411-467

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 411: Mạc Vô Hành.

share: doctruyen

Những năm gần đây Tử Huyên không biết nhìn thấy bao nhiêu kẻ giống như người trẻ tuổi này, nàng trước sau vẫn chỉ có một cách làm việc, chỉ có một chữ ―― chết!

Bởi vậy sau khi nàng bước vào vòng vây của đám đại hán kia, khí thế bàng bạc, lập tức hiện lộ phong mang, sát ý lạnh thấu xương tràn ngập các nơi, càng làm cho người chung quanh phát lạnh, nhịn không được vội vàng lui về phía sau.

- Trong mười hô hấp lăn khỏi nơi này, bằng không, chết!

Khí thế bàng bạc vòng qua vòng lại, dùng Tử Huyên làm trung tâm không có gì ngoài Thần Dạ cùng Linh Nhi ra, trong phạm vi vài chục trượng không có người nào! Trong mắt của nàng đầy sát ý, làm cho người ở xa cũng cảm giác được, giống như bị hỏa diễm bao phủ.

Thần Dạ ngẩng đầu nhìn qua Tử Huyên, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá.

Lúc này hắn nhìn rõ trên người của Tử Huyên là lực lượng hỏa diễm.

Hỏa diễm cùng lôi đình... Ánh mắt Thần Dạ hơi run rẩy, cũng không biết hai loại lực lượng này Tử Huyên phải chăng đã dung hợp hoàn toàn hay chưa, nếu như dung hợp rồi và đồng thời sử dụng cả hai cùng đại chiến, như vậy thực lực của nàng không phải dùng tu vị mà cân nhắc.

Nếu như không có dung hợp, đợi một thời gian Tử Huyên có mang hai loại lực lượng này dung hợp làm một thể, đối với tu vị bản thân nàng mà nói chắc chắn là một lần tăng lên cực lớn.

- Đại ca ca, nương ta thế nào?

Rúc vào trong nưực Thần Dạ, Linh Nhi nhỏ giọng cười nói.

- Tốt, rất tốt!

Thần Dạ gật đầu.

Nếu nói Thần Dạ kính nể ai nhất, vậy chính là Tử Huyên.

Cũng không phải nói thiên phú, tiềm lực của Tử Huyên là cao nhất trong những người mà Thần Dạ gặp, nhưng mà biểu hiện bề ngoài của Tử Huyên quá kinh diễm, người nào cũng không thể so với nàng.

Đương nhiên chuyện này có quan hệ tới xuất thân của Tử Huyên, những thiên tài khác mà Thần Dạ gặp hiện tại có sư môn không tệ, nhưng mà lịch duyệt của bọn họ kém xa Tử Huyên.

Cái gọi là kính nể chính là tiềm lực mà Tử Huyên biểu hiện ra ngoài.

Hỏa diễm cùng lôi đình hai loại lực lượng, người bình thường chỉ có một đã là hạnh phúc lắm rồi, nhưng trong quá trình đạt được sẽ có tra tấn và thống khổ, người ngoài khó hiểu rõ.

Phải biết rằng trong cảm ứng của Thần Dạ, Tử Huyên thi triển ra cho dù là hỏa diễm hay lôi điện, tuyệt không phải do năng lượng huyền khí biến ảo ra, nói cách khác chúng là chân thật.

Hỏa diễm và lôi đình chân thật, Thần Dạ cảm thấy da đầu run lên.

Nhớ ngày đó gặp thiên kiếp ở Thần Biến sơ hình, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn rồi, mà Tử Huyên lại thu lôi đình cho mình sử dụng, hơn nữa đồng thời còn mang lực lượng này cho mình dùng.

Nàng làm thế nào thì Thần Dạ không rõ ràng lắm, Thần Dạ vẻn vẹn chỉ hiểu quá trình này nhất định vô cùng gian nan, nhưng Tử Huyên làm được nên Thần Dạ kính nể.

Linh Nhi nhỏ giọng nói:

- Nương của ta vì lực lượng mà trả giá quá nhiều, mà nàng lúc trước chưa từng bá đạo như vậy, tất cả là do...

