Chương mở đầu: Yêu quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Đại Hạ, Thành Nguyên năm thứ ba, vào ngày mười tám tháng sáu, thiên cẩu nuốt ngày, trong nháy mắt không còn thấy ánh mặt trời, may mà huyện Hạ Truân đã sớm có chuẩn bị, quan dân cùng nhau gõ chiêng trống loạn xạ đe doạ thiên cẩu, dù như vậy nhưng cũng có người không an tâm, liên tiếp ba ngày chẳng phân biệt được ngày đêm, dân chúng đều tụ tập trên đường.

Thiên cẩu mặc dù bị doạ lui, nhưng càng nhiều việc lạ truyền tới.

Một tiểu dân gan lớn đang ở trên đường tránh nguy hiểm, bị mấy nam tử nhàn rỗi xúi giục nên quyết định đi về nhà ngủ, nhưng khi hắn đi tới ngõ nhỏ gần nhà liền gặp một đám quái nhân...

"Những người đó cao một trượng, thân mặc hắc y, tay cầm cờ ngũ sắc, mặt mũi hung ác kì quái."

"Tiểu dân la lên một tiếng, đèn lồng trong tay rơi xuống, làm lửa cháy lên, những người đó liền đi vào trong vách tường biến mất không nhìn thấy nữa."

"Ngày tiếp theo khi mọi người phát hiện thì tiểu dân kia đã chết rồi."

Trong trà lâu, mọi người nghe đến đó đều kinh hãi, có rất nhiều người la lên.

"Là quỷ."

"Là quỷ câu hồn."

"Không phải." Một ông già mặt mũi nhăn nheo, vuốt râu nói: "Không phải quỷ, là thần."

Hiển nhiên thần và quỷ khác nhau, dân chúng mừng rỡ: "Phương lão ông, thật sự là thần?"

Nhưng sắc mặt của Phương lão ông lại không vui thay vào đó chỉ có bi thương: "Là ôn thần."

Thần tiên với thần tiên cũng không giống nhau, nghe thấy chữ ôn dân chúng liền kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, ầm ĩ lên.

Không một ai hoài nghi lời Phương lão ông nói, Phương lão ông ở huyện này là người cao tuổi nhất lại còn là người đọc sách.

"Trong sách có ghi lại, ôn thần chính là như vậy." Lão nói xong, sau đó niệm lên một chuỗi văn tự khó đọc, vừa ngẩng đầu nhìn ngoài trời, trên trời mặt trời đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng vẫn mang theo ánh sáng trắng quỷ dị như cũ rất là chói mắt.

"Mỗi lần xảy ra họa lớn, ôn thần sẽ tái thế."

Trong trà lâu dân chúng càng thêm hoảng loạn: "Nói như vậy thì huyện Hạ Truân của chúng ta gặp đại hoạ rồi!"

Phương lão ông không trả lời vấn đề này, trên đường truyền đến tiếng ồn ào lớn hơn nữa, giống như vào ngày thiên cẩu xuất hiện.

"Mau đi xem đi, Ngũ đạo nhân bắt yêu."

"Đinh gia trang có yêu rồi."

Việc này có thể so với việc nghe người ta nói ôn thần xuất hiện là thật hay giả càng kinh sợ hơn, người trong trà lâu tuôn ra nườm nượp, đám người bạo gan nhanh nhảu chạy nhanh ra đường xem náo nhiệt, còn những kẻ nhát gan thì bỏ chạy về nhà, từ giờ trở đi đóng cửa nhất quyết không ra.

Trong trà lâu, nháy mắt bàn ghế đã trở thành đống hỗn độn, nhưng Phương lão ông vẫn như cũ ngồi uống trà.

"Phương lão ông, tại sao ông không đi xem?" Tiểu nhị ở trà lâu hỏi, hắn đang do dự xem không biết có nên chạy đi xem hay không.

Phương lão ông nói: "Có cái gì để xem?"

