349-410

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 349: Đêm Trăng Tròn.

- Lý gia chủ, cử động này của ngươi, bản phủ có thể cho rằng, ngươi là đang gây hấn với Đại Hoa Hoàng Triêu, có thời cơ thích hợp, bản phủ nhất định sẽ thượng tẵ triều đình. Cho nên, kính xin Lý gia chủ ngươi sớm nghĩ kỹ lời giải thích, miễn cho khi cao thủ hoàng triều ta đến ngươi lại có chút trở tay không kịp.

- Ha ha, Phủ chủ đại nhân yên tâm, lão phu đã dám làm, đương nhiên không sợ rồi, tất cả không để ngươi khó xử là được.

Nghe được câu đó, Lý Thiên Hòe chỉ hơi đổi sắc, cũng không có quá nhiều biến hóa, hiển nhiên uy hiếp theo lời Tô Lập ở trong lòng Lý Thiên Hòe hắn cũng không xem như uy hiếp chính thức

Mấy phút đồng hồ qua đi, mắt nhìn cao thủ Lý gia không công mà lui, ánh mắt Lý Thiên Hòe rốt cục có chút biến hóa, bất quá cũng chỉ là thế thôi, tìm được tuy tốt, nhưng không tìm được cũng không sao.

Lập tức, hắn liền ôm quyền trầm giọng nói:

- Phủ chủ đại nhân, thực không có ý tứ, lão phu thật sự là vì giúp cháu gái báo thù mà sốt ruột, cho nên lỗ mãng một chút, kính xin đừng trách móc.

- Việc này, là lão phu không đúng, đợi sau khi lão phu bắt được người nọ lại đến bồi tội với ngươi. . . .

Nói xong, cũng không đợi Tô Lập có phản ứng gì, Lý Thiên Hòe lập tức quay người rời đi.

Đưa mắt nhìn Lý Thiên Hòe rời đi, Tô Lập lạnh lùng cười cười, đợi đến bóng lưng lão ta biến mất, hắn mới đi ra thư phòng, đi đến một nơi sâu trong phủ đệ.

Dùng thực lực của Lý gia, nếu như bọn hắn cố tình, toàn bộ phủ đệ Phủ chủ sẽ bị giám thị toàn diện, ngay cả một con ruồi muốn rời đi cũng sẽ bị bắt lại.

Thần Dạ tất nhiên vẫn chưa rời đi, nhưng ở trong phủ đệ, rõ ràng không bị cao thủ Lý gia tìm được, phần năng lực này có chút không đơn giản.

Tô Lập dần dần cũng đã hơi chấp nhận với quyết định của Thần lão gia tử. . . .

Sâu trong Đại Thiên Phủ chủ phủ, trước một tiểu viện độc lập yên tĩnh, Tô Lập lẳng lặng đứng đấy, đã ba ngày trôi qua rồi.

Trong ba ngày, Tô Lập cũng chưa từng rời đi, ánh mắt và linh hồn cảm giác lực vẫn một mực chú ý đến một căn phòng... Nếu như không phải xác định, Thần Dạ vẫn còn bên trong thì Tô Lập đã thật sự cho rằng trong phòng không có ai rồi.

Sự thật, dưới linh hồn cảm giác lực của hắn, trong gian phong kia rõ ràng lại trống trơn...

Khó trách, đông đảo cao thủ Lý gia lại không phát hiện ra được sự tồn tại của Thần Dạ!

Hồi tưởng lại lúc trước thăm dò, Thần Dạ không trả lời nghi vấn, lúc ấy, Tô Lập cho rằng đó chẳng qua là do Thần Dạ hiểu rõ dụng ý của mình, cho nên mới cố ý nói vậy để cho mình toàn tâm toàn ý đi chấp hành mệnh lệnh của Vương gia.

Hiện giờ xem ra, thiếu niên này quả nhiên có được bổn sự thường nhân khó sánh bằng!

- Người mà Vương gia nhìn trúng há sẽ là hạng người vô năng? Điểm này, sợ rằng những người chúng ta chưa từng nghĩ qua a?

Tô Lập nhàn nhạt cười khổ, chợt ánh mắt ngưng tụ, cửa gian phòng bị nhẹ nhàng mở ra, thân ảnh Thần Dạ chậm rãi xuất hiện.

- Tiểu thiếu gia, ngài làm sao vậy?

