19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hỏi Đường Tam ấn tượng đầu về Ninh Thần Vũ, cậu ta sẽ dùng hai từ, là 'ngạo mạn' và 'nguy hiểm'. Vốn không phải thuần là một đứa trẻ con, Đường Tam nhìn người cũng không tệ, thường thức cũng đủ nhiều để nhận ra tâm tư của một người nào đó. Nhưng Ninh Thần Vũ thì khác.

Đứa trẻ đó giống như chứa thần tính vậy. Hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào tồn tại bên trong đôi mắt trong suốt đó cả. Đơn thuần đến mức khiến cho người ta rợn tóc gáy. Giống như thần minh cao cao tại thượng nhìn xuống phàm nhân, không có ghét bỏ, cũng chẳng có thương xót, chỉ đơn thuần là quan sát một con cờ trên kỳ trận phức tạp này mà thôi.

Tám ngân chứa kịch độc, chỉ dính một ngân, bảy ngân còn lại không chạm đến được. Không chỉ phản xạ nhanh đến kinh hãi, ngay cả khả năng kháng độc kỳ lạ với hai con tử điệp kỳ dị kia cũng đủ khiến Đường Tam phải dè chừng. Đó không phải là một đứa trẻ bình thường. Thậm chí, đã có một khoảnh khắc, cậu cho rằng kẻ kia cũng giống như mình - trùng sinh.

Nhưng chỉ trong cuộc tái ngộ kế tiếp, ấn tượng của cậu về Ninh Thần Vũ tuyệt nhiên đã thay đổi.

Giống như học tỷ Lâm Giai Ý nói, chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Đường Tam đưa mắt nhìn vị thiếu gia ngạo mạn ở nhà ăn của vài hôm trước, lúc này đây vẫn đang tức tối trừng mắt to mắt nhỏ với anh trai của Lâm Giai Ý vì không thể đánh được. Tuy rằng kiêu ngạo vẫn thế, nhưng đôi mắt lúc này đặc biệt có thần, hoàn toàn không phải là một khoảng không sạch sẽ như lần trước.

"Nhưng Mộng thiếu chủ không phải đến đây chỉ để xin lỗi phải không?"

Đại Sư vừa hỏi xong, Ninh Thần Vũ cũng đã bình tĩnh trở lại. Lúc này, thiếu niên thoải mái đứng dậy, vô cùng tự nhiên như ở nhà mình mà cứ kéo đại một cái ghế ngồi xuống, bắt chéo chân rồi lại chống cằm, một loạt hành động mây bay nước chảy, ngạo mạn đến mức đáng ghét. Song, tìm được chỗ ngồi và dáng ngồi thoải mái rồi, hắn mới chậm rãi lên tiếng.

"Ngài nói không sai, Đại Sư. Ta đến đây còn vì một vấn đề khác." Ninh Thần Vũ nhẹ nhàng vô cùng đưa ra đề nghị: "Ta có thể cho ngài một khoản lớn, ngài có thể sống thoải mái suốt đời và tiếp tục công cuộc nghiên cứu của ngài mà không cần lo toan cơm áo gạo tiền."

"Trên đời không có thứ gì miễn phí cả." Ngọc Tiểu Cương đã ăn đủ khổ, bình tĩnh nói: "Nói thẳng đi, Mộng thiếu chủ cần gì ở một kẻ như ta chứ?"

"Không cần."

Trong phút chốc, ngay cả người uyên bác như Đại Sư cũng phải ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu được ý của vị tiểu thiếu chủ kia. Ninh Thần Vũ cũng chẳng có ý định muốn nói, nhưng Lâm Ý Hiên cái tên này đã hấp tấp trả lời:

"Đại Sư, ngài cứ nhận đi, quà cảm ơn của thằng nhóc này đó! Trước kia ngài từng cứu mạng mẫu thân của nhóc này, nó ngạo kiều không dám nói thẳng thôi!"

Ninh Thần Vũ rõ ràng máu trong huyết quản của mình sôi lên sùng sục, sẵn sàng cho một trận đơn phương ẩu đả tên huynh đệ khốn kiếp nhà mình chưa đánh mà khai này. Nhưng không kịp để hắn hành động, Lâm Ý Hiên đã giữ chặt hai vai vị thiếu gia nhỏ ấn xuống ghế, âm thanh vẫn như cũ, chỉ là đột nhiên mang theo một thứ uy áp không tên.

"Đại Sư, ngài cũng hiểu nguyên tắc mà, thương nhân chúng tôi không cho không ai mà không lấy lại được lợi ích. Chúng tôi chỉ trả phí cho những gì chúng tôi nhận được mà thôi."

"Ta không nhận phí cho những điều ta không làm-"

"Nhã Nam."

Giọng nói bình tĩnh của Ninh Thần Vũ cắt ngang lời còn chưa hết của Ngọc Tiểu Cương. Thiếu niên nhàm chán chống cằm, gương mặt cau có đầy bực bội như bị bắt làm một chuyện không tình nguyện. Mà sợ Đại Sư nghe không rõ, hắn lại phải nhấn mạnh thêm lần nữa cái tên kia:

"Mộng Nhã Nam."

Giống như gợi lại ký ức từ miền xa xăm, Ngọc Tiểu Cương phải mất một lúc lâu mới có thể hồi thần. Lúc này hắn mới phải cẩn thận quan sát đứa trẻ trước mắt thật kỹ, trước khi kịp thốt lên một câu khẳng định:

"Ngươi là con trai của A Nam!"

Gương mặt tuy thuộc về nam nhi, nhưng vì còn nhỏ vẫn nên vẫn tồn tại nét dịu dàng non nớt. Từng đường nét dần rõ ràng hơn, và ngay lập tức khiến Ngọc Tiểu Cương phải nhớ đến cô gái năm đó đã đi cùng Hoàng Kim Thiết Giáp Tam Giác một đoạn đường thanh xuân thật dài.

Ninh Thần Vũ nhìn gương mặt của Đại Sư, xùy một tiếng trong cổ họng, hất văng cánh tay của Lâm Ý Hiên ra rồi đứng dậy, bỏ đi thẳng về phía cửa.

"Hết chuyện rồi, đi về thôi. Chi phiếu ngày mai sẽ có người mang tới, Đại Sư cứ an tâm-"

"Đứng lại đó!"

Bước chân Ninh Thần Vũ ngừng lại ngay trước thềm cửa, xoay đầu nhìn lại Ngọc Tiểu Cương. Đại Sư đứng dậy, đôi mắt uy nghiêm nhìn thẳng vào mắt đứa trẻ, khiến cho Ninh Thần Vũ đột nhiên có cảm giác bị tóm lấy mà vội né tránh.

"Tiền ta không cần. Nhưng ta vẫn muốn nhận phí."

"Được, nói đi. Ngài muốn món báu vật nào? Hoặc là dược phẩm giúp ngài có thể tiếp tục tu luyện?"

"Ngươi, đến học viện Sử Lai Khắc đi."

"... Hả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net