890-951

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thân, sắc mặt của hắn chưa từng biến hóa. Xem qua cùng ở sây trong đã có sát ý nhàn nhạt lại đang bắt đầu khởi động.

Nếu như cả Tà Dương Môn bao gồm Nguyễn Tiêm Hủy ở bên trong đối với Trưởng Tôn Nhiên chỉ là có thể tài bồi, chưa tới Môn chủ ngoại trừ chuyện đó ra, vẫn như trước cùng địa phương khác không có bật luận tình cảm gì đáng nói. Như vậy cái gọi là cầu tình đều không có nửa điểm ý nghĩa, mà Thần Dạ hắn...

Dùng hết tự thân cũng muốn làm cho bọn họ mở lại Nhất Tuyến Thiên cứu ra Trưởng Tôn Nhiên.

Chương 898: Kinh Sợ. (1)

share:goctruyen.com

Dưới cơn thịnh nộ, Nguyễn Tiêm Hủy không hề có nửa điểm lưu tình. Bất quá vào sát na sau, mi tâm của nàng khẽ động. Người thanh niên này thật lãnh tĩnh, tâm tính thật cứng cỏi, thần tình...cổ khí tức sắc bén kia liền cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán.

- Thần Dạ ngươi thực sự có nắm chắc.

Một lát sau, Nguyễn Tiêm Hủy ngưng tiếng hỏi.

Nghe vậy, Thần Dạ nặng nề nói:

- Có nắm chắc hay không đều phải đi vào Nhất Tuyến Thiên, sau đó mới có thể biết được. Nhưng ta lấy chân thành phát thệ, nếu như có thể có người sống sót trở lại, nhất định là Trưởng Tôn cô nương.

Trong lòng Thần Dạ thở một hơi. Nếu như Nguyễn Tiêm Hủy, vị sư phụ này vẫn chưa đêm Trưởng Tôn Nhiên trở thành đệ tử chân chính, chọc đến phiền phức, Thần Dạ không sợ hãi, cũng không làm lỡ thời gian.

Điều này cũng nhìn ra tại Tà Dương Môn, Trưởng Tôn Nhiên sinh hoạt thật tốt, mặc dù còn có tranh đấu, lại không có đến từ người thân cận nhất, tính toán này thật hay!

- Ta tin tưởng ngươi!

Nguyễn Tiêm Hủy thần sắc bất chợt chăm chú nói:

- Thần Dạ ngươi nên biết, Nhất Tuyến Thiên một mình ta không thể mở ra được. Nói cách khác, tiếp đó ngươi khả năng sẽ gặp Môn chủ đại nhân hỏi cùng với Hữu Phong Phong chủ làm khó dễ, thậm chí giết chết!

Thần Dạ gật đầu nói:

- Những điều này ta đều đã biết. Đừng lãng phí thời gian thêm nữa, tiền bối mang ta đi gặp hai người bọn họ đồng ý lại bắt đầu mở ra Nhất Tuyến Thiên lần nữa.

- Được, ngươi đi theo ta đến!

Dứt lời, Nguyễn Tiêm Hủy đột nhiên chợt nhíu mày một cái, nói:

- Hữu Phong Phong chủ đã đến, lão Kiền đợi sau khi rời khỏi đây, ngươi phải đi thông báo cho Môn chủ đại nhân qua đây một chuyến.

- Dạ!

Cửa phòng mở ra, ba người bước nhanh đi ra. Nhìn về phía một tòa sơn phong khác, nơi đó phía chân trời có một đạo lưu quang nhanh như thiểm điện, phóng nhanh tới tiền phương, một người còn mang theo sát ý dày đặc hơn..

- Không mời mà đến, sư tỷ, còn thỉnh chớ nên trách cứ!

Bên trong lưu quang, khi mấy đạo thân ảnh cách Tả Phong này còn có một chút cự ly, đó là rơi rụng xuống. Một người ở phía trước dẫn đội, mấy người sải bước đi vào sân rộng, sau đó, đã xuất hiện ở trước mặt của Nguyễn Tiêm Hủy.

