Chương 5: Dưới chân Giác sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5  Dưới chân Giác sơn

Từ Ngu địa muốn đến Nhậm phương, phải vượt qua sông Nhậm. Thương đội người Ngu, thường dùng thuyền để di chuyển, một đoạn sông này hiền hòa, đi thuyền an toàn nhất. Từ bến đò muốn tới Luân thành, có hai hướng để đi, lộ trình ngắn nhất là đi qua Giác sơn, nhưng chỗ đó có một doanh địa, có quân Nhâm canh gác, sẽ hỏi mấy vấn đề từ người ngoài đến.
Thai Đông luôn đi đường này, hắn quen biết mục nhân ở Giác sơn, có giao tình với thủ vệ Giác sơn, một đường đi không trở ngại.
Khi Thai Đông còn bé, thường hay ngồi xe gỗ, cùng làm bạn với hàng hóa, để gia nô đẩy hắn qua doanh địa Sừng sơn.
Khi đó người dẫn đầu là phụ thân Thai Đông, ông là một người có kiến thức rộng rãi, ý chí kiên định.
Đi ra bến đò, cũng không cần đi xa, vì mùa hè nóng bức, Thai Đông mang theo mọi người đến một nhà ngư dân uống chén nước. Ngư dân quen biết Thai Đông, trước đây cũng tiếp đãi đoàn người của hắn.

Nơi đây dân cư thưa thớt, không tới năm hộ, đều là ngư dân. Bọn họ ở trong nhà tranh thấp lùn, trong viện treo mấy dây cá đã phơi khô.
Có người là dân cư địa phương, tất nhiên có giếng nước, ngư dân thường đào một cái giếng sau nhà. Đó là một giếng nước hình tứ giác, có một cái bệ đất ở dưới, để người ta đạp lên.
Nô bộc nhà Thai Đông lấy ra hai cái ấm sứ, đổ đầy nước, cũng đủ cho bốn người uống trên đường.
Đi qua sông Nhậm, Ngu Tô mới biết được, người Nhậm và người Ngu có thể hiểu ngôn ngữ của nhau, dù ngữ điệu nghe vào có hơi kì lạ.
Khi đó nghe Bỉnh tẩu nói lúc ra ngoài, phải nói tiếng tiêu chuẩn, mới có thể nghe hiểu lẫn nhau. Hơn nữa tiếng tiêu chuẩn này, không phải người nào cũng có thể nói được, phải là các quý tộc các nơi mới có thể nói được.
Đại khái là vì có thể hiểu ngôn ngữ lẫn nhau, cho nên hai bên Nhậm Ngu mới có thể giữ quan hệ hòa thuận trước nay.
Nô bộc vội vàng lấy nước, Ngu Tô phát hiện trên xe gỗ có một sợi dây thừng bị lỏng, cậu cố sức giữ lại, cột chặt. Thai Đông vỗ vai cậu, ý nói không cần. Những việc này để nô bộc làm, như vận chuyển xe, kéo xe và làm cơm. Ngu Tô mỗi lần muốn giúp đỡ, tỷ phu luôn cười bảo cậu để đó, sẽ có người đến làm.
Ở Ngu thành, có vài gia đình có nô bộc, từ vài người đến mười mấy người đều có, thế nhưng nhà Ngu Tô không có, cho nên Ngu Tô không có thói quen sai khiến người khác. Cậu đi một đoạn đường này, thứ phải học còn rất nhiều.
Trước khi xuất phát, tỷ phu nói tạm biệt với ngư dân, tặng cho ngư dân hai vòng ngọc sứ. Nhìn thê tử ngư dân, đem hai vòng ngọc cất vào ngực, vô cùng quý trọng, Ngu Tô cảm thấy khó hiểu. Loại đồ vật này, Ngu thành có không ít, thậm chí ra khỏi hẻm gốm, còn có thể nhặt được rất nhiều những hạt châu bị đục lỗi mà vứt bỏ này.
