Chương 7: Một mình lưu lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7 Một mình lưu lại

Sáng sớm nước mưa chưa khô, Tự Hạo đem cừu nhốt vào chuồng, không chăn thả. Cừu con be be be be kêu to, Tự Hạo ôm hai bó cỏ lau, ném vào chuồng cừu, trước để bầy cừu lót dạ, chờ cỏ khô ráo, lại chăn thả.
Bên cạnh chuồng cừu, có một cái lều cỏ đơn sơ, bên trong chứa một đống bó cỏ linh tinh, để phòng tình huống xảy ra.
Lúc mới đến Giác sơn, bên cạnh Tự Hạo có một ông lão chăn nuôi phụ trách chỉ bảo hắn, dạy hắn đối phó với khí hậu địa phương thế nào, làm sao lấy được thức ăn, làm sao để chăm sóc bầy cừu. Ông lão chăn nuôi gọi là Hỗ tẩu, ông chịu ủy thác của mục chính đến dạy Tự Hạo.
Hỗ tẩu ở cùng Tự Hạo không đến vài ngày, đã không còn gì dạy cho hắn.
Lúc đầu Tự Hạo một thân một mình chăn thả, mục chính thỉnh thoảng sẽ phái nô bộc đến đây nhìn hắn, sau đó lại thấy một mình Tự Hạo sinh sống không tồi, liền ít sai người tới.
Hộ chăn nuôi sinh hoạt vô cùng cô độc, Tự Hạo đã quen điều đó. Tuy là nói như vậy, nhưng Tự Hạo vẫn không quên nhìn xuống dưới núi, đội ngũ từ bên ngoài đến kia gây nên tò mò cho hắn. Hôm qua đám người kia gặp phải mưa to, ở dưới chân núi dựng lều qua đêm. Tự Hạo tính nhân số của bọn họ, có bốn người, một ông già, hai nam tử trẻ tuổi, còn một người thiếu niên.
Những người này là người Ngu, từ trang phục của bọn họ đều có thể nhìn ra, Tự Hạo ở Nhậm ấp đã gặp qua người Ngu. Tự Hạo biết người Ngu có thể đi qua đồng cỏ, hiển nhiên đã được sự cho phép của mục chính, Ngu Nhậm quan hệ tuy tốt, nhưng người Ngu dù sao cũng là người ngoài. Đám người kia, có thể là đội buôn gốm có quen biết với mục chính.
Tự Hạo từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy bóng dáng người Ngu, mà người Ngu cũng không biết trên gò núi, có một thiếu niên đang chú ý đến bọn họ.
Tự Hạo quan sát một hồi, thì đi làm việc của mình, đem theo một cái thùng gỗ đến con sông lấy nước, chuẩn bị cho bầy cừu uống. Tự Hạo đi dọc theo sườn núi xuống, hắn đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng kêu cứu của một cậu bé, đi theo tiếng kêu, rất nhanh nhìn thấy một thiếu niên bị rơi xuống hố đất. Thiếu niên ở trong hố đất giãy giụa, chân cậu té bị thương.
Sườn núi không cao, nhưng thiếu niên từ Ngu địa tới này, vẫn bị thương.
Lặng lẽ quan sát thiếu niên, Tự Hạo phát hiện thiếu niên xấp xỉ tuổi mình. Một mái tóc dài của thiếu niên bị rối tung trên vai, trên tóc còn ghim đồ trang sức. Cậu mặc một bộ y phục màu lam nhạt mảnh mai, mang một cái dây lưng thuần màu, dưới chân đi một đôi giày da. Ngoại trừ điều này, Tự Hạo còn lưu ý thấy trên cổ thiếu niên đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc, bím tóc cột bằng một sợi dây màu xanh nhạt. Cậu từ đầu tới chân trang phục đẹp đẽ, giống một thiếu niên quý tộc.
Thời điểm Tự Hạo quan sát Ngu Tô, Ngu Tô cũng phát hiện ra hắn, cậu dùng một đôi mắt xinh đẹp xen lẫn bất an nhìn hắn. Trên tóc cậu, hai tay, thậm chí cả y phục, trên mặt cũng có bùn đất. Hai gò má cậu trắng nõn, có hai vết thương bị cọ rách, đang chảy máu.
Giống như Tự Hạo kinh ngạc khi nhìn thấy Ngu Tô, Ngu Tô cũng đang quan sát Tự Hạo, toát ra vài phần hiếu kỳ. Hai người đều không nói gì, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Cuối cùng Tự Hạo đi tới bên cạnh Ngu Tô, hắn ngồi xổm xuống, chống tay khuỵu gối, ra hiệu bảo.
