Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì Vương Hạc Đệ không báo trước với Chung Cầm tiếng nào đã dẫn Ngu Thư Hân về nhà vào buổi sáng, làm cho Chung Cầm chưa kịp dặn dò phòng bếp nấu thêm nhiều món cho đêm giao thừa, thêm nữa là những món hợp với khẩu vị của Ngu Thư Hân, và những món phù hợp với phụ nữ mang thai.

Nhưng bữa trưa Ngu Thư Hân ăn rất vui vẻ. Người một nhà cùng ngồi chung một chỗ, vừa nói chuyện vui vừa ăn cơm, nhà họ Vương không có quá nhiều yêu cầu nghiêm khắc khi dùng cơm trên bàn ăn, cũng không tuân theo văn hóa "ăn không nói", Chung Cầm một bên gắp thức ăn cho Ngu Thư Hân, một bên chê trách Vương Hạc Đệ. Mặc dù đã hơn hai mươi mấy năm, Vương Hạc Đệ đã quen với việc bị mẹ chê trách, nhưng hình như từ sau khi anh dẫn Ngu Thư Hân về nhà, sở thích chê trách này của Chung Cầm càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Nhưng Vương Hạc Đệ vẫn bình tĩnh như thường, không bị lời nói của mẹ làm ảnh hưởng.

Trong lòng Ngu Thư Hân khâm phục nghĩ: Quả nhiên thầy Vương ngoài mặt bình tĩnh như vậy cũng có không ít công lao của bác gái nha.

Thật quá hạnh phúc mà.

Sau khi ăn xong, Ngu Thư Hân lập tức đứng dậy thu dọn bát đũa, người giúp việc nào dám để cô động tay, bà vội nói: "Ngu tiểu thư mau ngồi xuống đi, để chúng tôi dọn là được rồi."

Ngu Thư Hân nhanh tay dọn bát đũa lại với nhau, cười nói: "Không sao ạ, con giúp mọi người dọn."

Chung Cầm đang muốn ngăn cản đột nhiên nghĩ đến điều gì, nên không lên tiếng, bà đứng lên cùng dọn dẹp với Ngu Thư Hân. Cuối cùng mới kéo Ngu Thư Hân còn đang muốn rửa bát đi ra ngoài, Ngu Thư Hân đấu tranh đến cùng: "Để con rửa bát cho bác... mẹ."

Chung Cầm cười híp mắt: "Vâng vâng vâng, Hân Hân nhà chúng ta thông minh như vậy có thể làm tất, rửa chén sao có thể làm khó được con."

Ngu Thư Hân bật cười, bà liền kéo cô ra khỏi phòng bếp.

Ngu Thư Hân đã sớm cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một cái áo len rộng thùng thình, bên dưới là chiếc quần dài sáng màu, chân cô đang mang đôi dép lê hình con thỏ mà Chung Cầm đã chuẩn bị.

Vương Hạc Đệ nhìn hai người nói cười, đáy lòng khẽ bị chạm đến. Trong nhà anh, Vương Hạc Đệ và bố anh đều có tính tình khá trầm ổn ít nói, chỉ có Chung Cầm là có tính cách hoạt bát, thường thường nói chuyện với con trai hay chồng đều khiến bà bực bội, bây giờ có Ngu Thư Hân đến... Chung Cầm nhìn vui vẻ hơn rất nhiều.

Ngu Thư Hân vén tay áo lên, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy mong đợi, nói: "Mẹ, buổi chiều có việc gì cần con giúp không ạ?"

Chung Cầm bật cười, đứa trẻ này.

Bà giơ tay lên véo cái mũi nhỏ của Ngu Thư Hân một cái, thân mật nói: "Đứa nhỏ ngốc, con tới nhà mẹ để làm việc nhà sao?"

Ngu Thư Hân xấu hổ, chỉ biết đỏ mặt không lên tiếng.

Chung Cầm kéo tay cô, cười nói: "Mẹ dẫn con lên lầu xem phòng, trưa rồi con đi nghỉ một lúc đi."