Thần Dạ lúc này vậy mà sắc mặt cực độ tái nhợt, so sánh với lúc bị trọng thương vào phòng lại càng thêm suy yếu, phảng phất như những ngày này hắn bị tẩu hỏa nhập ma vậy.

- A, ta không sao, Tô thúc thúc đừng lo lắng, tiêu hao quá độ thôi.

Thần Dạ lộ ra vài phần đắng chát nói, ba ngày, mượn nhờ trạng thái tốt khi tu vị tinh tiến, hắn dốc hết toàn lực đi luyện hóa khí tức thần bí kia, không chỉ không tiến triển chút nào, ngược lại vì thê mà thiếu chút nữa đã đúng như Tô Lập nghĩ, lâm vào tẩu hỏa nhập ma.

Bởi vậy, hắn cũng biết rõ, khí tức thần bí kia không thể nào luyện hóa được.

Cái này không quan hệ đến tu vị mạnh yếu, nếu bởi vì vấn đề tu vị mà không cách nào luyện hóa, như vậy thì vào lúc luyện hóa ít nhất cũng sẽ khiến Thần Dạ có cảm giác như vậy, nhưng sự thật thì...

Thần Dạ thực không hiểu nổi, thứ kia đến cùng có địa vị gì?

Rõ ràng là bị mình đạt được trong Cổ Đế Điện, theo lý mà nói, có lẽ nên có chút quan hệ với Cổ Đế Điện mới phải, nhưng mà ai biết được, cho dù vận dụng năng lượng Cổ Đế Điện thì nhiều nhất cũng chỉ khiến nó hơi nghe theo mệnh lệnh của mình một chút thôi.

Thần Dạ hiện giờ quả thật cực kỳ phiền muộn.

- Tiểu thiếu gia, ba ngày trước, Lý Thiên Hòe đã tới rồi, ah, chính là gia chủ Lý gia!

Thấy Thần Dạ thật sự không có trở ngại gì, Tô Lập mới đổi chủ đề nói.

Nghe vậy, Thần Dạ cau mày, đã dự liệu được Lý gia sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ là không nghĩ tới, lại là Lý Thiên Hòe tự mình đến, xem ra, cô gái áo tím kia thật sự rất được sủng ái ah!

Thần Dạ không khỏi cười lành lạnh, chợt nói:

- Tô thúc thúc, nói qua về thực lực chỉnh thể của Lý gia ta nghe thử?

- Gia chủ Lý Thiên Hòe, cảnh giới Thông Huyền tứ trọng, trong toàn bộ Lý gia, cao thủ Thông Huyền còn có hai vị, ngoài ra, cao thủ Thượng Huyền bảy vị, Trung Huyền mười tám vị, còn lại ...

Võ giả cảnh giới Trung Huyền trở xuống thật sự không khiến Tô Lập coi trọng.

- Thực lực bực này, xác thực không kém, khó trách có thể trở thành thế lực chúa tể trong Đại Thiên Phủ.

Một cái Lý gia đã như thế, hai thế lực lớn khác, nhất định cũng có thực lực như thế, số lượng cao thủ trong Đại Thiên Phủ chỉ sợ dù phóng mắt khắp toàn bộ Đại Hoa Hoàng Triêu cũng xem như không ít, sự hỗn loạn ở đây cũng không phải bàn cãi.

- Tiểu thiếu gia, phiền toái từ Lý gia ngài thực không cần thuộc hạ tham dự sao?

Lúc này không phải là lời thăm dò của Tô Lập nữa.

Nếu như không có nửa điểm nội tình và tự tin, Lý Thiên Hòe sao có thể bá đạo trong Phủ chủ phủ như thế được? Nếu như Thần Dạ ở chỗ này xảy ra chuyện, Tô Lập muôn lần chết cũng khó thoát khỏi day dứt!

- Không cần!

Thần Dạ cười nhạt một tiếng, không thể phủ nhận, thực lực Lý gia rất cường đại, thực tế tu vị Lý Thiên Hòe còn trên cả Thẩm Nhất Sơn ngày trước, nhưng mình hiện giờ cũng không phải lúc trước có thể so sánh nữa.