- Tất cả là vì ngươi đúng không?

Thần Dạ cười cười, véo nhẹ má ngọc óng ánh của Linh Nhi, nhỏ giọng nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi bây giờ nên làm chính là cố gắng tu luyện, mau chóng giải quyết phiền toái trong người đi, chỉ có như vậy nương của ngươi mới chính thức vui vẻ, về phần chuyện khác cũng không phải ngươi có thể quản.

Nghe vậy Linh Nhi không vui nhăn nhăn cái mũi, khẽ nói:

- Đại ca ca, ta cũng không tin, ngươi không có suy nghĩ về nương của ta.

...

Thần Dạ cực kỳ kinh ngạc, xem ra hiểu chuyện quá sớm kỳ thật cũng là phiền toái.

- Cao thủ ThôngCảnh?

Trong đám đại hán kia có một tên đạt tới Huyền Cảnh, nghẹn ngào kinh hô, bước chân không tự chủ lui ra phía sau vài bước.

- Cô nương còn trẻ như vậy đã là cao thủ Thông Huyền?

Đám người ở đây vô cùng khiếp sợ, bọn họ không tin, thế nhưng mà do tên cao thủ Huyền Cảnh kia nói ra, không phải do bọn họ không tin.

Nhưng vào lúc này Thần Dạ nhíu mày một cái.

Tên trẻ tuổi kia tu vị bản thân chỉ là Sơ Huyền cảnh mà thôi, ỷ vào gia thế bất phàm có thể tại thành Hiên Quang này diễu võ dương oai, vốn nhìn thấp đám người Thần Dạ, nhưng dù như vậy đối mặt một cao thủ Thông Huyền cho dù thế lực gia tộc của hắn không tồi, hắn cũng không có được lực lượng đối kháng chính diện với Tử Huyên.

Nhưng hết lần này tới lần khác biết rõ Tử Huyên cường đại nhưng người trẻ tuổi này không có nửa phần sợ hãi, ngược lại hắn còn không ẩn giấu vẻ vui thích.

Thần Dạ ngược lại càng hiếu kỳ, chẳng lẽ người trẻ tuổi kia quá tự đại, cho rằng nương tựa vào thế lực gia tộc của hắn có thể đối mặt với tình huống này dám đối kháng cao thủ Thông Huyền Cảnh?

Hoặc là nói chung quanh có cao thủ ẩn nấp?

- Ngươi đang tìm chết.

Hiển nhiên người trẻ tuổi kia không động đậy, trong đôi mắt của Tử Huyên cũng mang theo kinh ngạc, nhưng mà nàng càng hiểu được nên làm thế nào thoát khỏi đám người này.

Giọng nói vừa vang lên, khí thế bàng bạc bao phủ không trung, bỗng nhiên khẽ động và một thanh trường thương hỏa diễm hiện ra, nó ở giữa không trung như mũi tên bắn mạnh vào tên trẻ tuổi kia.

Mặc kệ tên trẻ tuổi này dựa vào cái gì, chỉ cần bắn hắn thì không có chuyện gì xảy ra cả.

- Tại hạ Mạc Vô Hành, vừa rồi có chỗ mạo phạm, thật sự tình thế bất đắc dĩ, kính xin vị cô nương và công tử không nên tức giận, cho ta cơ hội giải thích một phen! Nếu giải thích của tại hạ không làm cho hai vị thỏa mãn, đến lúc đó giết hay không theo ý của hai vị.

Đối mặt với trường thương hỏa diễm bắn tới, tên trẻ tuổi Mạc Vô Hành này cũng không có tránh, trong thần sắc không mang theo chút sợ hãi, chỉ vẹn vẹn có biến hóa là dục vọng tham lam trong mắt đã biến mất, thay vào đó là đại khí và phong độ của danh môn.

Người như vậy cũng không thể là quần là áo lượt được.

- Tử Huyên!

Không cần Thần Dạ nhắc nhở, Tử Huyên cũng không làm gì Mạc Vô Hành, biến hóa này làm cho nàng cẩn thận vài phần, đồng thời cũng làm cho hai người ngạc nhiên, một màn vừa rồi là Mạc Vô Hành cố ý như vậy.

