Quyển 1: Chương 1-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tiểu thư trở về

Thành Nguyên năm thứ ba, cuối tháng sáu, Giang Lăng phủ mong chờ mưa to đã lâu.

Sáng sớm ngày 29 tháng 6, bầu trời trong xanh, rồi tới trưa mây đen cuồn cuộn che kín bầu trời, mưa to như hạt đậu không ngừng trút xuống, chớp mắt trời đất chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

Người trên đường không chạy kịp đều bị ướt hết, nhưng không có một ai oán giận ngược lại còn vang lên tiếng cười, bởi vì trận mưa này không chỉ giải quyết triệt để tình hình hạn hán mà còn giúp mọi người giảm bớt lo sợ với thiên cẩu nuốt ngày.

Mưa vẫn rơi cho đến sáng sớm mùng một tháng bảy, mưa tạnh mây tan trong sân nhà đọng đầy nước, nhị lão gia Lý Phụng Thường chạy vội không để ý đến đám nô tài trong đình viện càng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp sau cơn mưa. Lý Phụng Thường chạy gấp đến há mồm thở dốc từng hơi, sắc mặt trắng bệch.

"Nhị lão gia, ngài chậm một chút." Nô tài bên cạnh cũng lật đật chạy theo sau. Có một đám người đến nghênh đón thấy bộ dạng Lý Phụng Thường như vậy khiến mấy vị phu nhân cũng sợ hết hồn.

"Mau đỡ lão gia."

"Lão gia chậm một chút."

Nô tài gan to xông lên đỡ cánh tay của Lý Phụng Thường.

Lý Phụng Thường vẫn xông đến phía trước, gọi: "Đừng cản ta, Tiên Nhi thế nào rồi?"

Nghênh đón mọi người vây quanh hắn.

"Nhị ca không cần nóng vội" Một phu nhân khoảng ba mươi tuổi nói "Đại tiểu thư đang được nhị tẩu chăm sóc."

Lý Phụng Thường vẫn không giảm bớt lo âu, dùng sức thở hổn hển mấy hơi, đẩy bọn người hầu ra.

"Trở về mấy người?" Hắn lại lần nữa chạy nhanh vào phía trong, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiên Nhi có bị thương không?"

Mấy vị phu nhân cũng vội vàng đuổi theo, nhiều người ngăn cản như vậy làm trở ngại bước đi của Lý Phụng Thường.

"Chỉ còn Phương Nhị trở về." Phu nhân vừa rồi đáp.

Lý Phụng Thường không biết Phương Nhị là ai.

"Là đánh xe cho đại tiểu thư." Phu nhân bổ sung thêm, "Về phần đã xảy ra chuyện gì.... Đại tiểu thư nói không có chuyện gì xảy ra."

Sao có thể không có chuyện gì!

Giữa chừng biến mất, lúc tìm đến chỉ thấy xe bị vỡ nát và ngựa bị đè chết, cho dù bốn phía không có tìm được thi thể của Tiên Nhi nhưng tất cả mọi người đều đoán là đã chết.

Sau nửa tháng sống không thấy người chết không thấy xác, người lại về nhà.

Nếu như nói không có chuyện gì, có mấy ai tin được đây.

Nhất định có chuyện! Hay là không tiện nói chuyện quan trọng trước mặt mọi người, mặt Lý Phụng Thường căng thẳng, bước chân nhanh hơn đi vào tiểu viện.

Trong viện có rất nhiều người, bên ngoài bọn nha đầu đi theo hầu hạ chủ tử tốp ngồi an tĩnh lại có vài tốp năm tốp ba nói nhỏ, thấy Lý Phụng Thường đến liền lên tiếng chào hỏi ở ngoài sân lại thêm náo nhiệt một phen. Lý Phụng Thường xua tay không để ý tới bước vội vào phòng trong.

