20. Lục Tinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ấy, mọi người đến sớm thế?"

Lâm Ý Hiên trên miệng vẫn còn ngậm miếng bánh mì, quần áo xộc xệch, ngay cả tóc tai cũng chưa chải chuốt đàng hoàng, vội vã chạy về nhóm người vẫn đang đứng đợi ở một góc thành. Thiếu niên mặc y bào màu đen sang quý lúc này liếc mắt về phía hai anh em nhà họ Lâm đến muộn, trong âm thanh tràn đầy bực bội:

"Lâm Ý Hiên, lần nào ngươi cũng đến trễ vậy hả? Rõ ràng là đã hẹn-"

"Được rồi, được rồi mà. Đến là được rồi, không sao cả. Nghiêm Từ, đệ đừng giận nữa..."

Giang Yên Mộng nhẹ nhàng nói, kịp cắt ngang trước khi Nghiêm Từ bắt đầu nổi trận lôi đình mà giáng xuống hai huynh muội nhà họ Lâm mấy lời khó nghe. Rõ ràng trước kia tính khí của Nghiêm Từ không hề khó chịu như thế, những tháng gần đây mới bắt đầu trở nên cục súc không rõ nguyên nhân. Mà Lâm Ý Hiên cười hì hì, cũng không có gì khó chịu, chỉ ôn hòa trả lời:

"Không phải là chúng ta hẹn giờ này sao? Các ngươi đến sớm quá, ta không biết. Xin lỗi nhé, lần sau sẽ đến sớm hơn!"

"Được rồi, đến là được mà, chỉ là đi săn hồn hoàn mà thôi, không cần trang trọng lễ tiết như vậy."

Sở An Chiêu vội chen vào trước khi kịp diễn ra một cuộc tranh chấp nội bộ. Dáng vẻ vội vã cùng lo lắng hiện rõ trên gương mặt non nớt của vị Hồn Đế trẻ tuổi, dù rằng hiện tại hắn là kẻ có thực lực mạnh nhất trong tổ đội Lục Tinh này cũng chẳng thể phủ nhận được sự ngây ngốc và khờ khạo trong từng cử chỉ.

"Lằng nhằng cái gì?"

Cái đầu của Ninh Thần Vũ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Và như thường lệ, ngoại trừ Lâm Giai Ý, toàn bộ thành viên của Lục Tinh đều phải cúi đầu nhìn xuống mới thấy được tiểu đội trưởng nhà bọn họ. Lưu Tinh thương hội tiểu thiếu chủ cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình kiêu căng quá độ đi cùng vẻ ngoài đáng yêu mềm mại khiến cho người ta phải há hốc mồm.

"Còn chưa đến giờ, gấp cái gì mà gấp."

Giọng Ninh Thần Vũ vẫn còn mang theo bực bội cùng nóng nảy, đây là biểu hiện rõ nét nhất về việc ông cóc này lại thức mấy đêm liền không ngủ vì bị cơn đau đầu hành hạ rồi. Giang Yên Mộng lo lắng cúi xuống, bàn tay ngọc khẽ chạm vào trán đứa trẻ, giọng nói dịu dàng:

"Tiểu Phong, đệ ổn chứ? Hay đệ ngủ một giấc rồi chúng ta đi tìm hồn hoàn cho Nghiêm Từ cũng chưa muộn?"

"Cái gì?! Không thể kéo dài được đâu!" Nghiêm Từ vội vàng bác bỏ: "Ta đã ở cấp bậc này quá lâu rồi, chờ thêm nữa sẽ bị con nhóc Hồ Liệt Na kia vượt mặt mất!"

Lâm Giai Ý chống hông, trong bộ trang phục gọn gàng và ôm sát khiến cô bé hoàn mỹ phô bày ra được hình dáng yểu điệu của một thiếu nữ mới lớn. Cô hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hề nể mặt ai, lạnh lùng châm chọc:

"Nghiêm Từ thiếu gia cũng khổ thật ha? Rõ ràng đều là đệ tử của Vũ Hồn Điện, thế mà lại không có được đãi ngộ cao cấp, lại phải ở đây hối thúc bọn hèn này giúp tìm hồn hoàn? Không sợ tin này lan ra là bôi tro trét trấu lên mặt của giáo hoàng sao hả?"

"Lâm Giai Ý, ngươi đây là có ý gì?" Nghiêm Từ như bị động phải chỗ đau, nổi giận gầm lên: "Lũ thiên tài các ngươi cho rằng hơn người một tí là muốn nói gì cũng được sao? Chẳng qua là-"

"Ha? Xem ai đang nói kìa? Nghiêm Từ, ngươi cũng chỉ là phụ trợ hệ hồn sư mà thôi, dựa nhờ vào bọn ta thì nên có thái độ của người đi nhờ đi."

"Lâm Giai Ý, ngươi đừng có mà kiêu ngạo! Ta chính là chỗ dựa vững chắc nhất của-"

"Xùy, chỉ là một vũ hồn ghẻ thôi, khi nào ngươi có được Thất Bảo Lưu Ly Tháp thì chúng ta lại nói chuyện."

Không khí ngay lập tức trở nên nóng cháy, tưởng chưng như chỉ chạm nhẹ là sẽ nổ tung cả lên. Ngay cả thiên tài Sở An Chiêu cũng câm nín không dám lên tiếng, sợ mình nói gì bậy bạ lại gây thêm sai lầm. Giang Yên Mộng lại càng không muốn dính dáng đến Nghiêm Từ chút nào. Chỉ có Lâm Ý Hiên cười xuề xoà chen vào giữa hai người đang nhìn nhau toé lửa, ngây ngốc nói:

"Thôi thôi, chỉ là hồn hoàn thôi, chúng ta cùng cố gắng."

"Thật là lắm chuyện." Ninh Thần Vũ chép miệng, day nhẹ hai bên huyệt thái dương để giảm thiểu cơn đau đầu, nói: "Sắp tới ta không có thời gian rảnh, tranh thủ làm đi, ta cảm thấy ổn."

Ninh Thần Vũ đã lên tiếng, Lâm Giai Ý cũng chỉ "xùy" một tiếng rồi đi đến cạnh Giang Yên Mộng, chẳng buồn tranh chấp nữa. Tiểu đội trưởng mới chậm rãi nói tiếp:

"Đội hình như cũ. Ta và An Chiêu ở tiền tuyến, Tiểu Giai Ý mẫn công, A Hiên và A Mộng khống chế, và cuối cùng là Nghiêm Từ hỗ trợ."

"Thời gian lần này của ta có hạn chế, cố gắng hoàn thành trong hai đến ba ngày. Niên cấp hồn hoàn ít nhất là một nghìn năm - tử sắc hồn hoàn."

"Lục Tinh toàn đội, xuất phát."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net