Chương 6: Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6  Gặp nhau

Buổi sáng mùa hè, Tự Hạo như ngày thường tới chuồng cừu thả cừu đến bãi cỏ. Đại hắc chạy hai bên bầy cừu, hễ thấy có con cừu nào lạc bầy liền bị nó đuổi trở về.
Đại hắc vẫn là con chó nhỏ, chưa hoàn toàn lớn lên, nhưng đã có thể hình dung ra tướng mạo nó sau này. Tứ chi mạnh mẽ, một màu lông đen tuyền phát sáng, uy phong lẫm liệt, chờ nó trưởng  thành hoàn toàn, chắc chắn sẽ không giống chó bình thường, có thể là xưng bá một phương ở Giác sơn.
Trong quá trình đại hắc lớn lên, đối tượng nó thường đánh nhau ẩu đả, từ mèo đốm, chó hoang đến dê núi, cầy sói, thậm chí còn có cả lợn rừng.
Tự Hạo ngồi trên cây đay ở sườn núi, trông coi bầy cừu nhởn  nhơ dưới sườn núi, chúng có đầy đủ thức ăn, ăn thế nào cũng không hết. Đối với Tự Hạo mà nói, chăn thả là chuyện rất đơn giản, nhất là dưới tình huống có đại hắc bận rộn giúp sức, bầy cừu sẽ không lại lạc đường,  Tự Hạo chỉ cần chú ý có dã thú tới gần chúng hay không mà thôi.
Thực vật và nguồn nước ở Giác sơn phong phú, đây là bãi chăn nuôi ở Nhậm phương, trâu ngựa dê bò đều được chăn thả, một ít cầy sói cũng thòm thèm bị hấp dẫn chạy tới. Người chăn nuôi đối với mấy tai họa giết cừu tổn thất này mà nói đều là thấy một  con giết một con.
Tự Hạo chăn thả ở giữa bãi cỏ, lại trông giống một bức tường che chắn, sói có thể lắc lư tới chỗ hắn cũng không nhiều lắm.
Đứng dậy dò xét bốn phía, không phát hiện thấy dã thú, Tự Hạo từ cây gai trên sườn núi leo lên một gò núi cao -- Lạc Vũ Khưu, trên Lạc Vũ Khưu có một gian nhà đơn sơ, là nhà hắn.
Từ khi phát hiện ra Lạc Vũ Khưu, Tự Hạo liền dựng phòng trên đó, trên một đài đất cao.
Địa thế Lạc Vũ Khưu đặc biệt, nó là một gò núi nhỏ đơn độc, mọc từ dưới đất lên, ba mặt quanh nó giống như được đao tước dựng thẳng lên, chỉ có một mặt là có thể đi lên núi.
Chỉ cần đem gỗ chặn lại, dù sài lang hổ báo cũng không lên được. May là lúc trước tìm một con cừu đen, nên mới phát hiện một nơi trù phú như vậy.
Tự Hạo leo lên bậc thang đất, đi vào "nhà" hắn -- một căn nhà nhỏ gần làm xong.
Đây là một căn nửa nhà nửa hang, nóc nhà lót rơm rạ, cỏ lau buộc khung gỗ lại thành mặt tường, bên trên đã dùng bùn đất quét lên, hiện tại chỉ thiếu một cánh cửa.
Trước cửa có một đống cỏ lau, lớp phía dưới hiện còn xanh tươi, lớp trên sớm đã bị nắng phơi khô vàng. Tự Hạo ngồi trên đống cỏ lau, cằm dây cỏ bó cỏ lau thành một chùm.
Công dụng của những bó cỏ lau này là cột vào một cái khung gỗ hình chữ nhật, dùng nó để làm cửa, che gió che mưa.
Tự Hạo hết sức chăm chú làm cửa, thỉnh thoảng đứng lên, nhìn bầy cừu dưới Lạc Vũ Khưu. Bầy cừu bình yên ăn cỏ, đại hắc ngồi một bên canh chừng, mọi thứ đều rất an toàn.
