Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngu Thư Hân ôm gối dựa, nhìn chằm chằm vào tivi không chớp mắt, lâu lâu lại cười ra tiếng, hoặc nghiêng đầu nói chuyện với Vương Hạc Đệ.

Tư thế ngồi của Vương Hạc Đệ rất thả lỏng, một tay chống lên tay vịn, thỉnh thoảng cũng phụ họa đôi câu.

Bầu không khí yên tĩnh và ấm áp mà trước giờ chưa từng có, ngoài cửa sổ từng tiếng pháo thay nhau vang lên, kim chỉ giờ dần dần điểm đến số 12, đã là không giờ của ngày mới.

Người dẫn chương trình trên tivi vui vẻ nói: "Các vị khán giả thân mến, tiếng chuông năm mới sắp vang lên, một mùa xuân mới nữa lại đến..."

Những lời này vừa được nói xong, bên ngoài cửa sổ lóe lên những đốm pháo hoa sáng xinh đẹp, Ngu Thư Hân đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn nói: "Thầy Vương, chúng ta cùng nhau đếm ngược đi!"

Vương Hạc Đệ đứng dậy, Ngu Thư Hân thấy anh không động đậy gì nên có hơi gấp gáp kéo lấy ống tay áo của anh nói: "Qua bên này!"

Hai người đi tới trước cửa sổ sát đất, pháo hoa từng đóa từng đóa nở rộ, tựa như những vì tinh tú trên trời đang rơi xuống. Trong ti vi truyền đến tiếng nói lảnh lót của người dẫn chương trình Xuân Vãn: "Nào chúng ta cùng nhau đếm ngược..."

Ngu Thư Hân khoanh hai tay trước ngực, thấp giọng đếm: "10, 9, 8, 7, 6,..."

Vương Hạc Đệ nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng có một giọng nói cùng đếm chung với cô.

"5 4 3 2 1!"

Đoàng! Pháo hoa từng chùm từng chùm thắp sáng cả bầu trời đêm, tiếng pháo nổ lấn át luôn cả tiếng âm nhạc phát ra từ chương trình Xuân Vãn.

Ngu Thư Hân quay đầu lại, hai tay đặt trước miệng làm thành hình cái loa, lớn tiếng nói: "Thầy Vương! Năm mới vui vẻ!"

Vương Hạc Đệ không nghe rõ cô nói gì nhưng có thể nhìn hiểu được khẩu hình miệng của cô.

Ánh sáng trong mắt người phụ nữ khiến Vương Hạc Đệ lộ ra vẻ xúc động, trên mặt là một nụ cười chân thành khiến đáy lòng anh tràn đầy kinh ngạc.

Thật sự vui vẻ như vậy sao?

Mười mấy giây sau, tiếng pháo hoa dần giảm xuống, Vương Hạc Đệ mở miệng, nhìn chằm chằm Ngu Thư Hân nói: "..Năm mới vui vẻ."

Ngu Thư Hân híp mắt, miệng như muốn cong đến vành tai, vui vẻ nói: "Cảm ơn!"

Vương Hạc Đệ hơi cong môi, lộ ra một nụ cười nhạt.

Ngu Thư Hân sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vào nụ cười của anh.

Vương Hạc Đệ không làm phiền cô, nụ cười trên mặt cũng không biến mất.

Hồi lâu sau, Ngu Thư Hân dời mắt đi, đưa tay lên sờ lỗ tai một cái để che giấu tâm tình của mình.

Hai người cứ đứng trước cửa sổ như vậy, âm thanh pháo hoa, tiếng pháo nổ, tiếng nhạc trong Xuân Vãn... tựa như cũng dần biến mất, nơi đây chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trong lòng Ngu Thư Hân tràn ngập các loại tâm tình khác nhau, kích động, hưng phấn, vui vẻ, và không nỡ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, hai người bọn họ đứng đó đã lâu cũng không ai nói gì.