Trong phòng có một vị phu nhân tiến lên tiếp đón, ăn mặc trang nhã đã qua bốn mươi tuổi nhưng dáng người linh hoạt, trên mặt mang theo một tia lo âu, đây là thê tử Tả thị của Lý Phụng Thường.

"Ta nhận được tin tức, đi suốt đêm để về." Lý Phụng Thường không có hàn huyên, hỏi thẳng, "Tiên Nhi thế nào rồi?"

Tầm mắt hắn đã quét trong phòng, trừ bỏ thê tử Tả thị cùng với hai nô tài cũng không thấy người khác, cửa phòng bên trong lại đóng chặt.

Tả nhị phu nhân cũng không có nhiều lời, vẻ mặt nghiêm túc: "Lão gia, Tiên Nhi bị thương không nhẹ."

Xe ngựa bị hỏng nát, người thì biến mất tất nhiên là có chuyện, Lý Phụng Thường hít sâu một hơi: "Đại phu nói như thế nào?"

Tả nhị phu nhân nói: "Còn chưa có mời đại phu."

Từ lúc trở về nhà đến bây giờ đã một ngày một đêm, mày Lý Phụng Thường nhíu lại càng chặt lo lắng càng thêm sâu, Tả nhị phu nhân liền giơ tay chỉ lên mặt mình.

"Chính là khuôn mặt bị thương." Nhị phu nhân nói.

......

"Khẳng định là gương mặt đã bị hủy."

"Chỉ có loại bị thương này mới không muốn mời đại phu."

"Khi vào cửa bọn nô tài kia đều thấy, diện mạo đại tiểu thư đều bị che kín."

"Tổ mẫu tới cũng không cho xem."

"Nói chuyện đi lại sinh hoạt giống như thường ngày, tuy rằng không gặp người nào nhưng cũng không phải không ăn cơm."

Ngồi ở dưới giàn hoa tử đằng trong viện mấy tiểu nha đầu rãnh rổi cũng đang tán dốc, đề tài quay xung quanh chính là hôm qua Lý Minh Lâu trở về, nhũ danh Tiên Nhi đại tiểu thư. Có thể ăn có thể uống đó là một trạng thái phản ứng của con người.

Nghĩ đến vừa rồi mới đưa vào một bàn thức ăn, một nha đầu đè thấp giọng nói: "Chúng ta cả đêm lo lắng không ngủ được, trời chưa sáng đã gọi người mang cơm đến, ăn uống có vẻ bình thường."

"Hẳn là bị thương nhẹ mà thôi." Một nha đầu khác lên tiếng.

Nếu bị thương nặng làm sao có thể nuốt trôi cơm.

"Nhưng bị thương ở gương mặt không thể nói là nặng hay nhẹ." Nha đầu khác lại lắc đầu, "Gương mặt thật sự rất là quan trọng."

Đối với nữ tử mà nói, trên mặt lưu lại một vết sẹo muỗi đốt cũng là đại sự, muốn che diện mạo đến mức không cho người xem chỉ có thể là dung nhan đã bị hủy.

"Chả trách lại trở về." Một nha đầu lẩm bẩm nói, "Bộ dáng này không thể gả cho Hạng thiếu gia." Nữ hài tử bị huỷ dung sẽ không có cách gả đi, không ai nguyện ý cưới thê tử kể cả gương mặt cũng không thể nhìn thấy.

Đây là yêu cầu quan trọng nhất để gả đi đối với các nữ tử, nhưng đối với Lý Phụng Thường mà nói chuyện này cũng không quan trọng.

Nghe thê tử Tả thị giải thích hành vi kì lạ của Lý Minh Lâu khi trở về, Lý Phụng Thường cũng xác định được trên thân thể Lý Minh Lâu không có bị thương, trừ mặt.

Hẳn là núi đá làm bị thương, Lý Phụng Thường đã tự mình xem qua hiện trường, ngựa xe đều bị vỡ nát, có thể từ đó chạy ra đã là chuyện khó tin việc lưu lại vết thương là chuyện bình thường.

Mặc kệ thế nào, không ảnh hưởng đến tính mạng là tốt rồi.

