LXXXVI ( Chương 4251-4300 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đỡ, cũng cảm tạ người trong thiên hạ xem trọng Ngũ Hành Sơn. Thanh Tuyền cho rằng rương báu này vô cùng quan trọng, có lẽ tương lai sẽ có công dụng. Doãn đại nhân đóng giữ Thiên Hùng quan, lo cho an nguy Tiên Thống Giới, ở tuyến đầu chiến trường. Nếu có báu vật gì có thể che chở Tiên Thống Giới, đối kháng tai nạn thì thứ đó để lại Thiên Hùng quan càng hợp hơn, nên do quân đoàn Thiên Tiệm quản lý. Nơi cần nó mới là chỗ cho nó phát huy tác dụng thật sự.

Huệ Thanh Tuyền nói rất khôn khéo, nàng ưu nhã, thong dong, làm nhiều người kinh thán.

Không cần biết trong rương báu có báu vật gì, nó từ Bất Độ Hải bay về tức là có giá trị vô cùng kinh người.

Đổi lại người khác nếu có cơ hội nắm giữ báu vật như vậy thì họ sẽ không bỏ qua, đương nhiên sẽ chiếm hữu ngay. Bao người sẽ giành giật cơ hội tốt như vậy, nhưng Huệ Thanh Tuyền từ chối.

Nhiều người kinh thán vì lòng dạ của Huệ Thanh Tuyền, không hề bị báu vật đánh động.

Lý Thất Dạ cười cười. Huệ Thanh Tuyền từ chối là có lý, cầm báu vật tức là phải gánh nặng thiên hạ, đây không phải chuyện dễ dàng đối với đạo thống nào.

Thái Doãn Hỉ trầm ngâm nói:

- Nếu Thiên Nữ đã nói vậy thì quân đoàn Thiên Tiệm đành quản lý thay.

Thái Doãn Hỉ không già mồm, lão gật đầu nhận lấy rương báu từ tay Lý Thất Dạ.

-----o0o-----

Chương 4379: Vật Gì Trong Rương (Hạ)

Không phải vì Thái Doãn Hỉ rất muốn rương báu này mà là Huệ Thanh Tuyền nói có lý. Nếu thứ trong rương báu phát huy tác dụng trong tai nạn lớn thì nó đúng là thích hợp để lại Thiên Hùng quan, quân đoàn Thiên Tiệm. Dù sao đối với nguyên Tiên Thống Giới, nếu Thiên Tiệm bị phá tức là tai nạn sẽ lan tràn khắp Tiên Thống Giới.

Cuối cùng do quân đoàn Thiên Tiệm quản lý rương báu, các khách khứa không có ý kiến gì, dù có cũng không tiện nói ra.

Dù sao tảng đá này vốn là Thái Doãn Hỉ có được, giờ do lão quản lý nó cũng không thành vấn đề. Huống chi Thiên Tiệm luôn là hùng quan của Tiên Thống Giới, nó cần rương báu này hơn bất cứ ai, đạo thống nào.

Cất rương báu rồi Thái Doãn Hỉ lần lượt cảm tạ khách khứa có mặt:

- Da tạ các vị từ ức vạn dặm xa xôi đến, phúc lợi của Tiên Thống Giới là mọi người cùng nắm tay nhau sáng tạo.

Các khách đáp lễ.

Giờ đá đã mở, bữa tiệc anh hùng cũng kết thúc, nên hạ màn. Các khách từ biệt rời đi, có người còn ở lại Thiên Hùng quan, có người trở về đạo thống của mình.

Các khách lần lượt rời khỏi, chỉ còn nhóm Lý Thất Dạ ở lại. Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền chưa đi.

Sau khi khách đi hết, Thái Doãn Hỉ lại lạy dài cảm ơn Lý Thất Dạ, biểu tình cung kính nói:

- Đa tạ công tử trượng nghĩa ra tay mở đá.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Không cần cảm tạ, ta không phải loại người trượng nghĩa gì. Trên đời không có bữa cơm miễn phí, ta đã mở nó ra, tới lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi.

Lý Thất Dạ nói thật lòng.

