LXXXVI ( Chương 4251-4300 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nát.

Một kích lần lượt trước sau quá đáng sợ, nhiều người có mặt tại đây đổ mồ hôi ròng ròng. Đặc biệt là người vừa rồi ra tiếng công kích Lý Thất Dạ thì càng rùng mình, hai chân run cầm cập.

Lý Thất Dạ dám trấn diệt đạo thân của Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần trước mắt bao người, hành động đó thẳng thừng tuyên chiến với hai người, còn hắn thì vẫn dửng dưng.

Sau lưng Kim Biến Chiến Thần không chỉ dựa vào Kim Biến Thần Đình, còn ỷ lại nguyên Kim Biến tộc, có thể nói cả tộc xem gã như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Sau lưng của Minh Vương Phật không đơn giản chỉ có Lăng Gia Tả, còn có phật thổ vô tận, ngàn vạn cao tăng dưới tòa, hô một tiếng trăm người đáp, thực lực mạnh mẽ, trong giới trẻ hiếm ai sánh bằng.

Bây giờ Lý Thất Dạ một hơi diệt đạo thân của Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật cái này không chỉ tuyên chiến với hai người còn có thế lực sau lưng hơn.

Một hơi khiêu chiến hai thế lực siêu lớn, còn nhẹ nhàng, bình tĩnh ung dung như vậy thì bá khí, mạnh mẽ biết bao.

Tập thể hóa đá tại chỗ thật lâu, một số người từng muốn đối địch với Lý Thất Dạ thì mặt trắng bệch. Thử tưởng tượng nếu bọn họ đánh nhau với Lý Thất Dạ thì kết cục không hay ho gì, họ cũng sẽ thành tro bụi như Đại Giác Thiền Sư.

Nhìn cảnh này mạnh như Thánh Sương Chân Đế, Hoàng Tôn Chân Đế cũng câm như hến. Lý Thất Dạ đã mạnh hơn xa sự tưởng tượng của họ, vượt qua nhận định của hai người.

-----o0o-----

Chương 4376: Trên Đời Không Có Bữa Cơm Miễn Phí

Đại nhân vật thế hệ trước thì thào:

- Bá đạo, đây mới là bá đạo.

Lúc này nhiều người mới thật sự hiểu cái gì là bá đạo, chính là đây. Những gì Lý Thất Dạ làm lâm li chứng minh hai chữ 'bá đạo'. Nói chuyện không hợp liền nghiền nát tất cả, mặc kệ là ai, mạnh kệ mạnh cỡ nào, không cần biết có lai lịch gì đều bị nghiền nát.

Có cường giả lẩm bẩm:

- Đệ Nhất Hung Nhân.

Cường giả chiêm nghiệm kỹ lại ngoại hiệu của Lý Thất Dạ, khó khăn lấy lại tinh thần, gã rùng mình sợ hãi nói:

- Thật sự là Đệ Nhất Hung Nhân, không uổng danh hiệu này.

Lúc này bọn họ đều cảm thấy không có danh hiệu nào thích hợp với Lý Thất Dạ hơn, danh hiệu Đệ Nhất Hung Nhân là hợp hắn nhất.

Trước đó mọi người đều biết Lý Thất Dạ gọi là Lý Thập Ức, nhưng giờ ngẫm lại danh hiệu Đệ Nhất Hung Nhân mới càng thích hợp, càng thể hiện sự bá đạo, vô địch của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ rút tay về, hờ hững hỏi:

- Còn ai muốn phát biểu cao kiến không?

Xem dáng vẻ của Lý Thất Dạ dường như hắn chỉ đập chết một, hai con ruồi, chuyện cỏn con không đáng kể, hắn chẳng rung động chút nào.

Lời nói hờ hững của Lý Thất Dạ làm tất cả những người có mặt liếc nhau.

Giờ phút này còn ai dám nói gì nữa? Dù có người thật sự khó chịu với Lý Thất Dạ, dù có ý kiến gì cũng không dám hé răng.

