4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứng dậy, Vũ. Nếu ngay cả vung kiếm còn không thể làm được, thì chẳng gì có thể khiến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn đâu."

Ninh Thần Vũ nâng mắt nhìn chằm chằm Trầm Tâm, rồi lại nhìn Nhược Vũ Kiếm lặng thinh nằm trên đất. Cậu nhóc không nói gì, cúi đầu nhặt thanh kiếm tinh xảo trên đất lên, thoáng hầm hừ vài tiếng vì cơn đau đớn đến tê dại truyền đến từ lòng bàn tay.

Đau.

Ninh Thần Vũ thậm chí còn thấy những tia máu tràn ra từ những góc nhỏ hẹp, chảy dài trên cán kiếm nho nhỏ. Đau quá. Hắn cảm nhận rõ ràng cánh tay mình run lên vì đau đớn, lại chẳng thể miêu tả thành trọn câu trọn chữ. Những bài luyện tập của Trần Tâm ngày càng khắc nghiệt hơn, yêu cầu cũng ngày càng thêm hà khắc hơn, trong khi cảm giác đau đớn của đứa trẻ mười tuổi càng ngày càng vượt ngưỡng.

Nhưng Ninh Thần Vũ biết, hắn không có tư cách để yêu cầu ngừng lại.

Để truy tìm căn nguyên của sinh mệnh, để tìm kiếm điểm đột phá đạt đến Quang Minh Thần Vũ, Ninh Thần Vũ không thể không tiếp tục bước đi.

Dẫu cho trước mặt là bóng tối, dẫu cho con đường này đầy rẫy bụi gai, dẫu cho cả thân thể này có bị tàn phá thêm nữa... Ninh Thần Vũ không thể ngừng lại.

Hắn cần lực lượng.

"Bốn nghìn... chín trăm tám mươi..."

Thều thào tiếp tục con số còn đang dở, Ninh Thần Vũ vung kiếm thật mạnh. Cơ thể nhỏ gầy của đứa trẻ đã hơi lung lay, nhưng lại không hề ngã xuống. Vị Kiếm Đấu La vẫn lặng yên, thưởng thức cốc trà đã cạn đáy, trong khi vẫn đang tập trung vào tên nhóc đệ tử của chính mình.

"Bốn nghìn chín trăm... chín mươi..."

Thêm một chút nữa.

Nhíu chặt mày, cảm nhận cơn đau xé ruột gan không ngừng đánh vào đại não, Ninh Thần Vũ hít một hơi, dùng toàn bộ ý chí tiếp tục nâng kiếm.

Nhược Vũ Kiếm lay động, tựa như cắt gió mà vung lên, không nhát nào yếu hơn nhát nào.

"Bốn nghìn... chín trăm... chín mươi chín..."

Trước mắt đã mờ đi, không rõ là vì cái gì. Ninh Thần Vũ cắn chặt môi, cố gắng giữ mình tỉnh táo. Nhưng đau đớn cực hạn đã không khiến hắn cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa, giống như chỉ có một cục tạ vạn cân đè nặng lên người khiến hắn ngạt thở.

"Vũ Vũ!!! Bản tiểu thư ra lệnh cho huynh, huynh không vượt qua được năm nghìn Thất Sát Chi Nhận của Kiếm thúc thì đừng có nhìn mặt ta nữa!!"

Ninh Thần Vũ giống như bị tát tỉnh. Hắn ngơ ngác nhìn sang một góc thao trường. Tầm nhìn nhạt nhòa vì huyết lệ tràn ra không thể ngăn cản được hắn nhìn thấy ba bóng người quen thuộc.

Ninh Phong Trí, Ninh Vinh Vinh, và Cổ Dung.

"Tiểu Thần Vũ, còn một kiếm cuối, cố lên nào!"

Cốt Đấu La Cổ Dung cười hì hì vẫy tay, nói. Tất cả mọi người đều biết đệ nhất kiếm tu của Đại Lục này chỉ một đệ tử, và giờ đây vị đệ tử tâm đắc của hắn sắp đến điểm đột phá, ngay mười tuổi. Mười tuổi, năm nghìn kiếm Thất Sát Chi Nhận, đây là quái vật cỡ nào cơ chứ?

Thế nhưng, Ninh Thần Vũ đã làm được.

Còn một kiếm cuối cùng nữa, một bước quan trọng để chạm đến Vạn Kiếm Quy Tông.

Ninh Thần Vũ chạm đến đôi mắt của Ninh Phong Trí. Phụ thân đã không nói gì cả, nhưng dường như đang nín thở, tập trung vào một mình hắn, tràn đầy cổ vũ.

Nhảy múa đi, Vũ.

Có âm thanh đến từ phương xa truyền lại, mang theo dũng khí tiếp thêm vào trái tim đang đập chậm dần vì rệu rã.

Bước lên, nhẹ nhàng thôi, nhảy đi, Thần Vũ.

Nhấc một bước nặng nề, tay chậm chạp nâng kiếm, huyết lệ hoà cùng mồ hôi rơi xuống, thấm vào tầng đất mỏng, chạm đến ý chí của thiên địa.

"Năm nghìn!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net