Đoàn người kéo xe gỗ rời đi, dưới nắng sớm nhanh chóng lên đường. Trên đường, Ngu Tô hỏi Thai Đông: "Tỷ phu, Nhậm địa không có đất sét sao?"
"Có thì có, chỉ là sau khi nung lên bị ố vàng, chất lượng khá kém. Nên ta nói, thợ gốm Ngu thành, đi đến đâu cũng không sợ chết đói." Thai Đông là một người buôn lậu đồ gốm, đối với việc Ngu Tô học làm gốm, có nhiều ảnh hưởng.

Ngu Tô khẽ mỉm cười, muốn tự có tay nghề làm gốm, mặc dù không như đánh cá và săn bắt có thể trực tiếp thu được thức ăn, nhưng có thể lấy gốm để trao đổi đồ vật.
Rời khỏ nhà ngư dân, Ngu Tô đi theo đội ngũ đến một khu rừng nhỏ ở đồng bằng. Xuyên qua dòng suối trong khu rừng, bọn họ chẳng biết đã đến dưới chân Giác sơn lúc nào.
Trước đây, Ngu Tô đã nghe Thai Đông nói nhiều về Giác sơn, nói dưới chân Giác sơn có nguồn nước và đồng cỏ um tùm, còn có kỳ trân dị thú trên Giác sơn, cùng với doanh địa Việt Lĩnh ở trên đường, có một ngọn đồi đá cao ngất. Nơi đó là cửa khẩu giữa Nhậm phương và Tây Bắc, trú đóng rất nhiều binh sĩ Nhậm phương, phòng ngự người Địch và người Khung xâm chiếm.
"Tiểu đệ, thấy ngọn núi kia không?" Hai người đi tới, Thai Đông chỉ đằng trước: "Đó là Giác sơn."
Ngu Tô nhìn theo hướng tay Thai Đông chỉ, nhìn thấy một toà núi lớn cao vút trong mây. Nó nhấp nhô kéo dài, cao ngất nhô lên hạ xuống, giống một con cự thú xanh biếc vắt ngang ở Tây Bắc. Điều ày làm Ngu Tô nhớ tới, phía bắc Ngu thành cũng có một ngọn núi lớn, vách núi cheo leo, khó có thể vượt qua, hình thành một tấm khiêng tự nhiên.
Ánh mắt Ngu Tô từ Giác sơn thu hồi về, cậu thoáng nhìn thấy cách đó không xa, ở trong rừng cây dấy lên một ngọn khói bếp.
"Nhà mục chính* ở ngay phía trước, vừa lúc đến nhà hắn nghỉ chân một lát." Thai Đông cũng nhìn thấy khói bếp, có vẻ rất vui. Lúc này đã chập tối, bụng của mọi người đã đói đến kêu vang.
(mục chính: người coi quản những người chăn thả cừu, là một chức quan thời cổ.)
Ngu Tô nghe xong lời nói của tỷ phu, bước đi nhanh hơn. Ngu Tô tuổi còn trẻ không sợ mệt, huống hồ cũng không phí sức kéo xe, có thể ung dung đuổi kịp đội ngũ.
Theo như Thai Đông nói, mục chính của Nhậm quân gọi là Nhậm Cao, phòng ốc nhà ông rộng rãi thư thái, là một nơi nghỉ chân rất tốt.
Giác sơn bên này, là mục địa* của Nhậm quân, có binh sĩ canh gác, không có kẻ địch quấy nhiễu. Chỉ sợ khi màn đêm buông xuống, bị dã thú tập kích.
(*mục địa: nơi chăn nuôi)
Chờ khi Ngu Tô đến nhà Nhậm Cao, nhìn thấy đúng là một toà nhà lớn, tiếng gà chó vang lên, hai nô bộc đang ở trong sân bận rộn. Ngu Tô nghe tỷ phu nói trên đường, Nhậm Cao có hàng ngàn con dê bò, ông có hai con trai và một con gái, còn có hơn mười nô bộc thay ông chăn thả.