Ngu Thư Hân đang muốn từ chối thì Chung Cầm lại làm ra biểu cảm nghiêm túc, nói: "Ở nhà chúng ta... nhất định buổi trưa phải nghỉ ngơi."

Ngu Thư Hân á khẩu không trả lời được, nhìn vào đôi con ngươi chứa ý cười của Vương Hạc Đệ.

Ngu Thư Hân cười nói:"...Vâng."

Từ sau khi tới nhà họ Vương, Ngu Thư Hân luôn ở phòng của Vương Hạc Đệ, Chung Cầm đã sớm đổi toàn bộ đồ dùng cá nhân và chăn ga trên giường, chiếu theo sở thích của Ngu Thư Hân mà bài trí.

Cả căn phòng vốn có màu sắc lạnh lẽo giờ đây đã trở nên ấm áp, gọn gàng sạch sẽ lại rộng rãi, nói một cách khoác lác là rất xa hoa.

Chung Cầm cười híp mắt: "Hân Hân có thích không?"

Ngu Thư Hân nhìn Vương Hạc Đệ một cái, nhịn cười nói: "Con rất thích ạ."

Chung Cầm hài lòng, hoàn toàn không hỏi ý kiến của Vương Hạc Đệ, dẫn Ngu Thư Hân đi tham quan một vòng, còn giải thích cặn kẽ ý nghĩa của từng đồ vật trang trí, cuối cùng dặn dò Ngu Thư Hân nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới rời đi.

Bên trong căn phòng chỉ còn lại Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ, trước mặt là chiếc giường lớn có màu sắc ấm áp, ngoài cửa sổ là một vùng ánh sáng mặt trời.

Ngu Thư Hân: "Vương, Vương..."

Vương Hạc Đệ nói: "Còn cần lấy thêm gì không?"

Ngu Thư Hân sửng sốt một chút mới nói: "À, không cần..."

Vương Hạc Đệ gật đầu, nói: "Vậy cô nghỉ ngơi trước đi, tôi xuống lầu."

Không đợi Ngu Thư Hân đáp lại, anh đã rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại. Ngu Thư Hân ngây ngốc đứng một lúc, nhìn căn phòng đã được trang trí lại, cảm giác giống như nằm mơ vậy... Trong phòng cách âm cực tốt, hoặc là Chung Cầm đã dặn dò người khác phải giữ yên lặng, cô không hề nghe thấy âm thành gì phát ra từ bên ngoài.

Cô một mình đi vòng vòng trong phòng một lúc, trên kệ sách có một khung ảnh, bên trong khung ảnh là hình ảnh hai vợ chồng và Vương Hạc Đệ khoảng mười mấy tuổi.

Ngu Thư Hân khom người, nhìn thẳng vào mặt Vương Hạc Đệ... Vương Hạc Đệ phiên bản còn trẻ vẫn có đôi mắt lạnh lùng như thế, trên mặt không lộ ra vẻ gì.

Ngu Thư Hân nhìn một lúc, rồi cười ra tiếng: "Haha, đây là thầy Vương mười năm trước."

Người trong hình tất nhiên không biết nói chuyện, không có ai trả lời lại cô. Ngu Thư Hân khẽ vuốt ve bụng, đi qua khắp mọi ngóc ngách của căn phòng, nhỏ giọng nói: "Bảo bối mau nhìn đi, đây là phòng của bố con... À, là bố ruột của con."

Mặc dù mẹ và bố không kết hôn nhưng anh ấy cũng rất yêu con, chúng ta đều rất yêu thương con, con nhất định phải thật khỏe mạnh nha.

Đi khắp cả phòng xong, Ngu Thư Hân thỏa mãn nằm dài trên giường, nệm rất êm ái, mang theo mùi hương của nắng, cô hít một hơi thật sâu, rèm cửa được kéo một nửa, ánh nắng mặt trời chiếu đến cuối giường, trong lòng Ngu Thư Hân cảm thấy hạnh phúc như có rất nhiều bong bóng, từng cái từng cái bay ra.

Nhắm mắt lại, môi cô lại mang theo nụ cười, chiếc giường này cũng là của thầy Vương đó.

