Chương 65: Đột biến (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa bé trong bụng đã hơn hai tháng, Lục Khê ngồi bên cửa sổ trong Nhạc Thanh điện, nhìn ánh mặt trời mùa hè đang thiêu nướng cả vùng đất, nghe tiếng chim lảnh lót bên tai.

Bởi vì đang có mang, nàng thường thường muốn ngủ, một khi tình trạng nôn ọe qua đi, thì chuyện phiền lòng nhất chính là luôn cảm thấy thiếu ngủ.

Nàng vuốt vuốt mí mắt có chút nặng trĩu, ngắm cảnh đến thất thần.

Vào cung đã năm tháng rồi, nói cách khác, chỉ bảy tháng nữa, đã đến ngày Lục gia gặp kiếp nạn diệt vong.

Nàng đã đạt được sự sủng ái của hoàng thượng, cũng thuận lợi có hoàng nhi, nếu đã biết kẻ đầu sỏ hãm hại Lục gia bị xử trảm chính là Thường Vệ Quang, vậy chuyện kế tiếp là nên thu lưới?

Thường Tư Viện đến, thấy nữ nhân đang nhàn tĩnh ngồi bên cửa sổ chợt có cảm giác buồn cười. Mỗi lần nhìn thấy Lục Khê, nàng ta đều có cảm giác yên ổn, hơn nữa trong Nhạc Thanh điện này luôn tràn đầy hương hoa thoang thoảng, không nồng không nặng, dễ chịu thoải mái, cũng khó trách hoàng thượng lại thích đến chỗ này.

Lục Khê vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, cho đến khi Bích Chân lên tiếng nhắc nhở: "Chủ tử, thường Tiệp dư tới."

Nàng mới chậm rãi xoay người lại, khẽ gật đầu với Thường Tư Viện.

"Cô đã đến rồi."

Thường Tư Viện ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, bưng chung trà Vân Nhất dâng lên, tự nhiên hớp một ngụm, rồi nói với các cung nữ: " Tất cả đi xuống đi, Bổn cung có mấy lời muốn nói với Lục Dung Hoa."

Cửa "cạch" một tiếng, khép lại, trong điện chỉ còn lại mấy bồn hoa cùng hai người đang ngồi bên cửa sổ.

Lục Khê cười nói: "Bây giờ Thường Tiệp ngày càng dạn dĩ nhỉ, quang minh chánh đại đến tìm ta thế này, không sợ hoàng thượng biết chúng ta kết bè kéo phái à?"

Thường Tư Viện cũng cười: "Người nào không biết Thường Tiệp dư nương nương từ sau khi trở về từ Thanh Tâm Điện, thay tật đổi tính, không những không hống hách ngang ngược như trước, còn thường xuyên ở nơi thâm cung, chuyên tâm cầu phúc? Cả hoàng thượng cũng nghĩ rằng ta đã đổi tính, hôm nay cho phép ta đến thăm cô và đứa bé trong bụng, thì còn ai dám nói gì nữa?"

Lục Khê quay đầu liếc nhìn thời tiết nóng bức bên ngoài, có một ngọn gió ấm thổi qua mặt, cố thổi loãng hương hoa trong điện. Nàng bất đắc dĩ thở dài nói: "Thay tật đổi tính? Dù gì hhoàng thượng và cô cũng đã có bốn năm phu thê, dù vinh sủng là giả vờ, nhưng chuyện sớm chiều chung đụng lại là sự thật không thể cải biến. Sợ rằng hoàng thượng vỗn đã biết bây giờ mới là bản tính thật của cô, còn sự ỷ sủng mà kiêu trước kia chỉ là giả vờ."

Thường Tư Viện cười khẽ: "Không ngờ cô cũng nghĩ như vậy, thực ra, ta cũng đã đoán được hoàng thượng vốn đã biết rõ chân tướng, hắn chỉ cần một lý do xác đáng thu hồi binh quyền của Thường gia nên cũng vui vẻ phối hợp diễn với ta."


Hôm nay đã khôi phục thân phận cho nàng ta, mặc dù hoàng thượng không thường đến Lâm Hoa điện thăm nàng ta, nhưng chuyện ban thưởng chưa từng thiếu, ít nhất khiến tất cả mọi người nghĩ rằng nàng ta vẫn là Thường Tiệp dư danh tiếng lẫy lừng trước kia.

Một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm năm, hoàng thượng không khiến nàng ta thất thế theo Thường gia, đã là nhân từ lắm rồi. Hẳn là cũng có ý muốn để cho nàng ta một cuộc sống bình yên ổn định đến hết nửa đời sau.

Chỉ tiếc, lần này sợ rằng phải khiến hắn thất vọng rồi.

Thường Tư Viện dừng một chút, mới nói: "Hôm nay ta thuận lợi khôi phục thân phận, cô cũng có thai, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"

Lục Khê xoay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nàng ta, dùng sự kiên định nói cho Thường Tư Viện, nàng sẽ không đồng ý chuyện lợi dụng đứa bé để đánh ngã Thường gia.

"Chúng ta có thể dùng biện pháp khác."