Đại Giác Thiền Sư, Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần là vết xe đổ, nếu họ vẫn không biết tiến lùi thì kết cục của Đại Giác Thiền Sư sẽ gán lên bọn họ.

Đại Hắc Ngưu e sợ thiên hạ không loạn cười gian nói:

- Ha, mọi người có cao kiến gì cứ nói thoải mái. Ta tin tưởng đại thánh nhân là người nghe ý dân, mọi người có ý kiến chính xác gì chắc chắn đại thánh nhân sẽ rất vui vẻ chấp nhận.

Những người có mặt ở đây không ngốc, tất nhiên sẽ không tin lời của Đại Hắc Ngưu.

Lý Thất Dạ cười gật đầu nói:

- Tốt lắm, nếu mọi người không có cao kiến gì thì được rồi.

Trong đám người chỉ có mình Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền không bị ảnh hưởng. Chính Thái Doãn Hỉ cũng rung động trong lòng, Lý Thất Dạ vừa ra tay là lão hiểu ngay dù có dốc hết sức cũng không đánh lại hắn nổi.

Trước đó Đại Hắc Ngưu, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền nhiệt liệt đề cử Lý Thất Dạ, cực kỳ tôn sùng hắn. Thái Doãn Hỉ vì nể mặt cả hai chứ trong lòng không rõ ràng Lý Thất Dạ mạnh cỡ nào, ghê gớm bao nhiêu. Thái Doãn Hỉ cho rằng Lý Thất Dạ rất mạnh, chắc hắn có điểm nào cực kỳ ghê gớm, nếu không đã chẳng được Đại Hắc Ngưu, Ngũ Hành Thiên Nữ tôn sùng.

Nhưng giờ phút này Lý Thất Dạ vừa ra tay để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Thái Doãn Hỉ, dù lão là Chí Tôn Trường Tồn cũng thấy nổi da gà. Trong lòng Thái Doãn Hỉ rất rõ ràng Lý Thất Dạ là người có thể sánh ngang với Kim Quang Thượng Sư, thực lực của hắn mạnh không thua gì y, thậm chí mạnh hơn vài phần.

Tưởng tượng xem một người trẻ tuổi trước đó từng không tiếng tăm gì hiện tại đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ vô địch như vậy làm Thái Doãn Hỉ thầm rung động. Khoảnh khắc này Thái Doãn Hỉ mới thật sự nhận ra người trẻ tuổi này cực kỳ đáng sợ, khủng khiếp đến mức khiến người không thể nghiền ngẫm.

Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, hắn cười nhìn Thái Doãn Hỉ:

- Được rồi Quan Thủ đại nhân, chúng ta hãy tâm sự về tảng đá này đi.

Thái Doãn Hỉ cúi gập người vái liên tục:

- Không biết công tử có cao kiến gì? Doãn Hỉ rửa tai lắng nghe.

Lúc này Thái Doãn Hỉ cung kính là phát ra từ tận đáy lòng, lạy dài Lý Thất Dạ không phải vì Đại Hắc Ngưu, cũng không vì Ngũ Hành Thiên Nữ, chỉ vì hắn mạnh, đáng giá lão tôn kính.

Lý Thất Dạ cười khẽ:

- Không có cao kiến gì, ta không cần tảng đá này. Ta có thể mở nó ra cho ngươi, nhưng trên đời không có bữa cơm miễn phí, ta chỉ muốn một thứ của ngươi.

Thoáng chốc mọi người nín thở nhìn Thái Doãn Hỉ, Lý Thất Dạ không muốn tảng đá này đối với đám người là điều quá tuyệt vời.

Thái Doãn Hỉ vội hỏi:

- Không biết công tử muốn vật gì? Miễn ta lấy ra được thì chắc chắn không từ chối.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Không vội, đến lúc đó ta nói cho ngươi biết cũng không muộn. Nếu ngươi đồng ý thì gật đầu là được.

