8. Kỳ ngộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gì đây? Ta là thương nhân, không phải nhà hảo tâm, được chứ? Đi làm kinh doanh mà cứ bảo làm việc nghĩa quyên góp cho người nghèo là thế quái nào vậy hả?"

Ninh Thần Vũ, mười hai tuổi, lần đầu tiên đối mặt với vấn đề đối ngoại. Nói thật, câu chuyện Lưu Tinh thương hội vận hành ngày càng phát triển đã trở thành một truyền kỳ không bao giờ nhàm chán của thương giới trong suốt hai năm nay. Từ một thương hội lâu đời đang trên đà sụp đổ, đột nhiên đổi chủ đã nhanh chóng chiếm lại chỗ đứng ngang tàng bậc nhất trong giới, sau đó làm nên cán cân mới hoàn toàn với những xu thế mới, xoay một đám thương nhân lâu đời mòng mòng.

"Thiếu chủ à, thương giới đã bắt đầu lan truyền mấy tin tức tiêu cực về chúng ta nhiều lắm rồi. Nếu ngài không làm gì đó cứu rỗi hình ảnh của ngài thì sẽ khó lắm đó."

"Ồ?" Ninh Thần Vũ đầy hứng thú nâng mắt, cũng ngừng việc mặc váy còn dang dở cho búp bê vải Tiểu Vinh trên tay, hỏi: "Bọn chúng nói gì?"

"... Đại khái là nói ngài ích kỷ, suốt ngày chỉ biết đến tiền. Không tim không phổi, không biết giúp người nghèo gì gì đó..."

Tình hình chung thì Ninh Thần Vũ đã hiểu. Thường thì lũ già cổ lổ sĩ không ưa mấy tên nhóc mới thích trèo lên đầu lên cổ mấy lão là chuyện bình thường. Huống gì, chuyện này còn lằng nhằng đến vấn đề lợi ích. Thiếu chủ nhỏ tuổi bĩu môi, tiếp tục cẩn thận mặc chiếc váy lụa tinh xảo cho nhóc búp bê vải quý hoá của hắn.

Rời xa Ninh Phong Trí quá nhanh khiến Ninh Thần Vũ trong một thời gian quên mất rằng hắn tạm thời không còn là thiếu chủ của tông môn giàu nhất đại lục nữa. Nếu là lúc trước, Ninh Thần Vũ ngạo mạn kiêu căng đến mấy cũng sẽ còn Ninh Phong Trí hỗ trợ, hoặc cùng lắm thì chẳng ai dại gì chạm đến vị thiếu chủ của Thất Bảo Lưu Ly Tông hay đệ tử duy nhất của Kiếm Đấu La Trần Tâm.

Nhưng mà, hiện tại không phải Ninh Thần Vũ, mà hắn là Tùy Phong.

"Bọn này dai thật đấy."

Hoàn thành công việc cao quý là thay quần áo cho Tiểu Vinh - bản hoạt hoạ của Ninh Vinh Vinh, Ninh Thần Vũ ôm lấy búp bê vải nằm vắt vẻo trên bộ trường kỷ lớn. Hắn tự hỏi một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.

"Muốn làm từ thiện đúng không? Thế ta cho bọn khọm ấy nhìn bản thiếu gia có bao nhiêu tiền." Ngáp dài một tiếng, đứa trẻ nghiêng đầu: "Đem danh sách toàn bộ các học viện sơ cấp công lập ra đây."

"... Thiếu chủ, không phải ngài định đầu tư cho toàn bộ học viện sơ cấp trên đại lục đấy chứ?"

"Chứ gì nữa?" Ninh Thần Vũ cười hì hì, thoải mái như thể nói rằng chỉ muốn mua một món ăn nhẹ: "Không phải mấy lão muốn ta đầu tư sao? Thế phải cho chúng thấy ta có thể làm bao nhiêu chứ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net