Mặc dù rất hưng phấn nhưng Ngu Thư Hân rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, chắc có lẽ do tâm tình được buông lỏng nên chất lượng giấc ngủ cũng được nâng cao.

...

Ngu Thư Hân không có nằm mơ, chỉ ngủ chưa tới một tiếng sau đã tự nhiên tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì tinh thần minh bạch, dễ chịu, ngay cả sự khó chịu mà mấy ngày gần đây cô mang trong người cũng không còn nữa.

Cô đi rửa mặt sơ qua, sau đó gắp chăn lại chỉnh tề, vỗ nhẹ một cái rồi bước chân xuống lầu.

Vương Hạc Đệ, Chung Cầm và Vương Quốc Nguyên đều ở bên dưới lầu.

Chung Cầm đang kiểm tra thực đơn đêm giao thừa, còn Vương Quốc Nguyên và Vương Hạc Đệ ở sảnh bên viết thư pháp.

Thấy Ngu Thư Hân xuống, Chung Cầm ngạc nhiên, đau lòng nói: "Sao sớm như vậy đã dậy rồi? Con ngủ không ngon sao? Hay thân thể có gì không thoải mái hả?"

Ngu Thư Hân dịu dàng nói: "Con ngủ ngon lắm mẹ ạ."

Chung Cầm lộ ra vẻ mặt không còn cách nào, nói: "Con đứa nhỏ này thật là..."

Ngu Thư Hân ôm lấy cánh tay của bà, nở nụ cười chân thành nói: "Mẹ đang bận gì ạ? Con có thể giúp mẹ được không?"

Chung Cầm vỗ vỗ cánh tay cô, cười nói: "Bố con và Vương Hạc Đệ đang viết thư pháp ở bên kia, con qua đó xem chút đi."

Ngu Thư Hân gật đầu, chậm rãi đi sang sảnh bên cạnh, lúc này mới phát hiện ra Vương Quốc Nguyên đang viết câu đối xuân.

Thấy Ngu Thư Hân đi đến, trên mặt Vương Quốc Nguyên lộ ra nụ cười: "Đã dậy rồi à."

Ngu Thư Hân khẽ cười, đứng bên cạnh Vương Hạc Đệ, hiếu kỳ hỏi: "Bố, bố đang viết câu đối xuân sao?"

Vương Quốc Nguyên đặt bút lông xuống, ôn hòa nói: "Con có muốn viết thử một chút không?"

Trên cái bàn vuông dài đã bày ra mấy câu đối xuân được viết xong, Ngu Thư Hân có hơi ngượng ngùng nói: "Con viết xấu lắm...."

Ánh mắt Vương Quốc Nguyên đầy bao dung, nói: "Viết chữ là vì muốn thả lỏng tâm tình, bồi dưỡng cảm xúc, không hề liên quan đến việc xấu đẹp, tới thử chút đi."

Không hiểu sao, những lúc thế này Ngu Thư Hân luôn theo bản năng nhìn về phía Vương Hạc Đệ, thấy được ánh mắt khích lệ của Vương Hạc Đệ thì Ngu Thư Hân không do dự nữa.

Vương Quốc Nguyên bước sang bên cạnh, Ngu Thư Hân ngồi vào cầm bút lông lên, điều ngoài ý muốn là tư thế cầm bút lông của cô hoàn toàn chính xác, Vương Quốc Nguyên hơi kinh ngạc.

Người giúp việc đã thay mới giấy tuyên đỏ, Ngu Thư Hân yên lặng suy nghĩ mấy giây, sau đó cầm bút chấm mực rồi viết liền một mạch.

Mưa xuân tô điểm cho vạn vật, hồng mai thêu dệt khắp núi non.

Hoành phi: Ý xuân ngập tràn.

Ngu Thư Hân cơ hồ như muốn nín thở, sau khi viết xong nét cuối cùng, cô thuận thế thu bút lại, đứng dậy thở phào một hơi, sau đó lại thấy được ánh mắt kinh ngạc của Vương Quốc Nguyên và Vương Hạc Đệ.