Là yêu quái đó, có lẽ Phương lão ông sống lâu như vậy chắc là đã gặp qua nên không lấy làm ngạc nhiên, hắn còn trẻ lại chưa được nhìn qua, tiểu nhị đặt bình trà xuống liền chạy ra ngoài, sau này già rồi còn có thể cùng con cái cháu chắt lấy ra làm đề tài nói chuyện, chuyện như vậy không phải là bình thường có thể thấy.

Chưởng quỹ ở sau tức giận hô lên mấy tiếng nhưng cũng không có kết quả.

Trong trà lâu trống không, những tiếng động lớn ở trên đường cũng đã đi xa, giống như không có gì.

Chưởng quỹ không đi, tiểu nhị chấp nhận bị mắng chạy đi xem náo nhiệt, hắn không dám bỏ mặc quán trọ, so với yêu quái, ông chủ còn đáng sợ hơn.

"Có Ngũ đạo nhân ở đây, yêu quái sẽ không thể làm nên sóng gió." Hắn nhìn bên ngoài, nhẹ nhõm nói.

Ngũ đạo nhân không phải người ở huyện Hạ Truân mà là đạo sĩ ở Thanh Phòng quán trên núi Vân Mộng, có tiên thuật bắt quỷ trừ yêu, nghe nói lần này huyện lệnh có thể sớm chuẩn bị đuổi thiên cẩu đi cũng chính là do Ngũ đạo nhân cho ý kiến, lần này tiên nhân ở đây, hẳn là có thể dàn xếp một chút, về phần yêu quái cũng không đáng lo là bao.

Lời nói của chưởng quỹ không được đáp lại, Phương lão ông nâng chén trà, vẻ mặt không được thoải mái, tăng thêm mấy phần bi thương: "Ban ngày ban mặt có Càn Khôn mà yêu quái còn có thể làm loạn, thời buổi loạn lạc nhiều yêu quái, quỷ quái đầy hung ác, thật sự là có tai hoạ lớn rồi."

Dứt lời xong đem chén trà ném xuống mặt đất rồi ôm mặt khóc lớn lảo đảo đi mất.

Chưởng quỹ sợ hết hồn, đắn đo mãi không biết có nên đuổi theo đòi tiền bồi thường chén trà đã bị vỡ kia hay không.

Người đọc sách sống lâu thường có chút điên điên khùng khùng, lúc này vẫn là không nên đụng vào.

Ở đường cái Phương lão ông lẻ loi cô độc, bi thương khóc vì loạn thế đại hoạ, bên ngoài Đinh gia trang mọi người đứng đông nghìn nghịt nhưng bên trong lại không có tiếng động.

Đinh gia trang ở núi Vân Mộng, dưới cái nóng của mùa hè tháng sáu, thôn trang dưới chân núi ở ngoài chật kín không chừa một khoảng trống nào, đất đai, hoa màu đang xanh um tươi tốt bị giày xéo xiêu vẹo, có rất nhiều người đứng ở đây, yêu đất đai hoa màu như mạng nhưng nông hộ cũng không dám xua đuổi hay quát lớn, tầm mắt mọi người đều dừng lại ngay tại một mẫu điền đầu.

Bên này điền đầu đã không còn một mảnh, chỉ có một người, lông mi trắng râu dài, mặc y phục đạo sĩ, tay cầm Đào Mộc kiếm, xoay xung quanh gốc tiểu thụ, thỉnh thoảng trợn mắt chạy nhảy, thỉnh thoảng nhắm mắt lay động, y phục đạo sĩ rộng lớn tung bay, chợt nổi giận quát một tiếng, đào mộc kiếm chém về phía cây nhỏ, vẫn chưa đến gần, nhưng oanh một tiếng lửa vụt bốc lên, trong nháy mắt cây nhỏ bị ngọn lửa nuốt hết, bốn phía vang lên âm thanh kinh sợ, chợt tiếng hô vui mừng vang lên như sấm:

"Thụ yêu đã bị thiên hoả tiêu diệt."

"Ngũ đạo nhân pháp thuật thật cao siêu."

