hihi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ Không Bỏ Em Lại Nữa (不会再丢下你)
Tác giả: Có An Cùng Mười Hai Thiếu Niên (有安和十二少年)
Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành
Tình trạng bản chuyển ngữ: Đã hoàn thành
Dịch: QT
Editor: Hắc

01
“Phác Xán Liệt anh đi đâu?” Biên Bá Hiền đứng ở giữa đại lộ hướng về phía Phác Xán Liệt đang chạy về phía trước hô. Đây là lần thứ mấy bị Phác Xán Liệt vì Độ Khánh Tú bỏ lại một mình đi trước? Nhìn bóng lưng của người đã đi xa Biên Bá Hiền tự giễu cười cười. Quả nhiên Phác Xán Liệt thích Độ Khánh Tú hay phải nói là yêu đi… Về phần mình thì nhiều lắm coi như là vật thay thế.
Người đi đường mới vừa chờ xem kịch vui cũng tản đi bây giờ chỉ để lại một mình Bá Hiền ở giữa đại lộ vẻ mặt đưa đám. Thiếu niên đã sớm thân ảnh mệt mỏi ở nơi người người xe đến xe đi lộ ra càng thêm cô độc.
Cậu Biên Bá Hiền năm nay 22 tuổi là sinh viên đại học mới vừa tốt nghiệp.
Bây giờ đang thực tập tại một bệnh viện. Phác Xán Liệt từng là bệnh nhân của cậu. Bởi vì Bá Hiền học chính là khoa thần kinh cho nên cậu xem bệnh cho Xán Liệt cũng là đầu óc.
Tại sao Xán Liệt bị bệnh đây là vì người hắn thích Độ Khánh Tú liền gọi anh ta là Đô Đô đi. Xán Liệt vẫn thầm mến anh ta nhưng là kết quả khi hắn còn chưa có tỏ tình liền bị một tiểu tử tên là Chung Nhân cướp đi. Xán Liệt mỗi ngày trôi qua đều rất ngốc phế cho nên Đô Đô không biết chân tình liền dẫn hắn tới khoa thần kinh chữa khỏi vết thương tâm linh. Thay vì nói xem đầu óc phải nói là xem tâm tình một chút cho vết thương trong lòng từng chút từng chút khép lại để hắn có thể nghĩ thoáng một chút.
Trị liệu của Bá Hiền quả nhiên rất lợi hại không tới một tháng đã làm Xán Liệt trở về chàng trai vui vẻ như trước. Chỉ bất quá bất đồng là những nụ cười kia đã sớm không còn đơn thuần vô hại giống như trước.
Ngày xuất viện Xán Liệt tỏ tình với Bá Hiền, Bá Hiền cho tới nay cũng có hảo cảm với Xán Liệt dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Chỉ bất quá không nghĩ tới chính là Đô Đô cùng Chung Nhân tách ra cách tam sai ngũ tìm Xán Liệt ra ngoài tâm sự. Mà Xán Liệt đều là mỗi ngày bỏ lại Bá Hiền một mình sau khi quay lại một câu xin lỗi đều không có. Phảng phất tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Lần này Bá Hiền thật mệt mỏi. Bầu trời bắt đầu lất phất mưa phùn. Bá Hiền đi một mình trên đường về nhà cái bóng bị đèn đường kéo ra thật dài thật dài. Cậu quyết định lần này cũng không nhượng bộ Xán Liệt nữa. Xán Liệt rõ ràng là bạn trai của mình, mình dựa vào cái gì lại giống như tiểu tam tự trách đồng tình Độ Khánh Tú người ta?
Nghĩ nghĩ Bá Hiền trở về nhà ở cùng với Xán Liệt để chìa khóa xuống đi dép vào phòng. Phòng đen kịt làm Bá Hiền không khỏi run run. Sợ tối cậu vội vàng đi mở đèn. Thích ứng ánh sáng đột nhiên xuất hiện xong Bá Hiền giống như thường ngày ngồi ở trên sô pha chờ Xán Liệt về nhà.
“Tích tắc tích tắc” Thời gian từng chút từng chút trôi qua kim giờ đã chỉ đến hai giờ sáng. Nhưng là chủ nhân căn nhà này vẫn chưa về.
Bá Hiền bất an cầm điện thoại lên do dự một hồi gọi đi.