Ngu Thư Hân có hơi ngượng ngùng, đặt bút lông xuống, nói: "Trước kia con có luyện thư pháp một thời gian, nhưng mà bây giờ cũng hơi cứng tay, làm trò cười cho bố rồi..."

Vương Quốc Nguyên đi tới cạnh Ngu Thư Hân, đưa mắt nhìn chằm chằm vào câu đối xuân kia, nét chữ tuy non nớt nhưng lại nước chảy mây trôi, nét bút như mây khói, cũng hết sức xinh đẹp.

Mặt Vương Quốc Nguyên lộ ra vẻ tán thưởng, tán dương nói: "Viết rất khá."

Ngu Thư Hân mím môi cười, mặc dù chưa chắc đó là lời thật lòng nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

Vương Quốc Nguyên dặn dò người giúp việc: "Cầm vài tờ giấy tuyên đỏ đến đây."

Người giúp việc đặt hai tờ giấy tuyên đỏ trước mặt Ngu Thư Hân và Vương Quốc Nguyên, Vương Quốc Nguyên nói: "Tới đây, cùng viết với bố."

Ngu Thư Hân thụ sủng nhược kinh, không ngờ Vương Quốc Nguyên lại bao dung và ôn hòa với cô như vậy, cô nhìn về phía Vương Hạc Đệ, Vương Hạc Đệ khẽ gật đầu với cô.

Ngu Thư Hân biết lắng nghe cười nói: "Vâng ạ thưa bố."

Cô và Vương Quốc Nguyên mỗi người đứng một bên, một cao một thấp, trên mặt hai người đều là vẻ nghiêm túc, hiển nhiên hai người đều mang lòng kính trọng với thư pháp.

Vương Hạc Đệ chưa từng thấy qua một Ngu Thư Hân như vậy, anh cảm thấy khá mới lạ, cũng có hơi hiếu kỳ, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt của người phụ nữ, không cách nào dời đi được.

Mấy câu đối này là do Ngu Thư Hân tự học thuộc trên mạng, còn Vương Quốc Nguyên lại tự nghĩ ra được, bất luận là nét chữ hay ý cảnh đều giỏi hơn cô rất nhiều. Nhưng lúc này Ngu Thư Hân không hề thấy tự nhiên được, loại trải nghiệm này khiến cô cực kỳ thích thú.

Ngu Thư Hân viết liền mười mấy câu đối, khi đứng lên cảm thấy eo có hơi mỏi, cô giơ tay lên xoa xoa sau lưng một cái, bên cạnh đột nhiên đưa tới một ly nước.

Ngu Thư Hân cứ nghĩ là người giúp việc đưa tới nên nhận lấy uống một hơi hơn nửa ly mới nói: "Cảm ơn."

"Không có gì.", giọng nói dễ nghe của người đàn ông vang lên bên tai.

Ngu Thư Hân suýt nữa đã làm rơi ly trong tay, cô viết quá nghiêm túc nên không phát hiện ra từ bao giờ Vương Hạc Đệ đã đứng bên cạnh mình.

Vương Hạc Đệ duỗi tay ra, Ngu Thư Hân trả lại cái ly cho anh.

Vương Hạc Đệ khom người nhìn chữ viết của cô, thấp giọng đọc: "Gia hòa nhân hưng bách phúc chí, nhi tôn nhiễu tất hoa mãn đường.."

"Gia hòa vạn sự hưng."

Đọc lên không được tự nhiên lắm, Ngu Thư Hân xấu hổ.

Vương Hạc Đệ cười đứng lên, nói: "Chữ rất đẹp."

Ngu Thư Hân a lên một tiếng: "Anh, anh đừng trêu tôi."

Vương Hạc Đệ mỉm cười nhìn cô, con ngươi trong suốt, nói: "Không trêu."

Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn Vương Quốc Nguyên đứng cách đó vài bước, nhỏ giọng hỏi: "Có thật không?"

Vương Hạc Đệ gật đầu, Ngu Thư Hân cúi đầu, bàn tay nắm bên mép tờ giấy tuyên đỏ, trong lòng giống như có từng trận pháo hoa đang nở rộ, đùng đoàng bừng lên khiến tim cô đập rộn ràng.