- Đa tạ cô nương hạ thủ lưu tình!

Nhìn thấy trường thương hỏa diễm tan biến đi, Mạc Vô Hành cười nói, khí chất trên người đã khác trước.

- Cô nương, công tử, không biết Mạc Vô Hành có vinh hạnh mời hai vị uống một chén không?

- Không cần, có lời gì nói ở đây là được rồi, chúng ta thời gian đang gấp.

Mặc kệ Mạc Vô Hành cố ý hay là không cố ý, Thần Dạ không muốn nói nhiều, tên này tâm cơ quá sâu.

Thấy vậy Mạc Vô Hành bất đắc dĩ lắc đầu, chợt quay người bày ra uy nghiêm, thản nhiên nói:

- Đều tán đi, ta muốn cùng hai vị này trò chuyện, chư vị ở đây không quá thuận tiện, có chỗ đắc tội, ngày khác Mạc gia ta sẽ tới nhà xin lỗi.

- Không dám, không dám, Mạc thiếu gia quá khách khí.

Tất cả mọi người lập tức cung kính thi lễ, sau đó vội vàng rời khỏi nơi này, trong một phút ngắn ngủi cửa thành này im lặng.

Danh tiếng của Mạc gia xem ra ở thành Hiên Quang rất là nổi tiếng ah!

Lúc này Mạc Vô Hành cười khổ, nói:

- Cáo mượn oai hùm mà thôi, ha ha, làm cho cô nương và công tử chê cười.

Chương 412: Long Huyết Đàm.

share: doctruyen

- Không cần như vậy, có chuyện nói thẳng đi.

Thần Dạ nhíu mày, Mạc gia không thể nghi ngờ là thế lực ở thành Hiên Quang không kém, Mạc Vô Hành này có thể ở trước mặt hai người tận khả năng hạ thấp tư thái, Mạc Vô Hành là một nhân vật.

Cũng không biết Mạc Vô Hành hắn rốt cuộc có chuyện gì nói với hai người bọn họ.

Tử Huyên yên lặng đi tới bên người Thần Dạ, lập tức nhận lấy Linh Nhi, sau đó hơi lui ra phía sau một bước.

Một màn này thật nhỏ nhưng làm cho đồng tử của Mạc Vô Hành đột nhiên ngưng tụ, hắn thế mới biết thanh niên trẻ tuổi kia mới là người làm chủ.

Trong nội tâm của hắn có biểu hiện ghen ghét!

Cao thủ Thông Huyền đối với hắn Mạc Vô Hành mà nói đã là tồn tại cao cao tại thượng, cho dù trong Mạc gia thì cũng là cao thủ, số lượng cũng không nhiều lắm, huống chi nàng kia tuổi còn trẻ như vậy, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu rất cao.

Càng thêm muốn chết chính là cô gái này vừa nhìn qua hắn đã mê, khó có thể tưởng tượng thiếu niên này có bản lãnh gì khiến cô gái này nghe lời như thế.

- Nhìn đủ chưa?

Trong lời nói nhàn nhạt mang theo ý không vui, làm cho Mạc Vô Hành mí mắt run lên, ngay sau đó hắn lập tức thu hồi ánh mắt của mình, sau đó ngượng ngùng cười cười, nói:

- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Thực xấu hổ, thất thố!

Tử Huyên nhíu mày, nhưng lại biểu hiện ra vẻ không vui, Mạc Vô Hành nghe được lời nói của Thần Dạ mang theo ý không vui, mà nàng trong không vui còn nghe ra một ít thoải mái khó hiểu.

Điều này cũng có ý nghĩa mặc dù Thần Dạ phủ nhậ nhưng trong lòng của hắn có nàng, càng có một phần tình cảm khó hiểu.

Như vậy rất tốt, chỉ cần có tồn tại thì không sợ nó không lớn lên.

Lúc này Tử Huyên cười tươi như hoa, khuynh quốc nghiêng xưng!

- Mạc thiếu gia gia, có chuyện nói mau, chúng ta không có nhiều thời gian cho ngươi đâu.