Ngu Thư Hân quay đầu nhìn Vương Hạc Đệ, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt chân thành: "Chúc thầy Vương có một năm... vạn sự như ý, gia đình hạnh phúc."

Vương Hạc Đệ nhìn vào mắt Ngu Thư Hân, mấy giâu sau mới nói: "Mang may mắn và lời chúc phúc của tôi chuyển sang cho cô và đứa bé, hy vọng cô có thể bình an sinh ra đứa bé này."

Ngu Thư Hân ngây ngẩn cả người, không nói nên lời.

Nghe nói rằng lời chúc phúc và lời cầu nguyện lúc không giờ là linh thiêng nhất, Ngu Thư Hân rất cảm kích Vương Hạc Đệ, cảm động vì nhà họ Vương đối xử với cô rất tốt... cô nguyện ý mang tất cả những lời chúc mừng tốt đẹp nhất dành cho bọn họ.

Còn Vương Hạc Đệ...

Vương Hạc Đệ vẫn còn đang nhìn cô, giọng nói không khác ngày thường là mấy, nhưng lại khiến Ngu Thư Hân xúc động.

"Mỗi một người mẹ đều vĩ đại." Tầm mắt Vương Hạc Đệ rơi vào trên người cô, nói: "Cô cũng rất vĩ đại, đứa bé sẽ tự hào vì có một người mẹ như vậy... Ngu Thư Hân."

Hai chữ cuối cùng được anh nói với giọng nói rất nhẹ, tựa như một tiếng nỉ non của những người yêu nhau. Trong một khắc đó, phòng tuyến mà cô dựng lên cả ngày suýt nữa đã sụp đỗ, trong mắt cô tràn đầy nước mắt, môi hơi mấp máy nhưng không nói thành lời.

Dáng dấp của cô rất đẹp, cho dù không trang điểm vẫn đẹp, da trắng mịn màng, con ngươi đen nhánh, ánh mắt sáng ngời... Nước mắt bắt đầu chảy dọc theo gò má, từng giọt từng giọt chảy ra.

Vương Hạc Đệ ngẩn người trong giây lát, trong tim như bị ai đó bóp chặc lại.

Nước mắt của người phụ nữ như đang rơi vào trong tim anh, khiến anh có hơi luống cuống.

Vương Hạc Đệ mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Đừng khóc..."

Ngu Thư Hân khóc như lê hoa đáy vũ, hai mắt ngấn lệ cố gắng che giấu tâm tình nói: "Tôi, tôi hông sao đâu, tôi chỉ thấy rất vui thôi. Hu huhu..."

Vương Hạc Đệ khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xoay người đi lấy khăn giấy.

Ngu Thư Hân vẫn còn khóc, Vương Hạc Đệ không biết tại sao cô lại khóc dữ dội như vậy, thật sự là vì quá vui à?

Trong giây phút ấy Vương Hạc Đệ mới phát hiện, lòng phụ nữ thật quá khó đoán. Cho dù là đứng trước mặt anh, nhưng mọi tâm tình của cô cũng không gạt được anh.

Khăn giấy ở giữa không trung cả nửa ngày cũng không ai lấy.

Ngu Thư Hân lau nước mắt, dáng vẻ đó hết sức tủi thân.

Vương Hạc Đệ thở dài một hơi, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Ngu Thư Hân nói đứt quãng: "Cảm, cảm ơn, hu hu hu, cảm ơn...."

Vương Hạc Đệ bật cười, không hiểu sao một giây trước cô còn cười thế nhưng giây sau lại khóc như mưa thế này.

Ngu Thư Hân khóc chừng năm sáu phút, mặc dù cô không ngừng giải thích là mình vui mới khóc, nhưng chắc Vương Hạc Đệ hẳn không nghĩ đến nguyên nhân này. Anh lẳng lặng đứng bênh cạnh cô, không nói gì, chờ cô khóc xong thì lau khô nước mắt trên mặt cô, một đôi mắt đỏ giống như mắt con thỏ, vừa vô tội lại xấu hổ.