Không chú ý bận rộn tới trưa, Tự Hạo phát hiện mây đen dày đặc, báo trước sẽ có mưa. Hắn bỏ công việc trong tay xuống, cầm một cái mũ lá tre, đi xuống Lạc Vũ Khưu, đến chõ bầy cừu.
Cừu không thể ăn cỏ thấm nước, sẽ bị đau bụng, hơn nữa nếu dầm mưa cũng dễ dàng sinh bệnh. Tự Hạo quyết định dẫn bầy cừu về chuồng, chuồng cừu có lá che, có thể cho bầy cừu ngủ.
Tự Hạo rút roi chăn cừu bên hông ra, đuổi bầy cừu đi. Tự Hạo đi phía sau quất roi đuổi, đại hắc ở trong bầy cừu chạy băng băng, người và chó phối hợp, bầy cừu chậm chạp đi về phía trước, hướng chuồng cừu ở sười núi đi tới.
Đem con cừu cuối cùng đuổi vào chuồng, Tự Hạo đóng cửa gỗ, ngẩng đầu nhìn trời. Đầu tiên là giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, ngay sau đó là mưa rào rào vang lên, ầm ầm xối xả.
Tự Hạo đè thấp mũ rơm, trở về Lạc Vũ Khưu, hắn đi lên đường núi hẹp dài, đứng ở miệng cống gỗ, nhìn vùng quê ở xa. Dưới tiếng mưa gió rền vang, trên đồng cỏ không có bầy ngựa hoang chạy trốn. Tự Hạo lần trước có nhìn thấy một lần, từng muốn bắt một con.
Mặc dù không nhìn thấy bầy ngựa hoang, nhưng Tự Hạo nhìn thấy một tiểu đội.

Khoảng chừng bốn năm người, đẩy một chiếc xe gỗ, quần áo bọn họ không giống mục nhân địa phương, dường như là người từ bên ngoài vào. Bọn họ cách vị trí Tự Hạo đứng có chút xa, thân ảnh nho nhỏ gian nan bước trong mưa.
Giác sơn có rất ít người ngoài đi qua, nhưng không biết bọn họ làm cách nào để mục chính cho phép, bước vào đồng cỏ của Nhậm quân.
Ngày hè nóng bức, đi bộ trên đồng cỏ bát ngát, không che không đậy. Đầu tiên sẽ chịu độc hại từ ánh sáng mặt trời, sau đó sẽ mắc mưa to, một đường lầy lội, thật sự là chật vật không chịu nổi. Ngu Tô im lặng chịu đựng, bước chân nặng trĩu, đi theo đội ngũ tiến về phía trước, mỗi khi bánh xe gỗ sụp vào hố bùn, cậu cũng sẽ đi qua hỗ trợ đẩy xe. Lúc này, cậu sức cùng lực kiệt, bước chân có chút nhẹ bẫng.
"Đến cánh rừng phía trước trú mưa đi." Thai Đông đi đầu tiên, chỉ vào một rừng cây. Bọn nô bộc nghe thấy mệnh lệnh chủ nhân, dùng sức, đẩy xe vào cánh rừng.
Mọi người trú mưa dưới rừng cây, bọn họ dùng lá cây đặt xuống dưới đất, ngồi lên, nhìn nước mưa xối lên cây cối. Thai Đông mệt mỏi, dựa vào cây, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên đường gặp mưa gió, là chuyện thường xảy ra, có gấp gáp cũng vô ích.
Ngu Tô nghe tiếng mưa ào ào rơi, nhìn thấy mưa rơi lên trên chiếu trúc phủ trên gốm, đọng thành một khe nước chảy xuống. Cậu toàn thân dính nước, tóc dài ẩm ướt nhỏ gọt, cậu buồn bã nghĩ, mưa không biết lúc nào mới dừng.
Mưa to từ buổi trưa cho tới sau buồi chiều, mới trở nên nhỏ dần. Đám người trú mưa dưới tàng cây, bắt đầu đứng dậy chuẩn bị.