Lý Phụng Thường thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu với thê tử, trước cửa phòng bên trong giơ tay gõ gõ nhẹ: "Tiên Nhi, để cho đại phu xem một chút dù sao cũng tốt hơn, trên mặt bị thương cũng không phải không thể trị."

Lý Phụng Thường vào cửa đến nói chuyện cùng thê tử, cửa phòng bên trong trước sau an tĩnh không tiếng động, phòng lại lớn, gian ngoài nói chuyện phòng trong tất nhiên có thể nghe thấy rõ ràng.

Lúc này Lý Phụng Thường gõ cửa, bên trong không còn im lặng nữa.

"Đa tạ thúc phụ." Giọng nữ truyền đến, "Đã tìm đại phu rồi, không cần phải tìm nữa."

Không cần tìm đại phu chính là muốn nói vết thương này không thể chữa trị sao.

Lý Phụng Thường im lặng.

"Thiên hạ có rất nhiều thần y." Hắn lại kiên định nói, "Cũng nên thử một lần."

"Làm thúc phụ lo lắng." Lý Minh Lâu lên tiếng, "Chỉ là tạm thời không cần."

Lý Phụng Thường muốn nói gì đó, thê tử liền lôi kéo ống tay áo hắn, nhìn hắn lắc đầu.

Lý Phụng Thường tuy rằng khó hiểu, nhưng tin tưởng thê tử muốn nói lại thôi, trong phòng giọng nói của Lý Minh Lâu trầm tĩnh, có thể thấy được cảm xúc ổn định, không có vẻ gì là kích động làm chuyện hồ đồ.

Thê tử Tả thị lại lần nữa nháy mắt với Lý Phụng Thường.

"Được rồi." Hắn gật gật đầu, "Bình an về tới nhà là tốt rồi, những chuyện khác đều không quan trọng, con nên nghỉ ngơi cho tốt đã."

"Con biết, thúc phụ yên tâm." Lý Minh Lâu nhẹ giọng trấn an.

"Vậy con nghỉ ngơi đi, ta và thẩm thẩm của con đi về trước, có chuyện gì con sai người tới nói với chúng ta." Lý Phụng Thường dứt khoát lưu loát nói.

Giọng nữ bên trong nói cảm tạ, Tả nhị phu nhân đã đi trước một bước ra ngoài, mọi người trong viện lần lượt lui ra, một trận ồn ào hỗn loạn lúc sau an tĩnh lại, Lý Phụng Thường lại dặn dò vài câu nữa rồi từ trong đi ra.

"Cứ mặc kệ Tiên Nhi như vậy có được không?" Lý Phụng Thường nhíu mày thấp giọng nói.

"Cũng không phải mặc kệ, bị thương ở trên mặt, một lần lại một lần để cho các đại phu tới xem, đối với nàng mà nói chính là lặp lại tổn thương." Tả nhị phu nhân nói, "Đừng bức bách nàng quá lại không hay."

Bọn nữ tử.... Lý Phụng Thường thở dài nói: "Bị thương chữa trị càng sớm càng tốt."

Tả nhị phu nhân gật đầu lên tiếng: "Lão gia yên tâm, đã phái người tìm danh y khắp nơi, Tiên Nhi bôn ba nửa tháng mới trở về, trước tiên để cho nàng bình tâm lại đã."

Lý Phụng Thường gật gật đầu: "Nửa tháng này không biết có bao nhiêu khó khăn."

Để cho Lý Minh Lâu dưỡng thương thật tốt, sau hai ngày nữa mới hỏi rõ mọi chuyện.

Bước chân càng ngày càng đi xa, ngoài sân trừ bỏ đám nô tài thì cũng không có người khác.

Đứng ở cửa sổ trong phòng nữ tử thu hồi tầm mắt, nhìn về phía gương trang điểm trên bàn.

Trong gương đầu mặt vẫn bịt vải đen như cũ, khe hở lộ ra ánh mắt sâu thẳm.