Đạt tới cảnh giới Trung Huyền không nói, gặp gỡ trong khoảng thời gian này cũng không nhỏ, thực tế Quỷ Thi đang dần dần hấp thu lấy Lôi Đình chi lực đạt được lúc Hồn Biến, qua đó sẽ khiến Quỷ Thi càng cường đại hơn.

Đủ yếu tố cộng lại, hắn hiện giờ dù vẫn còn không cách nào đối kháng được với Lý gia, nhưng muốn tự bảo vệ mình, ngược lại cũng không khó, chỉ cần cẩn thận một ít, Lý gia thật sự khó mà lưu hắn lại Đại Thiên Phủ được.

Hôm nay, nên cân nhắc chính là vấn đề thân thể Linh Nhi.

- Hôm nay là mười lăm, đêm trăng tròn!

Thần Dạ ánh mắt xiết chặt, nói:

- Tô thúc thúc, những ngày tiếp theo, ta sẽ ở tại thành nam, có lẽ mấy ngày sau sẽ rời khỏi Đại Thiên Phủ, lúc này, có một câu ta muốn mượn miệng ngươi truyền ra ngoài.

- Tiểu thiếu gia xin nói!

Tô Lập lập tức cung kính nói.

Thần Dạ nói:

- Vẫn là câu nói lúc trước đã hỏi qua Sở Vô Ly Sở thúc thúc, thuần phục lão gia tử, và thuần phục toàn bộ Thần gia, khác nhau trong đó rất lớn rất lớn! Ta biết rõ, mỗi vị thúc thúc đối với quyết định của lão gia tử cũng sẽ không có bất kỳ ý phản kháng nào, nói cách khác, mệnh lệnh của ta hiện giờ tất cả mọi người sẽ nghe theo, nhìn thì có vẻ cũng đủ rồi

Chương 350: Thủ Hộ. (1)

- Nhưng, tâm không đồng đều, khi hành sự sẽ có rất nhiều biến cố, điều này không rõ ràng, nhưng lại đáng sợ nhất, cho nên, ta hi vọng, mỗi người các ngươi đều phải hiểu rõ ràng.

Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:

- Nếu có người không nghĩ rõ ràng, như vậy Thần Dạ khẩn cầu nên dằn sự không thoải mái này xuống đáy lòng, cuối cùng có một ngày, Thần Dạ sẽ cho mọi một câu trả lời rõ ràng.

Tô Lập sắc mặt nghiêm túc, nói:

- Tiểu thiếu gia yên tâm, lời ngài nói... thuộc hạ sẽ truyền ra ngoài không sót một chữ!

- Đa tạ Tô thúc thúc, ta trước cáo từ!

Nghe vậy, Tô Lập vội hỏi:

- Tiểu thiếu gia, hôm nay trong thành, đều là người của Lý gia, cũng sắp đến khi trời tối rồi, ngài có nên chờ một chút không, hoặc là, ngài muốn gặp người nào, thuộc hạ phái người đón đến đây là được?

- Nếu vậy mục tiêu sẽ quá lớn, ta còn không muốn ai biết được thân phận thật sự của ta!

Đại Thiên Phủ hỗn loạn, tuy nói đương kim hoàng thất ở chỗ này không chú ý quá nhiều, nhưng không có nghĩa là thế lực khác không chú ý, dù sao, ở ngoài sáng thì quyền khống chế Đại Thiên Phủ thuộc về Thần gia, những thế lực đối nghịch với Thần gia nhất định sẽ bố trí người ở đây.

Phức tạp phiền toái, Thần Dạ không thể không đề phòng một chút.

- Như vậy, tiểu thiếu gia phải cẩn thận, bảo trọng!

Thần Dạ gật gật đầu, thả người nhảy lên, rất nhanh liền lao ra ngoài phủ đệ.

Tô Lập vẫn đứng nguyên tại chỗ, sau một hồi, từ trong lòng móc ra một hạt châu đen kịt, tâm thần đốn động, một đạo huyền khí năng lượng, chậm rãi rót vào trong hạt châu, sau đó, hạt châu phá không mà ra, như thiểm điện lướt về phía sườn đông Đại Thiên Phủ!

Bên ngoài thành, trên một ngọn núi thấp bé, một trung niên trầm ổn đứng thẳng, ở phía sau hắn là một hạp cốc, trong hạp cốc thình lình là một quân doanh nghiêm chỉnh.

Thì ra, trú quân của Đại Thiên Phủ dĩ nhiên lại trú đóng ở dây.