Thái Doãn Hỉ do dự:

- Cái này...

Thái Doãn Hỉ không biết Lý Thất Dạ muốn cái gì, lỡ thứ hắn muốn mà lão không thể cho thì sao? Ví dụ Lý Thất Dạ muốn lấy mạng của lão, hoặc nguyên Thiên Tiệm, Thiên Hùng quan, Thái Doãn Hỉ không thể cho hắn thứ như vậy.

Thái Doãn Hỉ do dự liếc hướng Ngũ Hành Thiên Nữ.

Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền bình tĩnh nói:

- Quan Thủ đại nhân, nếu Lý công tử thật sự muốn một thứ, ta tin Lý công tử không cần trả giá với đại nhân cũng có thể lấy được. Nếu giây phút đó đến thì không thể theo ý đại nhân. Lý công tử đã muốn thương lượng với Quan Thủ đại nhân tức Lý công tử không có ác ý, cũng vì lòng tôn kính với Quan Thủ đại nhân.

Ngũ Hành Thiên Nữ nhìn thấu suốt, một câu điểm tỉnh Thái Doãn Hỉ, khiến lòng lão rung lên. Nếu Lý Thất Dạ thật sự muốn thứ gì trong tay Thái Doãn Hỉ, hắn cứng rắn cướp, dù lão mạnh nhưng lúc này không tự tin có thể ngăn được hắn.

Nam nhân này sâu thăm thẳm khiến người không cách nào suy đoán hắn mạnh đến mức nào.

Lý Thất Dạ vỗ tay cười to bảo:

- Nói hay lắm, hay lắm! Nữ nhân thông minh như nàng đúng là hiếm có, ta ngày càng thích nàng.

Huệ Thanh Tuyền vẫn ưu nhã như vậy, ung dung đáp:

- Đa tạ đạo huynh nâng đỡ.

Thấy Lý Thất Dạ, Huệ Thanh Tuyền thân thiết ám muội làm bao nhiêu thiếu niên thiên tài nỗi lòng phức tạp rồi lại bất lực. Nếu là lúc trước có người sẽ lên tiếng châm biếm vài câu, nhưng bây giờ ai muốn kiếm chuyện với Lý Thất Dạ thì phải cân nhắc lại bản thân đã.

Nên dù một số thiếu niên thiên tài trong lòng rất ghen tỵ, rất gai mắt Lý Thất Dạ, xúc động nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể nuốt cơn tức vào lòng.

Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:

- Suy xét thế nào? Ta không có kiên nhẫn.

Thái Doãn Hỉ hít sâu, lạy dài:

- Nếu vậy thì mời công tử ra tay mở đá này cho thiên hạ. Miễn công tử có cần, dù là cái gì ta đều cam nguyện hai tay dâng lên.

Thái Doãn Hỉ biết thứ Lý Thất Dạ muốn, dù lão không chịu cũng vô ích. Nếu Thái Doãn Hỉ từ chối thẳng thừng thì cuối cùng lão vẫn bị tổn thất lớn nhất.

Lý Thất Dạ nhìn Thái Doãn Hỉ, cười nói:

- Ngươi không ngốc.

Thái Doãn Hỉ hiểu ý Lý Thất Dạ, thầm ớn lạnh:

- Công tử khích lệ.

Thái Doãn Hỉ đã nhận ra nếu vừa rồi lão từ chối chắc chắn Lý Thất Dạ sẽ ra tay. Mặc kệ Thái Doãn Hỉ có đồng ý hay không thì Lý Thất Dạ sẽ cứng rắn cướp món đồ, khi đó lão có muốn tìm hắn nói điều kiện cũng không có cơ hội.

-----o0o-----

Chương 4377: Dễ Như Trở Bàn Tay

Lý Thất Dạ đứng dậy lạnh nhạt nói:

- Nếu vậy thì ta sẽ mở ra cho ngươi.

Nói rồi Lý Thất Dạ bước tới gần đá to.