Mười mấy phút sau, Vương Quốc Nguyên đặt bút xuống, gọi người giúp việc tới nói: "Mang những câu đối xuân này và chữ phúc treo ở trước của lớn và cửa phòng."

Mỗi dịp cuối năm, nếu như Vương Quốc Nguyên có hứng thú thì mọi câu đối xuân trong nhà đều do ông viết.

Người giúp việc đang định cầm câu đối xuân của ông viết thì Vương Quốc Nguyên lại chỉ sang bên khác: "Đằng này."

Người giúp việc nhìn về phía Ngu Thư Hân, có hơi kinh ngạc, Vương Quốc Nguyên nói: "Lấy câu đối xuân do Ngu Thư Hân viết dán lên."

Người giúp việc cười một cái, nói: "Vâng, ông chủ."

Ngu Thư Hân kinh hãi, vội nói: "Vậy sao được ạ... con viết không hay đâu."

Vương Quốc Nguyên khẽ cười, ôn hòa nói: "Thư pháp không có tốt xấu, chỉ có tâm ý."

Ông đang nói thì người giúp việc đã mang câu đối xuân do Ngu Thư Hân viết ra ngoài dán. Hôm nay Ngu Thư Hân nhận được quá nhiều điều ngạc nhiên và vui vẻ, lúc này cô có hơi hoa mắt chóng mặt.

Vương Quốc Nguyên rời đi trước, những người giúp việc khác đi đến thu dọn bút mực, Ngu Thư Hân nhìn ra ngoài cửa lớn một chút, lúc này thời tiết khá đẹp, mặt trời rực rỡ chiếu sáng ở trên cao, bầu trời xanh biếc như biển.

Ngu Thư Hân nói: "Tôi có thể dán với họ được chứ?"

Vương Hạc Đệ nói: "Được."

Ngu Thư Hân ngẩng đầu, dáng vẻ ngây ngốc. Vương Hạc Đệ kìm chế kích động muốn xoa đầu cô, nói: "Đi thôi."

Ngu Thư Hân đi theo sau anh, Vương Hạc Đệ bảo người giúp việc mang áo khoác của cô đến, rồi mặc lên cho cô, kiên nhẫn cài chặc từng cái cút lại.

Ngu Thư Hân không nhịn được nói: "Không lạnh mà..."

Vương Hạc Đệ không nghe lời cô, nói: "Bên ngoài lạnh."

Vì muốn tự mình dán câu đối xuân nên Ngu Thư Hân nhịn.

Đi ra cửa, Vương Hạc Đệ bảo người giúp việc rời đi, tự anh cầm lấy câu đối xuân và keo dán.

Ngu Thư Hân trông rất hứng thú, nếu như trên người cô có cái đuôi, có lẽ lúc này nó sẽ không ngừng vẫy qua vẫy lại.

Vương Hạc Đệ kiềm chế ý cười nơi đáy mắt, nhìn cánh cửa lớn màu đỏ nói: "Dán câu đối nào?"

Ngu Thư Hân tìm trong đống giấy tầm thường và không có nội hàm gì mà cô tự viết, chọn chọn một lần cuối cùng nói: "Cái này đi."

Dán câu gia hòa vạn sự hưng ở trước cửa, ngụ ý rằng nhà họ Vương vĩnh viễn hạnh phúc và bình an.

Vương Hạc Đệ không nói gì, anh rất cao, không cần ghế đã có thể dán câu đối xuân vào đúng vị trí.

Ngu Thư Hân hơi lui về sau, híp mắt nhìn: "Lên trên một chút, xuống dưới chút nữa.. À sang phải thêm chút nha."

Vương Hạc Đệ nghe theo lời cô, không ngại phiền phức điều chỉnh tốt vị trí câu đối xuân, cuối cùng Ngu Thư Hân vỗ tay một cái, cười nói: "Được rồi! Chính là chỗ đó!"

Cô đưa keo cho Vương Hạc Đệ dán câu đối xuân.

Hai người bước lui về sau mấy bước, nhìn cánh cửa, Ngu Thư Hân vui vẻ nói: "Nhìn đẹp quá."