Người dẫn đầu, không thể nghi ngờ chính là Toàn Triệu Tiên, đây là trung niên hán tử vóc người cực kỳ lực lưỡng. Toàn thân bắt đầu khởi động khí tức lực lượng mạnh mẽ. Chỉ luận thân thể, ở trong đám người Thần Dạ quen thuộc và nhận thức, chỉ có Thiết Dịch Thiên gia hỏa mới có thể cùng hắn so sánh được.

- Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên, các ngươi hiện tại trải qua thế nào rồi?

Trong lòng Thần Dạ nhắc nhở một tiếng, ánh mắt chợt ở trên người Toàn Triệu Tiên dừng lại bất động. Người sau một thân sát khí, vô cùng dày đặc, phảng phất như một thân là vừa mới từ trong địa ngục đi tới. Đồng thời, đầu cùng của sát khí, tập trung đối tượng chính là bản thân.

Nguyên nhân không có khác, ở phía sau Toàn Triệu Tiên, còn cùng Bạch Hâm!

Nguyễn Tiêm Hủy thản nhiên cười, nói:

- Đều là người một nhà, hà tất khách khí như vậy, sư đệ, đến chỗ này của ta có chuyện gì?

- Thật đúng là có một chuyện cần nói.

Toàn Triệu Tiên chỉ vào Bạch Hâm ở phía sau, yên lặng nói:

- Sư tỷ, không lâu sau, lão Kiền mang về một người, biết rõ hiện tại Tà Dương Môn ta ở trong cảnh giới, người này vẫn đang xông vào Tà Dương Môn ta, còn đả thương Bạch Hâm. Ta là đến xem, người này đến tột cùng là ai, lá gan rất lớn a!

- Có việc này sao?

Nguyễn Tiêm Hủy thoáng cái suy đoán, nhìn Thần Dạ, cười nói:

- Sư đệ, đây là hiểu lầm, người mà lão Kiền mang đến, là ta phân phó. Về phần có điều xung đột, có thể là nói chưa rõ rang mà dẫn đến hiểu lầm...

- Là hiểu lầm sao?

Toàn Triệu Tiên lại không phải không tin tưởng Nguyễn Tiêm Hủy, mà là nghe xong đám người Bạch Hâm nói đến, trong lòng hắn cũng là nổi lên một ít hoài nghi. Trong lúc này, vô luận là vì tư hay vì công,hắn cũng không thể tính toán như vậy.

Đối mặt với Toàn Triệu Tiên nghi vấn, Nguyễn Tiêm Hủy vẫn chưa nổi giận, nàng vẫn nhàn nhạt nói như trước rằng:

- Sư đệ, môn chủ đại nhân lát nữa cũng sẽ qua đây, có một số việc, ngươi chờ chút là có thể rõ rang. Trước hết ngồi chờ đó đi sao!

Nghe vậy, Toàn Triệu Tiên thần sắc có chút ngưng trọng. Tà Dương Môn phân phong mà cai quản, môn chủ cao cao tại thường, trong ngày thường, không có đại sự gì xảy ra, rất ít khi đến để ý tới tạp vụ.

Ngày hôm nay, lại bởi vì một người thanh niên xa lạ mà đến, dĩ nhiên muốn kinh động môn chủ. Người thanh niên này đến tột cùng có địa vị gì?

Vừa nghĩ đến chỗ này, Toàn Triệu Tiên quay về phía Thần Dạ phát ra sát khí, chậm rãi thu liễm lại rất nhiều.

Kiền lão rất sốt ruột, có thể đã báo cho Tà Dương Môn môn chủ biết được tình hình thực tế. Môn chủ này tới thập phần nhanh chóng, khoảng chừng một phút thời gian qua đi, giữa không trung, một đạo thân ảnh giống như thiểm điện xuất hiện, thanh âm đó đã trầm trọng vang vọng lên.

- Nguyễn sư muội, lão Kiền nói đó là sự thực?

- Tham kiến môn chủ đại nhân!

Trên quảng trường Tả Phong, nhất thời từng đạo thân ảnh nửa quỳ xuống.

Tà Dương Môn môn chủ tùy ý vung tay lên, không để ý tới mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt Thần Dạ, trầm giọng nói:

- Người thanh niên, lão Kiền nói với ta, có phải là thực hay không?