Mọi người nín thở nhìn từng hành động của Lý Thất Dạ, trong lòng nửa tin nửa ngờ.

Đến mức này rồi vẫn có người nhỏ giọng nói:

- Ta không tin hắn thật thật sự có thể mở ra, Kim Quang Thượng Sư còn không mở được thì sao hắn có thể?

Đến lúc này vẫn có người không tin Lý Thất Dạ có thể mở tảng đá này cũng không có gì đáng trách. Thật ra lúc này đa số người ôm thái độ nửa tin nửa ngờ về việc Lý Thất Dạ có thể mở tảng đá này ra.

Thử tưởng tượng tất cả cường giả đều đã thử tảng đá này, bao gồm Hoàng Tôn Chân Đế, Thánh Sương Chân Đế.

Trước đó Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật đã thử rồi mà không thể thành công. Kim Quang Thượng Sư siêu mạnh vẫn không cách nào mở tảng đá ra.

Bây giờ Lý Thất Dạ nói nhẹ hẫng, làm như hắn tùy tay là có thể mở ra tảng đá này, bởi vậy càng khiến người khó tin. Không lẽ Lý Thất Dạ mạnh hơn Kim Quang Thượng Sư sao?

Mọi người cảm thấy không thể nào. Kim Quang Thượng Sư hay Lan Thư Tài Thánh có thể trở thành Thủy Tổ, thành tựu vô địch như ngày nay là đã trải qua nhiều lần trui rèn, nếm trải nhiều trận huyết chiến.

Tuy hôm nay Lý Thất Dạ đã rất mạnh, từng chém ba đế, còn chém Đại Giác Thiền Sư, nghiền nát đạo thân của Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật. Nhưng trong mắt mọi người thì dù Lý Thất Dạ bây giờ có mạnh hơn nữa khi so sánh với Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh vẫn có chênh lệch rất lớn. Về nội tình, tích lũy đều thua xa Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh.

Lý Thất Dạ huênh hoang tự nhận có thể mở tảng đá này dễ như trở bàn tay, chuyện Kim Quang Thượng Sư không thể mà hắn lại làm được, nên tất cả đại nhân vật có mặt đều nửa tin nửa ngờ.

Bao gồm Thái Doãn Hỉ cũng không quá chắc chắn, không phải lão coi khinh Lý Thất Dạ, ngược lại khi thấy hắn ra tay thì trong lòng lão đã có định vị mới về hắn.

Nhưng khi Thái Doãn Hỉ có được tảng đá này, hiểu biết sâu sắc về tảng đá, lão nghiên cứu nó rất lâu rồi. Không chỉ mình Thái Doãn Hỉ không thể, Kim Quang Thượng Sư cũng không mở ra được, Ngũ Hành Thiên Nữ cũng thua.

Trong lòng Thái Doãn Hỉ kết luận muốn mở tảng đá ra có lẽ ít nhất phải là Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống, hay thậm chí diễm như Cao Dương, Thủy Tổ như thế mới mở ra được.

Bây giờ Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói ra, không chút để bụng, dường như tảng đá này rất dễ mở, khiến Thái Doãn Hỉ ôm nghi ngờ.

Trong những người có mặt chỉ có Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền, Đại Hắc Ngưu là bình tĩnh. Đại Hắc Ngưu thì khỏi phải nói, nó tin tưởng trăm phần trăm Lý Thất Dạ có năng lực đó. Dường như Huệ Thanh Tuyền cũng rất tin Lý Thất Dạ.

Lúc này ngay trước mắt bao người, Lý Thất Dạ đứng trước tảng đá, đặt tay lên đá, từ từ nhắm mắt lại không nhúc nhích, không có động tác gì nhiều.

Lý Thất Dạ như pho tượng đứng trước tảng đá.

Nhìn Lý Thất Dạ đơn giản đặt tay lên tảng đá, không sử dụng thủ đoạn khác, hắn không dùng đại đạo vô thượng diễn biến, không dùng báu vật vô địch đâm chém gì. Lý Thất Dạ đơn giản đặt tay lên tảng đá, rất đơn giản, đơn giản đến không tin được.