Ngu Thư Hân cúi đầu, dường như muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Vương Hạc Đệ nhìn đỉnh đầu xù xù của cô, giọng nói mang theo ý cười: "Có muốn ăn sủi cảo không?"

Sủi cao? Ôi đúng rồi, không giờ phải ăn sủi cảo.

Ngu Thư Hân ngẩng đầu, đỏ mắt nói: "Muốn!"

Vương Hạc Đệ khẽ cười rồi xoay người đi vào bếp.

Ngu Thư Hân trợn to hai mắt... ối!

Cô đi theo sau Vương Hạc Đệ, nhìn người đàn ông vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay mạnh mẽ có lực, anh đang ung dung thong thả đun nước nấu sủi cảo.

Dáng người anh rất cao, đứng trong bếp lại hài hòa vô cùng! Trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng kia bị hơi nóng bóc lên làm lộ ra một tia dịu dàng và hấp dẫn.

Người đàn ông đang cầm cái muôi, tay còn lại bỏ vào trong túi quần, lẳng lặng khuấy nồi sủi cảo.

Ngu Thư Hân đứng ở cửa, nhìn đến ngây người... thần tiên cũng biết nấu ăn nữa sao? Dáng vẻ thầy Vương xuống bếp thật là đẹp trai nha..

Không biết quỷ thần xui khiến thế nào, Ngu Thư Hân lấy điện thoại ra, tắt âm đi rồi giơ lên chụp Vương Hạc Đệ, sau đó nhét điện thoại lại vào túi.

Buổi tối không nên ăn nhiều, Vương Hạc Đệ không nấu nhiều sủi cảo. Sau khi nấu xong anh múc ra bát, lấy nước chấm, anh hỏi: "Muốn ăn vị gì?"

Rõ ràng bữa tối đã ăn rất no nhưng giờ phút này Ngu Thư Hân lại vẫn thấy thèm ăn như cũ.

"Chua!" Ngu Thư Hân đáp.

Sắc đẹp thay cơm mà.

Vương Hạc Đệ cười nhẹ một tiếng, múc thêm dấm cho cô, cuối cùng bưng sủi cảo và nước chấm lên bàn ăn.

Hai người ngồi đối diện nhau, ngẩng đầu lên liền thấy ngay khuôn mặt của đối phương. Sủi cảo mới nấu mang theo hơi nóng, làm cho tâm tình nhạy cảm kích động của Ngu Thư Hân trở nên dịu lại, cô gắp một cái sủi cảo, chấm vào nước chấm rồi bỏ vào trong miệng, mấy giây sau cô nói: "Ngon quá."

Vương Hạc Đệ ngồi ở đối diện hỏi cô: "Có giống với bữa tối không?"

Ngu Thư Hân lại gắp một cái nữa bỏ vào trong miệng, cười híp mắt nói: "Không giống nhau."

Vương Hạc Đệ ồ lên một tiếng, ánh mắt hoài nghi hỏi: "Không giống nhau chỗ nào?"

Ngu Thư Hân ăn đến cái sủi cáo thứ ba mới nói: "Bát sủi cảo này là do thầy Vương tự mình xuống bếp nấu."

Không ngờ lại là nguyên nhân này, trong nháy mắt ấy Vương Hạc Đệ có chút cảm giác dở khóc dở cười nhưng vẻ mặt của cô lại không giống như đang nói đùa.

Vương Hạc Đệ khẽ thở ra một hơi, đè xuống các loại tâm tình đang muốn dâng lên trong lòng.

Hai người lẳng lặng ăn xong sủi cảo, Ngu Thư Hân vẫn còn chưa thỏa mãn lắm: Thật kỳ quái, hình như bắt đầu từ bữa cơm giao thừa hôm nay, cô đã không cố gắng khống chế lượng thức ăn nữa, khẩu vị cũng càng ngày càng tốt lên nha...