Cùng với tiếng reo hò, thôn lão được dìu tiến lên, nghiêm túc đứng đối diện đạo sĩ liên tục thi lễ nói cảm ơn, cũng có không ít người hỏi vì sao gốc cây nhỏ này lại là yêu quái, thoạt nhìn đây chỉ là cái cây nhỏ bình thường.

Nghe được câu hỏi của người dân địa phương lộ ra ý tứ cao thâm cười: "Bởi vì... nhà điền đầu vốn không có cây này."

Mọi người nhìn về đồng ruộng, lúc này mới phát hiện trừ cái cây nhỏ đang bị thiêu đốt kia ra, đất đai nơi đây chỉ có hoa màu chứ không có cây cối.

Sau một buổi tối thiên cẩu nuốt mặt trời, một vị phu nhân đi tiểu đêm phát hiện ở viện Tử Lý có một tiếng vang, thấy có bóng người ở trước ổ gà ăn trộm gà, nông phụ la to bắt trộm, láng giềng mang đèn đuốc sang chiếu rọi...

"Thân thể kẻ trộm kia trần truồng, gầy khô xám trắng, tứ chi như thân cành, tóc xanh buông thõng, khoé miệng máu tươi chảy đầm đìa, đang ăn sống gà."

"Quỷ này bị phát hiện liền đứng dậy đánh về phía phụ nhân, thở ra một hơi, phụ nhân lên tiếng vừa rồi ngã xuống tắt thở."

"Láng giềng gõ vang chiêng trống xua đuổi thiên cẩu, trên thân cây khô nhỏ kia có chú chó săn cắn quỷ trắng, quỷ trắng chạy khỏi thôn, người dân nơm nớp lo sợ không dám đi tìm, chờ trời sáng lần theo vết máu để tìm kiếm, liền phát hiện điền đầu lại có thêm một cây nhỏ."

"Mọi người lại xem, trên cành cây nhỏ kia có vết thương của chó săn cắn, vẫn đang chảy máu."

Theo như lời nói mọi người lui lại, cắn ngón tay hướng điền đầu kia nhìn lại một lần, cây nhỏ đã bị đốt, lá cây cuốn đen, thân cây cháy khô, giống như hình người.

Quả nhiên là thụ yêu, may mắn là có Ngũ đạo sĩ ở đây, nếu không cả thôn ắt bị tàn hại.

"Trong sách gọi đây là phong tử quỷ."

Người nói lời này đứng ở trên núi cách đó không xa, hắn là một tăng nhân trẻ, mặc áo bào màu xanh, hai bên đường núi đều là cây cối, che đi ánh nắng chói chang, làm cho khuôn mặt của hắn trở nên mơ hồ, giống như thoát tục.

Hắn đứng chấp trượng, mắt nhìn ra chỗ đất xa đằng kia, tầm mắt rộng lớn thấy lửa và cây nhỏ kia hoà vào với nhau.

"Mộc hoà thượng đã gặp loại quỷ này?" Có người hỏi.

Người này ngồi trên 1 phiến đá dưới đường núi bên cạnh, là một phú ông trung niên mập mạp, nghe nói dưới chân núi thiêu quỷ, hắn cũng không sợ hãi tí nào, mắt nhỏ cười híp lại.

Mộc hoà thượng nhìn duới chân núi, ánh nắng chói chang ở trên người hắn toát ra: "Quỷ quái chỉ có ở trong sách."

Ý là trong nhân gian không có quỷ quái? Phú ông rất hứng thú: "Hoà thượng không tin trên đời có quỷ thế còn thần làm gì, lạy Phật làm gì."

Mộc hoà thượng thản nhiên nói: "Ta không phải không tin trên đời có quỷ thần, mà là quỷ thần với người không có gì khác nhau, cũng có định mệnh sinh tử luân hồi, không cần để ý."

Phú ông càng không hiểu được: "Bây giờ thực sự có quỷ thần yêu quái cũng không để ý, vậy không nên để ý việc kia hay sao?"