Ngu Tô hiểu ý, chậm chạp nhúc nhích, cánh tay khoát lên lưng Tự Hạo, thân thể ấm áp tiếp đó áp tới. Trong quá trình này, Ngu Tô vì bị thương mà than nhẹ, giọng cậu nhỏ, ngấm ngầm chịu đựng.
Tự Hạo cảm nhận được trọng lượng và nhiệt độ sau lưng, chờ Ngu Tô nằm úp sấp xuống, Tự Hạo mới chậm rãi đứng dậy.Ngu Tô sợ té xuống, hai cánh tay ôm cổ Tự Hạo, hơi thở của cậu phả vào cổ Tự hạo, vì khẩn trương mang theo dồn dập. Tự Hạo nhỏm dậy, gót chân đứng vững, cõng Ngu Tô, mỗi bước chân đều in dưới đất, đi lên.
Thân thể hắn cũng không quá khỏe, chống đỡ trọng lượng toàn thân Ngu Tô. Ngu Tô ở trên lưng hắn, vô cùng nhu thuận, sợ hơi nhúc nhích một chút, sẽ bị rơi xuống.
Mới đầu hai người không ai nói chuyện, sau khi rời khỏi hố, mới nghe Ngu Tô nhẹ nhàng nói: "Cám ơn ngươi, ngươi bỏ ta xuống đi."
Tự Hạo ngồi xổm xuống, đặt Ngu Tô lên cỏ. Hắn để ý thấy khi Ngu Tô ngồi xuống, che cái chân bị thương lại, vẻ mặt đau đớn. Tự Hạo vươn tay, liếc nhìn cậu, giống như không tiếng động nói chuyện với nhau. Hắc vén y phục cậu lên, lộ ra chân nhỏ, kiểm tra vết thương. Quả thực té không nhẹ, chân trái tím xanh một mảng, toàn bộ chân nhỏ sưng lên một vòng, không biết có đụng tới khớp xương không.
Tự Hạo từ sườn núi đi xuống, đại hắc đi theo bên cạnh hắn, lúc này đầu chó tiếp cận trên người Ngu Tô. Nó rất thông minh, thấy chủ nhân cõng Ngu Tô, biết Ngu Tô không phải kẻ xấu, nhưng nó đối với mùi kẻ lạ vẫn cảnh giác. Tự Hạo nhìn thấy đại hắn tiếp cận, Ngu Tô lập tức đề phòng, cậu giống như rất sợ đại hắc, Tự Hạo đẩy mặt nó, đem nó che lại.
"Ta thấy có chuồng cừu, muốn lên tìm người hỏi một chút, tới chỗ nào có thể lấy nước, đột nhiên có chó xông ra..." Ngu Tô giải thích, trong lời nói mang theo tủi thân. Cậu nhìn đại hắc bên cạnh Tự Hạo, giống như đang ám chỉ: Chính là nó.
Tự Hạo có thể suy đoán ra quá trình, đại hắc hung hãn, chỉ cần có dã thú tiếp cận chuồng cừu nó sẽ lập tức tấn công, nếu đối tượng đổi lại là người cũng sẽ như vậy. Tuy nói sườn núi không cao, nhưng nếu rơi xuống chỗ không an toàn, lăn vào một đống đá ngổn ngang, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Vì Tự hạo không nói gì, Ngu Tô cho rằng hắn không muốn để ý đến mình, ánh mắt cậu bị một vật khác hấp dẫn.
"A, ấm nước rơi chỗ kia." Ngu Tô nhìn thấy ấm nước rơi một bên, nằm trong nước bùn, không bị rơi bể. Ngu Tô vươn cả bàn tay, nhưng cánh tay lại không đủ dài.
Tự Hạo thấy vậy nhặt ấm nước lên, đưa cho Ngu Tô.
"Tiểu đệ! Ngươi làm sao vậy?"
Một nam tử mặc trường bào chạy phía trước, vừa chạy vừa gọi. Phía sau hắn là hai tên nô bộc, dáng vẻ cũng đều vội vã.
"Tỷ phu, ta ở đây." Ngu Tô lên tiếng trả lời, dùng sức vẫy tay.
Thai Đông ở trong doanh trại nghe thấy tiếng Ngu Tô la to, vội vã theo âm thanh chạy tới. Lúc đến gần sườn núi, hắn liền thấy Ngu Tô. Thấy Ngu Tô dáng vẻ chật vật, ngồi dưới đất, lộ ra một chân ứ máu.
Đứng bên cạnh Ngu Tô là một vị thiếu niên cao ráo, tuổi cũng xấp xỉ Ngu Tô. Bên cạnh thiếu niên có một con chó mực, cũng khiến Thai Đông chú ý.
Trước khi nghe tiếng quát của Ngu Tô, Thai Đông đã nghe được một hồi tiếng chó sủa hung ác, xem ra con chó này khó tránh khỏi can hệ.