- Vậy cũng được sao?

Bởi vì trước đó mọi người dùng hết mọi cách, báu vật chém, đại đạo diễn biến, có người còn dùng thủ đoạn đặc biệt khác, nhưng bọn họ không thể thành công.

Đám người còn đang mong chờ Lý Thất Dạ sẽ sử dụng thủ đoạn đặc biệt gì, hoặc dùng công pháp vô địch cõi đời gì để mở tảng đá ra, nhưng khiến bọn họ không ngờ là hắn chẳng dùng thứ gì, chỉ đơn giản đặt tay lên tảng đá.

Trường Tồn Bất Hủ thế hệ trước thấy rộng biết nhiều nhìn động tác của Lý Thất Dạ đều không tin được, cảm thấy làm như vậy không cách nào mở ra tảng đá:

- Nếu... nếu... nếu làm vậy mà mở ra được thì đúng là kỳ tích, kỳ tích vạn cổ.

Trong đám người chỉ có Đại Hắc Ngưu, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền là không ngạc nhiên, không chút bất ngờ.

Huệ Thanh Tuyền cảm khái thì thầm:

- Đây chính là đạo tâm vô địch.

Huệ Thanh Tuyền biết dùng cách gì để mở tảng đá ra, tiếc rằng nàng thiếu chút hỏa hậu nên không làm được. Khi thấy hành động của Lý Thất Dạ là Huệ Thanh Tuyền biết ngay hắn chắc chắn có thể mở ra tảng đá, sẽ không quá khó khăn.

Thời gian trôi qua từng giây, Lý Thất Dạ vẫn đứng đó, đứng im như tượng.

Mọi người nín thở, các cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Thời gian qua dần, bắt đầu có người mất kiên nhẫn.

Lát sau có người lẩm bẩm:

- Thật sự được không? Chắc không thể nào, làm vậy mà mở được tảng đá thì không có thiên lý.

Có thiên tài trẻ vốn khó chịu với Lý Thất Dạ châm biếm:

- Theo ta thấy chuyện này không thể nào, hừ, đang cố làm bộ làm tịch.

Tảng đá không nhúc nhích chút nào, thiên tài trẻ thầm sướng, vui sướng khi người gặp họa cười lạnh. Mặc dù kiêng dè Lý Thất Dạ cường đại nên thiên tài trẻ không dám lớn tiếng, nhưng gã không nhịn được nói thầm.

Thiên tài này mới dứt lời chợt nghe tiếng răng rắc, trong khoảnh khắc đạo văn trên tảng đá rực sáng, nguyên tảng đá như xếp gỗ được lắp ráp di chuyển từng khối, biến đổi hình dáng.

Cuối cùng trong tiếng răng rắc, đạo văn giao thác nguyên tảng đá nứt ra, tảng đá từ từ mở ra.

Khi tảng đá mở ra như một đóa hoa sen chậm rãi nở rộ.

Tảng đá tách mở hoàn toàn, nó như đóa sen xòe ra, chính giữa không phải nhụy hoa, giữa tảng đá đặt một chiếc rương gỗ.

Rương gỗ cổ xưa dường như đã lưu truyền trăm ngàn vạn năm. Trong năm rộng tháng dài rương gỗ vẫn còn tồn tại, dù nó trải qua vô số thời gian ăn mòn, thời gian dài mài mòn vẫn không làm nó sứt mẻ gì.

Nhìn Lý Thất Dạ đánh mở rương gỗ, có cường giả bất ngờ hét to:

- Mở, thật sự mở!

Nhiều người đứng bật dậy, có người rướn cổ nhìn tảng đá được mở ra, bao người lòng rung động.

Mọi người không ngờ Lý Thất Dạ thật sự mở ra tảng đá này, trước đó họ còn nửa tin nửa ngờ, thậm chí cảm thấy hắn không thể làm được.