Thần Dạ thản nhiên nói.

- Ha ha, thất lễ, công tử chớ trách!

Mạc Vô Hành vội vàng cười làm lành, hỏi:

- Không biết công tử cùng cô nương xưng hô như thế nào?

- Ta là Thần Dạ, nàng là Tử Huyên!

Rời xa Đại Hoa hoàng triều, chắc hẳn dùng thế lực của Thiên Nhất Môn cũng không quản tới nơi này, Thần Dạ ngược lại không lo lắng thân phận của mình lộ ra sẽ mang tới phiền toái gì.

- Thần công tử tốt, Tử Huyên cô nương tốt!

Mạc Vô Hành cười cười, chợt nghiêm nét mặt nói:

- Mạc gia của ta muốn mời hai vị hỗ trợ làm một việc.

Dứt lời Mạc Vô Hành nói tiếp:

- Sau khi chuyện thành công, Mạc gia của ta đều có thù lao rất nặng, đương nhiên vạn nhất không làm được thì không có thù lao gì.

Đối với Mạc Vô Hành nói trực tiếp như vậy thì Thần Dạ ngẩn người, nhưng mà hắn càng thêm trực tiếp:

- Không có hứng thú, Mạc thiếu gia, cáo từ!

Nói xong Thần Dạ xoay người rời đi, Tử Huyên theo sát phía sau.

Đối với Thần Dạ mà nói hắn hiện tại có nhiều việc cần làm, chính là phải nhanh chóng khôi phục Thiên Đao, cộng thêm tăng lên thực lực của mình, trừ chuyện đó ra hắn không có hứng thú với chuyện khác.

Mà Mạc Vô Hành cũng không phải là bằng hữu của hắn, thù lao gì đó không cần nói.

- Thần công tử, đợi đã nào...

Mạc Vô Hành vội vàng chạy lên trước, ngăn Thần Dạ cùng Tử Huyên lại, có phần sốt ruột nói ra:

- Thần công tử, Tử Huyên cô nương, trước nghe ta nói hết được chứ? Mặc dù hai vị vội vã chạy đi, nhưng cũng không quan tâm chút thời gian chứ? Xem như kết giao bằng hữu cũng tốt, tuy Mạc gia ta không phải thế lực lớn, nhưng cũng là người địa phương.

- Hai vị đừng hiểu lầm, ta nói như vậy cũng không phải là uy hiếp gì.

Mạc Vô Hành lại vội vàng giải thích.

- Tốt, Mạc thiếu gia nói đi!

Thần Dạ cười cười, Mạc Vô Hành có một câu nói đúng, cho dù không kết giao bằng hữu cũng đừng làm địch nhân, tuy thành Hiên Quang này về sau không có nhiều cơ hội tới nữa.

- Gọi tên ta là được.

Mạc Vô Hành thở dài, lập tức trầm giọng nói:

- Phía nam thành Hiên Quang này hai trăm dặm có một tòa thành là thành Diêu Quang, quy mô cũng không kém thành Hiên Quang bao nhiêu, thế lực chúa tể nơi đó là Thiết Phủ Môn.

- Hai thành chúng ta cách xa nhau nên không có ma sát gì, lai vãng với nhau càng ít...

Mạc Vô Hành hơi dừng một chút, nhanh nói tiếp:

- Nhưng vào hai trăm năm trước xảy ra một vụ thiên tai...

- Thiên tai, ta có nghe nói qua.

Tử Huyên bỗng nhiên chen miệng vào, nói:

- Nghe đồn lúc ấy trời giáng sao chổi, mây lửa cuồn cuộn, phạm vi trăm dặm không có cọng cỏ nào.

Mạc Vô Hành nhìn qua Tử Huyên liếc, làm như thật không ngờ việc này nàng lại biết.

- Trận thiên tai kia xảy ra giữa thành Hiên Quang cùng thành Diêu Quang, chuyện đã qua đúng như lời của Tử Huyên cô nương đã nói, cách hai thành chừng trăm dặm, thi thể khắp nơi, không có một ngọn cỏ, ngay cả không gian cũng xuất hiện vặn vẹo, khiến cho khu vực này hỗn loạn không chịu nổi, cho nên...