Thái Doãn Hỉ cười gượng, vẫn cung kính lạy lần hai:

- Công tử cần cái gì cứ nói một tiếng là được.

Với thân phận của Thái Doãn Hỉ mà cung kính thấp tư thái như vậy đã không dễ dàng, nhìn ra được lão rất chân thành.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Thứ ta muốn rất đơn giản, hổ phù trong tay ngươi.

Thái Doãn Hỉ biến sắc mặt bản năng lùi một bước:

- Công tử muốn hổ phù của quân đoàn Thiên Tiệm?

Lý Thất Dạ cười:

- Đúng vậy, là hổ phù này.

Thái Doãn Hỉ khó xử, xua tay lắp bắp:

- Cái này...

Lý Thất Dạ cười hỏi:

- Như thế nào? Không muốn?

Thái Doãn Hỉ cười gượng nói:

- Không giấu gì công tử, không phải ta có muốn hay không mà vì hổ phù này quan trọng. Chắc công tử cũng biết nó không chỉ liên quan toàn quân đoàn Thiên Tiệm còn có Thiên Tiệm, nó là chìa khóa của Thiên Tiệm.

Hổ phù trong tay Thái Doãn Hỉ không chỉ là quân lệnh, điều động quân đoàn Thiên Tiệm. Hổ phù lưu truyền từ niên dại vô cùng xa xưa, là chìa khóa của quân đoàn Thiên Tiệm. Nếu muốn mở phòng ngự Thiên Tiệm khống chế lực lượng toàn Thiên Tiệm thì phải có hổ phù này.

Dù ngươi có được quân đoàn Thiên Tiệm mà không cầm hổ phù, lại muốn nắm giữ nguyên Thiên Tiệm thì danh không xứng với thực.

Nên Lý Thất Dạ đòi hổ phù làm Thái Doãn Hỉ khó xử, cái này không đơn giản là điều động quân đoàn Thiên Tiệm, chẳng khác nào giao nguyên Thiên Tiệm cho hắn.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Ta biết, ta không muốn quân đoàn Thiên Tiệm của ngươi, cũng không cướp Thiên Tiệm, ta chỉ muốn mượn một chút, dùng xong sẽ trả cho ngươi.

Thái Doãn Hỉ chần chừ:

- Cái này...

Việc này quan hệ nguyên Thiên Tiệm, thậm chí toàn Tiên Thống Giới, Thái Doãn Hỉ không dám quyết định ngay.

Trong khi Thái Doãn Hỉ chần chừ, Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền nhẹ lắc đầu nói:

- Doãn đại nhân vẫn còn xem thường Lý công tử. Nếu thứ Lý công tử thật sự muốn, dù đại nhân có đồng ý đưa hay không cũng không theo ý đại nhân được. Lý công tử chịu giao dịch với đại nhân là đã rất có thành ý, cũng nói lên Lý công tử không có ác ý.

Nói đến đây Huệ Thanh Tuyền tạm dừng một lúc:

Huệ Thanh Tuyền chậm rãi nói:

- Hơn nữa chẳng lẽ Doãn đại nhân thật sự cho rằng Lý công tử muốn Thiên Tiệm đoàn hay Thiên Tiệm sao? Với thần thông của Lý công tử thì nguyên quân đoàn Thiên Tiệm có tập hợp lại cũng khó cản một bước của công tử. Thậm chí theo ý ta dù là Thiên Tiệm cường đại không gì sánh bằng cũng không thể khiến Lý công tử dừng bước. Ta cho rằng Lý công tử thật sự có mưu đồ thì không cần hổ phù gì đó, một ngón tay quét ngã hết, công tử có thể độc bộ thiên hạ, quân đoàn Thiên Tiệm hay Thiên Tiệm đều sẽ không tạo thành quá nhiều rắc rối cho công tử. Lý công tử muốn hổ phù có lẽ là có ý tốt, không thì dù Lý công tử muốn chỉ việc đẩy ngã, bẻ gãy nghiền nát.

Dường như Huệ Thanh Tuyền hoàn toàn đứng về phía Lý Thất Dạ, hết sức ủng hộ hắn.