Giờ đây Lý Thất Dạ không dùng thủ đoạn nào, báu vật gì, đơn giản đặt tay lên tảng đá đã mở nó ra, thật không tin nổi.

Bất Hủ Chân Thần thế hệ trước than thở:

- Cái này... đây đúng là kỳ tích. Kim Quang Thượng Sư, Doãn Hỉ đại nhân không thể mở ra tảng đá này nhưng Đệ Nhất Hung Nhân làm được, quá thần kỳ!

Dù là người lúc trước gai mắt hay kết thù kết oán với Lý Thất Dạ, khi thấy tảng đá bị mở ra thì họ không còn lời nào để nói, cũng không nói ra lời.

-----o0o-----

Chương 4378: Vật Gì Trong Rương (Thượng)

Vì sự thật bày ngay trước mắt, Lý Thất Dạ không dùng mánh khóe gì, mà dù có dùng mánh thì đó cũng là bản lĩnh của hắn.

Tưởng tượng xem mọi người đều đã thử, Kim Quang Thượng Sư cũng thử rồi mà không thể mở tảng đá ra, nhưng bây giờ Lý Thất Dạ đã mở nó, dù hắn dùng thủ đoạn gì thì nó không phải mánh khóe gì, đây đúng là thủ đoạn.

Nếu dùng mánh là có thể mở tảng đá ra vậy tại sao mọi người không làm được? Tại sao Kim Quang Thượng Sư không thể?

Nhìn tảng đá bị mở ra, vẫn có nhiều đại nhân vật không nhìn ra manh mối, vì Lý Thất Dạ không thi triển thủ đoạn gì, không sử dụng cái gì, tảng đá tự nhiên mở ra.

- Quá nghịch thiên, rốt cuộc là ảo diệu thế nào?

Người nhìn ra manh mối thì giữ im lặng.

Mở tảng đá ra rồi Lý Thất Dạ cười nói:

- Chỉ đơn giản thế thôi.

Mọi người không hé răng, lúc trước Lý Thất Dạ đã nói câu tương tự nhưng bị tập thể coi khinh, cho rằng hắn khoác lác. Bây giờ Lý Thất Dạ dễ dàng mở ra tảng đá này khiến những người từng khinh rẻ, trào phúng hắn cảm giác mặt nóng ran như bị người tát vào mặt.

Lý Thất Dạ liếc mắt qua, lạnh nhạt nói:

- Hình như vừa rồi có người nói muốn gặm sạch tảng đá này, không biết răng của ngươi có sắc bén vậy không?

Những thiên tài trẻ vừa rồi châm biếm Lý Thất Dạ thoáng chốc mặt đỏ gấc, câm như hến, cúi gằm mặt.

Lý Thất Dạ lấy rương gỗ ra khỏi tảng đá, mọi người thấy rõ cái rương nặng trịch.

Mọi người rướn dài cổ ra muốn nhìn xem trong rương gỗ chứa cái gì.

Nhìn Lý Thất Dạ mở tảng đá ra, thấy rương gỗ làm lòng Thái Doãn Hỉ hân hoan. Bọn họ tốn sức chín trâu hai hổ cũng không thể thành công hôm nay Lý Thất Dạ hoàn thành, hỏi sao lão không thầm hưng phấn.

Nhiều người suy đoán đủ điều:

- Bên trong chứa cái gì nhỉ?

Đám người rất muốn biết trong rương gỗ rốt cuộc đựng vật gì.

Có cường giả suy đoán:

- Có lẽ là bảo bối tuyệt thế của vị Thủy Tổ vô địch tuyệt thế để lại cho Tiên Thống Giới.

Bất Hủ Chân Thần thì cho rằng:

- Chắc không đơn giản như vậy, rương báu này bay theo thiên thạch ra khỏi Bất Độ Hải thì chắc là cố ý, có lẽ không chỉ một vị Thủy Tổ mà là vài vị, hay càng nhiều Thủy Tổ liên hợp. Bọn họ để lại thứ gì để đối kháng lại tai nạn hoặc che chở cho hậu nhân.