Trong mắt Mạc Vô Hành mang theo kinh sợ thật sâu, hắn nói ra:

- Qua hai mươi năm sau khí tức hỗn loạn tiêu tán, không gian không còn vặn vẹo thì mọi người phát hiện giữa hai thành xuất hiện sơn mạch, bởi vì nhìn từ xa giống như cự long, mà hình dạng lại đen, cho nên gọi là Hắc Long Sơn.

- Núi màu đen, có ý tứ!

Thần Dạ khẽ cười nói.

Nghe vậy Mạc Vô Hành cười khổ, nói:

- Sau khi phát hiện Hắc Long Sơn thì có rất nhiều cao thủ tiến tới Hắc Long Sơn, muốn đi dò xét một phen, nhưng trên cơ bản đều có đi không về, đều chết ở Hắc Long Sơn.

- Dần dà núi này là cấm khu của nhân loại. Nhưng mà thời gian càng lâu thì mọi người phát hiện mỗi cách vài năm thì Hắc Long Sơn dường như bình tĩnh trở lại, có thể cho một ít người bình an ra vào. Vì vậy trên đỉnh Hắc Long Sơn bị người ta phát hiện, chỗ đó tồn tại một cái đầm, đầm nước như máu, ngươi ta xưng là Long Huyết Đàm!

- Long Huyết Đàm?

Thần Dạ tâm thần không biết vì sao nhảy lên một cái, trong hai mắt cũng nhanh chóng mang theo tinh quang lý giải được.

Mạc Vô Hành tiếp tục nói:

- Càng ngày càng nhiều người tiến vào Hắc Long Sơn phát hiện Long Huyết Đàm, dần dần người ta phát hiện ra một chuyện chấn động, trong Long Huyết Đàm này ẩn chứa năng lượng cổ quái khổng lồ.

- Năng lượng này vô cùng bài xích nguwofi nòoài, nhưng mà chỉ cần người có thể ngăn cản năng lượng này bài xích, vậy có thể hấp thu năng lượng này, đối với tu vị của người ta tăng cường rất nhiều.

Ánh mắt Thần Dạ cùng Tử Huyên ngưng lại, nhất là Thần Dạ, trong nháy mắt hắn sinh ra hứng thú nồng đậm với Long Huyết Đàm.

Thực lực là thứ hắn cần nhất!

- Bởi vì Long Huyết Đàm trân quý, khiến cho vô số người tranh đoạt, dù sao ai cũng không biết mình có may mắn hấp thu được một chút hay không.

- Cho nên!

Mạc Vô Hành trầm giọng nói:

- Cao thủ ở hai thành không ngừng tranh đoạt nhau, cũng không cách nào giải quyết chuyện này, song phương thương nghị mỗi khi Hắc Long Sơn có thể tự do ra vào, hai thành này không ngừng quyết đâu, người thắng có thể đạt được Hắc Long Sơn, hưởng thụ chỗ tốt của Long Huyết Đàm.

Chương 413: Gia chủ Mạc gia. (1)

share: doctruyen

Nhìn qua Mạc Vô Hành, Thần Dạ thản nhiên nói:

- Mạc thiếu gia mời chúng ta hỗ trợ, chắc hẳn chính là việc này sao?

- Không tệ!

Thần Dạ lập tức cười nói:

- Thành Hiên Quang cùng thành Diêu Quang quy mô không kém bao nhiêu, thực lực song phương không khác nhau cũng không lớn lắm, cần các ngươi hỗ trợ?

Mạc Vô Hành lúc này cười khổ, nói ra:

- Thần công tử có chỗ không biết, y theo hiệp nghị của hai bên, lần thất bại thì cũng quyết định ra phương thức tranh đoạt.

- Năm năm trước thành Hiên Quang chiến thắng, cho nên lần này sẽ quyết định chiến thắng, do thành Diêu Quang đến quyết định, bọn họ hiểu rõ dùng phương thức quyết đấu cũ cũng không thể thắng được, vì vậy theo quyết đầu lúc trước thì ba trận thắng hai, trong đó phải có hai người trẻ tuổi.

