Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu dọn một lúc rồi xuống lầu, tới nơi liền nhác thấy gia chủ Ôn gia đang dùng điểm tâm, về phần em trai của y – Ôn Du Phi, thì hẳn còn đang lại giường.

Lúc này gia chủ họ Ôn – Ôn Càng Trạch so với ấn tượng lúc trước của Ôn Lương thì trẻ hơn rất nhiều, người đàn ông đã qua tuổi bất hoặc (*), nhưng thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi. Diện mạo của Ôn Lương đa phần đều được di truyền từ Ôn Càng Trạch, cũng khuôn mặt tuấn tú giống nhau nhưng phong vị trên từng đường nét lại không hề trùng lặp. Ôn Càng Trạch thiên về nho nhã lại phong độ nhẹ nhàng, quanh thân bao phủ một luồng khí chất danh sĩ phong lưu, loại tư thái như đứng trên người khác đã lâu lại khiến những ai có ý định thân cận phải chịu không ít áp lực, vậy nên sẽ không người nào dám tỏ hành vi lỗ mãng. Ôn Lương thì lại như một quý công tử thanh nhã, kế thừa ngũ quan tuấn dật của cha, hơn nữa mẹ y lại xuất thân từ dòng dõi thư hương môn đệ nên tự nhiên sẽ có một loại khí chất ưu nhã bẩm sinh, tựa hồ một bức tranh thủy mặc tinh xảo cầu kì. 

Kiếp trước, thời điểm Ôn Lương qua đời, người cha tốt của y vậy mà vẫn có thể sống tốt. Chuyện y và Ôn Du Phi dây dưa với nhau, Ôn Càng Trạch không phải là không biết, chẳng qua là không muốn quan tâm mà thôi. Thái độ thờ ơ lạnh nhạt trước cảnh y bị Ôn Du Phi lừa gạt xoay vòng thảm thương như vậy, giống như chuyện đó chẳng liên quan gì đến bản thân ông ta một chút nào. Cũng đúng thôi, ông ta chỉ cần một người thừa kế đủ tư cách, Ôn Du Phi hội tụ mọi sự ưu tú, thế nên Ôn Lương y có như thế nào thì cũng chẳng phải chuyện gì hệ trọng đúng không?

Tâm tư rối rắm như sóng trào nhưng trên mặt lại thể hiện một biểu tình cung kính, quy củ mà gọi một tiếng “Cha”, chờ người nọ phất tay ý bảo ngồi xuống.

Ôn Càng Trạch cảm thấy con trai cả của mình ngày hôm nay có vẻ gì đó khang khác khó diễn tả, khí chất dường như trầm ổn chín chắn hơn rất nhiều, khiến người ta càng thêm không thể dời mắt khỏi bóng dáng đó. Thế nhưng ông cũng không suy nghĩ nhiều, trong ấn tượng của ông, đứa con trai này thông minh có thừa nhưng lại rất dễ mềm lòng, không có bất kì dã tâm gì đối với cơ nghiệp của gia tộc, đó không phải là điều mà một người thừa kế xuất sắc sẽ có, như vậy chẳng đáng để ông ta phải bỏ công chú ý làm gì.
Ôn Lương cũng không biết người cha của y đang suy nghĩ chuyện gì, mà dù cho có biết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến y cả. Lúc này, Ôn Lương thoải mái híp mắt hưởng thụ bữa sáng ngon lành. Sandwich nóng hổi vừa mới nướng xong ăn kèm với mứt Việt Quất lại mang đến một hương vị tuyệt hảo lạ thường. Đã rất lâu rồi không được hưởng thụ một bữa sáng trọn vẹn như vậy, đời trước khổ sở yêu người nọ, mà trái tim của hắn lại không đặt trên người y, cả ngày đau khổ đày đọa bản thân, ngay cả ăn uống cũng chẳng dậy nổi khẩu vị, vạt áo cứ rộng dần vì thân thể sa sút. Đời này dĩ nhiên là phải sinh hoạt thật điều độ, không thể bạc đãi chính mình nữa. Uống một ngụm sữa bò nóng, chất lỏng màu trắng ngọt lành đẫm ướt bờ môi thiếu niên, càng tôn lên màu sắc của đôi môi phấn nộn, tản mát một loại dụ hoặc không tên.