"Tìm một bãi đất, dựng tạm cái lều ngủ qua đêm." Thai Đông hạ lệnh cho nô bộc, hắn dự định ở chỗ này qua đêm. Lấy kinh nghiệm của hắn, muốn đi qua doanh địa Giác sơn, đến Luân thành, chỉ có thể ngày mai đi. Hắn sẽ không mạo hiểm, buổi tối mang mọi người đi qua cánh rừng hoang dã. Nếu gặp dã thú tấn công, dễ dàng gặp chuyện xấu.
"Tỷ phu, ở gần đây còn có nhà dân không?" Ngu Tô nghĩ rất đơn giản,  nếu có nhà dân, đến đó xin ở lại một đêm.
"Đều là mục dân nghèo khổ, phòng ở nhỏ như chuồng lợn nhà chúng ta, không có chỗ cho nhiều người như vậy." Thai Đông cười nói. Mục dân của Nhậm quân, trừ bỏ mục chính, phần lớn là nô lệ.
Ngu thành là một tòa thành lớn, phồn hoa giàu có, ngoài Ngu thành, chỗ Ngu Tô nhìn thấy quá ít. Nhưng mà, phòng ở nhở như chuồng lợn, thực ra Ngu Tô gặp qua, phía nam sông Hoàn, có rất nhiều người ngoài ở, bọn họ đa số rất nghèo, bắt cá sinh sống.
"Chủ nhân, phía trước có thể dựng." Một vị lão nô của Thai Đong gọi là Mang, tìm được một chỗ có thể dựng trại, chạy tới bẩm báo.
"Phải nhanh chóng dựng lều, không lâu nữa trời sẽ tối." Thai Đông nhìn trời, cảm nhận được gió hoàng hôn. Hắn rất mẫn cảm với thời gian trôi qua.
Mang dẫn theo một nô bộc khác gọi là Mão, hai người đi chặt cây dựng lều. Ngu Tô đi theo Thai Đông về hướng đông chặt lá chuối tây, dùng để che mưa che gió. Bọn họ cần dựng nhà lá đơn giản, vượt qua một đêm.
Rìu đá bổ lên thân cây, chặt đi hai phần ba, sau đó dùng sức bẻ gãy. Đem cây chuốt nhọn, đâm mạnh xuống đất, làm bốn trụ cột.
Bốn cái cột không to nhưng lại chắc, lại chặt một nhánh cây bắt ngang qua, sau đó đem lá chuối phủ lên, liền thành một cái lều che mưa. Nô bộ nhà Thai Đông làm việc nhanh nhẹn, động tác dựng lều thành thạo, có lẽ bình thường hay dựng lều trên đường làm chỗ ở lâm thời nên quen tay.
Rất nhanh, lều dựng xong, nô bộc lại đi nhóm lửa.
Vừa mới mưa mặt đất ướt át, không khí ẩm ướt, căn bản không thể nhóm lửa, may mà mồi lửa cất trong hũ sành không bị mưa xối ướt, dưới sự cố gắng của Mang, lửa từ từ lóe lên.

Nếu không có lửa, sẽ không thể chiếu sáng, không thể nấu ăn, cũng không an toàn.
Buổi tối, ở một chỗ đất cao mọc lên hai cái lều lá, một lớn một nhỏ, một cái Thai Đông và Ngu Tô ở, một cái khác là của hai nô bộc.
Ngu Tô nấu ăn trên lửa trại, là nấu cháo. Cậu và tỷ phu ăn gạo, bọn nô bộc nướng cá ăn. Xuất hành ra ngoài, có thể đem theo lúa gạo không nhiều lắm, thông thường đều mang theo công cụ săn bắt và đánh cá, bắt được cái gì ăn cái đó, thịt thú cũng được mà cá tôm cũng không tệ.
Ngu Tô thấy Mão bỏ cá lên bàn đá nướng, tiếng nổ vang lên tách tách. Loại phương pháp nấu ăn này không giống của người Ngu, cõ lẽ là bọn họ từ nơi khác đến, không biết bọn họ có lai lịch thế nào. Trở thành nô lệ, thường là bị người ta bắt khỏi cố hương, hoặc là toàn bộ tộc vì bại chiến mà trở thành nô lệ.

Ngu phương cường đại, không như những bộ tộc nhỏ, một lần bốc lột, dễ tai họa ngập đầu.