Nghe Huệ Thanh Tuyền nói làm Đại Hắc Ngưu không nhịn được khen:

- Nha đầu Ngũ Hành Sơn thật lợi hại, Kiêu Hoành Thương Hành có thể đơn độc trên đỉnh Tiên Thống Giới cũng có lý do của nó. Nha đầu tuổi còn nhỏ đã có ánh mắt độc ác như vậy, ghê gớm lắm.

Đại Hắc Ngưu nhìn thấu Lý Thất Dạ vô song là vì nó sống quá lâu, trải qua trăm ngàn vạn năm lắng đọng, đã thấy nhiều hạng người vô địch, kiến thức vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nên nó luyện ra ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Huệ Thanh Tuyền còn trẻ vậy đã có kiến thức siêu đẳng vô song, hơn xa bạn cùng lứa, vượt qua cả tồn tại như Thái Doãn Hỉ. Có thể nói là do nàng xuất thân từ Ngũ Hành Sơn, từ nhỏ nàng đã kiến thức nhiều hạng người vô địch nên có ánh mắt trí tuệ siêu đẳng.

Nghe Huệ Thanh Tuyền nói hàng loạt, tim Thái Doãn Hỉ rung lên:

- Cái này...

Thái Doãn Hỉ biết rõ Huệ Thanh Tuyền mạnh không thua gì lão.

Trên đời này không nhiều người có thể khiến Huệ Thanh Tuyền ưu ái, kinh diễm như Kim Quang Thượng Sư cũng không lọt vào mắt xanh của nàng. Nhưng Huệ Thanh Tuyền tôn sùng Lý Thất Dạ như vậy, lý do không đơn giản.

Tưởng tượng xem Ngũ Hành Sơn có nội tình động trời cỡ nào, Thái Doãn Hỉ xuất thân là đệ tử ngoài sơn, lão hiểu rất rõ điều đó. Huệ Thanh Tuyền là người truyền thừa của Ngũ Hành Sơn, kiến thức của nàng vô địch đến mức nào?

Nhưng Huệ Thanh Tuyền vẫn tôn sùng Lý Thất Dạ như vậy, khẳng định thực lực của hắn như thế thì thật kinh người, làm Thái Doãn Hỉ giật mình.

Huệ Thanh Tuyền ưu nhã ung dung từ tốn nói:

- Nếu Doãn đại nhân vẫn không hoàn toàn yên tâm thì Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo cho Lý công tử được không?

Nàng hoàng trụ vô song, dù ở khi nào cũng mê người như vậy, động lòng người như thế. Chưa thấy khuôn mặt thật của nàng nhưng vẫn làm người ta cảm thấy Huệ Thanh Tuyền xinh đẹp tuyệt thế vô song.

Huệ Thanh Tuyền nói ra câu này thì dù là ai cũng xóa tan nghi ngờ. Nếu có Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo vì có thể kê cao gối ngủ.

-----o0o-----

Chương 4380: Hổ Phù

Lòng Thái Doãn Hỉ rung động mạnh:

- Thiên Nữ nói quá lời.

Thái Doãn Hỉ đâu dám bắt Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo, lão cúi gập đầu hướng Huệ Thanh Tuyền:

- Vậy Doãn Hỉ xin đi lấy.

Thái Doãn Hỉ nói xong vội rời đi, lão không tiện tùy thân mang theo thứ quan trọng như hổ phù.

Sau khi Thái Doãn Hỉ đi, Lý Thất Dạ cười giơ ngón tay cái:

- Khá lắm, cô nương ra từ Ngũ Hành Sơn có lòng dạ người khác khó tới tơi.

Huệ Thanh Tuyền cười khẽ:

- So với đạo huynh thì còn kém rất xa.

So với vừa rồi ung dung ưu nhã thì nàng bây giờ tinh nghịch hơn, vẫn rất đẹp.

Lý Thất Dạ cười cười lấy ra một vật, là ngọc bội màu xanh biếc, chỉ có nửa khối ngọc.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nàng xuống dưới một lần không dễ dàng, thấy nha đầu cũng hiểu chuyện khiến người thích, thôi hãy lấy lại thứ này đi. Từ nay nàng có thể kê cao gối ngủ.