“Thật xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận xin gọi lại sau”
Mười phút sau ——
“Thật xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận xin gọi lại sau”
Hai mươi phút sau ——
“Thật xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận xin gọi lại sau”
Bá Hiền nổi giận rốt cuộc là gọi điện thoại với ai mà lâu như vậy!!! Đặt điện thoại lên sô pha liền mở ti vi bắt đầu xem. Rạng sáng không có quá nhiều tiết mục Bá Hiền chỉnh một lần lại một lần kim giờ cũng chỉ đến số 3.
Bá Hiền định không đợi nữa liền tắt ti vi cầm điện thoại lên chuẩn bị đứng dậy trở về phòng.
“Kẽo kẹt” Nghe được tiếng mở cửa Bá Hiền dừng bước tầm mắt dời đến cửa.
“Được… tớ đến nhà rồi Đô Đô tạm biệt ngủ ngon” Nghe được dáng vẻ Xán Liệt vừa mở cửa vừa cúp điện thoại. Bá Hiền tự giễu cười cười. Hóa ra là gọi điện thoại với Độ Khánh Tú a. Nhìn dáng dấp hắn không có lái xe mà là đi bộ. Là vì cùng người ta nói chuyện nhiều mấy phút sao.
Vào cửa Xán Liệt nhìn thấy Bá Hiền không nhúc nhích trong phòng khách sửng sốt một hồi mặt vô biểu tình hỏi, “Bá Hiền… sao không ngủ?”
Bá Hiền nội tâm gầm thét. Anh vô cảm mỗi lần trở về muộn thấy tôi chờ anh đều là câu này đừng nói cho tôi anh không biết tôi đang đợi anh về. Biết rõ còn hỏi có ý gì?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không nói thế. Miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói, “Xem ti vi bây giờ chuẩn bị ngủ. Hôm nay thật mệt a.”
Xán Liệt gật đầu ừ một tiếng. Đi vào phòng.
Một câu ngủ ngon cũng không nói. Muốn từ trong miệng của hắn nghe câu thật xin lỗi đơn giản so với lên trời còn khó hơn.

02
Bá Hiền tắt đèn đi vào căn phòng đen như mực cậu ghét nhất. Ai nói bác sĩ lại không thể có tâm bệnh. Cậu Biên Bá Hiền ghét nhất chính là mình rõ ràng là bác sĩ khoa thần kinh lại chữa khỏi không được tật sợ tối sợ sấm của mình.
Quỷ biết tại sao.
Bá Hiền nằm ở mép giường mở ngọn đèn nhỏ lên nhìn chằm chằm trần nhà. Còn năm ngày nữa là tới sinh nhật của cậu. Cậu quyết định tin vào Xán Liệt một lần, tin tưởng hắn lần này sẽ bên cạnh mình.
“Bỏ đi hôm nay cũng không tắm…” Nói xong vùi đầu trên gối ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai rời giường thật sớm giống như thường ngày đi làm cơm.
“Xán Liệt a tỉnh rồi à chút nữa là có cơm ăn thôi.”
Nhìn Xán Liệt tâm tình Bá Hiền trở nên đặc biệt tốt, vừa ngâm nga hát vừa bưng thức ăn.
“Bá Hiền. Có chuyện muốn thương lượng với em, căn phòng cũ của Đô Đô đã đến kỳ hạn, hôm nay anh muốn đưa cậu ấy về nhà ở một thời gian ngắn.” Nói là thương lượng ngữ khí của Xán Liệt lại kiên định bất giác. Hai tay bưng thức ăn Bá Hiền cứng ngắc sững sờ ở tại chỗ.
“Anh có ý gì?” Bá Hiền để cái mâm xuống xoay người hỏi.
“Phòng chỉ có hai, anh xin em trước tiên hãy đến khách sạn ở một thời gian ngắn đi. Anh đã giúp em đặt trước.”
“Đây chính là thương lượng mà anh nói? Nếu anh đã sớm nghĩ xong cần gì nói em biết. Giống như là anh có cân nhắc qua cảm thụ của em vậy.” Xán Liệt cho rằng Bá Hiền sẽ không nói lý cùng ngạo kiều. Không bài xích nói, “Cứ như vậy đi, được chứ?”