Vừa lúc Ôn Du Phi xuống tới nơi lại thấy được một khung cảnh mĩ lệ như vậy, thiếu niên mặc áo sơ mi màu lục nhạt, quanh thân là một loại khí chất ấm áp nhượng người cực kỳ thoải mái. Hai nút trên cùng áo sơ mi không cài làm lộ ra đường xương quai xanh tinh xảo. Thiếu niên sở hữu làn da trắng ngần, tưởng như phiếm ánh sáng bạch ngọc như ngà voi, dẫn dụ một loại kích thích muốn được chạm vào. Chẳng biết tự lúc nào y đã mất đi cái loại tính cách ngây ngô nông nổi của thiếu niên, khuôn mặt non nớt nhưng lại lãng đãng hơi thở thành thục quả nhiên quyến rũ mê người làm sao. Môi trên đượm chút vệt sữa lại toát ra cái cảm giác đáng yêu khó nói.

Chuyện gì xảy ra? Chỉ mới ra ngoài du lịch một chuyến, lí do gì mà anh trai của hắn lại bất ngờ trở nên “Ngon miệng” như vậy đây. Ái chà, hai tháng không gặp, có lẽ đã xảy ra chuyện rất thú vị rồi. khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Du Phi lần nữa, Ôn Lương vẫn không nhịn được mà hoảng loạn. Trước mắt y, khuôn mặt Ôn Du Phi non nớt hơn nhiều so với trong trí nhớ ở kiếp trước, vẫn tuấn mỹ đến yêu dị như thế. Dáng dấp Ôn Du Phi cực kì giống mẹ, ngũ quan vô cùng diễm lệ, trong cái mĩ diễm ấy như ẩn chứa một khí tràng âm u. Đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ đa tình lại mang theo luồng lệ khí máu tanh. Rất khác biệt với mẹ của Ôn Lương, mẹ Ôn Du Phi xuất thân từ dòng dõi hắc đạo thế gia. Đương nhiên, bất luận là mẹ Ôn Lương hay mẹ của Ôn Du Phi đều không phải là vợ Ôn Càng Trạch, có thể trong mắt Ôn Càng Trạch, hai người bọn họ so với những cô gái khác, chỉ có điểm nổi bật là địa vị xã hội cao, có thể sinh con cho ông ta mà thôi. Ôn Càng Trạch không hề cưới vợ, chỉ có một đống lớn tình nhân bất kể nam nữ, và hai đứa bé. Chẳng thể hiểu nồi, người đàn ông này có mị lực gì mà lại khiến cho hai người phụ nữ thân thế tôn quý như vậy phải yêu đến nỗi tan nát con tim. May sao, mẹ của Ôn Du Phi và Ôn Lương đều đã qua đời, không thì chẳng biết sẽ loạn thành cái gì nữa. Bởi vì có cậu là thủ lĩnh hắc đạo nên Ôn Du Phi đã nhìn thấy máu tanh từ rất sớm. Người bình thường khác mấy kẻ biến thái ở chỗ, họ sẽ sợ hãi khi chứng kiến màu máu, nhưng biến thái lại tỏ ra hưng phấn. Ôn Du Phi cảm thấy bản thân có lẽ là tên biến thái, lần đầu tiên hắn giết người là vào năm 14 tuổi, hắn không những không bị dọa cho kinh hãi, trái lại máu huyết toàn thân lại như sôi trào phấn khích, hắn thích cái loại màu sắc này, đỏ tươi đậm đặc, không vật gì có thể xâm nhiễm nó. Bởi vì giết người mang đến cho hắn một loại cảm giác vui sướng, Ôn Du Phi nhân sinh 17 tuổi có thể nói là hung danh hiển hách, kẻ giống hắn không phải cái loại mà một thanh niên năm tốt như Ôn Lương có thể địch lại.

“Trên miệng anh hai dính đồ này.” Ôn Du Phi nói, đưa ngón tay ra chùi môi Ôn Lương, xúc giác trên tay mềm mại tốt đẹp, không biết lúc nhấm nháp sẽ như thế nào. Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhạt của Ôn Lương không khỏi lại thêm nóng cháy vài phần.

Ôn Lương phục hồi tinh thần lại, đáy lòng có chút kinh ngạc nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì nhiều, cười nhạt nói: “Cảm ơn tiểu Phi đã nhắc.” Cầm khăn tay lên, lau qua lau lại miệng mình.