Lý Minh Lâu nàng đã trở lại.

Chẳng qua là nàng không phải bôn ba nửa tháng, mà là bôn ba mười năm.

Hơn mười năm rồi.

.....

.....

Chương 2: Trùng sinh

Lý Minh Lâu vẫn là Lý Minh Lâu, chẳng qua không phải Lý Minh Lâu mười ba tuổi, mà là Lý Minh Lâu hai mươi ba tuổi.

Lý Minh Lâu mười ba tuổi cùng công tử Hạng thị ở Thái Nguyên hứa hôn, từ Giang Lăng phủ đi Thái Nguyên phủ, đợi mười năm sau cùng công tử Hạng thị công thành danh toại mà thành thân. Hôn lễ ngày đó đệ đệ Lý Minh Lâu là Lý Minh Ngọc dẫn theo năm mươi người của Lý gia tới tham gia hôn lễ, tùy tùng binh lính bên cạnh có khoảng ba trăm người đều bị giết sạch.

Nghe được tin tức tân nương Lý Minh Lâu từ hậu viện chạy gấp tới liền bị mười mũi tên phóng ra bắn chết ở cửa viện.

Người bắn tên là Hạng Nam, phu quân của nàng.

Lý Minh Lâu nghe được thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, đó là tiếng hàm răng nàng cắn lại với nhau, dù cho đã hơn nửa tháng, nghĩ đến cảnh tượng những thi thể chồng chất máu chảy thành sông kia vẫn khó có thể kiềm chế.

Nàng đưa tay vuốt ve trước người, áo choàng đen đã cởi xuống, thay vào đó là áo sam mỏng manh mềm mại của ngày hè, cách vải dệt cũng có thể cảm nhận được da thịt ấm áp.

Nơi này, nơi này, cùng nơi này.

Mũi tên xuyên thấu đâm thủng, máu tuôn như suối.

Hạng Nam là thần tiễn tiếng tăm lừng lẫy, mười mũi tên liên phát là tuyệt kỹ của hắn, chỉ là mười năm này hắn thường xuyên ở bên ngoài , mỗi năm thời gian ở nhà không nhiều lắm, ở nhà cũng không khoe ra tài nghệ, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên nàng chính mắt thấy.

Các mũi tên bắn đúng chỗ hiểm nên trong nháy mắt nàng liền bỏ mạng, cũng không có cảm nhận được đau cỡ nào, thế nên thời điểm nàng mở mắt ra lần nữa, hoảng hốt thật lâu, tưởng rằng đó là cơn ác mộng.

Lý Minh Lâu nhìn xung quanh trong nhà, ký ức mười năm mơ hồ, nhưng ký ức khi niên thiếu lại sâu đậm nhất, cảm thấy rất quen thuộc rất nhanh đã thức tỉnh, đây là chỗ ở của nàng khi còn niên thiếu, một bàn một ghế dựa, giấy và bút mực, hoa cỏ bài trí đều có khắc ấn ký của nàng.

Đây không phải nằm mơ.

Hiện tại còn sống không phải nằm mơ, lúc trước chết đi cũng không phải nằm mơ, nàng Lý Minh Lâu chết mà sống lại trở về thời điểm mười năm trước khi chuẩn bị đi tới Hạng gia.

Đây là bước ngoặt trong vận mệnh.

Lúc này đây chỉ cần nàng không đi Hạng gia, hết thảy đều có thể thay đổi.

Dọc đường dừng chân ở lại trạm dịch, tỉnh lại liền nhận thức được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ý niệm đầu tiên của Lý Minh Lâu chính là quay trở về, cũng lập tức làm theo, nhưng là......

Phòng của nàng phát ra tiếng động.

Lý Minh Lâu cúi đầu nhìn một bàn tay ở trên cửa, trời đã sáng rõ, nắng sớm rơi vào trên tay của nàng.