Bá Hiền ngồi bên bàn ăn vẻ mặt ngưng trọng nói, “Em không muốn. Đây cũng là nhà em mà, dựa vào cái gì em phải đi?”
Sắc mặt của Xán Liệt cũng càng ngày càng không xong đi tới trước mặt Bá Hiền cúi đầu nhìn chằm chằm cậu nói, “Chỉ bằng căn nhà này trên danh nghĩa là tên tôi. Chỉ bằng tôi là Phác Xán Liệt!!!!!” Sau đó quay đầu vào, phòng thay quần áo xong vừa đi vừa nói “Tôi hy vọng tôi lúc trở lại em không có xuất hiện trước mặt. Tôi em cũng không hy vọng lúng túng mà đúng không. Tôi đi đây”
Vào khoảnh khắc Xán Liệt đóng cửa Bá Hiền rốt cục rống to, “Anh đồ vô tâm, Phác Xán Liệt đừng quên tôi mới là bạn trai của anh. Là tôi!!” Thân thể Xán liệt cứng đờ nhưng vẫn là vô tình đóng cửa lại.
Nước mắt chua ngọt chảy vào trong miệng Bá Hiền. Bá Hiền khổ sở cười cười. Đi thẳng vào phòng lấy điện thoại ra hai tay run rẩy khắc chế khóc thút thít. Gọi điện thoại.
“… A lô” Thanh âm ôn nhu truyền tới. Khiến Bá Hiền càng thêm thương tâm.
Kéo kéo cổ họng lại nói không được một câu, tâm lạnh lùng, nước mắt, từng tiếng thở ồn ào ồn ào hạ xuống.
“……”
“Bá Hiền??”
“Ca….. em không có chỗ để đi…”
Nghe được thanh âm run rẩy của em trai mình yêu mến nhất Kim Tuấn Miên khẩn trương hỏi, “Chuyện gì xảy ra Phác Xán Liệt đâu??? Sao lại không có chỗ để đi?”
Bá Hiền sờ sờ ngực trái nói tiếp, “Ca, anh… cũng đừng hỏi nhiều tới đón em đi…” Bá Hiền lớn tiếng khóc Kim Tuấn Miên đau lòng vội vàng an ủi, “Gửi địa chỉ cho anh, anh lập tức đến đừng khóc ngoan a.” Nói xong cúp điện thoại.
“Tên tiểu tử thúi này.” Kim Tuấn Miên vừa mắng Xán Liệt vừa vội vàng mặc quần áo.

Xán Liệt lái xe về phía nhà của Đô Đô. Bên tai vẫn quanh quẩn câu nói kia của Bá Hiền “Anh là đồ vô tâm. Phác Xán Liệt đừng quên tôi mới là bạn trai của anh”
Xán Liệt phiền não nắm tóc tâm tình nhanh chóng down xuống.
Bá Hiền là bạn trai hắn không sai nhưng hắn chính là không bỏ được Đô Đô hắn có thể làm sao bây giờ. Hắn không phải là không có một chút tình cảm với Bá Hiền chẳng qua lúc đối mặt với Đô Đô nghe thanh âm yếu ớt của cậu ấy, một chút xíu tình cảm kia đối với Bá Hiền sẽ trở nên không đáng một đồng.
“Thao!!!!!” Xán Liệt gầm nhẹ một câu. Dù sao đi nữa Bá Hiền cũng sẽ không rời xa mình đến lúc đó bồi thường cho cậu vậy. Xán Liệt suy nghĩ trong lòng cảm giác bất an cũng đã biến mất không ít.

Khi Kim Tuấn Miên chạy tới liền thấy thân ảnh nho nhỏ của Bá Hiền kéo vali trên tay còn ôm bọc nhỏ bọc lớn đứng ở ven đường, cô độc, làm Kim Tuấn Miên lại thêm đau lòng lại thêm tức giận.
“Bá Hiền a?” Kim Tuấn Miên chạy tới cầm lấy bao lớn bao nhỏ trên tay cậu.
Bá Hiền cố gắng nặn ra nụ cười nói “Miên ca đã lâu không gặp”
“Bá Hiền em…” Kim Tuấn Miên thấy gò má Bá Hiền đỏ bừng đôi mắt cũng sưng đỏ trong lòng cả kinh.