Khối ngọc bội này là lúc Lý Thất Dạ ở trong lương đình tránh mưa tại Tiên Thống đạo thống, có một lão nhân đưa tặng ngọc bối đính thân.

Ngọc bội xanh biếc, người không biết hàng cũng hiểu khối ngọc bội này không phải vật phàm.

Khi thấy Lý Thất Dạ lấy ngọc bội ra, Tĩnh Nhi đứng sau lưng Huệ Thanh Tuyền trợn to đôi mắt. Lúc này Tĩnh Nhi căng thẳng hơn ai hết, nàng nhìn ngọc bội chằm chằm, lo lắng thay cho tiểu thư nhà mình, sợ Lý Thất Dạ đột nhiên đổi ý.

Nàng là thị nữ mà không kiềm được sốt ruột muốn giật lại ngọc bội, vì khối ngọc bội này liên quan hạnh phúc cả đời của tiểu thư nhà nàng, không thể để nó tùy tiện rơi vào tay ai.

So với Tĩnh Nhi căng thẳng thì Huệ Thanh Tuyền rất bình tĩnh, nàng cười nhìn ngọc bội, ánh mắt như dòng nước. Nàng nhìn Lý Thất Dạ, vẫn ung dung, quý tộc như vậy, nữ nhân thế này có ai không thích.

Huệ Thanh Tuyền mỉm cười dịu dàng hỏi:

- Đạo huynh muốn từ hôn sao?

Ngẫm lại thân phận của nàng, Ngũ Hành Thiên Nữ, người thừa kế Ngũ Hành Sơn, lời nói dịu dàng thốt ra từ môi nàng có sức nặng bao nhiêu, khiến người mất hồn.

Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:

- Không tính là từ hôn, lão già nhà các ngươi chẳng qua muốn gài bẫy ta. Nếu nàng là nha đầu điêu ngoa thì ta sẽ làm khó dễ một chút, nhưng nha đầu hiểu chuyện như vậy thì thôi ta không làm khó dễ. Cầm khối ngọc bội này thì nàng cũng yên tâm rồi, khỏi phải e ngại gì nữa.

Huệ Thanh Tuyền dịu dàng, thanh âm dễ nghe làm người nhũn xương:

- Nếu như nói Thanh Tuyền không ngại thì sao?

Nữ nhân như vậy nếu bỏ lỡ có lẽ sẽ làm người hối hận mãi mãi.

Đại Hắc Ngưu vỗ tay xen lời:

- Thế là tốt nhất, quá tuyệt vời! Hai người là trời sinh một đôi, dưới đất một song, không ai thích hợp ghép cặp hơn hai người. Hai người là trời đất tạo nên, nếu không thành đôi thì có lỗi với mối thân duyên này!

Đại Hắc Ngưu mong mỏi hai người thành đôi ngay, ước gì đưa đi động phòng luôn. Đại Hắc Ngưu cảm thấy Lý Thất Dạ phối với Ngũ Hành Sơn thì không còn gì tốt hơn, hai người sinh ra đứa trẻ mập mạp nữa thì sẽ là kết quả nó muốn thấy nhất.

Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:

- Nếu dịu dàng thêm chút nữa thì ta sẽ bị nhũn xương.

Huệ Thanh Tuyền không đắc ý, nàng nhẹ lắc đầu nói:

- Nếu Thanh Tuyền có sức hấp dẫn được như vậy thì Thanh Tuyền rất vui mừng. Thanh Tuyền không thể nào lay động đạo tâm của đương thời, nếu Thanh Tuyền muốn động đạo tâm của đương thời thì như kiến lay cây, không biết tự lượng sức mình.

Lý Thất Dạ bật cười, hắn nhìn ngọc bội trong tay:

- Hay cho cô nương, nàng khẳng định không muốn lấy về ngọc bội này?

