Chương 11: Sweet - Nơi ngọt ngào nảy nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thùy Dương ngắm đi ngắm lại mấy chiếc váy đang được treo ngăn nắp trong chiếc tủ gỗ đã rất lâu rồi cô chưa chạm tới. Cô đã nghĩ sẽ không bao giờ cô mở chiếc tủ ấy ra một lần nữa nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại tìm đến nó.

"Màu xanh, không thích lắm; trắng, cũng không; màu hường, có vẻ nhẹ nhàng. Ừ! Vậy màu hường đi!"

"Chết tiệt! Mình đang làm cái quái vậy chứ?"

Đôi môi thanh tú màu bạc khẽ nhếch lên, vẽ nên một đường cong hoàn hảo, giễu cười cho chính hành động trong vô thức của một thứ cảm xúc gì đó chưa thành tên. Lắc đầu khó hiểu trước những hành động ngớ ngẩn, Thùy Dương khẽ cười rồi cũng nhanh chóng vào nhà tắm và thay chiếc váy còn vương một chút bụi quá khứ trên tay.

Trở ra với một diện mạo hoàn toàn khác, Thùy Dương cũng không còn nhận ra chính mình trong gương nữa. Cô gái ấy, đã trôi vào quá khứ rất lâu rồi; giờ lại xuất hiện trước mặt cô như trở về từ một miền dĩ vãng nhưng vương vất trên đó là nỗi buồn của hiện tại.

Khép lại dòng kí ức, một con người lãnh khốc lặng lẽ rời khỏi; căn nhà chỉ còn le lói ánh sáng của vài ngọn nến sắp lụi trên thềm cửa sổ cùng với bóng tối quen thuộc, đâu đó trong không gian vẫn còn vương lại hàn khí bức người.

*7h30p....*

Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, anh mỉm cười nhìn cô gái đang lạnh lùng tiến về phía mình, nét ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt; trái tim thoáng một chút bối rối và lạc nhịp.

Hôm nay trông cô thật dịu dàng và nữ tính, khác hẳn với phong cách mọi ngày dù cho sự lạnh lùng và vô cảm vẫn không hề thay đổi. Tuy nhiên, chính nét lạnh lùng ấy lại khiến cô có một sức hút lạ thường. Nó khiến trái tim anh không thể nào chịu nghe lời mỗi khi anh trông thấy cô.

"Đôi mắt ấy..."

Đôi mắt màu cà phê quen thuộc nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh như muốn xoáy sâu vào tận cùng mọi bí mật khiến anh bất giác rùng mình sợ hãi. Vẫn là gương mặt ấy nhưng không còn nét hồn nhiên như trước, sự băng lãnh đã thay đổi tất cả, mọi thứ kể cả bản thân con người ấy một cách đến chóng mặt. Anh không hề nghĩ và cũng chưa từng dám nghĩ cô lại có thể tạo ra cho mình một cái vỏ bọc hoàn hảo đến vậy.

- Đi! – Thùy Dương buông nhanh một câu làm anh đang đơ như tượng gỗ cũng phải khẽ bật cười.

"Thật đáng yêu!"

Cô bước vào xe, đôi mắt nheo lại khó hiểu nhìn anh vẫn đang ngây người ở phía đó:

- Anh có định đi không?

Anh lại cười, để lộ hàm răng trắng như sứ và cái má lúm đồng tiền đáng yêu khiến trái tim cô khó lòng cưỡng lại mà bất chợt xốn xang. Có lẽ, cô bị say cái nụ cười mà cô cho là "chết tiệt" ấy chăng. Không thể nào, bởi lẽ nó vốn dĩ chỉ thuộc về một người duy nhất và cũng là người con trai mà cô âm thầm yêu thương nhất thôi.

"Ngớ ngẩn!"

Lật đật chạy lại, anh không biết cô đã vào xe từ lúc nào bởi tâm trí anh còn bận sy nghĩ về hình ảnh cô gái dịu dàng ấy, chỉ thấy hai gò má cô ửng đỏ khó hiểu.

Chiếc xe nhẹ nhàng chuyển động, lăn bánh về phía Hồ Gươm. Trên suốt đường đi, cả hai không ai nói với nhau câu gì, cô luôn ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa; còn anh, chốc chốc lại quay sang nhìn cô khẽ cười, không hiểu ngoài kia có gì mà khiến cô chăm chú đến vậy. Mặc kệ ngoài đó hấp dẫn cô như thế nào thì anh cũng chỉ cần cô cứ mãi bên cạnh anh như thế này là đủ, là trái tim anh cũng hạnh phúc lắm rồi.