Thật ra thì dựa theo ba tháng một lần cũng sẽ tìm mình ở mấy ngày, anh biết mấy ngày đó là ngày cậu và Xán Liệt chiến tranh lạnh. Tuy là mấy ngày sau Xán Liệt sẽ tới đón cậu đi nhưng mỗi lần Tuấn Miên đều rất lo lắng. Bởi vì anh thấy trong mắt Xán Liệt không phải là bởi vì Bá Hiền không sao nữa mà lo lắng, đau lòng. Có thể nói là tình cảm gì đều không có. Giống như là muốn tới lấy tiền vậy, cảm xúc trên mặt là chuyện đương nhiên.
Nhưng là lần này lại bất đồng Bá Hiền cậu cơ hồ lấy ra hết đồ của cậu, Tuấn Miên có chút bận tâm.
Dựa theo cười cười ngồi ở vị trí phó lái nhắm mắt dưỡng thần.
“Bá Hiền a… bệnh viện thì sao?”
“Anh hôm nay giúp em xin nghỉ đi, em mệt.”
“Được.”
Xe chạy trên đại lộ, nhìn cảnh tượng đèn đường từng chút từng chút bị bỏ rơi Bá Hiền bật cười. Cứ tưởng Bá Hiền đang ngủ Tuấn Miên sợ hết hồn.
“Bá… Bá Hiền em không sao chứ?”
“Ca… yên tâm đi em sớm đã thành thói quen chẳng qua chỉ là một lần so một lần càng đau mà thôi. Xin lỗi a, ca, lần này có thể em phải ở chỗ của anh nhiều ngày rồi.” Nhìn Bá Hiền cố gắng mỉm cười Tuấn Miên thở dài không có nói gì. Nghĩ thầm ngày nào đó để anh gặp Xán Liệt anh nhất định không tha cho hắn.

03
Về đến nhà Tuấn Miên sắp xếp tốt cho Bá Hiền sau đó liền gọi điện thoại cho Xán Liệt. Kết quả không bắt máy. Làm anh tức giận.
“Ca… đừng gọi hắn bây giờ có thể đang vội vàng đây.” Tuấn Miên bị thanh âm không mang theo bất kỳ tâm tình gì của Bá Hiền khiến cảm thương. “Bá Hiền không cần cố a. Muốn khóc thì cứ khóc đi.” Bá Hiền cười cười đi tới bên cửa sổ nói, “Anh… bốn ngày sau chính là sinh nhật em, nếu như lần này hắn vẫn bỏ em lại đến lúc đó em sẽ quyết tâm rời đi.” Tuấn Miên vỗ vỗ sau lưng Bá Hiền sau lưng nói, “Cần gì đợi đến khi đó?”
Một trận trầm mặc Bá Hiền nói tiếp, “Bởi vì em vẫn không nỡ a.” Tuấn Miên lắc đầu một cái. “Biết rồi, anh đi làm, buổi tối trở về ra ngoài ăn một bữa.” Bá Hiền gật đầu một cái.

Xán Liệt sắp xếp chỗ cho Đô Đô trong phòng Bá Hiền. “Xán Liệt a Bá Hiền thật sự là vì ra ngoại tỉnh thực tập mới không có ở đây sao? Sao tớ lại không thấy đồ gì của Bá Hiền hết a?” Đô Đô vừa nói vừa từ phòng Bá Hiền đi ra.
“Cái gì?”
Xán Liệt cả kinh đi nhanh chóng đi vào, vừa nhìn quả nhiên bên trong trống trơn như tất cả đều là đồ của Đô Đô, giống như chưa từng có ai ở mới tinh sạch sẽ.
Biên Bá Hiền em… Xán Liệt suy nghĩ có chút phiền lòng đi ra nói. “Ai biết đừng động tới cậu ấy. Đô Đô thân thể cậu vẫn ổn chứ? Ngày hôm qua sốt đến lợi hại như vậy.” Xán Liệt sờ trán Đô Đô có chút bận tâm hỏi.
Đô Đô cười cười nói, “Dù sao thì tớ cũng là con trai a, nào có yếu ớt như vậy. Ngày hôm qua gọi điện thoại cho cậu như vậy còn chưa nói xin lỗi Bá Hiền. Mỗi lần đều phá hủy cậu cùng cậu ấy hẹn hò thật là ngượng ngùng a.” Đô Đô vừa nói mặt mũi đều là áy náy.