"Tiểu đệ, để Mang canh lửa, ngươi đi ngủ đi." Thai Đông nằm trên giá gỗ nhỏ, nhìn Ngu Tô ngồi phía dưới. Vì để tránh buổi tối trời mưa, nước ngập vào chỗ ngủ, nên chỗ bọn họ ngủ phải cách mặt đất.
"Được." Ngu Tô bò lên giá gỗ, giá gỗ nhỏ hẹp hai người nằm tương đối miễn cưỡng, dựa vào nhau mà ngủ. Toàn thân Ngu Tô dính dấp khó chịu, y phục còn chưa khô, cậu ôm đầu gối, dựa lưng vào cột gỗ chứ không nằm xuống.
Cậu nghe thấy âm thanh động vật, vừa giống sói tru vừa giống gấu gào thét, rất dọa người. Nóc nhà không chắc chắn, không có tường, bốn phía đón gió, Ngu Tô thấy không an toàn. Điều may mắn là không phải một mình cậu ở nơi núi rừng rộng lớn này, mà bên cạnh còn có những người khác làm bạn.
Lão nô bộc tên Mang có dáng dấp nhỏ gầy, mang gương mặt nếm đủ mùi đời, lão ngồi bên đống lửa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một người khác là Mão, canh một đống lửa khác,  thân thể hắn co rút cuộn tròn, trong lòng ôm giáo mác và khiên.
Ban đêm lại có mưa, còn rất lớn, vài giọt nước xối lên mặt Ngu Tô. Ngu Tô tỉnh lại, phát hiện Mang còn đang xiêu vẹo ngồi chỗ đống lửa, như là chưa từng nhúc nhích qua.
Lửa trại cần phải có người trông coi thêm củi, Ngu Tô leo xuống giá, đem một bó củi ném vào trong đống lửa, cậu lẳng lặng canh. Lão nô nghe thấy âm thanh mở mắt ra thấy là Ngu Tô, dùng giọng nói khàn khàn hỏi cậu: "Sợ sao?"
Ánh lửa đỏ rực chiếu lên mặt Ngu Tô, cậu lắc đầu nói: "Không sợ."
"Hẳn nên sợ, nếu là gấu hay sói khi chúng tiếp cận sẽ phát ra âm thanh, còn người thì không. Bọn họ sẽ bước rất khẽ, trong tay cầm lưỡi đao sắc bén, cắt đứt cổ người ta." Lão nô có đôi mắt đục ngầu, nhìn không ra tâm tình. Lời của lão nghe bình thản, đều đều, giống như đang giảng giải một chuyện rất bình thường.
Lão nô ném một cây củi vào đống lửa, tựa như đang lầm bầm: "Người a, cổ một khi bị cắt đứt sẽ không phát ra được âm thanh nào, cơ thể mềm oặt, chết không tiếng động."
Ngu Tô lặng lẽ nhìn chằm chằm lão nô, cậu phát hiện trên cổ lão nô có một vết cắt, vô cùng dữ tợn. Không dám hỏi lão nô đã gặp phải chuyện gì, đó chắc chắn là chuyện rất kinh khủng. Ngu Tô bình yên ở Ngu thành lớn lên, bên ngoài tàn khốc thế nào vẫn nghe được ít nhiều.
Lão nô lưu ý đến ánh mắt Ngu Tô, lão sờ sờ cần cổ, giơ bàn tay gầy đến giơ cả xương lên, một lát sau mới nói: "Ta đã từng là người Tầm ở tại sông Duy*, có thê tử có con gái, có một cái thuyền đánh cá. Hơn mười năm trước, người Khung đốt chìm nhà tranh thuyền cá của chúng ta, giống như cột súc sinh, kẹp từng người một trên một cái cùm gỗ, áp giả lên thuyền đi phía tây."
(sông Duy, còn gọi là Duy Hà, một con sông ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.)
"Mang, là trận đại chiến của Tấn Di và Đế Hướng kia sao?" Ngu Tô nhẹ giọng hỏi. Tay Mang run nhè nhẹ, lão giương mắt, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Ngu Tô.