Mộc hoà thượng ngẩng đầu tay cầm trượng gỗ giơ lên một ngón: "Không nên tồn tại thế hệ yêu ma quỷ quái."

Phú ông nhìn theo tầm mắt của hắn, tầm mắt nhìn về phía trước, phú ông nhìn qua ánh mắt dừng lại ở biển người đang tụ tập phía xa.

Cuối ruộng nương có một con đường nhỏ, lúc này có hai người đang đi qua, một cao một thấp, vì tránh ánh nắng sáng chói, hai người đều mặc hắc bào, một người đầu đội đấu lạp đen, còn một người cầm chiếc dù màu đen.

Từ trên cao nhìn xuống đưa mắt về phía xa, so với đám người đang tụ tập kia, hai người lạc lõng tự như hai con kiến.

Dường như nhận thấy được sự việc bên này, hai người liền dừng bước.

Ánh nắng chiếu rọi xuống mảnh đất nơi phát ra những tiếng ầm ĩ như sóng lúa cuồn cuộn.

Sợ hãi, hồi hộp, yên lặng một hồi lâu, bây giờ đám người mới tuỳ ý phát tiết, hoặc là tụ lại cùng nhau phỏng đoán, hoặc là tranh nhau đi xem cây khô, hoặc là kính sợ cảm kích đi theo tộc trưởng vây quanh đám đạo sĩ, cố gắng để được hưởng một chút phúc khí thần tiên.

Không ai để ý tới ở con đường nhỏ cuối mảnh đất có hai người.

"Tiểu thư, ta ra kia một chút xem đang có chuyện gì." Nam nhân đội đấu lạp ngẩng đầu, đấu lạp hạ xuống lộ ra trước mặt là một người trẻ tuổi sắc mặt cương nghị, hắn thu hồi tầm mắt nhìn đám người bên kia, dừng lại ở người đang cầm dù đen.

Cái dù màu đen không được nâng lên, ngược lại càng giảm thấp mấy phần, dưới cái nắng của mùa hè tháng sáu cây dù màu đen che đi mặt mũi cộng với hắc bào che đi thân hình của người kia: "Không cần đi."

Thanh âm của nữ tử.

Nhìn từ xa thấy hai người đồng thời dừng lại, nhưng thực ra là nữ tử này dừng chân lại trước, sau đó nam nhân mới dừng lại.

Nàng dừng lại nhìn qua bên kia, bên kia phát ra tiếng động lớn xôn xao náo nhiệt như vậy, dọc đường đi trông thấy cho nên tò mò.

Nhưng nàng lại cự tuyệt không nhìn nữa, cũng không muốn biết bên kia xảy ra chuyện gì.

Nam nhân "vâng" một tiếng, nữ tử bung dù nhấc chân cất bước đi về phía trước, làm như không nghe thấy những âm thanh lớn bên kia.

..........

..........

Hai thân ảnh như con kiến chậm dãi đi dọc theo bên đường, đứng ở trên núi phú ông thu hồi tầm mắt.

"Có phải bọn họ vừa nhìn ngươi hay không?" Hắn hưng phấn nói, "Vậy mà có thể phát hiện, có thể thấy được là có chút bản lĩnh."

Mộc hoà thượng buông mộc trượng trong tay xuống, tầm mắt nhìn lên hai người trên đường.

"Dám hiện thế tất nhiên là có chút ít bản lĩnh." Hắn nói.

Vẻ mặt phú ông cảm thán: "Có thể được nghe ngươi tán dương thật không dễ dàng." Vừa nghiêm túc hình dung: "Nếu đó là yêu ma quỷ quái sao không ra tay diệt trừ? Huống chi vừa rồi bọn họ đã phát hiện ra ngươi."

Nếu phát hiện nguy hiểm, như vậy đối phương sẽ động thủ trước hoặc là sẽ trốn.

Mộc hoà thượng giậm nhẹ đất, hoà thượng xoay người ống tay áo vung nhẹ, cất bước dọc theo đường hướng về phía trước: "Không cần ta động thủ, sẽ có ngày bị thu phục."