Vương Hạc Đệ đưa mắt nhìn cô, trong lòng dâng lên tình cảm dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra được, nói: "Ừ."

Hai người cùng nhau đi vào nhà, dán từng chữ phúc lên cửa các căn phòng, Ngu Thư Hân nhìn chữ viết non nớt của mình được dán lên cánh cửa có giá trị không hề rẻ của nhà họ Vương, cô cảm thấy đầy thú vị kỳ lạ.

Cô không nhịn được bật cười thành tiếng, vừa vặn Chung Cầm đi ngang qua, lập tức khen ngợi: "Chữ đẹp quá! Bút pháp mạnh mẽ! Nước chảy mây trôi! Giống như muôn ngựa rong ruổi!"

Ngu Thư Hân cười híp mắt: "Cảm ơn lời khen của mẹ ạ."

Chung Cầm mặt không đổi sắc, vẫn cười tươi như trước: "Hân Hân của chúng ta đúng là toàn năng mà, ngay cả thư pháp cũng viết đẹp như vậy đó."

Lời khen Ngu Thư Hân được phóng đại đến mức không thể nào tưởng tượng được.

Vương Hạc Đệ đứng bên cạnh có biểu cảm thê thảm không nỡ nhìn, anh thở dài một hơi, nắm tay thành quyền để bên miệng ho khan một tiếng.

Chung Cầm rời đi, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ dán hết những phòng còn lại, Ngu Thư Hân duỗi tay ra bóp bóp cánh tay, thư giãn thân thể một chút, rồi nhanh chóng nói: "Tôi đi xuống xem bác gái đang bận gì!"

Sau đó không chờ Vương Hạc Đệ đáp lại cô đã đi nhanh xuống lầu.

Vương Hạc Đệ há miệng muốn nói gì đó cuối cùng chỉ phát ra một tiếng cười khẽ.

Cô ấy... hình như thật sự rất vui vẻ.

...

Chung Cầm đang cùng người giúp việc gói sủi cảo, mặc dù trong nhà có rất nhiều người giúp việc, nhưng bà lại không hề tỏ ra xa cách với họ, Chung Cầm cư xử với người giúp việc cũng rất hiền hòa.

Mọi người ngồi quanh bàn ăn, Chung Cầm ôn hòa dặn dò người giúp việc làm hoa văn sủi cảo gì. Xuất thân của Chung Cầm là người giàu có, nhưng cho tới giờ cũng không hề tỏ ra bản tính đại tiểu thư nũng nịu, bà không thường xuyên xuống bếp nhưng tài nấu nướng lại không tệ, bình thường ở nhà cũng thích nghiên cứu mấy món ngon.

Thấy Ngu Thư Hân đến, Chung Cầm lập tức vẫy tay nói: "Hân Hân tới đây ngồi cạnh mẹ này."

Ngu Thư Hân ngồi xuống bên người bà, Chung Cầm lập tức lau sạch tay, lấy khăn giấy ra lau mồ hồi trên trán cho cô, giọng nói ôn hòa: "Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, cẩn thận không thể để bị cảm lạnh được."

Trên người Chung Cầm có mùi thơm thoang thoảng, khí chất dịu dàng, bà nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán cô, sau khi lau sạch thì nói: "Chơi có vui không?"

Ngu Thư Hân gật đầu, ngượng ngùng nói: "Câu đối xuân trên cửa đều do con viết..."

Chung Cầm: "Bố con thật tinh mắt."

Ngu Thư Hân cười vui vẻ, Chung Cầm cũng vui vẻ theo cô. Những người giúp việc còn lại nhìn mẹ chồng nàng dâu, hâm mộ có, cảm khái cũng có, nhưng phần nhiều hơn là sự vui vẻ.

Chủ nhà hiền hòa, lúc vui vẻ thế này nói không chừng còn có thể tăng lương cho họ đó nha.

Trong lòng mọi người cũng có hảo cảm với Ngu Thư Hân, vị nữ chủ nhân mới này.