Ôn Du Phi ánh mắt ám ám, động tác này… Bản thân ta đây là bị ghét bỏ sao? Ôn Du Phi lúc này khoác một bộ áo ngủ tơ lụa màu đen, cổ áo cực thấp lộ ra mảng lớn lồng ngực rắn chắc vững chãi, trên làn da còn loáng thoáng mấy vết tích xanh xanh tím tím. Ôn Du Phi đã khai trai từ lúc 15 tuổi, lại còn . . . Không kén nam hay nữ. (tác giả: thật là một tên nhóc không tiết tháo →_→)

“Chẳng hiểu sao lại có cảm giác anh hai mới đi du lịch bên ngoài một lần mà đã vô cùng xa cách với em như vậy, lại còn khách khí thế nữa.” Cúi người, tiến gần hơn đến Ôn Lương. Thần sắc cười như không cười vô cùng yêu dã.

Ra ngoài du ngoạn, Ôn Lương hơi sửng sốt, ngay lập tức lại nghĩ tới cao trung năm ấy mình dành ra hẳn hai tháng để đi du lịch bụi. Về phần nguyên nhân thì . . . Hình như là do không cẩn thận bắt gặp hình ảnh em trai yêu quý của y anh anh em em với một thiếu niên xinh đẹp khác ngay trong phòng ngủ, thương tâm quá đỗi, ngày hôm sau y lưu lại tờ giấy rồi liền ra ngoài lữ hành đổi gió. Lại nói tiếp, chuyến lữ hành kia vẫn rất đáng giá, đời này y dự định tìm lại người thầy và bạn thân Lăng Tiêu, hai người y đều quen được trong chuyến du lịch lần này ở kiếp trước. Nhớ tới kết cục đời trước của Lăng Tiêu, trong mắt Ôn Lương lóe lên một tia ngoan ý, vô luận thế nào, đời này hắn cũng sẽ cố gắng hết sức ngăn cản sự kiện kia phát sinh.

Kéo tâm trí trở về, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Ôn Du Phi, y nhàn nhạt đáp: “Làm gì có chứ, em trai nghĩ nhiều rồi.” Ban đầu cũng không có gần gũi với nhau nhiều. Cố tình dời tầm mắt đi, trùng hợp lại vô ý đặt mắt vào cần cô duyên dáng của Ôn Du Phi, vết tích trên nơi đó càng thấy tiên diễm dị thường, thật đúng là. . . Hoạt động hăng hái quá mức rồi đấy.

Cha Ôn liếc nhìn trang phục của Ôn Du Phi, hàng chân mày khẽ nhíu nhưng lại chẳng mở lời.

Ôn Du Phi liếc nhìn Ôn Lương một cách mờ ám không rõ, sau đó hắn cũng ngồi xuống dùng cơm.

Không khí trên bàn cơm an tĩnh dị thường, cha con ba người đều không nói bất cứ lời nào. Ôn Lương tâm tình khoái trá cầm bánh mì trên tay ăn ngon lành, cùng lúc lại cầm một miếng khác lên, bây giờ thử một chút xem vị mứt tương ô mai như thế nào thôi.

“Ngày mai khai giảng thì bảo tiểu Vương đưa các con đi, tuy nói không học chung một lớp, nhưng nếu đã chung trường thì nên quan tâm chăm sóc lẫn nhau.” Cha Ôn mở miệng nói.

Không cùng ban. . . Cao trung năm nhất kì trước Ôn Lương phát sốt, nên thi đầu vào không được tốt lắm, bởi vậy y bị xếp lùi một hạng xuống ban hai, mà Ôn Du Phi lấy thành tích xuất sắc đứng đầu bước vào ban nhất. Đời trước chính vào ngày hôm nay, Ôn Lương đã cầu xin Ôn Càng Trạch tìm cách đưa y vào ban nhất, còn ngồi cùng bàn với Ôn Du Phi. Hiện tại, nếu mà để tình huống này lặp lại lần nữa thì thà y đâm đầu chết quách luôn cho xong.

“Dạ vâng, thưa cha.” Một độ cong khóe miệng biểu lộ rõ niềm vui sướng, ý cười trong mắt càng tăng thêm vẻ chân thật.

Ôn Du Phi cúi đầu che giấu biểu cảm, cái loại cảm giác như diều gì đó đã thoát khỏi quỹ đạo khống chế trong tay này, không ổn một chút nào cả . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ihhh