Ánh mắt Thai Đông nhìn quét qua Tự Hạo, kể cả con chó ở bên chân hắn kia. Đại hắc cảm ứng được địch ý, hướng Thai Đông gầm gừ, bị Tự Hạo đập đầu chó ngăn lại. Thai Đông tạm thời không nghi vấn thiếu niên xa lạ này, hắn kiểm tra vết thương của Ngu Tô trước. Thấy vết thương nghiêm trọng, trầm giọng hỏi Ngu Tô vì sao bị thương.
"Ta ngã từ trên sườn núi xuống." Ngu Tô che chân bị thương, vẻ mặt lo lắng và áy náy.

"Sao lại ngã xuống từ trên sườn núi?" Thai Đông lập tức sốt ruột, thanh âm vang dội.

Ngu Tô là em vợ hắn, thê tử rất thương đệ đệ, đi theo hắn ra ngoài bị thương, cũng không phải việc nhỏ. Lúc đầu tính ăn xong điểm tâm, sẽ khởi hành, ngày hôm nay là có thể đi qua doanh địa Giác sơn, tới kịp Luân thành, hiện tại thật đúng là phiền toái.

Ngu Tô cúi thấp đầu, không biện giải. Nhìn dáng vẻ của cậu, cũng biết trong lòng cậu không hề dễ chịu. Thai Đông thở dài, vỗ vỗ bả vai Ngu Tô, an ủi cậu.

"Mang, ngươi qua đây giúp nó nhìn xem." Thai Đông gọi lão nô qua đây, Mang hiểu ý đi tới.

Mang cầm lấy chân bị thương của Ngu Tô, hai tay đụng vào chỗ đau của Ngu Tô, lão không phải nhẹ nhàng đụng, mà là dùng ngón tay nắm chặt. Ngu Tô đau đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy ròng. Cậu chịu đựng không kêu đau, chỉ dám đem môi dưới cắn ra dấu răng.

"Xương cốt không bị gãy, nhưng lại bị trật khớp. Hiện không thể bước đi được, sợ là năm ba ngày tới, cũng không thể đi nổi." Mang dùng ngữ điệu nhẹ nhàng, báo cho Thai Đông biết thương thế của Ngu Tô. Lão nói cũng không phải tin tức tốt, nhưng cũng ở trong dự liệu của Thai Đông.

Ngu Tô ủ rũ, cậu biết điều này có ý nghĩa gì. Cậu không có cách nào đi Luân thành nữa, lần này xuất hành, cậu phải dừng chân tại Giác sơn.

"Không phải lành lặn cầm ấm ra ngoài lấy nước sao, thế nào lại té thành như vậy?" Thai Đông biết Ngu Tô tính cách an tĩnh, làm việc kỹ lưỡng, nếu như chỉ là leo lên sườn núi, rất khó tưởng tượng cậu làm thế nào sẽ từ trên sườn núi lăn xuống, còn thiếu chút nữa té gãy chân. Cái sườn núi này, dù chân có đạp phải bùn nhão, cũng không khó đi.

Ngu Tô khổ sở lại có chút ủy khuất, ánh mắt của cậu nhìn về phía đại hắc. Đại hắc ở bên chân Tự Hạo, Ngu Tô vừa nhìn, liền cũng va chạm vào ánh mắt Tự Hạo. Bốn mắt nhìn nhau, Ngu Tô cúi đầu xuống, cậu cũng không trách Tự Hạo.