Trung niên nhân yên lặng đứng vững, cho đến mặt trời lặn về tây, lướt xuống sườn hạp cốc, đúng lúc này, một cái bóng từ đằng xa phá không mà đến, năng lượng chấn động kỳ lạ kia khiến mi tâm hắn chấn động một cái.

Lúc cái bóng kia sắp đến, trung niên nhân thiểm lược mà ra, thò tay bắt lấy nắm nó vào tay.

- Tô Lập sao lại vận dụng truyền tin linh châu?

Giơ hạt châu màu đen lên, thần sắc trung niên nhân có chút ngưng trọng, chợt tay khẽ động, huyền khí năng lượng bạo tuôn ra, sau khi bao lấy hạt châu thì tin tức bên trong tự động tiến vào đầu hắn.

- Thì ra là tiểu thiếu gia đi tới Đại Thiên Phủ...

Trong lời của trung niên nhân lập tức tràn ngập sát ý đầm đặc:

- Lý gia? Nếu tiểu thiếu gia mất một sợi tóc, bổn tọa cũng phải nhổ tận gốc bọn ngươi!

...

Sau khi đi ra khỏi Phủ chủ phủ, mượn nhờ năng lượng Thiên Đao, Thần Dạ hoàn toàn ẩn nấp khí tức bản thân, cẩn thận từng li từng tí xuyên qua nửa tòa thành trì, lúc đi vào nhà Linh Nhi, màn đêm đã buông xuông, nhưng đồng thời, trên không trung, trăng tròn đã lên cao!

Hào quang sáng tỏ ôn nhu chiếu khắp đại địa, nhưng lại khiến trên không viện tử bắt đầu khởi động lấy một vòng khí tức thê lãnh.

- Thần Dạ, ngươi đến rồi!

Của đẩy ra, ở trong viện tử, Tử Huyên cô độc đứng ở đó, dung nhan xinh đẹp rõ ràng hiện ra vẻ vô lực thật sâu, cho dù sau khi nhìn thấy Thần Dạ, hi vọng phù hiện mà ra cũng chỉ có thể đem bất lực biến mất chút ít.

- Linh nhi người đâu?

Thần Dạ lập tức hỏi.

Tử Huyên chỉ vào gian phòng, cả người càng thêm trầm mặc!

Thần Dạ cũng là im lặng, đêm trăng tròn, độc đan ở trong cơ thể Linh nhi sẽ bởi vì Thái Âm chi khí bạo phát, đến lúc đó nàng sẽ sống không bằng chết. Thân là mẫu thân trơ mắt nhìn nữ nhi chịu khổ, nàng nhưng không thể ra sức, phần đau khổ này ngoại trừ Tử Huyên ra, những người khác không cách nào cảm nhận được chân thật nhất.

Hai người cứ lẳng lặng đứng như vậy, thời gian cũng tự hành trôi qua... Từ từ trăng tròn treo giữa trời cao!

- Hừ!

Trong lúc bất chợt, một đạo thanh âm hừ lạnh từ trong phòng vang lên, tuy rất nhẹ nhưng lại làm cho Tử Huyên như lâm đại địch, phảng phất như kinh lôi nổ vang bên tai, cả người kia bỗng nhiên run rẩy, phản xạ có điều kiện hướng về trong phòng chạy đi.

- Tử Huyên, giao cho ta!

Một tay của Thần Dạ kéo lấy Tử Huyên, nhẹ giọng nói.

Tử Huyên dùng sức lắc đầu, trong đồng tử kia đã không còn nước mắt, lại để lộ ra trống rỗng càng thêm khiến cho lòng người rung động, Thần Dạ có thể nhìn thấy rõ ràng bối rối cùng buồn bã của nàng...

- Tin tưởng ta, yên tâm, ta nhất định sẽ để cho Linh nhi không ở trong gian khổ như trước!

Ngắn nhìn Tử Huyên, Thần Dạ dứt khoát kiên quyết...

Trong phòng, Linh nhi tựa như ngủ thiếp đi, lẳng lặng nằm ở trên giường, từng đạo khí tức kinh khủng rồi lại quái dị phảng phất ngưng tụ, hội tụ ở quanh người nàng.

Đây là khí tức của độc đan, Thần Dạ từng cảm thụ qua rồi!