Yêu quái cây có thể tồn tại, hắn còn chối từ yêu cầu thu trừ, ngược lại việc này không tồn tại thì hắn cần gì phải để ý tới? Phú ông từ trên đá nhảy xuống: "Cái kia không thể tồn tại rốt cuộc là có ý gì?"

Mộc hoà thượng quay đầu lại lần nữa, lúc này hắn đã đi ra khỏi bóng cây mặt mũi lộ ra trước ánh mặt trời, trên mặt không bám bụi trần mày mặt sạch sẽ, đưa tay chỉ lên trời: "Chính là không thể lộ ra trước ánh mặt trời."

Phú ông ngẩng đầu nhìn trời, bật cười: "Ngày ngày ở chỗ này tại sao có thể không thấy?"

Hắn lại nhìn hai thân ảnh đang đi trên đường xa, vạn vật đều ở dưới bầu trời, làm sao mà có thể không bao giờ nhìn thấy mặt trời?

"Thấy mặt trời sẽ như thế nào?" hắn hỏi.

"Sẽ chết."

Thanh âm của hoà thượng truyền đến.

Thấy mặt trời sẽ chết, vậy không cần ngươi xuất thủ, ý trời không thể chống lại, phú ông thu hồi tầm mắt, thấy hoà thượng đã đi lên núi, thân thể mập mạp vội vã đuổi theo.

"Hoà thượng ngươi có thật là tăng nhân ở nơi này hay không? Cẩn thận Phật tổ trách ngươi."

"Phật tổ ở trong lòng tra, làm sao mà lại vì ta đi nơi khác mà lại trách ta?"

"Biện luận khó ta không nói lại được."

"Bàn về việc kiếm tiền lo liệu trong nhà cũng không thấy ngươi tốt như thế."

"Hoà thượng, lúc này lạnh nhạt cũng không tốt."

Nói tới nói lui, hai người đi tới trên núi, đi vào trong rừng chỉ thấy tiếng không thấy người, dần dần tiếng người cũng bị rừng núi sâu thẳm che mất, trong núi liền thanh tịnh.

.........

.........

Không để ý những âm thanh lớn ở phía sau, trời nắng chang chang dưới con đường nhỏ không thấy bóng dáng, chỉ có tiếng bước chân hai người vang nhẹ lên.

"Tiểu thư, phía trước là nơi nào?" Nam nhân vén đấu lạp lên nhìn, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, mặc dù là mình đang đi tới, nhưng dường như cũng không biết mình đang ở đâu.

"Hạ Truân huyện." Âm thanh dưới dù truyền đến.

Vẻ mặt nam nhân có chút kinh ngạc: "Hoá ra là Hạ Truân huyện, đi tới đi lui cũng đã đến, ở đây cách Gia Lăng phủ không xa, rất nhanh chúng ta có thể về đến nhà..."

Hắn còn chưa dứt lời, âm thanh dưới dù liền cắt đứt: "Phương Nhị."

Bị gọi tên, nam nhân lập tức im bặt, trên mặt hiện lên nét hổ thẹn, trong mắt lại hiện lên tia sợ hãi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời quang đãng ánh mặt trời chói chang, không biết có phải ảo giác hay không, dường như có tiếng sấm mơ hồ truyền tới.

Nữ tử cầm dù đen trong tay đè thấp một chút nói: "Đi thôi."

Phương Nhị giơ tay lên đem đấu lạp đè xuống, đi theo cô gái phía trước.

Hai người không nói gì thêm, chậm chạp nhưng tiêu sái đi không ngừng nghỉ, đi qua đường nhỏ ở đồng hoang ôm lấy thôn là tới thị trấn, trời nắng chang chang mơ màng đi tới Lạc Nhật, hoàng hôn xuống trên đường có lão nhân thong thả dắt trâu đi, trên lưng trâu là một tiểu đồng trong tay cầm một cây cỏ nghịch ngợm.