Cánh tay trắng nõn nhỏ bé phơi bày ra bên ngoài trong nháy mắt đỏ lên, giống như bị ánh nắng thiêu đốt.

Lý Minh Lâu thu hồi tay lại rũ ống tay áo xuống, lui lại về sau mấy bước tránh đi ánh nắng đang từ từ rọi vào trong phòng.

Bên ngoài có tiếng vang không ngừng truyền vào, bọn nha đầu nhẹ nhàng đi lại, thỉnh thoảng đè thấp thì thầm với nhau, một vú già chăm sóc nàng từ nhỏ thỉnh thoảng vào hỏi thăm.

"Người đâu." Lý Minh Lâu gọi.

Ngoài cửa đang an tĩnh chợt có tiếng chân bước đến, cửa bị kéo ra chỉ có một nha đầu đi vào, nha đầu này khoảng mười sáu mười bảy tuổi y phục mặc trên người vừa vặn, khuôn mặt thanh tú.

"Tiểu thư." Nàng thi lễ nói.

Nha đầu Kim Kết.

Lý Minh Lâu còn nhớ rõ nha đầu Kim Kết này, hầu hạ mình ở Lý gia chính là nàng, thời điểm đi Thái Nguyên phủ không có mang nàng theo, trở thành người qua đường trong cuộc đời, hiện tại nàng vẫn là nha đầu thân cận bên người.

"Thu dọn đi." Lý Minh Lâu nói, chỉ chỉ vào điểm tâm được bày ở trên bàn.

Kim Kết nghe tiếng cũng không gọi thêm người vào, chính mình thu dọn thật tốt cũng không nói thêm lời nào, thi lễ cáo lui.

Lý Minh Lâu cũng không nói với nàng nữa, ngồi ở mép giường ừ một tiếng, nhìn Kim Kết lui đi ra ngoài đóng cửa lại.

Kim Kết lui ra ngoài, trong viện liền lại vang lên thì thầm ồn ào.

"Kim Kết tỷ tỷ, tiểu thư thế nào?"

"Tiểu thư có nói gì thêm hay không?"

Mấy nha đầu vây quanh Kim Kết vội vàng dò hỏi.

Kim Kết nhìn các nàng lắc đầu: "Hiện tại tiểu thư mới trở về không muốn nói chuyện, lão gia còn không có hỏi, cũng không cho ai quấy rầy tiểu thư, xem như chưa có gì xảy ra, tránh cho tiểu thư phiền lòng."

Bởi vì phu nhân lão gia thương yêu mất sớm, tiểu thư kiêu ngạo lại mẫn cảm.

Bọn nha đầu hiểu được ý của nàng, cúi đầu trả lời dạ, Kim Kết canh giữ ở cửa phòng, để mọi người làm việc như bình thường.

"Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Đúng vậy, chúng ta giả bộ không có chuyện gì cũng vô dụng."

Hai tiểu nha đầu đứng ở cửa viện thấp giọng than thở, các nàng không giống Kim Kết thong dong như vậy, lúc này tinh thần hoảng loạn.

Tiểu thư mới trở về một ngày, các loại lời đồn đãi đã truyền khắp ở Lý gia, huống chi lúc trước mất tích hơn nửa tháng, người ngựa của Lý gia đều phái đi tìm kiếm khắp nơi, bên ngoài phủ cũng không biết bao nhiêu người phán đoán đồn đãi.

Đây cũng không phải là chuyện tốt, đặc biệt là một cô nương sắp phải gả đi.

Tuy rằng tránh cho Lý Minh Lâu không bị kích động nên không dò hỏi nàng, nhưng không có nghĩa là người khác không hỏi, ngay khi Lý Phụng Thường trở về không bao lâu, rất nhiều người ùa vào nơi ở của Lý gia hỏi đông hỏi tây.

Bởi vì phân tán đi tìm kiếm Lý Minh Lâu, ngoại trừ Lý Phụng Thường được Lý gia đưa tin tới đầu tiên, những người khác đều chậm một bước.

