Quyển 1: Chương 1-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
điên."

Nguyên Cát nói: "Không phiền, chỉ là muốn xác nhận đứa nhỏ này không có việc gì."

Phương Nhị cũng đi tới: "Ta tới bôi thuốc cho đứa nhỏ này."

Thì ra là thế, lão giả giật mình lại hổ thẹn, cho dù ai nhìn thấy một phụ thân điên điên khùng khùng thế này đều không yên lòng. Tục ngữ nói cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, ngộ nhỡ đứa nhỏ này chết rồi, có làm việc thiện cũng không cảm thấy thư thái.

"Vậy thì đúng là quá tốt." Hắn ngàn vâng vạn tạ, dẫn Phương Nhị tiến vào.

Lý Minh Lâu ngồi ở trong xe nghe trong tiếng lão giả quát lớn bắt Qúy Lương đi đun nước, có tiếng bước chân trên nền đá lạch cạch cùng với tiếng phàn nàn to nhỏ của Quý Lương.

"Tiểu thư, người này. . ." Nguyên Cát có một suy đoán, nhưng không dám tin chắc.

Lý Minh Lâu cũng không tin chắc, nhưng trực giác lại nói cho nàng Quý Lương chính là Liệp tiên sinh.

Nhưng Liệp tiên sinh vì sao đổi tên? Tại sao trong mắt thôn dân, hắn là một tên điên? Hình như thật sự không bình thường, hơn nữa, Liệp tiên sinh có nhi tử sao?

Liệp tiên sinh cứu Hạng Vân mà nổi tiếng, có một thời gian rất nhiều người đều đàm tiếu về hắn, Khương Lượng và Lưu Phạm nhàn rỗi vô sự tự nhiên cũng nói, nhất là sau khi Hạng Vân đem Liệp tiên sinh tặng cho Lý Minh Ngọc.

Mục đích bọn hắn đàm luận đương nhiên là để Lý Minh Lâu biết Liệp tiên sinh lợi hại thế nào, Hạng Vân hạ quyết định này thì có biết bao tình nghĩa chân thành, còn coi trọng Lý Minh Ngọc hơn cả mạng mình.

"Liệp tiên sinh thương binh như con, trong quân đội không phân chức quan to nhỏ, đối xử như nhau. Hắn thường nói mình không có nhi tử, mọi người trong mắt hắn đều là ái tử."

Nghe giống như chiếm tiện nghi, Lý Minh Lâu nghĩ đến lúc trước Khương Lượng nói lời này, bản thân còn cười, Khương Lượng cũng cười.

"Đây là tấm lòng son." Lưu Phạm cảm thấy chuyện cười này quá vô vị, "Chính vì hắn ngoại trừ trị thương cứu người không có ý niệm nào khác, tài năng cũng mới tinh tiến, có điều, cũng có thể là đã chịu kích thích gì đó, ví dụ như hắn không có nhi tử."

Lời này của Lưu Phạm là nói đùa, Khương Lượng cười ha ha, Lý Minh Lâu ngược lại là cảm thấy cái này rất vô vị.

Không có nhi tử.

Hiện tại cẩn thận nghĩ, có lẽ có hai cách hiểu, hoặc là vốn không có nhi tử, hoặc là có nhi tử, nhưng lại mất đi.

"Quý Lương! Ngươi cứ phải nổi điên như vậy đúng không, cách Tiểu Oản xa một chút."

Trong tường viện thấp bé truyền ra cửa thanh âm lão giả cất cao.

"Hắn(Phương Nhị) trị thương không được." Quý lương thanh âm cũng lẽ thẳng khí tráng.

"Hắn không trị được? Ngươi trị? Bởi vì ngươi Tiểu Oản suýt đã chết rồi, là hắn cứu một mạng của Tiểu Oản trở lại." Lão giả thật sự tức giận, thanh âm chấn động đến rung cả cửa.

Lý Minh Lâu cũng run rẩy duỗi tay ấn chặt lồng ngực, nàng có một suy đoán.

Suy đoán này làm nàng kích động, không thể không từng ngụm từng ngụm thở dốc, nàng hiện tại gần như không thể nào thở dốc, có lẽ bởi vì nàng là một người chết.

Phương Nhị đi ra, lão giả níu lấy Quý Lương cũng đang đi tới, không biết là bắt hắn đến tỏ lòng cảm ơn, hay là sợ quý lương đi động đến vết thương của Tiểu Oản.

"Đa tạ thiện nhân."

"Đã chữa khỏi."

Nghe được Phương Nhị nói như vậy, Quý Lương nhếch miệng nhưng không có phản bác.