Vương Hạc Đệ hiểu được suy nghĩ trong mắt cô, dọn dẹp bát đũa nói: "Lúc này không thể ăn nhiều được, sẽ bị khó tiêu."

Ngu Thư Hân sờ bụng nói: "...Được rồi."

Ngồi như vậy nên sự thay đổi ở bụng không thể nào che giấu được. Trên mặt cô đầy thỏa mãn và mong đợi, cái dáng vẻ sờ bụng hệt như một con gấu mèo mập mạp.

Vương Hạc Đệ mở vòi nước ra, từ từ rửa bát. Ngu Thư Hân nghe được tiếng nước chảy nên đứng dậy đi vào phòng bếp... Ngay cả dáng vẻ rửa bát cũng rất đẹp trai, giống như một bức họa vậy.

Ngu Thư Hân cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, nhưng lại không nhịn được thưởng thức hình ảnh đối phương trong bếp.

Có phải cô là người duy nhất tận mắt chứng kiến Vương Hạc Đệ xuống bếp không nhỉ?

Chẳng hiểu sao khi nghĩ đến đây, tim Ngu Thư Hân như một con nai con nhanh chóng chạy loạn.

Cô che ngực lại, trêm mặt mang theo một nụ cười đáng ngờ.

...

Quay về nhà họ Vương, dĩ nhiên là hai người phải ở chung một phòng rồi. Vương Hạc Đệ cất bát đũa vào trong tủ, sau đó lau khô hai tay, lúc quay đầu thì thấy được biểm cảm có hơi say mê của Ngu Thư Hân.

Bên ngoài vẫn còn tiếng pháo, Ngu Thư Hân hoàn hồn lại đã thấy đối phương rửa bát xong, hai tay đút vào túi quần, đứng ngay ngắn nhàn nhã trước mặt cô, biểu cảm như cười như không.

Ngu Thư Hân xoay người đi ra khỏi phòng bếp, ngẩng đầu nhìn đồng hồ nói: "...Nên đi nghỉ ngơi rồi."

Vương Hạc Đệ đáp lại: "Ừ, đã trễ lắm rồi."

Hai người quay về phòng, lần nữa lại đối mặt với một vấn đề lúng túng. Hai người là vợ chồng dĩ nhiên phải ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng mà...

Ngu Thư Hân đứng trước cửa sổ, đầu óc nhanh chóng vận hành.

Vương Hạc Đệ nói: "Tôi ngủ sofa."

Sofa á? Ngu Thư Hân xoay người nhìn cái ghế sofa đặt sát tường trong phòng... Dáng người Vương Hạc Đệ cao như vậy, ngủ như thế có thoải mái không hả?

Ngu Thư Hân cau mày nói: "Tôi ngủ sofa cho... thầy Vương, vóc người tôi nhỏ."

Vương Hạc Đệ nói: "Không cần, nghỉ ngơi sớm đi."

Vương Hạc Đệ sang phòng khách bên cạnh rửa mặt, Ngu Thư Hân đi vào phòng tắm thay quần áo ngủ, rồi chui vào chăn. Mười mấy phút sau Vương Hạc Đệ quay lại.

Ngu Thư Hân đắp chăn đến cằm, chừa lại đôi mắt to tròn nhìn anh.

Vương Hạc Đệ nằm xuống sofa, bên trong phòng có đầy đủ lò sưởi, anh chỉ đắp một cái thảm nhung mỏng.

Tắt hết đèn, Ngu Thư Hân nói trong bóng tối: "Thầy Vương ngủ ngon."

Mấy giây sau mới vang lên giọng nói của người đàn ông: "Ngủ ngon."

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhưng Ngu Thư Hân lại không thấy mất tự nhiên chút nào, sau khi chậm rãi tiếp xúc nhau, phòng tuyến của cô dành cho Vương Hạc Đệ đã bị tan rã, sự tín nhiệm và lệ thuộc ngày càng tăng lên. Thật giống như chỉ cần đọc lên cái tên này nó sẽ ngay lập tức đại diện cho sức mạnh vô hạn và cảm giác an toàn.