Ngu Tô tiếp tục nói: "Người Khung kết minh với Tấn Di, truy bắt người đi theo Đế Hướng. Đế Hướng sau khi chết, không ít người bị bắt đến Khung phương làm nô lệ, có một vài người chạy thoát..."
Trong đầu Ngu Tô có rất nhiều chuyện xưa Bỉnh tẩu kể, loại chuyện xưa này, là lịch sử. Lịch sử không chỉ là một sự kiện đã đi qua, nó còn liên lụy đến rất nhiều người, rất nhiều người vì nó mà cuộc đời thay đổi.
"Có vài người, vượt qua sương độc ở Thiên Khởi sơn, trốn tới Quy phương." Ngữ điệu Mang đều đều, lão bình thản nói, kể lại những cực khổ của bộ tộc mình.
"Hài tử, nguơi sao lại biết được chuyện của chúng ta?" Trong lòng Mang, Ngu Tô không phải là một thiếu niên bình thường. Cậu cư nhiên lại biết lịch sử của người Tầm. Lúc trận đại chiến kia nổ ra, Ngu Tô còn chưa ra đời.
"Ta ở xã đông nghe Bỉnh tẩu kể lại." Ngu Tô thích nghe kể chuyện, hơn nữa cậu không phải giống như người khác  nghe qua liền ném sau đầu, cậu sẽ ghi nhớ ở trong lòng.
"Ngu Bỉnh, ta biết." Mang đã nghe nói qua Ngu Bỉnh ở Ngu thành, là một nhân vật có tiếng. Mang đi theo Thai Đông đến Ngu thành rất nhiều lần, đã gặp qua Bỉnh tẩu.
"A." Thai Đông bị nước mưa xối tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy. Hắn thấy Ngu Tô ngồi bên đống lửa cùng lão nô, tỉnh táo lại, nói với Ngu Tô: "Tiểu đệ, ta đổi cho ngươi lên ngủ một lát, cái giá này nhỏ, ngươi ngủ không quen a."
"Tỷ phu, ta đã ngủ đủ, mới vừa tỉnh lại." Ngu Tô sưởi ấm, bởi vì buổi tối trời mưa, tóc cậu bị xối ướt, còn chưa khô, cậu hoàn toàn không buồn ngủ.
Hi vọng ngày mai không mưa nữa, ngay cả một chỗ ngủ được cũng không có. Đi ra ngoài chịu gian khổ, Ngu Tô đã cảm nhận được một nửa trong đó.
Sáng sớm hôm sau, thời tiết tốt, gió lớn thổi đồng cỏ bát ngát, bùn sình trên mặt đất khô ráo rất nhanh. Mang và Mão mang theo công cụ đánh cá và săn bắt, chuẩn bị bữa cơm đầu tiên ngày mới. Ngu Tô cũng không nhàn rỗi, cậu đem theo một cái ấm gốm, đến đến ngoài doanh địa lấy nước.
Đêm qua mưa to, chỗ nguồn nước thấp sẽ bị nhiễm phân và nước tiểu động vật, dù có đun sôi, uống vào vẫn sẽ đau bụng, Ngu Tô hiểu được, cậu bò lên chỗ gần sườn núi, dự định đến chỗ cao lấy nước.
Ngu Tô bò lên cây gai trên gò đất, còn chưa kịp leo lên, cậu đã kinh ngạc vì nhìn thấy một cái chuồng cừu, trong chuồng nằm một bầy cừu. Cậu không nghĩ tới gần đây có hộ chăn nuôi, bởi vì vùng này quá hoang vắng, hôm qua bọn họ đi một đường lâu như vậy, một mục dân cũng nhìn không thấy, nhưng lại có động vật ẩn núp trong cỏ dại cao ngang gối, trên mặt đất còn có nhiều bụi gai.
"Be be be be..." Bầy cừu bị nhốt sau cửa gỗ, toàn thân chúng màu trắng, ở trong rừng rậm xanh biếc đặc biệt nổi bật.