Nhiều người cảm thấy có lý, gật đầu nói:

- Có lẽ các vị Thủy Tổ đã đoán được ngày này đến nên mới để lại rương báu như vậy.

Mọi người đều biết trăm ngàn vạn năm nay các đời Thủy Tổ đi vào Bất Độ Hải, hiếm có Thủy Tổ nào chưa đi vào. Có lẽ Thủy Tổ thời đại khác nhau tụ họp trong Bất Độ Hải.

Hoặc là các vị Thủy Tổ dự đoán tương lai sắp xảy ra chuyện gì, nên họ mới để lại rương báu khiến nó theo thiên thạch bay ra Bất Độ Hải. Các vị Thủy Tổ làm như vậy vì để tai nạn lớn ập đến thì hậu nhân Tam Tiên giới có năng lực ứng đối.

Lý Thất Dạ không mở rương báu ra, hắn vỗ rương cái bộp, thản nhiên nói:

- Nếu nói tại đây có ai, đạo thống nào có thể nhận rương gỗ này thì chỉ có Ngũ Hành Sơn.

Lý Thất Dạ dứt lời mọi người phản ứng lại cùng nhìn hướng Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền.

Trong mắt đám người không cần biết Lý Thất Dạ có ẩn ý gì trong câu nói, nịnh Huệ Thanh Tuyền cũng được, muốn ôm chân Ngũ Hành Sơn cũng tốt, họ khẳng định hắn nói câu này chính xác.

Nếu thứ trong rương báu thật sự liên quan đến sự sống còn của Tiên Thống Giới, sẽ phát huy tác dụng thoáng chốc trong tai nạn lớn thì Ngũ Hành Sơn đúng là thích hợp nhất, là đạo thống có tư cách nắm giữ rương gỗ nhất. Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền cũng có tư cách sở hữu rương gỗ nhất.

Thái Doãn Hỉ khom người nói:

- Lý công tử nói đúng, để Ngũ Hành Sơn bảo quản rương gỗ là thích hợp nhất.

Lý Thất Dạ không mở rương báu, Thái Doãn Hỉ không thấy bên trong chứa cái gì nhưng lão chấp nhận nhường lại cho Ngũ Hành Sơn.

Thái Doãn Hỉ vốn là đệ tử ngoại sơn của Ngũ Hành Sơn, về chuyện này lão không có lòng ích kỷ gì, lão thật sự muốn làm tròn bổn phận của mình. Dù sao Thái Doãn Hỉ đóng ở biên giới Tiên Thống Giới, nếu nhất định có tai nạn lớn đến thì Thiên Hùng quan, quân đoàn Thiên Tiệm sẽ đứng mũi chịu sào. Nên Thái Doãn Hỉ rất hy vọng Tiên Thống Giới có thể chống cự được tai nạn này.

Nếu có ngày tai nạn lớn đến thật, Thái Doãn Hỉ cảm thấy không ai thích hợp lãnh đạo thiên hạ hơn Ngũ Hành Sơn. Bởi vậy Thái Doãn Hỉ rất vui lòng nhường lại rương gỗ cho Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền.

Mọi người không phản đối đề nghị của Thái Doãn Hỉ, đều cảm thấy Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền có tư cách nhất, cũng là người thích hợp quản lý rương báu này nhất.

Hơn nữa Thái Doãn Hỉ lấy được rương báu, từ khía cạnh nào đó thì cái rương thuộc về lão, lão có thể chiếm một mình, cũng có thể lấy ra chia sẻ với người trong thiên hạ. Giờ Thái Doãn Hỉ nhường rương báu cho Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền, không ai có ý kiến, không ai dám đứng ra chỉ trích lão.

Mọi người nhìn chằm chằm, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền vẫn ung dung ưu nhã từ tốn nói:

- Đa tạ đại nhân nâng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net