29. Rạn nứt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu chủ! Ngài hãy làm gì đó đi chứ?!"

Ninh Thần Vũ hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào như Sở An Chiêu mong đợi. Vị thiếu chủ trẻ tuổi lúc này vẫn bày ra gương mặt thờ ơ vô cảm và đôi mắt tràn ngập thần tính như cái cách hắn vẫn thường dùng để đối mặt nhân loại trên thế gian này.

Mười ba tuổi, Ninh Thần Vũ đạt được đến được thành tựu này, vậy nên chẳng còn bất cứ vấn đề gì có thể khiến đứa trẻ ấy hoảng loạn được nữa. Vị thiếu chủ trẻ tuổi lúc này vẫn bình tĩnh ký tên mình lên những tờ giấy báo cáo nồng nàn mùi mực đắt tiền, trong khi một tay khác không ngừng xoay xoay tẩu thuốc dài quá khổ không hề có thứ gì bên trong.

"Bên này xong rồi, mang tiếp giấy tờ chi nhánh phía Tây tới đây đi."

"Thiếu chủ!!"

Sở An Chiêu gần như gầm lên trước sự bình tĩnh đến lạnh người của Ninh Thần Vũ, trong mắt không giấu được sự giận dữ. Nhưng Ninh Thần Vũ đã không hề nhìn người anh lớn trong Lục Tinh của mình, hờ hững nhìn nam thư ký đã dọn đi đống giấy tờ cũ và bê lên một chồng báo cáo mới khác còn chưa kịp xử lý.

Tốc độ phát triển của thương hội quá nhanh khiến lượng công việc theo đó tăng lên nhiều đến chóng mặt. Ninh Thần Vũ gần như phải xin nghỉ ở Sử Lai Khắc một khoảng thời gian và thức đêm liên tục đến bơ phờ cả mặt mày chỉ vì những thứ cần được phê duyệt nhiều khủng khiếp. Và ngay bây giờ đây, đầu óc của hắn không ngừng ong ong đầy đau đớn trong khi trong lòng lại là một mớ hỗn độn không tên.

"Mộng Tùy Phong."

Ninh Thần Vũ thoáng ngừng lại một lúc trước khi tiếp tục công việc của mình. Dẫu nhận ra rằng Sở An Chiêu thật sự phẫn nộ, đến mức gọi thẳng tên của hắn ra mà chẳng phải là danh hiệu mà An Chiêu vẫn thường gọi, vị thiếu chủ trẻ cũng chẳng buồn dành cho tổng thư ký của mình một cái liếc mắt.

"Nếu ngài không làm, ta sẽ làm."

Sở An Chiêu che giấu đi thất vọng tột cùng nơi đáy mắt, chậm chạp thở ra một hơi nặng nề. Hắn quả quyết xoay lưng, vững vàng đi về phía cửa. Nhưng vừa đi được vài bước, giọng nói trong veo lại lạnh thấu xương của Ninh Thần Vũ đã vang lên.

"Đứng yên đó."

Bước chân Sở An Chiêu ngừng lại một khoảng hụt hẫng, rồi lại bước tiếp.

"Ta bảo ngươi đứng lại đó, Sở An Chiêu."

Tiếng ngòi bút chạy trên mặt giấy đã bị âm thanh của sự đổ bể cắt đứt. Ninh Thần Vũ phiền chán nhìn nghiên mực bị chính mình hất văng trên sàn, tâm trạng cọc cằn khiến hắn nhất thời không thể kiểm soát nổi thứ cảm xúc của chính mình ngay lúc này, huống gì Sở An Chiêu thật sự biết tìm đường chết.

"Lòng ta đã quyết-"

"Ngươi thì làm được gì?" Giọng nói của Ninh Thần Vũ tràn đầy mỉa mai: "An Chiêu, ngươi chỉ là một Hồn Đế nho nhỏ mà thôi. Ngươi cho rằng có thể chống lại được Vũ Hồn Điện sao?"

Rầm!

Ninh Thần Vũ mím môi, nhìn Sở An Chiêu tay không đập nát bức tường bên cạnh. Không có hồn lực cường hóa khiến bàn tay của thiếu niên rách toạc một mảng lớn, máu tươi rỉ ra ngoài trông vô cùng ghê rợn.

"Mộng Tùy Phong!"

Sở An Chiêu rốt cuộc cũng quay đầu, đối mặt với Ninh Thần Vũ. Đôi mắt thiếu niên đỏ lên, trông như muốn khóc đến nơi vậy. Nhưng mất đi vẻ vụng về cùng ngây ngốc vốn có, gương mặt Sở An Chiêu lúc này mới chân chính phù hợp với những gì hắn đang đeo trên vai.

Gằn từng chữ một, vị Hồn Đế thiên tài nói:

"Ta cảm thấy thật thất vọng về ngài."

"Đồ hèn nhát."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net