Huệ Thanh Tuyền dịu dàng, thanh âm làm người nghe mê say:

- Nếu đạo huynh thật sự muốn trả lại ngọc bội, ai đưa cho đạo huynh thì đạo huynh hãy trả lại người đó.

Nữ nhân như Huệ Thanh Tuyền khi đã dịu dàng thì rất trí mạng.

Giọng Huệ Thanh Tuyền dịu dàng quanh quẩn bên tai Lý Thất Dạ:

- Ta tin lão tổ của chúng ta là người hiểu tình hiểu lý, tuyệt đối sẽ không khó xử đạo huynh.

Nghe Huệ Thanh Tuyền không chịu nhận lại ngọc bội, Tĩnh Nhi căng thẳng thần kinh lo lắng cho tiểu thư, nàng khẽ kêu:

- Tiểu thư!

Huệ Thanh Tuyền không nói gì, Tĩnh Nhi đành mím môi lại, nàng hiểu ý của tiểu thư.

Lý Thất Dạ nâng lên nâng xuống ngọc bội, hắn cười cất nó vào:

- Thôi được, Ngũ Hành Sơn là chỗ tốt, có rảnh nhất định sẽ ghé qua.

Ánh mắt Huệ Thanh Tuyền dịu dàng khiến người chết chìm trong đó không ra được:

- Thanh Tuyền chắc chắn sẽ ở tệ môn từ xa nghênh Lý huynh đến.

Lý Thất Dạ bật cười gật đầu nói:

- Được, hứa chắc.

Thấy Lý Thất Dạ cất ngọc bội, Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:

- May quá là may.

Đại Hắc Ngưu căng thẳng còn hơn hai đương sự, nó vỗ ngực cười nói:

- Bổn soái ngưu chờ uống rượu mừng của các người.

Lý Thất Dạ, Huệ Thanh Tuyền không nói gì.

Một lúc lâu sau hai tay Thái Doãn Hỉ nâng một hộp báu đi vào, cung kính nâng tới trước mặt Lý Thất Dạ, mở nắp hộp ra, một hổ phù đặt bên trong. Hổ phù rất cổ xưa, không biết từ niên đại nào truyền thừa xuống.

Thái Doãn Hỉ lấy hổ phù ra đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ, nói:

- Đây là hổ phù của Thiên Tiệm, xin công tử cất kỹ. Doãn Hỉ kiến thức nông cạn, không biết công tử sâu cạn, xin công tử đừng trách.

Lý Thất Dạ cầm lấy hổ phù, nhìn một hồi rồi cười nói:

- Ngươi đã rất thông minh, hèn gì Ngũ Hành Sơn thu nhận ngươi.

Lý Thất Dạ cất hổ phù xong lấy ra tấm bản vẽ đưa cho Thái Doãn Hỉ, lạnh nhạt nói:

- Thiên Tiệm không cứng rắn không gì phá nổi như ngươi tưởng. Nó được xây đã quá lâu, có chút sơ hở. Đối với người đời thì chút sơ hở này không là gì, nhưng với hạng người vô địch thật sự thì có sơ hở như thế dù Thiên Tiệm cứng rắn đến đâu vẫn có thể tự do tới lui.

Nghe Lý Thất Dạ nói làm Thái Doãn Hỉ hết hồn, vội cầm lấy bản vẽ, xem xong mặt trắng bệch. Vì Lý Thất Dạ vẽ các điểm sơ hở hết sức kỹ càng, mỗi sơ hở như có thể mở ra cánh cửa.

Đối với cường giả trên cõi đời, dù họ biết rõ có sơ hở cũng không vào được. Nhưng như Lý Thất Dạ nói, đối với hạng người vô địch nếu bị bọn họ biết sơ hở thì Thiên Tiệm không ngăn được họ, có thể tự do tới lui.

Thái Doãn Hỉ lạy dài:

- Đa tạ công tử! Công tử đến vì phúc lợi của Tiên Thống Giới, nhận được công tử che chở...