Xán Liệt cưng chiều cười sờ sờ tóc Đô Đô nói, “Không cần cậu ấy cũng hiểu”
“Đó cũng phải.” Đô Đô bĩu môi nói.
“Được rồi được rồi đừng bận tâm nhiều như vậy. Cậu ở nhà nghỉ ngơi thật nhiều tớ đi làm.”
“Được.. Bất quá bàn thức ăn này đừng nói cho tớ là đồ ngu xuẩn cậu làm a. Tớ chết cũng không thể tin tưởng cậu ngay cả kéo mì cũng không làm được lại làm được những thứ mỹ vị giai hào này a”
Xán Liệt nhìn theo hướng chỉ của Đô Đô nhíu mày, đi tới cầm cái mâm lên đổ vào thùng rác.
“Ê cậu làm gì thế? Thoạt nhìn giống như chưa ai động tới a.” Đô Đô cả kinh chạy tới kéo tay Xán Liệt.
“Không cần đều là mấy thứ khiến người ta nôn mửa. Buổi tối ra ngoài ăn. Cậu ăn trái cây cái gì đi, trong tủ lạnh có, tớ đi đây.” Nói xong liền cầm thùng rác lên đi ra ngoài.
“Thật là không biết quý trọng thức ăn a. Tính khí sao lại gay gắt như vậy.” Đô Đô vừa nói vừa rửa cái mâm, sau đó bỏ về phòng ngủ.

Buổi tối Bá Hiền bị Tuấn Miên kéo ra ngoài ăn cơm. Vốn là mệt không muốn ra ngoài, cậu vẫn bị Tuấn Miên kéo ra. Xe dừng ở bãi đậu xe hai người đi ra ngoài. Đi tới nơi Tuấn Miên hẹn trước. Sau khi ngồi xuống liền đơn giản gọi một vài món ăn rồi chờ mang thức ăn lên.
“Như lời Miên ca nói, cảnh đêm bên ngoài lại nhìn rất tuyệt.”
“Anh đã nói rồi nơi này đồ ăn chẳng những ngon phong cảnh cũng rất đẹp.”
“A a… là Miên ca thường hay tới a.”
“Đúng vậy, anh cùng ông chủ nhà hàng này có quen biết.”
“Nga??? Chẳng qua chỉ thực đơn giản như vậy sao? Bảo bối của tôi?” Thanh âm trầm thấp từ tính truyền tới. Bá Hiền cùng Tuấn Miên quay đầu nhìn người đến là ai. Chỉ thấy Tuấn Miên hai má đỏ bừng có chút không biết làm sao.
“Anh là người nào a.” Bá Hiền không vui tức giận hỏi.
“Xin chào. Tôi tên Ngô Diệc Phàm ông chủ nơi này.”
“A??” Bá Hiền nghi hoặc nhìn Tuấn Miên vẫn cúi đầu.
“Miên… Miên ca,” Bá Hiền lại là lần đầu tiên thấy Miên ca bình thường uy vũ cũng sẽ có một mặt như vậy. Không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Vị này… Miên ca của cậu cho tôi mượn một chút nga.” Dứt lời liền lôi Tuấn Miên đi ra ngoài.
“Bá Hiền…  ngoan ngoãn chờ anh.”
Bá Hiền cười cười. Không nghĩ tới quan hệ của anh và ông chủ nơi này là không bình thường.
“Xán Liệt nhà hàng này nghe nói đồ ăn rất ngon không nghĩ tới cậu có thể hẹn trước a.”
Sau lưng truyền tới thanh âm rất là quen tai.
Thân thể Bá Hiền cứng đờ tận lực nhích vào trong. Thật là thật đáng buồn a. Cậu cũng không phải tiểu tam, cũng không có làm gì sai dựa vào cái gì người trốn tránh lại là cậu. Nghĩ đến đây Bá Hiền cũng không co thân thể nữa. Ngồi thẳng nhàn nhã nhấp một ngụm nước lớn tiếng nói. “Ô! Đây không phải là Đô Đô sao?”