Độc đan đã phát tác, ở dưới sự bao phủ của khí tức này, thân thể của Linh nhi phảng phất như co giật lại, cuốn vào thật chặt, giờ phút này Linh nhi cực kỳ suy yếu, ở linh hồn cảm giác lực, Thần Dạ có thể phát hiện rõ ràng sinh cơ của nàng đang từng bước yếu bớt...

Kèm theo sinh cơ yếu bớt, Thần Dạ tựa hồ có thể tự mình cảm nhận được chút ít đau đớn kịch liệt mà giờ khắc này Linh nhi phải thừa nhận, kích thích linh hồn lực của hắn đều mơ hồ đau đớn.

Nhưng trên khuôn mặt tái nhợt thế nhưng chỉ hiện lên đau đớn nhè nhẹ, hiển nhiên là Linh nhi đang khắc chế, nàng không muốn để cho mẫu thân vì nàng mà lo lắng...

- Linh nhi!

Thần Dạ tiến lên đem tay của Linh nhi nhẹ nắm lấy, nói:

- Nếu đau mà nói, cũng đừng có chịu đựng, cứ việc kêu ra đi!

- Đại ca ca, ngươi đã trở về rồi a!

Linh nhi từ từ mở mắt, lập tức lộ ra một cái tiếu dung xinh đẹp, tất cả vẻ đau đớn trên khuôn mặt lập tức biến mất sạch sẽ.

- Đại ca ca, ta không khó chịu, thật đó, một chút cũng không có.

Nghe nói như thế, Thần Dạ thiếu chút nữa rơi nước mắt, trong lúc lơ đãng, lực đạo cầm tay Linh nhi mạnh thêm vài phần.

- Đại ca ca, cám ơn ngươi, nhiều năm như thế trừ mẫu thân ra, ngươi liền là thật tâm đối tốt với ta nhất.

- Sau này ta sẽ vẫn đối tốt với ngươi như vậy!

Thần Dạ cố nén nước mắt nói.

- Có thật không? Đại ca ca sau này liền đối tốt với ta như vậy?

- Tại sao lại không chứ?

Đối mặt với tiểu nữ hài nhi nhu thuận mà có hiểu biết, Thần Dạ đã từ sâu trong nội tâm có một loại tình cảm thương tiếc, thủ hộ nàng một đời như thế cũng là nguyện ý.

Nghe được Thần Dạ nói như vậy, Linh nhi hân hoan cười, cho dù ánh mắt chính là ảm nhiên nhưng không ngăn được nụ cười nở rộ. Nhưng là không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười lập tức biến mất không thấy gì nữa, cả người cũng không có nửa điểm thần thái.

- Linh nhi, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy đều sẽ tốt hơn.

Trong lòng Thần Dạ thở dài:

- Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ để cho ngươi mạnh khỏe.

- Ta dĩ nhiên tin tưởng Đại ca ca rồi.

- Tốt lắm, vậy ngươi nghe lời của ta, không cần nghĩ nhiều.

Chương 351: Thủ Hộ. (2)

- Ân!

Linh nhi nặng nề gật đầu, cũng là một giây sau nói ra một câu khiến cho tâm thân của Thần Dạ không tự chủ được mà run rẩy, hồi lâu sau để cho hắn đều không thể bình tĩnh lại được.

- Đại ca ca, vậy xin đáp ứng ta, sau này giúp ta hảo hảo chiếu cố mẹ ta có được không?

Có mấy lời nếu như trực tiếp nói với Linh nhi, không thể nghi ngờ là cực kỳ tàn nhẫn, tiểu cô nương này cố nhiên hiểu chuyện vô cùng, nhưng cũng chính là vì như thế, biết quá nhiều nên thừa nhận sẽ phải càng nhiều.

Hai mẹ con nàng cô độc hành tẩu nahi, trong lòng Linh nhi không phải là không tràn đầy bi thương, ở trước mặt Tử Huyên, tiểu nữ hài nhi có lẽ sẽ không bày ra, nhưng một câu nói mới vừa rồi cũng đã để cho Thần Dạ biết được rất rõ ràng, Linh nhi chính nàng cũng không kiên trì được bao lâu.

Nguy hiểm của độc đan cũng không phải là lập tức liền muốn mạng của Linh nhi, nó là đang dần dần giày vò nàng, Thần Dạ căn bản không cách nào tưởng tượng khi độc đan hoàn toàn phát tác sẽ là một loại tàn nhẫn như thế nào.