Hồ Gươm về đêm lung linh như một bức tranh huyền ảo; những cành liễu rũ mình xuống hồ; những thân cây uốn lượn sà sát mặt nước cùng với những ánh đèn đủ màu sắc khiến cô có cảm giác như bước vào một bức tranh cổ họa.

Anh và cô tản bộ quanh hồ, giữa dòng người tấp nập những du khách tham quan, giữa những ồn ào của cuộc sống, cô chỉ thu mình bước đi khuôn mặt không một chút cảm xúc. Phải chăng, cô đã hoàn toàn vô tâm với cuộc sống, đã tổn thương và đau đớn tới mức muốn bỏ mặc tất cả.

Anh lặng lẽ đi bên cạnh cô, đau xót nhìn cô cứ tự dằn vặt bản thân như thế. Nếu có thể, anh muốn mình có thể thay cô gánh lấy những đau khổ này chứ không phải là bất lực nhìn cô chịu đựng một mình.

- Em muốn vào đây chứ?

Anh khẽ mỉm cười nhìn cô chỉ vào một quán coffee bên cạnh đài phun nước.

Cô thoáng ngây người trước nụ cười ấy, không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy là cô lại không thể nào kìm lòng được. Dường như nó có một sức hút ma mị nào đó mà cứ từ từ, nhẹ nhàng đi vào trái tim cô. Cô nhìn anh rồi khẽ gật đầu bối rối.

Nụ cười trên môi anh càng rạng rỡ hơn nữa khiến tim cô lại loạn nhịp. Nếu có thể, cô muốn nó chỉ là của riêng mình mà không biết rằng anh đang rất hạnh phúc. Anh tiến đến nắm lấy tay cô, không hiểu là vô thức hay chủ thức nhưng đôi chân cô cứ vậy bước theo anh mà không hề có ý định phản kháng; hai bàn tay vẫn đan vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau đồng thời mang theo tín hiệu của trái tim mỗi người.

Chọn một bàn phía trong góc khá khuất người nhưng lại có thể quan sát được mọi thứ, anh nhẹ nhàng kéo ghế cho cô. Chỉ một chút cử chỉ như thế thôi cũng đã khiến ai kia phải ngại ngùng, chỉ biết cúi mặt khẽ cười nhìn anh.

- Chào anh chị! Anh chị dùng gì ạ?

- Campuchino. - Cả hai đồng thanh khiến cô nhân viên hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười.

- Anh chị có muốn dùng thêm gì nữa không ạ?

- Không cần!

Lại một lần nữa, hai giọng điệu một ấm áp nhẹ nhàng, một lạnh lùng lãnh khốc vang lên đồng điệu khiến cô nhân viên một lần nữa phải tròn mặt ngạc nhiên. Anh có chút ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác còn cô lại không chút e dè nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đã thoáng chút đỏ lên của anh không ngần ngại càng làm anh chột dạ hơn, tuyệt nhiên không dám đáp lại ánh nhìn của cô dù chỉ là liếc qua.

- Vâng ạ! Xin anh chị chờ một lát.

Cô gái ấy rời đi nhưng ánh mắt vẫn không quên luyến tiếc nhìn anh.

- Em!

- Anh!

Bốn mắt nhìn nhau. Vốn dĩ anh định bắt chuyện vớ cô, lấy đại một lí do nào đó để xua đi sự ngại ngùng vì sự trùng hợp ban nãy nhưng không ngờ rằng cô cũng vậy.

Một khoảng không nữa lại hiện hữu giữa sự im lặng. Cô lại hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa, còn anh thì lại chăm chú nhìn cô. Những đường nét trên gương mặt cô vẫn thế, không quá xinh nhưng lại hài hòa đến lạ làm cho anh không thể nào rời mắt.

Ánh mắt cô vẫn xa xăm nhìn về một khoảng không vô định nhưng mọi thứ ngoài đó lại chẳng thể thu vào tầm mắt cô bởi trong nó hiện tại chỉ hiện hữu một gương mặt cứ tưởng rất gần mà lại rất xa xôi.

"Không lẽ mày đã thay đổi rồi sao Thùy Dương? Không được, trái tim mày chỉ được phép có anh, một mình anh thôi."

Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc nhưng cũng đượm buồn.

"Đừng tự làm khổ mình nữa được không cô gái? Em có biết, trái tim anh đau đớn biết bao nhiêu khi nhìn em cứ phải gồng mình lên chịu đựng như thế này không?"
Không gian mờ ảo trong quán như đưa họ chạy xa nhau trong sự im lặng và ánh đèn mờ mờ như màn sương. Cô vẫn mải miết chạy theo những cảm xúc trong trái tim và anh vẫn chua xót nhìn cô.