Thấy hai người đi tới, vẻ mặt lão ông và tiểu đồng lộ ra vẻ kinh ngạc, dù sao trời cũng không mưa hoàng hôn xuống ánh mặt trời chói chang cũng đã gần xuống vậy mà vẫn còn dùng dù quả thật là quái dị, hơn nữa nhìn không rõ phương hướng bọn họ muốn đi.

Hai người đi qua, lão ông không nhịn được nói: "Hương thân, các người muốn đi đâu, phía trước là núi trời tối không đi được."

Nữ tử không hề dừng bước, khẽ nâng dù trong tay lên, trước mặt Phương Mộ mờ mờ ảo ảo hiện lên ngọn núi.

"Chúng ta tuỳ tiện đi một chút." Nàng nói, rồi lại hạ thấp dù xuống.

Tuỳ tiện đi một chút?

Lão ông ngây ngốc nhìn hai người đi tới, trời tối rồi, tuỳ tiện đi cái gì? Lại còn là nữ tử...

"Gia gia, gia gia." Tiểu đồng trên lưng trâu kinh hãi hô lên.

Cây cỏ trong tay tiểu đồng đã rơi xuống, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

"Gia gia, mặt người kia, người kia." Hắn lắp ba lắp bắp nói, đưa tay chỉ vào hai người dần dần đi xa.

Mặt người kia làm sao vậy? Khuôn mặt nam nhân dưới đấu lạp bình thường, một chút cũng không doạ người, lão ông không giải thích được.

"Người che dù kia, đầu với mặt cũng bọc một miếng vải đen." Tiểu đồng lại khoa chân múa tay trên mặt mình một chút, trợn tròn mắt: "Chỉ có mắt mũi miệng lộ ra khe hở."

Vừa rồi nữ tử đem dù giơ lên một chút, lão ông ở phía sau không thể nhìn tới, tiểu đồng ngồi trên lưng trâu ở bên cạnh cho nên thấy được dung mạo.

Không khí ở Đại Hạ bị khai hóa, nữ tử cũng như nam tử đều tự tại đi lại, những nữ tử phú quý khi đi ra ngoài thì dùng đồ che mặt để chống cát bụi cùng ánh nắng, bảo vệ dung nhan xinh đẹp của các nàng.

Đây lại không có ánh nắng cũng không có cát bụi vào lúc này mà lại che giấu dung nhan như vậy, cũng có thể là để bảo vệ dung nhan, không cho người khác nhìn.

Hoặc là bởi vì bị bệnh, hoặc là do trời sinh xấu xí.

Trên mặt lão ông hiện lên mấy phần đồng tình, tầm mắt rơi vào người nữ tử đi phía xa miễn cưỡng che dù, không biết nàng đã phải trải qua cái gì, nghe thanh âm còn rất trẻ, lại muốn lấy vải che đậy, chỉ có thể đêm hôm khuya khoắt không có ai thấy tuỳ tiện đi lại một chút, đáng thương.

Nàng cũng không phát hiện ra lão ông đang thương hại mình, bước đi không ngừng dần dần bị bóng đêm của núi rừng bao phủ.

Vài lần mặt trời lên mặt trời lăn, lại một lần nữa mặt trời lên cao, áo bào bên trên dính đầy bùn đất, dù trên tay cùng với đấu lạp trên đầu cũng bị che phủ bởi bụi bặm gió mưa, cuối cùng hai người cũng dừng bước, nhìn về phía trước thấy một toà thành, sáng sớm dưới ánh mặt trời ba chữ Giang Lăng phủ có thể thấy được rõ ràng.

"Tiểu thư, chúng ta đến..." Phương Nhị tháo đấu lạp xuống, hết sức kiềm chế, kích động như trước vẫn khó có thể che dấu, nói đến đấy liền nuốt xuống, cuối cùng vẫn phun ra một chữ: "Rồi."

Lần này nữ tử không có ngắt lời hắn, tuy rằng dù đen che thấp không có nâng lên nhưng khẽ gật.

"Về nhà rồi." Nàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sinh