Có thể kiên trì bảy năm, Linh nhi đã vô cùng giỏi rồi, thực sự không cách nào nói những lời kiên trì nào với nàng được nữa, bởi vì kiên trì chính là ý nghĩa sống không bằng chết.

Chịu đựng....

Cho dù Thần Dạ hiện tại cho là khí tức thần bí ở trong cơ thể chính mình có lẽ có thể giúp được Linh nhi, nhưng nếu nói kiên trì mà nói, hắn hiện tại cũng không dám nói ra, bởi vì đó cần liên quan đến thời gian, mà ở trong đoạn thời gian rất dài này, Linh nhi liền phải tiếp tục đi chịu đựng loại thiêu đốt sống không bằng chết này!

Cho nên Thần Dạ trầm mặc rất lâu...

- Linh nhi!

Thanh âm của Thần Dạ nhưng lại khàn khàn vô cùng, phảng phất trong thời gian rất lâu chưa từng uống nước qua, nhìn khát vọng cùng khẩn cầu của Linh nhi, hắn chỉ cảm giác tim của mình đang từng tấc mềm yếu xuống, đó là một loại đau đến nhói tim.

- Linh nhi, ngươi trước ngủ một lát, ta liền ở bên cạnh phụng bồi ngươi.

Sau khi mạnh mẽ để cho nàng đi ngủ, Thần Dạ hít một hơi thật sâu, yên lặng nói một tiếng trong lòng, chợt hồn phách từ trong ý thức không gian hóa hình mà ra, lại một lần nữa lướt vào trong thân thể Linh nhi.

Phảng phất là bởi vì đi qua một lần, vì vậy hồn phách hóa hình ở trong cơ thể Linh nhi không gặp phải tao ngộ mạnh mẽ đuổi đi hồn phách của hắn thậm chí thôn phệ.

Ở bên trong linh hồn cảm giác lực, độc đan hôm nay tựa hồ đã chân chính phát tác, chỗ hết thảy linh hồn lực lượng đang bao bọc đều là có khí tức của só lượng độc đan khổng lồ phát ra.

Khí tức bàng bạc bao phủ toàn thân Linh nhi, mỗi một chỗ đang không ngừng mà chậm chạp hấp thu sinh cơ của nàng, đồng thời cũng thẩm thấu vào thân thân thể cùng xương cốt.

Những khí tức này cực kỳ sắc bén giống như là cây kim bén nhọn, không hề kiêng kỵ mà cắt vào thân thể của Linh nhi... Trước mắt tự mình cảm thụ, Thần Dạ mới có thể rõ ràng bảy năm nay Linh nhi đến tột cùng là bị hành hạ như thế nào.

- Linh nhi ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo bảo vệ cho ngươi.

Dứt lời, hồn phách dũng động, trực tiếp hướng chỗ của độc đan bay vút qua nhanh như tia chớp...

Nhìn đến chỗ sâu, độc đang kia phảng phất không nhìn thấy cuối đang lơ lẳng, ánh mắt của Thần Dạ nhất thời ngưng lại ở vòng xoáy hắc ám khổng lồ kia, hiện tại thật giống như biến thành hồng hoang mãnh thú cực kỳ đáng sợ... Độc đan ngạo nghễ ở trong đó!

Khí tức thẩm thấu ra từ trong độc đan đã ở dưới sự dẫn dắt của Thái Âm lực toàn diện phát tác, tất nhiên không giả, song, thời gian liền tính theo ngày mà thôi, có lẽ chỉ là độc đan bắt đầu phát tác cho đến hiện tại, trong khoảng thời gian ngắn này tích của độc đan rõ ràng đã tăng lên từng điểm.

Từng điểm này nhìn như nhỏ bé không đáng kể, nhưng phải biết rằng đây chính là hấp thu không ít sinh cơ của Linh nhi mới có thể đưa tới.

- Không thể tiếp tục như vậy rồi.

Theo độc đan từ từ tăng lên, Linh nhi cách tử thần sẽ càng ngày càng gần...

Thân ở trước vòng xoáy hắc ám cự đại, ngay cả Thần Dạ từng đã tới nơi này, bởi vì nguyên do khí tức thần bí, hôm nay mặc dù khí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net