Trong lúc nói chuyện, cổ ý khí lăng lệ kia, không chút nào che giấu phóng xuất hiện ra. Cả không gian giờ khắc này đều có một loại cảm giác trầm muộn, phảng phất như không gian sắp sửa bị nghiền nát.

Tà Dương Môn môn chủ Phương Đông Lưu, Hoàng Huyền ngũ trọng cảnh giới, trước khi đến, Thần Dạ đã nghe Kiền lão nói qua.

Khiến Thần Dạ có chút không thể nắm bắt là, một đường đi qua này, hắn phải chú ý những người này, bao gồm cả đám người Nguyễn Tiêm Hủy, Toàn Triệu Tiên, Kiền lão đều đã nói qua một lần. Duy chỉ có Phương Đông Lưu, chỉ nhắc tới tu vi, ngoại trừ cái đó ra, liền không còn điều gì khác.

Hoặc giả là Kiền lão không dám vọng nghị Phương Đông Lưu, nhưng đồng thời cũng có thể là do đối phương quá mức thần bí!

Đương nhiên, ở trước mặt Kiền lão, Phương Đông Lưu cũng có đủ thực lực để thần bí... Nhìn Phương Đông Lưu, Thần Dạ nói:

- Nếu như Kiền lão nói về chuyện của Trưởng Tôn cô nương, như vậy, liền không có sai lầm.

- Được, tốt!

Phương Đông Lưu tức giận mà cười lớn, cũng không có nói nhiều, trong không gian toàn bộ lăng lệ hóa thành trảm đao, hướng về phía Thần Dạ, tức giận chém xuống!

- Môn chủ đại nhân, lúc này không phải thời gian truy cứu, Nhiên nhi bình an mới là quan trọng nhất!

Nguyễn Tiêm Hủy xuất hiện ở trước mặt của Thần Dạ, sốt ruột nói rằng. Nàng thật sự không ngờ, Phương Đông Lưu vừa xuất hiện đã có cử động kịch liệt như thế!

Phương Đông Lưu thật sâu nhìn Thần Dạ, hỏi:

- Người thanh niên, ngươi có thể bảo đảm hay không, sau khi ngươi tiến nhập Nhất Tuyến Thiên, có thể sống sót đem Trưởng Tôn Nhiên mang ra ngoài?

Khi lời này nói ra, mọi người đều thất kinh.

Toàn Triệu Tiên vội vàng hỏi:

- Môn chủ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải mở lại Nhất Tuyến Thiên, Trưởng Tôn Nhiên nàng làm sao vậy?

Chương 899: Kinh Sợ. (2)

share:goctruyen.com

- Băng Tâm Tố Nữ Công của Trưởng Tôn Nhiên đã không còn.

- Cái gì?

Mọi người ở đây lại lần nữa thất kinh, mà càng có một số người, khi bất chợt nhìn về phía Thần Dạ, trong ánh mắt càng là có thêm oán hận vô tận.

Đều là người của Tà Dương Môn, bọn họ tất nhiên là rất rõ rang. Băng Tâm Tố Nữ Công phải như thế nào mới có thể mất đi. Mà Kiền lão lại đem Thần Dạ dẫn đến đây vào lúc này, những người này cũng không phải là ngu ngốc, vừa nghĩ liền đã rõ rang.

Tại Tà Dương Môn, nữ tử xinh đẹp cũng không thiếu, nhưng muốn được như Trưởng Tôn Nhiên vậy, tuyệt không có ai bằng. Mà thân phận của nàng càng quyết định, nếu như ai có thể nhận được lòng của mỹ nhân, con đường tương lai thế tất phải càng thêm thông suốt. Chí ít tại Tà Dương Môn sẽ có địa vị rất cao!

Đủ loại nhân tố, khiến Trưởng Tôn Nhiên tại Tà Dương Môn đã được vô số người ái mộ, trăm triệu lần không ngờ, nữ thần trong lòng bọn họ, dĩ nhiên đã bị người đoạt trước một bước lấy đi.

- Tiểu tử, ngươi đến đi sao!

Toàn Triệu Tiên bạo xạ mà ra, nếu người có lòng tỉ mỉ quan sát mà nói, sẽ phát hiện, tức giận của hắn lại có một một hai phần thoạt nhìn có chút hả hê như vậy.