"Đây là cách nhanh nhất cũng là trực tiếp nhất." Thái độ của Thường Tư Viện rất rõ ràng.

"Ta không đồng ý." Lục Khê cũng rất kiên quyết.

Nụ cười trên môi Thường Tư Viện dần dần biến mất, nàng ta vuốt ve cái chén trong tay, nhấn mạnh từng chữ: "Nếu không phải ta đi tìm Thái hậu nhờ giúp đỡ, con của cô đã không còn rồi. Nếu lưu lại đứa bé, ngày sau cũng chỉ trở thành con cờ của Thái hậu thôi, bây giờ cứ tiến hành theo kế hoạch trước đây của ta, hy sinh đứa bé này, khiến Thường Vệ Quang rơi đài, cũng nhân tiện cứu Lục gia các cô, đây là biện pháp tốt nhất, cô còn do dự cái gì?"

"Đánh ngã Thường Vệ Quang, cứu Lục gia cũng không phải chỉ có một biện pháp, dù có phải trả giá bằng tính mạng ta cũng sẽ làm. Thế nhưng mạng sống của hài nhi không phải là cái ta có thể tùy ý tước đoạt, ta có thể hy sinh mình, nhưng tuyệt không thể hy sinh con mình để đạt được mục đích."

Thường Tư Viện khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nàng: "Lòng dạ đàn bà ở trong cung này nhất định sẽ khiến cô ngã vào vực sâu mà thôi, ta vốn nghĩ cô là người thông minh, vì sao trong chuyện này cô cứ phạm phải sai lầm giống nhau mãi thế?"

Lục Khê ung dung chống lại ánh mắt của nàng ta: "Ta rất biết ơn vì đến nay cô vẫn luôn giúp ta, đã đồng ý chuyện khiến Thường gia rơi đài, thì nhất định ta sẽ làm tròn lời hứa, nhưng thứ cho ta không cách nào hy sinh đứa bé, dù sao đây cũng là máu mủ của ta."

Thường Tư Viện nhìn bộ dáng kiên định của nàng, biết mình không cách nào thuyết phục được, chỉ đành phải lui bước: "Cô muốn giữ lại nó cũng được, còn có một biện pháp. Vẫn theo kế hoạch mưu hại hoàng tự trước đó, chỉ là mưu hại chưa thành, như vậy được chưa?"

Ý của nàng ta là chuyện vẫn sẽ tiến hành như cũ, nhưng sẽ thay đổi bước cuối cùng một chút, như vậy không cần hy sinh đứa bé của Lục Khê, cũng có thể theo kế hoạch lúc đầu khiến tội danh mưu hại hoàng tự rơi xuống người nàng ta, hoàng thượng sẽ có cớ lấy sai lầm này đẩy tới Thường gia, thuận nước đẩy thuyền thu hồi những quyền hành mà Thường Vệ Quang nắm giữ mấy năm gần đây, cùng với đất đai, nô bộc khổng lồ của Thường gia tại kinh thành.

Phải biết, lưu lại một thần tử quyền khuynh triều dã như vậy, đối với hoàng thượng mà nói chính là một uy hiếp cực lớn, một khi Thường Vệ Quang muốn tạo phản, chỉ cần Thái hậu âm thầm ủng hộ, hoàng thượng sẽ phải gặp phải phiền toái không nhỏ.

Lục Khê chần chờ chốc lát, rốt cuộc vẫn phải gật đầu: "Cô định làm thế nào?"

"Cái này ta sẽ suy nghĩ thêm, nghĩ xong sẽ nói cho cô biết."

Lục Khê gật đầu: "Đa tạ cô thành toàn."

Thường Tư Viện cười cười, "Ta hiểu nỗi khổ tâm của cô, cũng đa tạ cô thành toàn."

Xoay người rời đi, nàng lại cười nói: "Hôm nay thân thể cô nặng nề, không cần tiễn ta...ta tự đi ra ngoài được."

Thường Tư Viện mang theo cung nữ thái giám đi trên con đường đá bên ngoài Nhạc Thanh điện, lơ đãng nhìn đám đá lởm chởm dưới chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hồ sen nơi xa, trong ánh mắt chợt lóe lên chút phức tạp.

Nhưng lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đột nhiên phát hiện trong hành lang dài bên kia hồ sen hình như có một nam tử đang đứng, ánh mắt luôn dừng lại ở Nhạc Thanh điện, dáng vẻ nhìn rất quen.

"Lục Nhi ——" lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta liền phản ứng kịp, Lục Nhi đã vì nàng ta bỏ mạng, thần sắc phức tạp nhắm mắt lại, lạnh nhạt phân phó: "Trân Đào, qua bên kia xem thử, là ai ở nơi đó."

Thấy Trân Đào thẳng đường đi tới nói mấy câu với nam tử mặc triều phục, nam tử kia ngẩng đầu nhìn qua bên này, sau đó cùng Trân Đào quay lại.

"Vi thần Quý Thanh An tham kiến Tiệp dư nương nương."