Ngu Tô đi bên cạnh Thai Đông, tiến vào sân lớn nhà mục chính. Trong sân lão nô đang cho ngựa ăn nhận ra Thai Đông, đi tới chào, sau đó chạy nhanh vào nhà thông báo. Mục chính Nhậm Cao đi ra rất nhanh, ông là một nam tử khôi ngô cao lớn, có chòm râu màu đen dày, cười ha hả đi tới chỗ Thai Đông.
"Đông đào*, ta còn nghĩ chừng nào ngươi sẽ tới, đem tới loại gốm gì."
(Đông đào: tên gọi khác chỉ Thai Đông, Đông trong tên Thai Đông, đào là đồ gốm.)
Mục chính vừa mở miệng, Thai Đông lập tức để gia nô kéo bạt phủ trên xe gỗ ra, lộ ra đồ gốm bên trong.
"Có một cái cốc gốm mỏng, làm rất tinh mỹ, để riêng cho mục chính dùng." Thai Đông từ xe gốm lấy ra một cái cốc gốm màu, cầm trên tay, vừa nhỏ vừa nhẹ.
Cốc gốm dùng để uống rượu, là một thứ rất mỏng, dùng cũng không bền, chỉ cần đẹp đẽ.
Mục chính tiếp nhận cốc gốm, cầm lấy ung dung xoay tròn. Nhìn ra được ông rất thích, Thai Đông cũng vui theo.
"Ta đành nhận vậy." Mục chính vui vẻ tiếp nhận.
Mục chính phân lão nô cho ngựa ăn an bài chỗ cho nộ bộc Thai Đông, tự mình mang Thai Đông và Ngu Tô vào nhà. Ba người cùng vào nhà, đến phòng khách ngồi, mục chính mới quan sát Ngu Tô, cảm thấy cậu thanh tú tao nhã, hỏi Thai Đông: "Vị này là?"
"Là em vợ ta, Ngu Tô." Thai Đông giới thiệu Ngu Tô.
Ngu Tô đứng dậy, hành lại lễ với mục chính, cậu cúi đầu chào. Mục chính cười nói không cần chào, trong lòng vẫn rất hưởng thụ.
Dân thường sẽ không biết hành lễ, cũng không hiểu lễ nghi. Trước khi đến Giác sơn,  Thai Đông cố ý dạy Ngu Tô lễ nghi gặp mặt, hôm nay có đất dụng võ.
Nhậm Cao giàu có, buổi tối bày tiệc chiêu đãi Thai Đông và Ngu Tô. Thức ăn khá phong phú, còn có tỳ nữ thay khách rót rượu. Thai Đông thoải mái uống, cùng Nhậm Cao tán gẫu thiên nam địa bắc, hắn chỉ là một nguời buôn gốm, nói đến dê bò cũng nói được mạch lạc rõ ràng, Ngu Tô nghe thấy khá kinh ngạc.
Ở Ngu thành, Ngu Tô không uống rượu, cậu còn chưa đủ tuổi uống rượu. Phải đến sang năm, trong lễ thành niên, cậu có thể cùng bọn nam tử trong xã xúm lại thoải mái uống mừng.
Bưng chén gốm, Ngu Tô ngửi mùi rượu, để vào miệng nhỏ nhấp một ngụm. Cảm giác đầu tiên là rất chua khó uống, Ngu Tô hơi nhíu mày, vừa tò mò, lại nhấp thêm một ngụm, cổ họng vẫn thấy khó uống. Ngu Tô nghĩ rượu thì ra lại khó uống như vậy, giương mắt nhìn thấy tiểu nhi tử của Nhậm Cao là Nhậm Phưởng đang ở đối diện nhìn cậu cười.
Nhậm Phưởng là một nam tử trẻ, dáng dấp cao ráo, có khí độ anh vũ. Từ khi Ngu Tô nhập tiệc, hắn đã quan sát cậu, chỉ là cậu mải nghe Thai Đông và Nhậm Cao nói chuyện nên không phát hiện.