Nguyên Cát nhìn về phía trong xe: "Tiểu thư có cần xem không?"

Lý Minh Lâu nói không cần, Phương Nhị, Nguyên Cát ngồi lên xe ngựa, quay xe rời đi.

Lý Minh Lâu hơi vén màn cửa lên nhìn về phía sau, lão giả cảm kích tiễn thêm mấy bước, thi lễ thật sâu. Quý Lương đứng bên cánh cửa không động đậy, trong miệng không biết đang thì thầm cái gì. Ánh nắng chiếu vào từng ngón tay nàng lộ ra, đau nhói.

Lý Minh Lâu thu tay lại, lui về bóng tối trong xe: "Phương Nhị, ngươi tự tay trị thương cho đứa bé kia, không qua tay của người khác chứ?"

Người khác dĩ nhiên là chỉ Bán Phong Tử nhìn nhi tử với đôi mắt phát sáng như muốn đem người mổ ra, lật mở mấy lần. Phương Nhị gật đầu: "Không có, chính tay ta bôi thuốc băng bó cho hắn."

Tiểu thư thật sự quan tâm đứa bé này.

"Tiểu thư yên tâm, thương thế của hắn dưỡng mấy ngày là tốt." Phương Nhị nói.

Lý Minh Lâu đáp "Được.", không nói gì thêm.

Tiếng vó ngựa đi xa, lão giả và Quý Lương đi tới đi lui trong sân, tranh chấp, nói thầm, răn dạy, phàn nàn, đến tận khi lão giả rời khỏi, trong ngoài lâm vào yên tĩnh. Cánh cửa đang đóng chặt bị đẩy mở ra, Quý Lương mắt nhỏ lấp lánh: "Tiểu Oản."

Tiểu Oản nằm ở trên giường, tựa hồ ngủ rồi.

"Không phải vờ ngủ." Quý Lương nói, "Ngươi biết người kia chữa thương cho ngươi thành cái dạng gì không?"

Ngữ khí dẫn dụ, đe dọa lẫn với cười trên nỗi đau của người khác.

Tiểu Oản không vì thái độ của phụ thân mà bi thương phẫn nộ, đã sớm chết lặng. Có điều trị thương thành cái dạng gì, hắn nhấc tay lên, hạ xuống mặt, sờ đến nửa bên dùng vải băng bó.

Trị thương thành dáng vẻ như vị tiểu thư trong xe kia sao?

"Tiểu Oản." Quý Lương gần sát mặt của hắn, cả khuôn mặt là vẻ lấy lòng, "Để cho ta trị thương lại cho ngươi một chút đi, nhất định có thể rất tốt, rất nhanh."

Sau đó lại đứng thẳng sống lưng lưng, thanh âm tràn đầy tự tin.

"Tiểu Oản, người khác không tin cha, ngươi chẳng lẽ còn không tin? Những con gà con thỏ kia ngươi cũng tận mắt thấy ta chữa tốt cho bọn nó. Ta có thể vá lại bụng gà rừng, cũng có thể vá lại chỗ bị thương của da thịt ngươi, ngay cả vết sẹo cũng không còn."

Vết sẹo cũng không còn, con mắt trên nửa bên mặt còn lại của Tiểu Oản trợn lên: "Được."

. . . .Trạch viện Lý gia ở ngay trước mắt, hôm nay trở về còn sớm hơn hôm qua.

"Tiểu thư, ngày mai còn ra cửa sao?" Nguyên Cát hỏi.

Phương Nhị quay đầu nhìn hắn, cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Nguyên Cát lại hỏi như vậy? Có đi hay không nên để tiểu thư phân phó.

"Không đi nữa." Lý Minh Lâu trong xe nói.

Cho nên đúng như hắn đoán, tiểu thư xác định Quý Lương chính là Liệp tiên sinh, Nguyên Cát đáp lời "Vâng.".

"Còn có một chuyện." Giọng nói của Lý Minh Lâu lại truyền ra, màn cửa sổ xe hơi vén lên.

Nguyên Cát tới gần đợi phân phó.

"Quà hiếu kính tổ mẫu trong nửa năm này đã đưa tới rồi sao?" Lý Minh Lâu hỏi.

Mỗi nửa năm, Lý Phụng An đều đưa cho Lý lão phu nhân tiền dưỡng lão, sau khi xảy ra chuyện không biết còn có tiền tới theo quy củ hay không.

"Chậm một chút, hiện tại đang ở trên đường." Nguyên Cát đáp.

Lý Minh Lâu gật gật đầu, hạ màn xe xuống: "Số tiền đó không cần đưa tới chỗ tổ mẫu."

.......

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sinh