Xán Liệt vốn muốn đi vòng xem Bá Hiền chạy đi đâu thì dừng bước. Mới vừa vào cửa hắn đã sớm thấy Bá Hiền một mình đi vào trong tránh không nghĩ tới cư nhiên gọi hắn lại. Đô Đô hoảng sợ trợn to mắt nhìn Xán Liệt lại nhìn Bá Hiền ấp úng nói “Bá Hiền… Bá Hiền cậu không phải ra ngoại tỉnh thực tập sao?” Bá Hiền sửng sốt cậu nên trả lời thế nào?
Nhìn Bá Hiền không nói lời nào, Đô Đô giống như hiểu được cái gì đá chân Xán Liệt có chút xin lỗi cười cười nói, “Cậu cũng tới nơi này ăn cơm? Với ai a?” Xán Liệt vô tội liếc nhìn Đô Đô không nói gì. Tựa như tham cứu nhìn Bá Hiền. Bá Hiền cười híp mắt nói “Tôi cùng bạn tới đây ăn, anh ấy vào phòng vệ sinh rồi, tôi ở đây chờ anh ấy. Xán Liệt thật là thật hăng hái a. Cho tới bây giờ vẫn không có dẫn tôi tới nơi này ăn đâu. Hôm nay lại bỏ thời gian cùng anh tiểu trúc mã còn trọng yếu hơn tôi tới đây ăn cơm hắc.” Đô Đô nghe thế, có chút không vui tức giận gãi gãi đầu. Không khí nhất thời trở nên thật lúng túng.
Bá Hiền rốt cuộc cũng cười không nổi nữa, từ trên băng ghế đứng lên đi ra ngoài.
“Cậu mau đuổi theo đi, qua đó xem thử a.” Đô Đô đẩy Xán Liệt không nhúc nhích bên cạnh một cái, Xán Liệt mới chạy ra ngoài đuổi theo.
“Bá Hiền… Biên Bá Hiền!!! Biên Bá Hiền em đứng lại đó cho tôi!!!” Xán Liệt chạy đến trước mặt Bá Hiền níu cậu lại hét.
“Ra ngoại tỉnh thực tập là sao? Anh đúng là nói dối không chớp mắt a?”
“Em mới vừa rồi nói nhiều như vậy làm Đô Đô khó chịu em có biết không? Biên Bá Hiền em rốt cuộc có ý gì!!”
“Tôi mới là người hỏi anh. Anh có ý gì. Anh muốn bắt tôi nói láo. Cũng phải nói tôi đây cũng vai nam chính đó, sao anh không hỏi tôi có khó chịu hay không?”
Xán Liệt buông Bá Hiền ra nói, “Tôi không có ý gì khác tôi chính là sợ.”
“Sợ có tôi ở đây, hắn ở nhà anh không được đó không phải sao? Xán Liệt anh đúng là đủ rồi. Anh nên đi bệnh viện kiểm tra đầu óc đi.”
“Biên Bá Hiền!!!”
“Không phải sao? Anh có chứng tự ngược sao giờ tôi mới phát hiện vậy hắc?”
Nói xong Bá Hiền liền biến mất trước mắt Xán Liệt. Đây là lần đầu tiên Bá Hiền ở trước mặt Xán Liệt cho hắn bóng lưng. Lần này Bá Hiền coi như thấy rõ. Cậu cho Xán Liệt cơ hội, sau này cũng chỉ có một lần. Nếu như một lần kia hắn vẫn không nắm chặt. Câu chia tay một năm qua không bỏ được sẽ bật thốt lên.

04
Xán Liệt lăng lăng nhìn có chút thất thần đây là lần đầu tiên Bá Hiền rời đi trước. Trong lòng đắng đắng đây là chuyện gì xảy ra. Xán Liệt đứng thật lâu tại chỗ không rời đi.
“Phác Xán Liệt??? Cậu cũng ở đây?” Tuấn Miên cuối cùng cũng trốn ra khỏi ma trảo của Ngô Diệc Phàm, thấy Xán Liệt đứng cách nhà hàng hơn năm mươi mét có chút tức giận hỏi.
Xán Liệt lấy lại tinh thần nói, “Ừ.” Vừa định đi về liền bị Tuấn Miên đánh một quyền.
“Ừ. Ừ chó má! Đuổi Bá Hiền nhà tôi ra cậu có ý gì a. Có ai làm thế với bạn trai mình như cậu sao? Nếu như cậu có chân thành nói xin lỗi với nó tôi cũng sẽ không nói gì. Mỗi lần cậu đếu làm như là chuyện đương nhiên, dáng vẻ bực mình phát điên là có ý gì! Nếu là tôi thì đã sớm rời khỏi cậu tên khốn này Bá Hiền đúng là bị mù mà.”

“Xán Liệt cậu không sao chứ?” Chờ Xán Liệt trở về Đô Đô lo lắng đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng Xán Liệt bị người đánh.
Tuấn Miên nhìn Đô Đô a một tiếng xoay người đi về phía nhà hàng. “Bá Hiền đi rồi.” Xán Liệt gọi Tuấn Miên lại nhàn nhạt nói. Đầy đầu đều là câu nếu là tôi thì đã sớm rời khỏi cậu tên khốn này. Nếu là tôi đã sớm rời khỏi cậu tên khốn này.
Tuấn Miên dừng bước khẽ nguyền rủa một tiếng đi tới bãi đậu xe.
“Xán Liệt cậu không sao chứ? Đều tại tớ, tớ không nên khiến cho cậu thêm phiền toái mới đúng.”
Xán Liệt lau vết máu trên khóe miệng nói, “Đô Đô là tớ tự nguyện, cậu không cần tự trách. Đi ăn cơm đi.”
“Tớ nghĩ cậu hẳn là nên đi tìm Bá Hiền nói xin lỗi.”
“Không cần.”
“Cậu không sợ cậu ấy sẽ rời đi thật?”
Xán Liệt dừng bước. Rời đi sao? Cho tới bây giờ hình như hắn chưa nghĩ tới chuyện này. Bất quá cậu sẽ khác với Độ Khánh Tú không có vấn đề đi. Hẳn đi. Nhưng tại sao trong lòng lại bất an như vậy. Xán Liệt cau mày đứng tại chỗ cứ kéo tay Độ Khánh Tú không buông.
“Xán… Xán Liệt cậu làm tớ đau.” Đô Đô nắm tay Xán Liệt cố gắng lấy ra ai ngờ Xán Liệt nắm càng ngày càng chặt.
“Phác Xán Liệt rốt cuộc cậu sao thế!” Đô Đô không kiên nhẫn gầm nhẹ. Xán Liệt lấy lại tinh thần buông lỏng cổ tay Đô Đô.
“Nếu cậu lo lắng cho cậu ấy như vậy, cậu có thể đuổi theo cậu ấy a. Rốt cuộc cậu cố chấp cái gì a.”
“Tớ cố chấp cậu a.” Xán liệt nghiêm túc nói.
Đô Đô nhất thời không biết nên nói gì. Hai người bọn họ cứ cứng tại chỗ như vậy.

Phía sau có một người ăn mặc sang trọng, rất cao, ánh mắt lạnh băng nhưng trong lúc gọi điện thoại lại trở nên ôn nhu vô cùng.
“Dường như người gọi là Phác Xán Liệt tỏ tình với Đô Đô gì đó đi.” Dường như đi…
“Anh nói cái gì?? Phác Xán Liệt hắn càng ngày càng điên cuồng a.” Tuấn Miên vừa lái xe vừa gầm thét.
“Nếu không anh giúp em giải quyết hết a?” Tại sao em quan tâm hắn như vậy.
“Không… không cần đến lúc đó thằng ngốc Bá Hiền kia lại đòi người với tôi thì coi như chết chắc.” Tuấn Miên bất đắc dĩ nói.
“Hóa ra là bạn trai của vị kia a. Đây là tam giác tình yêu sao bảo bối.” Yên tâm rồi…
Đang lái xe, cả người Tuấn Miên run lên nổi da gà toàn thân trả lời, “Đúng, đúng vậy nhưng cũng không hẳn là tam giác tình yêu, tình huống bây giờ như thế nào a.
Ngô Diệc Phàm nhìn hai người trước mắt đã sớm biến mất nói, “Đoán chừng đi đặt phòng.”
“Anh nói cái gì?!” Tuấn Miên thắng xe ở bên đường kêu to.
“Bảo bối, kích động như thế a. Trước kia chúng ta cũng không phải thế này à.”
“Này!! Ngô Diệc Phàm anh đủ rồi a.”
“… Bảo bối buồn ngủ sao? Hét vào tai chồng em a muốn làm sao.”
Tuấn Miên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ihhh