Vóc người cậu cao gầy, mặc một thân y phục đỏ thắm, búi tóc gọn gàng, cổ đeo đá màu xanh biếc, lễ độ tựa như thiếu niên quý tộc thành thị. Nhậm Phưởng mặc dù không biết lai lịch của Ngu Tô, nhưng nhìn rất cảm tình. Phải biết rằng ở Giác sơn, chắc chắn sẽ không bắt gặp nhân vật nào nho nhã như vậy, đa phần đều là người tóc tai bù xù mặt mũi lem luốc, trên người mang theo mùi gia súc.
Ngu Tô buông chén gốm, ngại ngùng cười, cậu thấy được vị nam tử kia đang nhìn mình, còn có cô gái ngồi bên cạnh hắn. Cậu nghĩ chắc là mình trên yến tiệc thất lễ, nên để người ta chú ý.
"Lần đầu uống rượu?" Thanh âm Nhậm Phương to, làm Ngu Tô cảm thâý có chút giống Phong Xuyên.
"Đúng, ta vẫn chưa tới tuổi uống rượu." Ngu Tô ngồi ngay ngắn, lễ phép trả lời. Không biết tập tục ở Nhậm địa, có giống Ngu địa hay không, người chưa đến tuổi lao động, thì không thể uống ượu.
Rượu là dùng lương thực ủ cất, rất trân quý.
Nghe ý tứ Ngu Tô, thêm khuôn mặt mang nét ngây thơ, Nhậm Phưởng hỏi: "Ngươi mấy tuổi?"
Ngu Tô nghiêm túc trả lời: "Ta muời lăm tuổi."
"Ta hơn nguơi ba tuổi, đây là muội muội nhà ta." Nhậm Phưởng chỉ nữ hài bên cạnh, một cô bé mắt ngọc mày ngài. Nàng có một mái tóc dài, môi ửng đỏ, tựa như tô son. Cô gái dung mạo đẹp đẽ, tren mặt lại mặt ủ mày chau, không biết nàng gặp chuyện gì khiến tâm tình không vui.

Đôi mắt cô bé sầu muộn, chuyển vòng trên người Ngu tô. Nàng ước chừng 12 13 tuổi, khuôn mặt non nớt, ánh mắt hồn nhiên. Ngu Tô đứng đối diện nàng, cười ôn hòa, rốt cuộc khóe miệng cô bé cũng cong lên.
"Ta gọi là Phưởng, là con thứ hai của mục chính." Nhậm Phưởng tự giới thệu, hắn muốn kết giao với Ngu Tô.
"Ta họ Ngu, tên Tô, là con út của hộ vệ Ngu thành." Ngu Tô giới thiệu. Ngu Tô biết dòng họ của một người, sẽ đại biểu tổ tiên của bọn họ, một nhà mục chính, hiển nhiên là cùng tộc với Nhậm quân.
Nhậm Phưởng bên này cũng nghĩ đến tên của Ngu Tô. Họ Ngu chắc chắn đến từ Ngu địa, mà Tô, chẳng lẽ là cây tía tô?
Đêm khuya tiệc tàn, mục chính an bài phòng ngủ cho Thai Đông và Ngu Tô, nhà bọn họ có nhiều phòng ngủ, giường nằm thoải mái. Dưới ngọn đèn dầu, Ngu Tô tựa trên ghế, cơ thể cậu hơi nóng, còn chóng mặt đau đầu.Tối nay, khi Nhậm Phưởng mời rượu, Ngu Tô miễn cưỡng uống một ly. Nhậm Phưởng nói: Lúc đang ở bên ngoài, không bị ràng buộc, 15 tuổi cũng có thể uống rượu, đừng ghiền là được. Nhậm Phưởng sảng khoái hiếu khách, hắn là vị bằng hữu đầu tiên Ngu Tô kết giao khi ra ngoài.