Nghe hắn hãy xưng tên ra, rốt cuộc Thường Tư Viện cũng nhớ tại sao lại cảm thấy hắn nhìn quen mắt, lúc trước khi còn là Thường phi nương nương đã không ít lần gặp nam tử này trong thư phòng của hoàng thượng, nếu như nhớ không lầm, hắn còn là người tình của Thường Tư Vân. . .

Nam tử này dung mạo bất phàm, ngũ quan như ngọc, nhưng lúc Thường Tư Viện còn ở Thường phủ đã quen nhìn thấy đám triều thần lui tới với Thường Vệ Quang, dù dáng vẻ có thế nào đi nữa thì khi bị quan trường thấm nhuần, bắt đầu tiếp cận với quyền thế, cuối cùng cũng sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ.

Nàng quan sát nam nhân này mấy lần, tốt lắm, biết thu liễm dáng vẻ mệt mỏi, bày ra bộ dạng khôn khéo, cũng chỉ là con hát trong chốn quan trường này mà thôi.

"Quý đại nhân vừa tan triều à." Nàng ta không khách khí liếc nhìn triều phục trên người hắn, trong ánh mắt không lộ chút biểu cảm dư thừa: "Nhưng Bổn cung nhớ đường xuất cung không phải ở bên này."

Quý Thanh An có chút xấu hổ, cúi đầu đáp, "Bẩm nương nương, vi thần vốn định đi xuyên qua Ngự Hoa Viên tản bộ trở về, không ngờ rằng đi dọc theo hồ sen liền tới phụ cận Nhạc Thanh điện, quấy rầy phượng giá của nương nương, thật sự sợ hãi, mong nương nương thứ tội."

Thường Tư Viện vốn thông minh, lập tức nhìn ra điểm mờ ám.

Quý đại nhân này nếu đã vô ý đến đây, làm sao có thể nói rõ được ba chữ "Nhạc Thanh điện"? Hơn nữa một đại thần lâu năm như hắn vốn đã quen thuộc với hoàng cung sao lại vô ý lạc đường. . . . . .

"Hôm nay ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh, quả thật thích hợp đến Ngự Hoa Viên tản bộ." Nàng ta cười như không cười liếc Quý Thanh An một cái, lúc đi lướt qua còn cười nói: "Trân Đào, hôm nay hơi nhức đầu, Bổn cung thật sự không chịu nổi, mau quay về thôi."

"Dạ, nương nương."

Nhìn cung phi mặc hoa phục tự nhiên rời đi, Quý Thanh An cứng người ở tại chỗ, chỉ có thể nói theo bản năng: "Vi thần cung tiễn Tiệp dư nương nương."

Một trận gió thổi qua, lúc này hắn mới cảm giác được trên lưng đã ướt mồ hôi, cũng không biết là do thời tiết quá nóng hay vì sao.

Trước kia đã từng nghe Thường Tư Vân nhiều lần nhắc tới vị Tiệp dư tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này, theo lời nàng ta, Tiệp dư này là thứ nữ không có đầu óc chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, rồi sau đó vào cung, được sủng ái, liền hống hách ngang ngược, điển hình của Ma Tước hóa Phượng Hoàng.

Chính hắn cũng không biết là vì sao, luôn đặc biệt để ý đến Lục Dung Hoa này, rõ ràng lúc trước chỉ vì yêu thích nên mới nghĩ tới việc muốn lấy nàng về phủ, nhưng bởi vì không đạt được nên hôm nay trở thành vết sẹo trong lòng, thỉnh thoảng sẽ bị vén lên, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến. 

Vì vậy từ yêu thích đơn thuần biến thành tình cảm khắc cốt ghi tâm, dù biết đó là nữ nhân của hoàng thượng, hắn cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa muốn đến gần hơn, gần hơn chút nữa.

Quý Thanh An thuận lợi cả đời, gia đình giàu nhất huyện, bởi vì là phú gia lâu đời, đến quan huyện cũng phải nhường nhà bọn họ ba phần, vì quan huyện muốn làm gì có nhà họ bỏ công trợ giúp đều thuận lợi hơn rất nhiều.

Gia cảnh như thế, từ nhỏ hắn lại tài trí hơn người, tướng mạo thanh tú, trong thư viện luôn được tiên sinh tán thưởng, vậy nên càng tâm cao khí ngạo.

Là một đệ tử phú gia không bận tâm ăn mặc, cố gắng học tập, tuổi còn trẻ đã đổ tú tài, tiếp theo là Cử nhân, sau đó nữa là Tiến Sĩ, cuối cùng trở thành "rồng trong biển người", trúng Trạng Nguyên.

Tuổi thơ của hắn rất êm đẹp, gia thế tốt, tướng mạo tốt, phẩm hạnh tốt, Quan Lộ tốt, tự nhận không có gì mình muốn mà không được, chỉ ngoại trừ một người.

Đó chính là Lục Khê.

Không có được chính là tốt nhất, hắn không chiếm được nàng, nàng là vết thương trong lòng hắn, dù có Thường Tư Vân xinh đẹp ở bên người, cũng không bù đắp được phần thiếu sót này.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net