Kỳ thực Tự Hạo vẫn một mực nhìn Ngu Tô, chỉ là Ngu Tô không biết mà thôi. Mang kiểm tra vết thương cho Ngu Tô, bộ dạng Ngu Tô đau đến cắn môi rơi lệ, Tự Hạo đều xem ở trong mắt.

"Tiểu đệ, có phải con chó này hại ngươi bị thương hay không? "

Thai Đông ngón tay chỉ "Đầu sỏ gây tội ", hắn quan sát rất tỉ mỉ. "Đầu sỏ gây tội" lần nữa cảm thụ được địch ý, ngửa đầu sủa, thật giống như kiêu căng khó thuần. Nếu như không phải chủ nhân nó cũng ở đây, nó không làm gì được, bằng không đem đám người lạ không rõ lai lịch này, một trận cắn chết.

"Lúc ta sắp leo đến sườn núi, nó lao tới cắn ta, ta không đứng vững. . ." Ngu Tô nhỏ giọng thuật lại. Tình huống lúc đó quá đột ngột, cậu thất kinh, mới có thể rơi xuống sườn núi, vì cậu vốn không sợ chó.

"Ta không nên liều lĩnh. . ." Ngu Tô cảm giác mình cũng có trách nhiệm, dù sao là cậu mạo muội xông vào chỗ ở của người khác.

"Ngươi không trông coi chó dữ nhà mình, hại tiểu đệ ta té chân bị thương !" Thai Đông cắt ngang lời Ngu Tô, tức giận chỉ trích Tự Hạo, hắn nhìn ra được Tự Hạo là chủ nhân của con chó mực này.

Ai ngờ Tự Hạo bị trách cứ, không ảo não, không biện giải, cũng không nói một lời.

Ngu Tô lúc này mới ý thức được, từ khi nhìn thấy vị thiếu niên xa lạ này đến giờ, hắn vẫn luôn không mở miệng, hay là hắn không nói được?

"Đi gọi cha mẹ ngươi qua đây, bàn bạc xem phải làm gì? Chúng ta vốn muốn tới Luân thành, hiện tại đi không được."

Thai Đông thấy Tự Hạo im lặng, sốt ruột đập lòng bàn tay. Hắn đối với người không muốn nói chuyện, luôn luôn không biết làm sao. Thiếu niên quần áo lam lũ, lại ở gần đây, Thai Đông suy đoán hắn là hài tử nhà mục nhân.

"Chỉ có mình ta." Tự Hạo rốt cục mở miệng, thanh âm của hắn rất rõ ràng.

"Cha mẹ đâu?" Thai Đông nhìn ra, tuổi của Tự Hạo cũng tầm mười sáu muời bảy tuổi, không thể lớn hơn, hắn sao có thể chỉ sống một mình được.

"Không có." Tự Hạo hờ hững nói, nghe không ra thương cảm.

"Chủ nhân, nhà hắn ở trên kia." Mang chỉ vào sườn núi phía trên, lão đã dò xét qua, bên trên có chuồng cừu, còn nuôi một bầy cừu.

Mão còn trẻ có sức nên cõng Ngu Tô, một đám người hướng phía trên sườn núi đi lên.

Sườn núi dốc không cao, chuồng cừu xây ở giữa, xung quanh nhìn không thấy có phòng ở nào. Nô bộc đi xung quanh thăm dò, mới phát hiện có một con đường mòn nhỏ, thông tới một sườn núi khác. Đó là một đồi đất đứng cô lập, bên trên có một nóc nhà tranh.

Nhà tranh nho nhỏ, đơn sơ mộc mạc, cửa phòng mở rộng, không có một bóng người.

Nô bộc trở về bẩm báo tình huống với Thai Đông, Thai Đông nhìn Tự Hạo trừng hai mắt. Nhìn hắn một mình lẻ loi, đoán chừng là người chăn cừu thuê cho mục chính, cũng không mong đợi gì từ hắn. Lại nói Ngu Tô cũng không biết chó chăn cừu vốn rất hung hãn, liều lĩnh đi tới chỗ này, hiện tại chỉ có thể tự mình làm tự mình chịu.