Ngu Tô nghĩ mục chính và tỷ phu có giao tình tốt như vậy, là bởi vì mục chính đã từng chiêu đãi người buôn gốm, mà tỷ phu thân làm người buôn gốm, đã tặng hắn nhiều đồ gốm tinh mỹ. Nhưng một cái cốc gốm mỏng, không thể bù vào một bàn ăn tối nay, có thể thấy mục chính và tỷ phu có giao tình thâm hậu. Ngu Tô say, mơ mơ màng màng ngủ.
Ngày hôm sau, Ngu Tô bị Thai Đông gọi dậy, mặt trời đã lên cao. Thai Đông ở ngoài cửa nói: "Tiểu đệ, chúng ta khởi hành thôi."
Ngu Tô xoa mắt, từ chiếu ngồi dậy, cậu phát hiện đầu có chút đau, chẳng lẽ vì đêm qua uống rượu? Ngu Tô vội vã mặc quần áo, theo tỷ phu rời đi.
Một nhà Nhậm Cao ở cửa tiễn khách, Nhậm Phưởng tặng Ngu Tô một đôi giày da cừu, nói đường đi nhiều bụi gai, dễ dàng đâm vào chân, không chỉ người, cả cừu cũng không quen đi. Ngu Tô rất cảm kích, nhưng không dám nhận.
"Tiểu Tô nhận lấy đi, ta thật sự muốn tặng ngươi." Nhậm Phưởng khích lệ.
Người hầu Nhậm gia đem giày cầm trên tay đưa qua cho Ngu Tô. Ngu Tô nhìn về phía Thai Đông ý hỏi, Thai Đông gật đầu, Ngu Tô lúc này mới tiếp nhận, đối với Nhậm Phưởng hành lễ, nói: "Đa tạ Phưởng."
Ngu Tô thay giày da, đi theo Thai ĐÔng và nô bộc, đi thật xa, Thai Đông mới nói: "Tiểu đệ, xem ra con trai mục chính rất thích ngươi, hắn tặng ngươi là đôi giày da cừu tốt nhất."

"Tỷ phu, đôi giày này ở Nhậm địa có thể đổi một món đồ gốm lớn sao?" Ngu Tô biết giày da cừu quý, người Ngu đa số đều mang giày cỏ. Ngu Tô vì được Ngu mẫu cưng chiều, gia cảnh cũng không tệ, nên cậu đi giày vải.
Thai Đông sờ cằm, trả lời: "Cũng không chắc đổi được, nhưng mà, đem về Ngu thành bán, có thể đổi một cái bối tệ."
Nghe thấy có thể đổi được một bối tệ, Ngu Tô ý thức được mình đã nhận một phần quà có giá trị, trong lòng kinh ngạc vì sự hào phóng của Nhậm Phưởng.
"Hai người các người, trên bàn tiệc tối qua, nói về chuyện gì?"Thai Đông tối qua cùng mục chính uống say, không chú ý Ngu Tô và Nhậm Phưởng lúc đó đang nói chuyện gì. Trong ấn tượng Thai Đông, Nhậm Phưởng là một thanh niên tâm cao khí ngạo.
"Không nói gì, nói với hắn về chút phong tục ở Ngu thành." Ngu Tô nghĩ thực sự là không nói gì nhiều, vì uống xong một chén rượu, Ngu Tô đã say rồi, chóng mặt được người hầu Nhậm gia đỡ về phòng.
Một đám người tiếp tục lên đường, bọn họ bất giác lại di dọc theo bờ sông Nhậm, sông Nhậm ở đây phân nhánh, dòng sông chảy xiết. Trước bờ sông địa thế bằng phẳng, cây cối thưa thớt, có loại cảm giác bao la bát ngát, trời đất xanh thẳrm.
"Đi cẩn thận." Ngu Tô bước theo, giày da giẫm trong bụi cỏ, vang lên xào xạt, cỏ lau quẹt ngang qua gối.
Có một đôi giày tốt, đủ ứng phó với con đường này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net