Ngu Thư Hân nhắm mắt lại, chỉ cần nghĩ tới Vương Hạc Đệ đang nằm trên sofa gần đấy, tâm tình cô liền trở nên ngọt ngào và an tâm.

...

7 giờ sáng, Ngu Thư Hân tỉnh dậy, Vương Hạc Đệ lúc này đã không còn trên sofa nữa. Điện thoại di động bên gối đối diện không ngừng hiển thị tin nhắn chúc tết được gửi đến.

Cô ngồi dậy, đè ngực lại, lúc này cảm giác buồn nôn mà cô quen thuộc dâng lên, cô che miệng lại, mang dép lê vào rồi vội vàng đi vào phòng vệ sinh.

Vương Hạc Đệ vừa vào cửa đã nhìn thấy hành động này của cô, sắc mặt hơi thay đổi.

Ngu Thư Hân vội vào phòng vệ sinh, hai tay chống lên bồn rửa tay, nôn ọe không ngừng, mặc dù tối qua ăn đủ no, nhưng vào buổi sáng thì thức ăn đã bị tiêu hóa hết rồi, dạ dày hoàn toàn trống không, cảm giác buồn nôn rất khó chịu.

Ngu Thư Hân khom người, vừa nôn vừa ho khan, mấy giây sau, trên mặt cô đã không còn sắc hồng, trán toát đầy mồ hôi.

Vương Hạc Đệ nghe được âm thanh nôn mửa của cô thì nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh mở cửa ra.

Ngu Thư Hân nghe được động tĩnh liền giơ tay lên lắc lắc tỏ ý mình không sao, nhưng cơn buồn nôn lại tấn công tới, cô lại nôn ra.

Mặt Vương Hạc Đệ hơi biến sắc, anh đỡ lấy thân thể đang tựa vào gạch sứ lạnh như băng của cô, một tay vỗ nhè nhẹ sau lưng cô.

Ngu Thư Hân nói đứt quãng: "Tôi... tôi không sao... khụ ọe..."

"Đừng nói chuyện." Vương Hạc Đệ trầm giọng nói: "Không cần khẩn trương, từ từ điều chỉnh hô hấp."

Ngu Thư Hân lại ho khan hai tiếng, che ngực nôn mấy lần, chỉ nôn ra được nước chua. Vẻ mặt Vương Hạc Đệ vẫn không có chút nào gọi là khác thường, mắt luôn chăm chú nhìn mặt cô... anh cũng biết đây là phản ứng nôn nghén bình thường, mang thai trước 3 tháng lúc thức dậy buổi sáng sẽ có cảm giác buồn nôn.

Nhưng Ngu Thư Hân lại không giống những phụ nữ mang thai khác, thai nhi đã được 4 tháng rồi, phần lớn phản ứng nôn nghén sẽ dần dần dừng lại ở khoảng thời gian này. Nhưng mà lúc trước khám thai bác sĩ Lâm đã nói qua, mỗi một phụ nữ khi mang thai đều có tình huống khác nhau, cho nên nếu lúc này thân thể Ngu Thư Hân không khó chịu ở những chỗ khác, vậy thì tình huống này hẳn là bình thường.

Vương Hạc Đệ nhíu mày, tim hơi thắt lại. Sắc mặt người phụ nữ nhợt nhạt, ánh mắt cũng đỏ bừng lên vì nôn.

"Từ từ thôi, không nên vội." Giọng nói Vương Hạc Đệ nhẹ nhàng ổn định, từ từ dẫn dắt Ngu Thư Hân, khiến cho tâm tình cô bình tĩnh lại.

Ngu Thư Hân gật đầu, lại nôn mấy lần, cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày lúc này mới dần ngưng lại. Cô đứng dậy, trên trán đã đầy mồ hôi.

Vương Hạc Đệ lấy khăn lông lau qua trán cô, thấp giọng hỏi: "Đã khá hơn tí nào chưa?"