- Sư đệ, ngươi làm cái gì?

Nguyễn Tiêm Hủy phất tay đem Toàn Triệu Tiên ngăn lại, tức giận quát lớn một tiếng!

Toàn Triệu Tiên lạnh giọng cười nói:

- Ta làm cái gì? Sư tỷ, ngươi vừa nói, ngươi là để lão Kiềm đem người thanh niên này đưa đến Tà Dương Môn. Ta có thể cho rằng hay không, trước đó, ngươi cũng đã biết sự tình Băng Tâm Tố Nữ Công của Trưởng Tôn Nhiên bị mất? Ngươi đã sớm biết được, vì sao khi nàng tiến nhập Nhất Tuyến Thiên lại không ngăn cản, sư tỷ, ngươi đến tột cùng là đánh chủ ý gì a?

Nguyễn Tiêm Hủy thở dài, nàng còn chưa có nói cái gì, Thần Dạ đã từ phía sau nàng đi ra, nhìn Phương Đông Lưu nói:

- Phương môn chủ, nói vậy Kiền lão đã nói với ngươi hết thảy mọi chuyện rồi, ta lần này đến, chỉ vì cứu Trưởng Tôn cô nương, còn thỉnh Phương môn chủ lại mở ra Nhất Tuyến Thiên lần nữa đi!

- Tiểu tử, ngươi nói ra thật đơn giản, mở ra Nhất Tuyến Thiên một lần nữa, ngươi nằm mơ đi!

Toàn Triệu Tiên lạnh lung nói:

- Môn chủ đại nhân, Tà Dương Môn ta tận tâm tận lực tài bồi Trưởng Tôn Nhiên, không nghĩ tới, tiện nhân kia làm việc theo ý mình, toàn bộ không để ý tới tương lai của Tà Dương Môn ta, người như thế, hà tất phải cứu giúp nàng? Huống hò, chúng ta cũng không nhất định sẽ cứu được, mở lại Nhất Tuyến Thiên, Môn chủ đại nhân, sư tỷ cùng với ta, đều phải tiêu hao nhiều lắm, không đáng vì tiện nhân kia mà làm vây!

- Sư đệ, ngươi xin mời tự trọng!

Nguyễn Tiêm Hủy quát lớn lên.

- Thế nào, ta nói sai sao ?

Toàn Triệu Tiên cười khinh miệng một tiếng nói :

- Ta đã sớm nói qua, nhưng người đến từ thế giới thế tục này không đáng tin cậy, ngươi hết lần này tới lần khác đều không tin, không nói cái gì...

- Toàn Triệu Tiên, rốt cuộc là sao, ngươi mới có thể đồng ý mở lại Nhất Tuyến Thiên ?

Ở sâu trong con mắt của Thần Dạ đã bắt đầu điên cuồng khởi động sát ý. Toàn Triệu Tiên này lại dám đem hai chữ lợi dụng diễn dịch đến mức tận cùng như thế !

- Mở lại Nhất Tuyết Thiên, đừng hòng!

Mà tiểu tử ngươi phá hỏng đại sự Nhất Tuyến Thiên của Tà Dương Môn ta. Ngày hôm này cũng đừng muốn sống mà rời khỏi Tà Dương Môn!

Toàn Triệu Tiên thần sắc căng thẳng, mơ hồ cảm giác được một điểm không thích hợp, bất quá tự cao về tu vi, vẫn chưa đem Thần Dạ đặt ở trong mắt.

- Như vậy a, thế thì nói vậy ngoại trừ ngươi ra, những người khác ngồi trên Hữu Phong phong chủ vị đồng dạng cũng có thể mở ra Nhất Tuyến Thiên đi sao?

Khi một chữ cuối cùng dứt xuống, thân ảnh của Thần Dạ đã mạnh mẽ bắn ra, nhất thời trong lúc đó có tiếng long ngâm vang vọng, bất chợt hắn hướng về phía Toàn Triệu Tiên, hung hang đập ra một quyền. Mọi người nhìn thấy khiếp sợ, trong một quyền kia phảng phất như có một con nộ long ở bên trong, tràn ngập uy thế thao thiên.

- Không biết tự lượng sức mình!

