từ giờ tôi sẽ chính thức theo đuổi cậu, còn bằng cách nào thì cậu không cần quan tâm.

- Cậu theo đuổi thì theo đuổi nhưng không có nghĩa là bắt tôi phải từ chối những người khác!

- Tôi ấy nhé! Rất là không thích người khác nói lời mật ngọt với crush của mình! Cậu nghĩ cái danh trùm trường dùng để làm gì? Để đập mấy thằng thích động vào cậu đấy!

- ...

Chết cha! Tôi đơ thật rồi! Chưa bao giờ thấy hắn nói như vậy! Và... Tôi cũng chưa bao giờ mất chất như vậy. Thật là thốn quá đi mất.

- Sao cũng được.

Tôi không mất quá 1 phút để lấy lại hình tượng. Sau khi vứt cho hắn một cái nhìn thờ ơ kèm theo câu nói thản nhiên vô cảm, tôi đi về.

Kẻ thù đòi theo đuổi tôi á? Thật là vô lí hết sức. Tôi gần như không thể làm chủ được tình huống nữa, mọi thứ cứ rối tung lên!

Cậu tát tôi một cái, xong cậu đưa tôi một cây kẹo ngọt. Cậu nghĩ tôi là con nít à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net