Ngu Thư Hân đỏ mắt gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Khá hơn chút rồi."

Vương Hạc Đệ: "Còn khó chịu nữa không?"

Ngu Thư Hân từ từ điều chỉnh lại hô hấp, ngẩng đầu lên để lộ ra nụ cười, nói: "Không khó chịu nữa, không có chuyện gì đâu thầy Vương."

Tay Vương Hạc Đệ vẫn ôm vai cô như cũ, nói: "Chuyện này có thường xuyên xảy ra không?"

Nhìn mặt anh, không hiểu sao Ngu Thư Hân lại muốn nói dối, bời vì cô không muốn anh lo lắng.

Ngu Thư Hân hắng hắng giọng, cố gắng để cho giọng nói của mình nghe bình thường hơn: "Cũng không thường xuyên lắm... Chỉ là thỉnh thoảng dậy sớm sẽ bị như vậy."

Vương Hạc Đệ nhìn cô một lúc nói: "Tôi đi lấy nước ấm."

Ngu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm nói: "Cảm ơn."

Sau khi Vương Hạc Đệ rời đi, Ngu Thư Hân khom người súc miệng, dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều.

Vương Hạc Đệ nhanh chóng đi lên, trong tay bưng theo ly nước ấm, quan sát sắc mặt cô. Lúc này sắc mặt của cô đã tốt hơn nhiều.

Ngu Thư Hân nhận lấy ly nước, uống hai ngụm rồi đặt xuống, dạ dày đang khó chịu nên uống nước ấm vào cũng muốn nôn. Nhưng cô không biểu hiện ra, đặt ly lên bàn rồi hỏi: "Bác trai bác gái đã dậy chưa?"

Vương Hạc Đệ thấy cô không có gì khác thường mới yên lòng, nói: "Đã dậy rồi, chuẩn bị ăn điểm tâm."

Ngu Thư Hân gật đầu nói: "Tôi đi rửa mặt ngay đây."

Nói xong liền bước nhan vào nhà vệ sinh, trong phòng nhanh chóng vang lên âm thanh đánh răng rửa mặt.

Vương Hạc Đệ sửng sốt một chút, ngay sau đó để lộ ra một nụ cười.

Ngu Thư Hân rửa mặt rất nhanh, rồi vội lấy điện thoại lên nhìn, đọc vài tin nhắn, chọn mấy người quan trọng trả lời lại rồi đi xuống lầu.

Trong sự hiểu biết của Ngu Thư Hân, ở nhà người khác làm khách thì không thể dậy quá muộn, cho dù cô là con dâu trên danh nghĩa của nhà họ Vương cũng không nên xuống muộn.

Người giúp việc dưới lầu đã bày bữa sáng, thấy Ngu Thư Hân, trên mặt Chung Cầm lập tức lộ ra nụ cười. Ngu Thư Hân tiến lên vui vẻ nói: "Năm mới vui vẻ nha mẹ!"

Chung Cầm ngây ra một chút, ngay sau đó cười nói: "Năm mới vui vẻ nha Hân Hân."

Ngu Thư Hân thân mật nói chuyện với bà một lúc, thấy Vương Quốc Nguyên đang ngồi trên sofa đọc báo thì Ngu Thư Hân bước đến, giọng nói nhẹ nhàng, mỉm cười chúc tết như vừa rồi: "Bố, năm mới vui vẻ ạ."

Vương Quốc Nguyên tháo kính xuống, thấy cô thì ánh mắt trở nên ôn hòa hơn, nói: "Năm mới vui vẻ."

Thân thể vừa rồi còn khó chịu lúc này đã dần khỏe lại, Ngu Thư Hân khôi phục lại sức sống, chúc tết tất cả mọi người trong nhà họ Vương, thấy người giúp việc cũng chúc tết, người giúp việc cũng sẽ cười và chúc lại cô.

Mới sáng sớm, bầu không khí ở nhà họ Vương vừa ấm áp lại tràn đầy sức sống.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC