Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hân Hân đi! Còn ai có thể ăn được món sủi cảo đặc biệt này chứ!"

Vương Quốc Nguyên và Vương Hạc Đệ gấp sủi cảo bỏ vào bát, từ từ ăn, Chung Cầm cười híp mắt: "Mùi vị thế nào hả?"

Vương Quốc Nguyên mở miệng nịnh vợ trước tiên: "Rất ngon. Tay nghề của em và Hân Hân rất tốt."

Hôm nay Ngu Thư Hân không biết mình đã được khen bao nhiêu lần, nhưng khi nghe người khác khen ngợi mình, cô vẫn cảm thấy rất sung sướng.

Ngu Thư Hân cười nói: "Cảm ơn bố."

Vương Quốc Nguyên gật đầu với cô, trên mặt là vẻ yêu mến không che giấu gì.

Ngu Thư Hân cúi đầu ăn sủi cảo, cái đầu tiên lại ăn được nhân táo đỏ làm cô ngẩng ngơ cả người, Chung Cầm lập tức nói: "Ôi, là sớm sinh quý tử!"

Ngu Thư Hân mơ màng, Chung Cầm và Vương Quốc Nguyên đều bật cười, chỉ có Vương Hạc Đệ trông khá bình tĩnh, đối mắt với Ngu Thư Hân đang mờ mịt.

Chung Cầm nhịn cười, nói: "Xem ra là tổ tiên trên trời biết Hân Hân nhà chúng ta mang thai nên đặc biệt gửi lời chúc phúc đến."

Thì ra là ý này... Trong lòng Ngu Thư Hân có chút ngọt ngào, bỏ táo đỏ vào miệng, từ từ nhai.

Đến cái sủi cảo thứ hai, lại ăn được nhân đậu phộng và hạt dẻ, Chung Cầm lại lần nữa hô lên: "Ôi! Hân Hân lại ăn vào 'cát tường như ý'!"

Ngu Thư Hân cười vui vẻ ăn hết 'cát tường như ý'.

Đến cái thứ ba, vẫn là một cái nhân bánh không hề tầm thường chút nào, Chung Cầm cười híp mắt nói: "Vui mừng đoàn viên..."

"Cái này là lời chúc cả nhà chúng ta hòa thuận, đoàn viên an khang."

Ngu Thư Hân gật đầu, cười lặp lại: "Vâng ạ! Vui mừng đoàn viên."

Trong bát còn lại mấy cái sủi cảo, trong đó đều là nhân táo đỏ và đậu phộng, Ngu Thư Hân từ từ ăn hết chúng, trong mắt hơi chua xót, cái này sao lại đúng lúc thế này, trong bát sủi cảo của cô đều có nhân táo đỏ đậu phộng.

Cô không quan tâm đến vóc người nữa, không biết đã bao lâu rồi mới ăn no đến thế này, cô ăn hết sủi cảo, rồi cười nói: "Ăn ngon lắm ạ."

Chung Cầm biết các nữ minh tinh như cô phải giữ vóc dáng, cho dù trong thời kỳ mang thai cũng không thể ăn thỏa thích như những người bình thường khác, cho nên không khuyên Ngu Thư Hân ăn nhiều.

...

Sau khi ăn xong bữa cơm giao thừa, đã đến lúc xem Xuân Vãn, nhà họ Vương cũng không ngoại lệ. Chung Cầm và Ngu Thư Hân lúc này đang ngồi trên sofa, Vương Quốc Nguyên ngồi ở phía đối diện. Vương Hạc Đệ cũng vậy.

Chung Cầm và Ngu Thư Hân ngồi cạnh nhau, trên bàn trà bày một đĩa trái cây nhỏ, quả hạch và kẹo. Ngu Thư Hân lột một viên kẹo hương táo ra bỏ vào trong miệng, vị ngọt lan tràn từ đầu lưỡi cho đến tận tim.

Chung Cầm và Ngu Thư Hân cùng xem những tiết mục ngắn, đây cũng tính là lần đầu Ngu Thư Hân nghiêm túc xem Xuân Vãn từ sau khi cô bước vào giới giải trí đến giờ... Mỗi năm sau khi qua tết, cô cũng đọc được những tin tức liên quan đến các tiết mục ngắn của chương trình Xuân Vãn này, vì cô chưa từng xem kỹ Xuân Vãn nên cũng không hiểu mấy tiết mục ngắn thế này.

Còn bây giờ, rốt cuộc Ngu Thư Hân đã hiểu rõ... Vốn Xuân Vãn không hấp dẫn mấy.

Lúc mười giờ, Chung Cầm và Vương Quốc Nguyên không còn trụ được nữa, nên đưa bao lì xì cho những người giúp việc, lại đưa cho Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ hai bao lì xì thật dày.

Ngu Thư Hân theo bản năng từ chối, Chung Cầm nắm tay cô, nhét bao lì xì vào trong tay của cô, cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, đây là lời chúc phúc của mẹ và bố, lì xì vào năm mới không thể từ chối được."

Ngu Thư Hân luống cuống nhưng Vương Hạc Đệ không nói gì. Ngu Thư Hân đành nói: "Con cảm ơn... bố và mẹ ạ."

Chung Cầm vui vẻ nên cho cô thêm một bao lì xì nữa, Ngu Thư Hân muốn khóc đến nơi rồi, nói thế nào cũng không chịu nhận.

Chung Cầm cười híp mắt, nhẹ nhàng sờ cái bụng hơi nhô lên của cô, giọng nói dịu dàng: "Đây là của bà nội cho cháu nội đó, bảo bảo nhà chúng ta phải bình an ra đời nha, phải ngoan ngoãn không nên khiến mẹ khổ cực nha."

Mắt Ngu Thư Hân đỏ lên, Chung Cầm tiếp tục nói: "Bà nội ông nội, còn có bố mẹ con đều chờ con ra đời, nhất định phải thật khỏe mạnh nhé."

Ngu Thư Hân sụt sịt mũi, nhận lấy bao lì xì. Chung Cầm sờ sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Đứa bé ngoan."

Ngu Thư Hân hít mũi, nắm thật chặc bao lì xì trong tay, áy náy, cảm động và những loại cảm xúc khác không ngừng dâng lên trong lòng... Nếu như có thể, cô thật sự muốn làm con gái của Chung Cầm. Nếu như mọi chuyện không phải là giả...

Ngu Thư Hân hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình của mình.

10 giờ, Chung Cầm và Vương Quốc Nguyên không thức nổi nữa nên lên lầu nghỉ ngơi trước, người giúp việc cũng đi nghỉ ngơi, hoặc là ngồi trong một căn phòng khác xem Xuân Vãn. Trong phòng khách rộng lớn ở lầu một, chỉ còn lại hai người Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net