"Tỷ phu, ngươi để ta ở lại đây đi!" Ngu Tô rất tự trách, bởi vì mình không cẩn thận bị thương, liên lụy tỷ phu.

Không có khả năng bắt người ta một đuờng cõng cậu vào Luân thành, đây là tạo gánh nặng cho bọn họ, hai vị nô bộc đẩy theo hàng hóa đã rất nặng, trên đường rất khổ cực. Ngu Tô biết mình chỉ có thể ở lại đây, tuy nhiên khi nghĩ đến không thể đi được Luân thành lại cảm thấy buồn bã.

"Chúng ta trước ở lại chỗ này, chờ ngươi khỏi, lại đi Luân thành." Thai Đông an ủi Ngu Tô, hắn thấy hiện nay cũng chỉ có thể như vậy. Nếu là một trong hai nô bộc bị thương, Thai Đông cũng sẽ không mặc kệ, huống chi đây còn là em vợ nhà mình.

Ngu Tô vẻ mặt ảm đạm, nói: "Còn không biết bao lâu mới có thể đi được, lại làm lỡ chuyện của tỷ phu. "

Cậu rõ ràng nếu cùng nhau ở lại sẽ làm lỡ chuyện, lúc đi trời mưa, đã trễ nãi một ngày đường. Hiện tại mình còn bị thương, sẽ lại làm lỡ thêm vài ngày nữa.

"Ta chăm sóc hắn." Vốn tưởng rằng Tự Hạo không lên tiếng, đột nhiên lại mở miệng.

Tự Hạo mặc dù không nói, thế nhưng đối thoại của Ngu Tô và Thai Đông, hắn đều nghe. Tự Hạo cảm thấy, đại hắc là chó hắn nuôi, việc này cũng không phải không có quan hệ gì với hắn.

Vô luận là Thai Đông, hay là Ngu Tô, đều đồng loạt nhìn về phía Tự Hạo. Tự Hạo ánh mắt kiên định, thái độ nghiêm túc. Hiển nhiên những lời này, đã trải qua suy nghĩ thấu đáo. Thuộc về trách nhiệm của mình, Tự Hạo sẽ gánh vác, vô luận là chuyện phiền phức cỡ nào.

"Ngươi làm sao chăm sóc nó? Ngươi biết chữa trị chân sao? " Thai Đông cảm thấy có chút buồn cười, thiếu niên chăn cừu xem ra rất có trách nhiệm, chỉ là dù có trách nhiệm cũng không thể làm được gì.

"Một vị mục nhân già biết, ông ấy ở phía trước." Ngón tay Tự Hạo chỉ về phía một chỗ trong khu rừng.

Vị kia chính là Hỗ tẩu dạy Tự Hạo chăn cừu, lão nhận biết rất nhiều thảo dược. Tự Hạo có lần bị rắn cắn, cũng là Hỗ tẩu giúp hắn chữa trị.

"Ngươi tên gì?" Thai Đông cảm thấy thiếu niên chăn cừu này rất thành thật, ít lời, trầm ổn. Có thể một thân một mình ở trên núi chăn cừu, lại ở tại một ngọn núi tốt như vậy, có thể thấy khá độc lập, có khả năng chịu khổ.

"Cát Khao. " Tự Hạo không cần suy nghĩ, thuận miệng nói ra.

Cát Khao là tên giả hắn dùng, sau khi rời khỏi Nhậm ấp, hắn liền đổi tên đổi họ.

Thai Đông suy đi nghĩ lại, mới hỏi: "Cát Khao, ngươi muốn chăm sóc tiểu đệ nhà ta?"

"Đúng." Tự Hạo thái độ nghiêm túc.

Thiếu niên chăn cừu dung mạo anh khí, lời nói quyết đoán, khiến người ta yên tâm. Điều này làm cho Thai Đông nhớ tới, khi hắn còn bé ở Giác sơn, bị rắn cắn bị thương, cũng ở trong nhà mục dân dưỡng thương. Chỗ này thuộc phạm vi quản lý của mục chính, nhà thiếu niên ở đây, không có chỗ chạy, có thể tin được.

Thai Đông không nói thêm gì nữa, bảo Mang đi hái thảo dược, để Ngu Tô đắp lên vết thương ở chân. Mang nhận biết rất nhiều dược thảo, có thể trị thương.

Mang đi tìm dược thảo, Tự Hạo tự giác đi theo Mang, muốn học tập. Tự Hạo nhớ kỹ hai loại thảo dược Mang hái, một loại có dạng kim lá đỏ, một loại nở hoa nhỏ màu vàng.

Hái xong thảo dược, Mang dùng tảng đá nghiền nát, lấy tay vê thành hình tròn, sau đó đắp lên vết thương trên đùi Ngu Tô. Nước thuốc lạnh lẽo, có công hiệu giảm đau, Ngu Tô an tĩnh để Mang đắp thuốc, dùng vải lưới băng lại. Kỳ thực chỉ là băng bó, Ngu Tô cũng bị đau đến lấy tay nhéo góc áo. Cậu hiển nhiên rất sợ đau, nhưng lại yên lặng chịu đựng.

Vô luận là Mang nghiền thuốc, đắp thuốc, băng bó, hay là những động tác nhỏ kia của Ngu Tô, Tự Hạo đều xem trong mắt.

"Không nên lộn xộn, phải nằm nghỉ hai ngày." Mang trấn an Ngu Tô.

Cầm lấy thảo dược dùng còn dư lại, Mang đối với Tự Hạo đứng bên cạnh phân phó: "Mỗi ngày đều phải thay thuốc, ngươi phải nhớ kỹ hái đúng hai loại thuốc này."

Mang là một lão nhân từng trải có cuộc sống phong phú, hắn rõ ràng Ngu Tô sẽ phải lưu lại, mà thiếu niên này cũng đáng giá để phó thác.

Tự Hạo lên tiếng trả lời: "Nhớ kỹ. "

Hai loại dược thảo này, khắp nơi đều mọc, rất dễ hái. Thay thuốc cũng không khó, Tự Hạo có thể đảm nhiệm được.

Thai Đông đi tới bên người Ngu Tô, thấp giọng hỏi cậu: "Tiểu đệ, ngươi nghĩ một chút, là phải ở chỗ này vài ngày, chờ chúng ta trở lại, hay là chờ khỏi bệnh, theo chúng ta đi Luân thành."

"Tỷ phu, ta chờ các ngươi trở về." Ngu Tô gật đầu.

"Được, ta đi bán gốm, sẽ tranh thủ về sớm nhất." Thai Đông đi bán gốm, không chỉ hẹn trước với người mua ở Luân thành, mà còn hẹn với Phong gia. Nếu lỡ thời gian, ngay cả thuyền cũng không có mà về.

"Cát Khao, ngươi qua đây." Thai Đông gọi Tự Hạo tới.

Hắn lấy ra một hạt châu màu sắc sặc sỡ đưa cho Tự Hạo, dặn: "Ngươi chăm sóc tiểu đệ ta thật tốt, đừng để nó đói bụng, khát nước hay bị thương. Chờ ta trở lại, sẽ hậu tạ."

Tự Hạo nhìn hạt châu đủ màu trong tay Thai Đông, hắn biết loại vật này, ở Giác sơn, một viên là có thể đổi được không ít ngũ cốc.

"Cầm, cầm." Thai Đông đem hạt châu đặt ở lòng bàn tay Tự Hạo, giúp hắn đem ngón tay chụp lại.

Tự Hạo lúc đầu không muốn nhận, thế nhưng hắn biết, người nọ là lo lắng sợ mình không tận tâm, muốn lấy vật chất mua chuộc. Nếu là vậy, chỉ có thể nhận lấy đồ hắn tặng, mới làm hắn yên tâm. Tự Hạo đem hạt châu cất vào ngực áo, hắn ý thức được có một ánh mắt đang nhìn hắn, đầu vừa nhấc, đối diện ánh mắt buồn bã của Ngu Tô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết, bọn họ sẽ làm bạn một thời gian.

Suy nghĩ của tác giả: Đạo diễn: Tự Hạo, ngươi phải trông nom tốt món bánh cá xốp giòn* của ngươi đó.
Chú thích:
*Bánh cá xốp giòn là 鱼酥 (phiên âm: yúsū) đồng âm với tên của Ngu Tô là 虞苏 (phiên âm: yúsū).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net