Chương 12: Nói với em anh không phải người em thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giây phút ánh mắt ấy chạm khẽ vào đáy mắt anh khiến anh giật mình:

- Em đợi chút nhé! Anh có chút việc phải ra ngoài.

Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nâng ly campuchino lên nhấp một chút, lòng chợt cười ngu ngốc: "hão huyền... mày đang nghĩ gì vậy?"

- Ngay sau đây chàng trai ấy sẽ xuất hiện trên sân khấu của Sweet với một ca khúc mà chắc hẳn mọi người ở đây ai cũng biết, bởi tất cả những ai có mặt ở đây tôi tin chắc bản thân mỗi người đều là một fan hâm mộ của anh đúng không ạ.

Lời mạnh Quân vừa dứt thì bên dưới vô vàn tiếng hò reo đã đập vào tai cô như muốn chọc thủng luôn cái màng nhĩ đáng thương vậy:

- Mọi người biết anh là ai rồi đúng không ạ. Vậy thì ngay bây giờ, chúng ta hãy cùng gọi thật to tên anh để đón chào anh đến với sân khấu Sweet ngày hôm nay.

Giọng nói trong veo của Mạnh Quân càng lớn hơn trong micaro, phía dưới mọi người đã tỏ rõ sự hào hứng vô cùng.

- Được!

- Mọi người đã sãn sàng chưa ạ?

- Sẵn sàng!

- Năm... bốn... ba...!

"Vớ vẩn!"

Cô bỏ ngoài tai tất cả, khẽ nhếch mép cười cho những hành động ngớ ngẩn đang diễn ra. Vẫn nhẹ nhàng thưởng thức ly campuchino của mình. Cô thản nhiên xem như không có gì đang xảy ra.

- Hai... một! Chúng ta hãy cùng chào đón ca sĩ Nguyễn Nhật Phong!

Mạnh Quân cố nhấn mạnh,nói thật to cái tên Nguyễn Nhật Phong. Đôi mắt cô bỗng mở to khi nghe thấy, phải chăng là cô đang nghe nhầm.

"Nhầm thôi!"

"Không phải anh! Anh đang ở Sài gòn không thể nào có mặt ở đây được."

Cô lắc đầu mỉm cười rồi tiếp tục quay lại với ly nước trên tay.

- Nguyễn Nhật Phong! Nguyễn Nhật Phong! - Tiếng reo hò của mọi người không ngừng dội vào tai cô những đợt sóng âm thanh rõ rệt.

- Không lẽ...

Ly campuchino trên tay cô rơi xuống đất, vỡ tung tóe trên sàn nhà và đôi mắt cũng như trái tim cô nhanh chóng hướng về sân khấu chính.

Trên sân khấu là một chàng trai mặc một bộ tây trang màu trắng; gương mặt bị che khuất đi một nửa bởi chiếc mặt nạ màu đen đơn giản đang tươi cười nhìn mọi người đầy trìu mến và ấm áp. Dù không thể ngắm hết trọn vẹn gương mặt ấy nhưng cô vẫn thấy toát lên từ con người ấy một sức hút lạ thường, đôi môi thanh ngọt đến lạ kì mà như bất cứ ai nhìn vào cũng muốn chiếm lấy làm của riêng. Đặc biệt hơn nữa là nụ cười ấy, nó có một sức hút ma mị lòng người bởi sự ấm áp và dễ thương, nhưng cô cũng cảm thấy nó quen thuộc lắm, cứ như nó đã xuất hiện rất nhiều lần trong tâm trí cô vậy. Bất giác, hình ảnh Lâm Phong đang tươi cười nhìn cô lại hiện lên trong tiềm thức khiến tất cả như nhòa đi mà đôi khi lại rõ nét đến khó tin.

- Xin chào tất cả mọi người!

Một tràng vỗ tay nữa lại reo lên, tất cả mọi người đứng hết dậy ủng hộ, tiếng cười nói khen ngợi không ngớt.

- Hôm nay, Phong rất vinh dự khi được có mặt trong buổi sinh nhật hai năm ngày thành lập Sweet, thay mặt cho tất cả anh chị em trong quán, xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới tất cả mọi người vì sự có mặt trong ngày hôm nay cũng như trong thời gian qua.

"Giọng nói ấy sao thân quen vậy chứ?"

Đôi tay cô khẽ run lên, ánh mắt nhìn người con trai trên sân khấu không rời. Đây chính là chàng trai cô yêu sao? Sao lại có một cảm giác ấm áp và gần gũi đến thế chứ.
- Sau đây, Phong xin gửi tới tất cả các bạn một ca khúc rất đặc biệt, đây là ca khúc mà người con gái quan trọng nhất, đặc biệt nhất trong trái tim Phong yêu thích. Chính vì thế, hôm nay Phong xin phép được dành riêng ca khúc này cho người con gái ấy.