- Đồ uống của anh chị đây ạ! - Cô nhân viên tươi cười nhìn anh, đôi mắt long lanh khi bờ môi ấy khẽ cong lên.

- Cảm ơn!

Rất nhẹ nhàng, trầm ấm nhưng cũng đủ làm cho một trái tim nhảy tưng tưng hạnh phúc.

- Không có gì ạ!

Tiếc nuối trở lại quầy làm việc,cô nhân viên kia chỉ còn biết xịu mặt buồn bã.

- Xin chào tất cả quý khách, tôi là Mạnh Quân, chủ quán coffee Sweet, rất hân hạnh được chào đón tất cả quý khách đã đến với chúng tôi ngày hôm nay.

Một chàng vỗ tay ròn giã vang lên, rên sân khấu là một anh chàng điển trai mặc tây trang, trên môi không ngừng cười nhìn xuống những vị khách đang mê mệt phía dưới.

- Kính thưa quý khách! Hôm nay là ngày kỉ niệm hai năm thành lập quán, chúng tôi rất vinh dự được đón tiếp tất cả mọi người đã bớt chút thời gian để đến với Sweet. Chính vì vậy, hôm nay xin cho phép chúng tôi được mời mọi người uống coffee Sweet miễn phí.

Tiếng Mạnh Quân vừa dứt thì một tràng vỗ tay cùng tiếng reo hò nữa vang lên càng làm cho anh chàng cười toe toét lộ rõ cả chiếc răng khểnh khiến cho anh trông đã điển trai lại thêm phần hấp dẫn đáng yêu.

- Ồn ào!

Cô đang chăm chú nhìn vào màn đêm yên tĩnh trên bầu trời thì bị không khí náo nhiệt ở đây làm phiền.

Anh khẽ lắc đầu nhìn cô:

- Em không thích sự náo nhiệt?

- Ừm!

Trong trí óc anh bỗng sáng lên, anh vẫy tay gọi trợ lí quán lại rồi thì thầm vào tai anh chàng điều gì đó mà gương mặt anh ta mừng rỡ vô cùng:

- Rất cảm ơn anh! - Anh chàng quản lí hướng ánh mắt cảm kích nhìn anh.

- Không có gì! Tôi mới là người phải cảm ơn mới đúng. - Anh từ tốn cười.

Anh chàng kia chỉ khẽ nhìn anh gật đầu rồi quay đi.

Cô nãy giờ chứng kiến màn trao đổi kì cục này, nheo mày khó hiểu. Không biết, họ nói những gì với nhau nữa, mà cô cũng chẳng cần quan tâm bởi dù gì thì nó cũng không liên quan đến cô.

"Chết tiệt, anh ăn gì mà lúc nào cũng cười vậy chứ?"

Cô đỏ mặt cúi gằm xuống khi bắt gặp anh đang nhìn cô mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ mà ấm áp vô cùng.

Anh nhìn hai gò má ửng hồng của cô đầy thích thú, muốn trêu ghẹo cô một chút nên cứ chăm chăm nhìn vào cô ai ngờ biểu hiện của cô lại thẹn thùng như thế càng khiến trái tim anh nhảy dựng lên vui sướng.

"Tôi biết em không lạnh lùng như thế mà cô gái."

"Tên chết bầm! Anh có cất ngay cái nụ cười ấy đi không chứ!"

"Em có biết nhìn em lúc này rất làm cho người khác muốn chạy đến bên ôm lấy em mà che chở không cô gái?"

"Vốn dĩ cuộc sống của tôi chỉ có thể một mình, không ai được phép đặt chân vào trừ anh ấy, và với anh cũng sẽ không ngoại lệ."

- Vâng! Hôm nay Sweet rất hân hạnh khi được đón tiếp một vị khách rất đặc biệt, đó là một chàng trai rất ngọt ngào và ấm áp; là một ca sĩ trẻ tài năng và cũng là một trong những thành viên trụ cột tạo nên Sweet ngày hôm nay.

Tất cả mọi người lại ồ lên một lần nữa. Mạnh Quân đưa tay ý ra hiệu mọi người im lặng, đôi môi lại nở một nụ cười bí hiểm:

- Mọi người có tò mò muốn biết anh là ai không ạ?

Sự ồn ào bàn tán lại trở lại kéo theo sự chú ý của cô. Chính cô cũng hồi hộp muốn biết người đó là ai. Cô hướng ánh mắt tò mò về phía sân khấu thì vô tình bắt gặp anh đang nhìn cô chăm chú. Một thoáng chút ngại ngùng nhưng lần này cô không quay mặt đi nữa mà quyết định nhìn thẳng vào mắt anh, cô không hiểu vì lí do gì mà anh luôn nhìn cô khó hiểu như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net