Gặp được chuồng cừu, khẳng định gần đây có hộ chăn nuôi, Ngu Tô muốn tìm hắn hỏi chỗ lấy nước. Mục nhân tất nhiên có thể biết rõ gần đây có nguồn nước nào có thể uống được, cái nào uống vào thì người lẫn động vật đều sinh bệnh.
Sườn núi cỏ dại mọc lan tràn, rêu rạ sinh sôi, bởi vì trời vừa mưa xong, đất trên suờn núi vô cùng trơn trượt. Ngu Tô cẩn thận đặt chân, chậm chạp lên sườn núi. Cậu còn chưa lên đỉnh sườn núi, còn chưa đến gần chuồng cừu, đột nhiên nghe thấy một hồi chó sủa hung dữ, thanh âm kia truyền tới từ chuồng cừu.
Ngu Tô không sợ chó, rất nhiều nhà hàng xóm đều nuôi chó, Ngu Tô cũng từng nuôi một con. Ngu Tô khom người nhặt một nhánh cây, chuẩn bị phòng thân, ngay lúc cậu khom lưng xuống, một con chó đen giống như tia chớp, phóng về phía cậu.
"A!" Ngu Tô không kịp vung cành cây đuổi, đã thấy chó dữ nhào tới, cậu theo bản năng lấy cùi chỏ che lại bảo vệ cần cổ. Lúc chó dữ bất ngờ nhào tới, Ngu Tô mất trọng tâm, thân thể ngã ra sau, trời đất quay cuồng, lăn xuống sườn núi.
Cái ấm gốm rơi xuống trước, nện vào một chỗ trũng trong nước bùn, không bị vỡ, sau đó là Ngu Tô, cậu nặng nề ngã vào một cái hố đất dưới sườn núi.
Trong lúc lăn xuống, Ngu Tô che đầu, cái khác không để ý đến, không biết chân trái đụng vào vật gì cứng rắn, một trận đau đớn kéo tới, Ngu Tô đau kêu một tiếng. Không bao lâu, người đã rơi xuống.
Sườn núi không cao, Ngu Tô lăn xuống vị trí không tốt, có mấy cục đá nhô ra trên đất bùn, được cỏ dại che lấp. Nhìn qua tưởng là một bụi cỏ ở sườn núi, thực chất là một tòa núi đá.
"Đau quá..." Ngu Tô ôm chân trái, đau đớn kêu lên. Cậu từ nhỏ không hề bị một chút tổn thương nhỏ nào, nên đau đến khóe mắt chảy nước.

Dưới hoảng loạn, Ngu Tô cũng không quên kiểm tra vết thương của mình, cậu kéo y phục, nhìn thấy chân nhỏ sưng đỏ.
Trên bắp chân có một chỗ bị cạ thương, rách da chảy máu, nhìn thì không đáng lo ngại, nhưng Ngu Tô biết không ổn, bắp chân cậu cứng còng, vết thương xung quanh không thể đụng vào, vừa đụng vào liền đau đến chảy mồ hôi lạnh.
Trong lúc lăn xuống, chân trái đập vào tảng đá nhô lên, đầu khớp xương sao có thể đọ sức với tảng đá, đương nhiên là thua trận. Chỗ bị đập sưng đỏ, rất nhanh xuất hiện máu tụ, xanh tím một mảng lớn, nhìn rất dọa người.
Chó dữ không đuổi tới, nó ở trên sườn núi sủa. Ngu Tô cũng không đoái hoài đến nó, cậu rất sợ hãi, cậu không đứng lên nổi, cậu té chân bị thương.
"Tỷ phu, các ngươi mau tới đây." Ngu Tô hoảng hốt kêu to.
Nhưng mà đáp lại Ngu Tô, chỉ có gió thổi rền vang. Ngu Tô dùng hai tay chống xuống đất, cậu cố hết sức nhấc người, nỗ lực bò ra ngoài hố đất, để bọn người tỷ phu có thể nhìn thấy tìm đến nhanh hơn.
Ngu Tô ở trong hố đất vùng vẫy, không lưu ý tiếng chó sủa đã sớm ngừng. Chủ nhân chó dữ nghe thấy tiếng động, từ trên gò đất đi xuống, đi về phía cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net