Tứ lão gia Lý Phụng Cảnh đứng ở trong phòng, hắn tuy rằng không có giống Lý Phụng Thường chạy vội đến đình viện, nhưng cũng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

"Mẫu thân, ta đã cùng Nhị ca nói rõ, thật sự không có phát sinh bất cứ chuyện gì." Hắn nói, sắc mặt đỏ bừng,vừa tức giận vừa nôn nóng.

Là hắn đưa Lý Minh Lâu đi Thái Nguyên phủ, thân phận hắn là con của thiếp thất vẫn luôn khó có cơ hội thể hiện, lúc này đây trong nhà đột nhiên phát sinh đại sự, nhị lão gia Lý Phụng Thường ở lại Lý phủ dàn xếp mọi việc, tam lão gia Lý Phụng Diệu thì đi Kiếm Nam Đạo chủ trì đại cục, trong nhà chỉ có huynh đệ bốn người, như vậy đưa Lý Minh Lâu đi Thái Nguyên phủ bàn bạc hôn sự tất nhiên phải có trưởng bối đứng đầu, nên chỉ có thể để Lý Phụng Cảnh đi.

Lý Phụng Cảnh thật cao hứng, đây cũng là cho hắn một cơ hội, có thể cùng Hạng thị kết giao thân càng thêm thân.

Không nghĩ tới đường còn chưa đi được một nửa đã xảy ra chuyện.

Đại quản gia ở một bên làm chứng.

"Trên đường đi mọi chuyện rất thuận lợi, đại tiểu thư cũng không có nói gì, ngày đó đặt chân tới trạm dịch liền có mưa, buổi chiều ăn cơm đại tiểu thư còn hỏi bao nhiêu lâu nữa mới đến Thái Nguyên phủ, còn nói với Tứ lão gia là quên mất không mang đôi vẹt ở biệt viện theo, Tứ lão gia chiều theo ý muốn đại tiểu thư lập tức sai người mang tới, bảo đảm khi chúng ta đến Thái Nguyên phủ thì đôi vẹt cũng có thể đến cùng lúc." Hắn đỏ mắt quỳ trên mặt đất dập đầu, "Không nghĩ tới đại tiểu thư nửa đêm đột nhiên lại mang theo vài người đi."

"Ý các ngươi là Tiên Nhi chạy về đây bởi vì một đôi chim?" Ngồi ở vị trí chủ tử Lý lão phu nhân hỏi.

Bà là người có tướng mạo phúc hậu, hàng năm lễ Phật, hương khí Phật pháp quanh quẩn trên người, chỉ là trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện không may, Lão thái thái hiền hậu vừa mỏi mệt lại tức giận, không thấy hoà khí như trước.

Lý Phụng Cảnh cũng không dám đứng, quỳ xuống kêu oan.

"Mẫu thân, ý con không phải là như vậy."

"Chúng con quả thật không biết."

"Hết thảy phát sinh không thể giải thích được."

"Con cũng rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Nếu con đối với Tiên Nhi có nửa điểm vô lễ nửa điểm lạnh nhạt, con sẽ lập tức làm cho mình đi gặp đại ca."

Đây đã là thề chết rồi, bởi vì đại ca của Lý Phụng Cảnh, trưởng tử Lý Phụng An của Lý lão thái thái đã qua đời.

Nghe được hai chữ đại ca, Lý lão phu nhân tâm tình bi thương, nếu Lý Phụng An còn sống, làm sao mà để phát sinh sự việc như vậy.

Mắt thấy mẫu thân lại buồn bã, Lý Phụng Thường đem đề tài kéo trở về: "Mẫu thân, tứ đệ sẽ không nói dối, tứ đệ làm việc có chừng mực."

Lý Phụng Cảnh hô lên Nhị ca, vừa ủy khuất vừa cảm kích.

"Ngươi ủy khuất cái gì." Lý Phụng Thường trầm mặt nói, "Tiên Nhi là nữ tử khuê cát nửa đêm rời đi như vậy mà các ngươi lại không phát hiện."