Nói đến đây Mạc Vô Hành cười đắng chát, nói ra:

- Cả thành Hiên Quang, người tuổi trẻ tài cao cũng không phải không có, nhưng người chiến thắng thành Diêu Quang thì không an toàn, cho nên, ta muốn mời Tử Huyên cô nương thay ta xuất chiến một lần.

- Xuất chiến đấu với thành Hiên Quang cũng không phải không được, chúng ta muốn thù lao, nếu như chiến thắng thì ta và Tử Huyên đều muốn đi vào Long Huyết Đàm.

Thần Dạ cười tủm tỉm nói ra, nếu như Long Huyết Đàm thực sự là thần kỳ như Mạc Vô Hành nói , đây là cơ hội tốt, hắn tự nhiên là không muốn bỏ qua cho mình và Tử Huyên.

- À?

Mạc Vô Hành khó xử:

- Thần công tử tuy Long Huyết Đàm phạm vi không nhỏ, năng lượng bên trong cũng rất sung túc, chúng ta có thể thử một lần, nhưng mỗi một lần chỉ có năm lần tiến vào, hai người....

- Nếu như Mạc thiếu gia ngươi không đáp ứng, vậy thì thôi, chúng ta cáo từ.

Thần Dạ xoay người rời đi, không chút kéo dài, cò kè mặc cả bây giờ là do Mạc gia cầu hắn, không thừa cơ đắn đo cũng không phải là Thần Dạ.

- Thần công tử, xin chờ một chút!

Mạc Vô Hành liên tục cười khổ, nói ra:

- Đang mang trọng đại, ta không làm chủ được, nên định mời các ngươi tới gia tộc của ta, tiến về Mạc gia, nên cho phụ thân của ta quyết định a.

- Thiếu gia Mạc gia!

Thần Dạ chậm rãi quay người, nói:

- Chúng ta sốt ruột chạy đi, nếu như đi tới Mạc gia, kết quả là cũng như vậy thôi, lãng phí thời gian, ngươi có thể bồi ta sao?

Trực tiếp như vậy làm cho Mạc Vô Hành nghẹn thêm một lần nữa, chợt cười khổ nói:

- Thần công tử yên tâm, cho dù không đạt được kết quả ngươi muốn, Mạc gia ta cũng sẽ dành cho các ngươi thù lao nhất định, sẽ không để cho các ngươi là không công.

- Không thèm!

Thần Dạ nói ra.

Mạc Vô Hành trực tiếp cảm giác té xỉu, dùng thân phận địa vị của hắn ở thành Hiên Quang đã từng khép nép cầu ai chưa?

Đám đại hán cường tráng sau lưng, trên mặt lúc này giận dữ, nếu như không phải vì lợi ích, nếu không phải biết rõ hai người này không dễ chọc, chỉ sợ hiện tại hai người và đứa trẻ kia đã phải chết.

- Thần Dạ, tính toán, nếu như Long Huyết Đàm thực sự thần kỳ của hắn như thế, cho một danh ngạch là được.

Tử Huyên tới gần Thần Dạ, dùng giọng nói hai người nghe được.

Giọng nói như làn gió thơm, lúc này nói nhỏ vài tai Thần Dạ, trong lòng của hắn tê dại. Long Huyết Đàm trân quý như thế khó gặp gỡ, đối phương đã cầu người, mọi người cũng không phải bằng hữu cái gì, Thần Dạ mới không bán nhân tình cho hắn.

Thấy Thần Dạ biểu lộ như vậy, Mạc Vô Hành cũng biết người phía trước đã hạ quyết tâm, lập tức cười khổ càng lớn, trầm mặc một lát sau, đối phương mới cắn răng, làm một quyết định, nghiêm nét mặt nói:

- Chỉ cần Tử Huyên cô nương chịu ra tay muốn giúp, hơn nữa có thể trợ thành Hiên Quang chiến thắng trong quyết đấu này, ta sẽ tặng ngươi danh ngạch, hai vị như thế nào?

Lời nói vừa ra đám đại hán biến sắc, vội vàng kêu lên:

- Thiếu gia,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net