Tất cả mọi người trong quán im lặng cho cảm xúc mỗi người được bay bổng theo từng suy nghĩ cho câu truyện tình lãng mạn ấy. Chắc hẳn, không ít cô gái phải khóc thầm và ghen tị với người con gái ấy.

Trái tim cô nhói lên đau đớn như bị ai bóp nghẹt lấy.

"Anh đã có người anh yêu, đã có người mà trong trái tim anh là quan trọng nhất!"

Hai giọt nước mắt bất giác trào ra, khóe môi cô mặn đắng; vị mặn của nước mắt, cay đắng cho trái tim tổn thương. Cô đau lắm, đôi chân cô như không còn chút sức lực để đứng vững nữa mà khụy xuống; cả thân hình cô run lên.

"Vốn dĩ, mày có là gì của anh đâu mà có quyền đau khổ khi anh tìm được người con gái mà anh yêu thương; vốn dĩ mày cũng không có thể có vị trí nào trong cuộc sống ấy, tất cả chỉ là mày mơ ước viễn vông thôi!"

Nước mắt không ngừng trào ra, đôi tay cô cố bám víu vào thành ghế như để tìm một điểm tựa cho cả thân thể đã mất hết sức lực của mình.

Cố lấy lại bình tĩnh, quẹt ngang dòng nước mắt; đôi mắt ướt át của cô lại hướng về người con trai ấy.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên, êm đềm đi vào lòng người như một khúc ru đưa trẻ thơ đi vào giấc ngủ. Mọi người im lặng lắng nghe, đôi khi lim dim đôi mắt như đang thưởng thức một tuyệt phẩm vậy.

- Nơi ấy con tìm về!

Đôi môi cô bất giác thốt lên, đôi mắt màu cà phê cũng không còn long lanh ướt át nữa mà mở to ngạc nhiên gián chặt vào người con trai ấy.

"Không lẽ... không phải! Trùng hợp thôi đừng ảo tưởng nữa!"

Cô chua xót nhìn người mà cô yêu thương nhất trên sân khấu, nỗi đau trực trào ra khóe mắt nhưng sao cô lại không thể khóc, nước mắt cô không thể rơi thêm nữa.

- Thật trùng hợp nhỉ chàng trai, người con gái anh yêu lại cùng yêu thích một ca khúc giống em nhỉ. Thật trớ trêu!

Đôi môi khô lạnh của cô không ngừng thì thầm cho chính trái tim đang đau đớn của mình dù cho ngay lúc này đây, người mà cô yêu thương nhất đang đứng ngay trước mặt cô, đang hát ca khúc mà cô yêu thích nhất nhưng sao trái tim cô lại đau đến thế. Cô chỉ muốn ngay lập tức có thể biến mất khỏi nơi đây để không phải chịu thêm một vết thương nào nữa.

Trên sân khấu, anh vẫn hát, vẫn cố gắng vui vẻ tươi cười nhưng trái tim lại đau nhói khi mà tất cả mọi biểu hiện của cô đều thu vào trọn vẹn trong tầm mắt anh. Thực sự, anh chỉ muốn dành tặng cô một niềm vui bất ngờ thôi nhưng ai ngờ cô lại phản ứng như thế. Khi nhìn thấy những giọt nước mắt cô rơi xuống, trái tim anh như ngừng thở, anh chỉ muốn chạy ngay lại ôm lấy cô vào lòng để xua đi mọi nỗi buồn trong cô.

Cô lảo đảo bước ra khỏi quán, đôi chân cứ vô thức bước đi. Cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, nước mắt không còn rơi, chỉ còn nỗi đau vẫn cứ mãi theo cô trên những bước chân nặng nề.

Anh hốt hoảng chạy theo bóng dáng yếu ớt ấy ngay sau khi kết thúc bài hát. Lột bỏ chiếc mặt nạ, anh lao nhanh ra khỏi cửa nhưng cô đã biến mất khỏi tầm mắt anh như chưa từng xuất hiện. Đầu óc anh bỗng trở nên trống rỗng, anh hoảng sợ chạy đi tìm cô,đôi chân cứ vậy di chuyển giữa dòng người đông đúc.