Người giúp việc bày ra da gói sủi cảo trước mặt Ngu Thư Hân, ngoài ra còn có nhân bánh và các loại đậu phộng, Ngu Thư Hân sửa tay sạch sẽ sau đó ngồi xuống cùng Chung Cầm gói sủi cảo với các cô ấy.

Thời gia trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã trôi qua một tiếng đồng hồ, người giúp việc mang sủi cảo đã gọi xong vào bếp. Ngu Thư Hân cũng không nghỉ ngơi, lại cùng với Chung Cầm cùng nhau chuẩn bị bữa cơm giao thừa, gọt trái cây.

Chung Cầm nhìn bóng người bận bận bịu bịu của Ngu Thư Hân, lắc đầu một cái, trong lòng vừa phức tạp lại vừa đau lòng, rồi lại càng yêu thích cô gái này hơn nữa.

Hạc Đệ nhà bọn họ... tìm đâu ra con dâu tốt vậy chứ.

...

Đến bữa tối, người giúp việc mang từng món ăn lên bàn, mỗi món ăn đều được bày trí vô cùng đặc biệt, có ý nghĩa riêng cả. Cách nấu cô đều biết nhưng tại sao lại phải bày trí thành hình dạng như vậy thì Ngu Thư Hân không mấy hiểu.

Nhưng cô lại ngại hỏi, chuyện này chắc rất bình thường, không ai không biết nhỉ.

Không biết Chung Cầm có phải nhìn thấu suy nghĩ của cô hay không, lúc người giúp việc mang món ăn lên, bà liền đứng một bên giảng giải cho cô nghe: "Cái này là may mắn mọi mặt..."

Đến bát canh cá mè đậu hủ.

Chung Cầm lại nói: "Cái này là đại cát đại lợi, tiền vào như nước... hạnh phúc cả năm tới cửa."

Chung Cầm chỉ từng món rồi nói cho cô nghe, Ngu Thư Hân nghe mà ngạc nhiên vô cùng, gật đầu liên tục.

Trước mặt Ngu Thư Hân và Chung Cầm là nước ép trái cây, còn Vương Hạc Đệ và Vương Quốc Nguyên lại là ly rượu trắng. Mặc dù thành phố đã cấm đốt pháo, nhưng từ cửa sổ sát đất lớn nhìn ra ngoài lại thấy được trên nền trời u tối là từng chùm pháo xinh đẹp đang nổ tung, âm thanh pháo nổ thay nhau vang lên... Người giúp việc đang dùng cơm trong một căn phòng khác, món ăn cũng phong phú y như bàn ăn của họ.

Lúc này, trong phòng ăn của nhà họ Vương chỉ có Ngu Thư Hân và người nhà Vương Hạc Đệ, tiếng cười nói vang lên, vui vẻ hòa thuận, Ngu Thư Hân hoàn toàn thả lỏng cả người.

Chung Cầm nâng ly lên, cười nói: "Năm nay là một năm tốt lành, nhà chúng ta đã nghênh đón hai thành viên mới."

Ngu Thư Hân sửng sốt một chút, lúc này mới hiểu là bà đang nói tới mình.

Mọi người chạm ly, Chung Cầm lại nói mấy câu nữa, Ngu Thư Hân cầm ly lắng nghe, trong lòng giống như có một nhân vật nhỏ đang nhảy múa, hận không thể bày ra sự vui vẻ với toàn thế giới.

Bữa cơm giao thừa của nhà họ Vương cũng sẽ ăn một mâm sủi cảo, sau đó đến lúc không giờ, thời điểm bước sang năm mới, lại ăn một mâm sủi cảo nữa.

Người giúp việc thu dọn bát đũa của từng người, sau đó mang sủi cảo lên. Những cái sủi cảo này có một nửa là Chung Cầm gói, còn vài chục cái còn lại là do Ngu Thư Hân gói.

Năm trước khi ăn sủi cảo, Ngu Thư Hân đều trực tiếp đến siêu thị mua, về nhà nấu lại là được, mặc dù cô cũng sẽ gói sủi cảo nhưng chưa bao giờ được gói sủi cảo cho bữa cơm giao thừa.

Chung Cầm nói: "Mau nếm thử tay nghề của mẹ và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net