Tuy rằng Lý Minh Lâu mang theo không nhiều người lắm, cũng không có dùng xe ngựa, mà không ai có thể hiểu được nguyên nhân nữ tử vậy mà lại muốn trốn đi. Nhưng Lý Minh Lâu vẫn chỉ là một nữ tử ít tuổi, bọn họ nhiều người như vậy lại không phát hiện đúng là chuyện rất bẽ mặt.

Lý Phụng Cảnh xấu hổ gục đầu xuống đáp lại câu trách mắng.

"Tứ đệ sơ suất quá." Tả nhị phu nhân (vợ của nhị lão gia Lý Phụng Thường) khẽ thở dài, "Tiên Nhi không phải là nữ tử bình thường, nó chính là trưởng nữ của đại ca."

Lời này giảm bớt không khí bên trong phòng, Lý lão phu nhân tuy rằng bi thương nhưng cũng khó nén tự hào, Lý Phụng Cảnh hổ thẹn nhìn Tả nhị phu nhân giải vây cho mình âm thầm cảm kích.

"Mẫu thân, con cảm thấy, có phải hay không người Hạng thị có cái gì không ổn?" Tả nhị phu nhân suy đoán nói.

Lý lão phu nhân ngồi thẳng người dựng thẳng lông mày: "Người Hạng gia đâu?"

"Người Hạng gia đang ở lại ngoài thành." Lý Phụng Thường nói với mẫu thân, "Thời điểm Hạng gia cho người đến Giang Lăng phủ đón người, tất cả đều đã biết, hiện tại đột nhiên lại trở về chuyện này sẽ giấu không được."

Tuy rằng chuyện này căn bản là giấu không được, nhưng có thể giấu được vài ngày nữa, sẽ có người ở bên ngoài bàn tán sôi nổi nhưng trước tiên người Lý gia có thể tự mình tra rõ nguyên nhân, Lý lão phu nhân gật gật đầu, lời đồn đãi linh tinh phiền nhiễu bà đương nhiên biết.

Lý Phụng Cảnh bắt được cơ hội vội nói: "Con nghe theo Nhị ca để cho những người khác ở lại ngoài thành, chỉ dẫn theo Cửu gia của Hạng gia tới, để cho hắn mặc y phục của tuỳ tùng nhà ta."

Lý lão phu nhân rốt cuộc cũng chịu liếc hắn một cái: "Kêu hắn vào đi."

....

.....

Chương 3: Người Nhà Suy Đoán

Hạng Cửu Đỉnh vẫn còn mặc quần áo nô tài của Lý gia, là hắn tùy tiện chọn bộ quần áo này mặc vào lại thấy không vừa vặn chút nào, hơn nữa cả đêm chạy đi chạy lại tìm kiếm cả người toàn là vết bẩn bộ dạng chật vật không chịu nổi.

Hạng Cửu Đỉnh sống an nhàn sung sướng đã quen, ở Hạng gia quần áo mặc trên người đều được may rất tỉ mĩ, vừa vặn với dáng người không có chỗ nào không thoải mái. Mà đến cửa Lý gia liền lập tức quỳ xuống trước mặt Lý lão phu nhân.

"Đây đều là lỗi của ta, là chúng ta không chu đáo, ta nguyện ý đến trước mặt đại tiểu thư nhận lỗi." Hắn nói.

Hạng Cửu Đỉnh ý tứ rõ ràng đến đây để nhận lỗi làm cho mọi người trong phòng có chút bất ngờ.

Thời gian trước Lý Minh Lâu mất tích, Hạng Cửu Đỉnh cũng không thừa nhận là Hạng thị có lỗi, mà một đầu giả bộ mờ mịt không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng qua hiện tại lại ở trước mặt trưởng bối nhận lỗi, thái độ này cũng không có gì là lạ.

Tuy vậy vẻ mặt Lý lão phu nhân vẫn âm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sinh