Cô cứ đi, phó mặc cho đôi chân mình đi đến đâu thì đến bởi trái tim và suy nghĩ cô chỉ mang trọn một nỗi đau với gương mặt bí ẩn ấy. Cô không hiểu, cô chẳng có lí do gì để đau khổ như thế cả vì bản thân cô đâu có là gì đối với anh, thậm chí anh còn không biết cô là ai nữa thì làm sao giữa hai người có thể có một kết thúc trọn vẹn.

Đã gần ba mươi phút nhưng anh vẫn chưa tìm thấy cô dù cho đôi chân anh đã chạy cùng những ngóc ngách. Anh bắt đầu hoảng sợ thật sự, đôi môi không ngừng gọi tên cô vô vọng.

- Thùy Dương! Rốt cuộc em ở đâu?

Giữa lúc anh hoang mang sợ hãi nhất thì một dáng hình quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt anh khiến cho trái tim anh run lên hạnh phúc.

Phía trên cầu Thê Húc, một cô gái mảnh khảnh trong chiếc váy màu hường đang bất động đứng đó dù cho xung quanh cô có rất nhiều người qua lại; bóng dáng cô vẫn đơn độc lẻ loi. Bờ môi màu cheri đã khô lại và nhợt đi, trên khóe mắt còn vương lại chút pha lê mong manh trong suốt.

Anh nhẹ nhàng bước đến bên cô, lặng im đứng phía sau cô. Nhìn đôi bờ vai cô run run mà lòng anh đau xót, chắc hẳn cô lại đang cố gồng mình trong những nỗi đau và tổn thương. Anh cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi nhẹ nhàng phủ nó lên bờ vai ấy, một giọt lệ trộm rơi trên khóe mi anh đầy tội lỗi.

"Xin lỗi em!"

Cô bất giác quay lại thì chạm vào đôi mắt sâu thẳm nhưng buồn bã của anh. Không nói gì, cô vòng tay ôm lấy anh thật chặt rồi để cho bao đau đớn cứ thế tuôn ra theo hai dòng nước mắt. Lúc này, cô chỉ muốn buông xuôi tất cả và ngủ một giấc để có thể quên đi mọi chuyện.

Nhìn người con gái đang khóc run bờ vai trong lòng mình mà tim anh nhói lên đau xót. Anh siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng. Khi nãy, anh đã rất sợ; sợ cô sẽ biến mất; sợ cô tổn thương; sợ cô rời khỏi anh thì anh không biết sẽ phải như thế nào để vượt qua. Khi nhìn thấy bóng dáng cô độc của cô giữa dòng người tấp nập, anh đã rất vui mừng vì ít nhất, anh vẫn còn có thể tìm thấy cô, rằng cô vẫn còn đang ở bên anh. Nhưng giờ đây, khi cô rũ bỏ đi lớp áo lạnh lùng để yếu đuối trong vòng tay anh, để được anh che chở anh lại thấy trái tim mình đau đến thế, xót xa đến thế. Nước mắt cô rơi vô tình cũng chảy vào tim anh mang theo bao vết cứa, mang theo bao tủi hờn và đắng cay khiến anh lo sợ.

Cô vùi mặt vào vòm ngực săn chắc rộng lớn của anh khóc nấc lên như một đứa trẻ. Mùi hương bạc hà từ người anh cũng khiến cô có cảm giác dễ chịu hơn, không hiểu sao, những lúc ở bên anh cô lại thấy yên bình và ấm áp dường bao. Những lúc ấy, cô chỉ muốn là cô của trước kia, muốn lặng im mà để cho những nỗi đau trôi xa vào quá khứ. Hơi ấm bao quanh lấy cơ thể cô ấm áp, tiếng nấc nhỏ dần, nhỏ dần rồi lặng hẳn, cô nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

"Ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

Anh bế cô lên, thật nhẹ nhàng đặt cô vào xe, cố không để cô giật mình tỉnh giấc:

- Em mệt lắm phải không, đừng cố gắng chịu đựng một mình mà hãy cho anh cơ hội được chia sẻ, được quan tâm,được chăm sóc và được yêu em đúng nghĩa với tư cách là một người khiến trái tim em hạnh phúc chứ không phải là một thần tượng của em.

Giọt pha lê long lanh cùng đôi cánh hoa mềm mại đáp xuống môi cô mang theo tất cả tình yêu của một người mà cô không hề hay biết. Nhìn cô chìm sâu trong giấc ngủ yên bình không chút ưu phiền, không phải mang chiếc mặt nạ đầy hàn khí mà lòng anh thấy ấm áp vô cùng.

- Giá như, lúc nào em cũng như thế này thì tốt biết mấy!

Khóe môi nam thần lại khẽ vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, khép lại những mệt nhọc đang đè nặng trong trái tim cả hai người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net