-----o0o-----

Chương 4381: Huệ Thanh Tuyền Vô Song

Thái Doãn Hỉ hành lễ lớn, Lý Thất Dạ chỉ lạnh nhạt nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều, ta không phải người che chở Tiên Thống Giới gì, càng không phải mưu cầu phúc lợi cho Tiên Thống Giới. Ta chỉ là người đi ngang qua, đơn giản thích khung dàn của Thiên Tiệm nên nghiên cứu một chút, nhìn ra ít sơ hở.

Lòng Thái Doãn Hỉ rung động mạnh, lão là quan thủ của Thiên Hùng quan, canh gác nó lâu lắm rồi, nắm rõ Thiên Tiệm như lòng bàn tay. Nhưng mạnh như Thái Doãn Hỉ cũng không thể tìm hiểu rõ từng cái.

Lý Thất Dạ chỉ là khách qua đường, đi một chuyến trên Thiên Tiệm đã biết sơ hở của nó, chuyện này khủng bố biết bao.

Thái Doãn Hỉ ở Thiên Hùng quan lâu, trong lòng biết rõ Thiên Tiệm cường đại. Đừng nói cường giả bình thường, dù là Thủy Tổ mạnh đến đâu hễ Thiên Tiệm mở ra thì sẽ không thể công phá nó.

Không biết ai tạo ra Thiên Tiệm nhưng cường giả bình thường trên đời không cách nào tham ngộ ảo diệu của nó. Thủy Tổ vô cùng kinh diễm cũng chưa chắc nắm rõ trọn vẹn Thiên Tiệm. Thái Doãn Hỉ sâu sắc biết sự đáng sợ của Thiên Tiệm, lão biết với thực lực của mình kiếp này cũng không thể nhìn thấu Thiên Tiệm hoàn toàn.

Giờ Lý Thất Dạ liệt kê tỉ mỉ sơ hở của Thiên Tiệm, đưa ra cách giải quyết. Thực lực như vậy đừng nói là Thái Doãn Hỉ, hoặc Kim Quang Thượng Sư, Tiên Thống Giới đương thời chưa chắc có ai làm được.

Lý Thất Dạ đã làm được, điều này đáng sợ biết bao, thực lực khủng bố cỡ nào.

Nghĩ đến đây Thái Doãn Hỉ đổ mồ hôi như tắm. Như Huệ Thanh Tuyền đã nói, nếu Lý Thất Dạ có mưu đồ gì thì quân đoàn Thiên Tiệm bình thường của lão dù có ỷ lại Thiên Tiệm cũng không ngăn hắn nổi. Nếu Lý Thất Dạ thật sự có mưu đồ thì hắn có thể phá hủy Thiên Tiệm.

Hèn gì Huệ Thanh Tuyền nói Lý Thất Dạ mượn hổ phù là ôm thiện ý đưa ra yêu cầu, nếu hắn muốn cái gì thì trực tiếp phá hoại Thiên Tiệm vẫn lấy được thứ hắn muốn.

Bây giờ Lý Thất Dạ tốn công sức hỏi mượn hổ phù đúng là đã bày tỏ thành ý, thiện ý, hắn không muốn phá hủy Thiên Tiệm.

Thái Doãn Hỉ lạy dài, cung kính nói:

- Công tử là thần nhân! Doãn Hỉ ngu muội, hôm nay được công tử nhắc nhở là may mắn lớn của Doãn Hỉ.

Lý Thất Dạ nhận lễ lớn của Thái Doãn Hỉ, thản nhiên nói:

- Ngươi lo trám những sơ hở này đi, thời gian không chờ người, nên đến rồi sẽ đến.

Thái Doãn Hỉ nghe vậy tim rung lên, vội hỏi:

- Đại nạn thật sự sẽ đến sao?

Thật ra Thái Doãn Hỉ đã chuẩn bị tâm lý đối mặt tai nạn đến, đã có ý tưởng rồi, nhưng lão vẫn ôm may mắn hy vọng chuyện đã xảy ra trước đó chỉ là trùng hợp.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy, nên đến rồi sẽ tới, không ai trốn thoát được.

Thái Doãn Hỉ lẩm bẩm:

- Thiên tai thật sự sẽ đến.

Lòng Thái Doãn Hỉ nặng trĩu, vì thiên tai mà giáng xuống Thiên Hùng quan sẽ đứng mũi chịu sào.

Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:

- Thiên tai? Không có thiên tai gì hết. Tam Tiên giới là nơi an toàn nhất cõi đời, ông trời muốn giáng thiên tai không dễ. Tai nạn không phải thiên tai, đó là nhân họa.

Thái Doãn Hỉ hút ngụm khí lạnh, biến sắc mặt:

- Nhân họa!

Thái Doãn Hỉ bản năng nhìn hướng Bất Độ Hải, lòng rung lên hỏi:

- Ý của công tử là có cố nhân trở về?

Thực lực của Thái Doãn Hỉ đã rất mạnh, làm Chí Tôn Trường Tồn lão sánh bằng Thủy Tổ, ví dụ như Thủy Tổ đẳng cấp Vạn Thống, thậm chí là đẳng cấp Đế Thống. Mạnh đến trình độ như Thái Doãn Hỉ nhìn thấy xa hơn, biết nhiều thứ hơn. Nên lúc Lý Thất Dạ nói tới nhân họa thì Thái Doãn Hỉ thầm ớn lạnh, lão suy nghĩ lan man, nhớ tới vài truyền thuyết.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Cố nhân trở về, là cố nhân nhưng không còn là cố nhân, khi đó ai dám gọi là cố nhân nữa.

Thái Doãn Hỉ thì thầm lặp lại:

- Như cố nhân nhưng không còn là cố nhân.

Huệ Thanh Tuyền nói với Thái Doãn Hỉ:

- Lý công tử nói có lý, nếu xảy ra chuyện thì Thiên Hùng quan sẽ hứng chịu đầu tiên, Doãn đại nhân nên biết rõ điều này. Bởi vậy Doãn đại nhân hãy tranh thủ trám hết sơ hở, chuẩn bị tới lúc binh đến dưới thành đi.

Huệ Thanh Tuyền nhắc nhở, Thái Doãn Hỉ nhìn kỹ bản vẽ của Lý Thất Dạ, cười khổ nói:

- Thiên Nữ, chuyện này hơi khó. Thiên Tiệm to lớn đến mức trên đời không có thứ gì so sánh được. Tuy sơ hở này nhìn nhỏ nhưng đó là so với Thiên Tiệm, muốn sửa chữa từng cái sơ hở cần tài nguyên, nhân lực nhiều như biển. Cần nhiều thần kim, tiên thạch, rất nhiều cường giả liên hợp dung luyện. Nếu chỉ bằng vào quân đoàn Thiên Tiệm thì cần thời gian rất dài mới sửa chữa hết sơ hở.

Thiên Tiệm là phòng ngự dài nhất to nhất Tiên Thống Giới, nó dài ức vạn dặm, mỗi sơ hở đều cực kỳ kinh người, cần tiêu hao nhiều nhân lực, tài lực mới tu sửa nó được.

Huệ Thanh Tuyền chậm rãi nói:

- Bất Độ Hải có khách đến, Thiên Tiệm sẽ đứng mũi chịu sào. Nếu Thiên Tiệm bị phá thì Tiên Thống Giới sẽ bị lộ ra trước mặt sói cọp. Thiên Tiệm không tồn tại thì thiên hạ làm sao bình an? Thiên Tiệm không phải của một người, thiên hạ đều có phần. Nếu thiên hạ cùng đóng góp, các đạo thống, cường giả nên cùng nhau gánh vác trách nhiệm này.

Thái Doãn Hỉ cười khổ nói:

- Thiên Nữ nói có lý nhưng... không dễ.

Thái Doãn Hỉ biết đạo lý đó.

Người trong thiên hạ đều hiểu nếu Thiên Tiệm bị phá thì bao nhiêu đạo thống, sinh linh sẽ bị lộ ra trước tai nạn. Nhưng kêu các đạo thống, cường giả quyên góp thần kim, thiên thạch của mình không dễ gì, dù sao ai cũng có ích kỷ riêng.

Huệ Thanh Tuyền thốt lời:

- Ngũ Hành Sơn sẽ gánh một phần ba, còn lại thiên hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net