Bạch hâm ở một bên cười lạnh lẽo, bị Thần Dạ một kích đả thương, khiến hắn đối với Thần Dạ có hận ý dày đặc, nghe được Trưởng Tôn Nhiên đúng lfa đã thất thân cùng với người thanh niên này, hắn hận đã tràn ngập đầy trời rồi.

Bản thân hắn là không có thực lực đem Thần Dạ đánh chết, hiện tại thấy đối phương dĩ nhiên chủ động đến trêu chọc Toàn Triệu Tiên, trong lòng Bạch Hâm vui sướng tột đỉnh!

Nhìn một quyền kia oanh đến, trong mi tâm Toàn Triệu Tiên có cảm giác ngưng trong, hắn không phải là Bạch Hâm vậy, ở trong giây lát đó, đã cảm giác được Thần Dạ không đơn giản.

Lập tức, Toàn Triệu Tiên đại thủ mở ra, bên trên thanh quang nhất thời lượn lờ, từng đạo chưởng ảnh nhất thời nhanh chóng hiện lên. Giây lát sau, những chưởng ảnh này đó là bắn tới giữa không trung.

- Tà Dương Hóa Diệt Chưởng!

Theo Toàn Triệu Tiên quát chói tai, toàn bộ chưởng ảnh tương dung, phẫn nộ bổ xuống!

Nguyễn Tiêm Hủy thần sắc nhất thời biến đổi, khi nàng đang muốn xuất thủ ngăn cản, Phương Đông Lưu đã nhẹ nhàng ngăn nàng lại, thản nhiên nói:

- Mở lại Nhất Tuyến Thiên lần nữa cũng không phải là không thể. Nhưng ngươi ta đều biết được, nguy hiểm ở nơi đó, nếu như người thanh niên này không đủ thực lực, ngoại trừ tiến vào chịu chết, còn có thể để chúng ta mất đi cơ hội duy nhất cứu ra Nhiên nhi...

- Môn chủ đại nhân đồng ý cứu giúp Nhiên nhi?

Phương Đông Lưu lại không có nói lời nào, trong ánh mắt nhìn về phía Thần Dạ bắt đầu khởi động quang mang ai cũng vô pháp nhìn thấu.

Ở dưới thanh quang lượn lờ, một cái cự chưởng kia trực tiếp hướng về phía tiền phương àm đến, thân ảnh phẫn nộ đánh xuống phía dưới.

- Bồng!

Trong giây lát trùng kích, tiếng kêu rên trầm muộn lại đột nhiên nổ vang, bất chợt một đạo kình khí kinh khủng chấn động bỗng khuếch tán ra. Ở dưới trùng kích hung ác độc địa này, mọi người ở đây đều bất ngờ nhìn thấy, ở trong Tà Dương Môn nhân vật bài danh đệ tam, Hữu Phong Phong chủ Toàn Triệu Tiên đúng là miệng phun tiên huyết, thân thể chật vật hướng về phía sau thối lui.

Ngược lại người thanh niên xa lạ kia chỉ là lui lại phía sau mấy bước, nhìn không ra hắn có bất luận thương thế gì. Đồng thời sau khi thân thể ổn trụ lại, lần thứ hai bạo xa ra, tốc độ như thế tựa như lôi đình, đó là đuổi theo Toàn Triệu Tiên còn đang vội vã lui lại.

- Nếu như không phải còn cần ngươi hỗ trợ mở Nhất Tuyến Thiên, ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi rồi đấy!

Nhìn thân ảnh như chớp phóng tới, trong ánh mắt của Toàn Triệu tiên bắt đầu phát ra vẻ kinh hoảng, nhưng sau khi nghe nói như thế, lại thoáng hiện ra một tia trào phúng, cũng không chờ hắn nói ra câu nào, người trước đã nhàn nhạt mà lãnh liệt nói tới trực tiếp để tâm thần hắn, lại một lần nữa rơi vào vực sâu không đáy.

- Ngươi nên cảm thấy may mắn, bây giờ ngươi còn có giá trị lợi dụng. Bất quá, nghìn vạn lần đừng tưởng rằng có giá trị lợi dụng, liền có thể áp chế được ta, ngươi lại vận khởi công pháp nhìn một chsut, trong thân thể ngươi rốt cuộc có gì cổ quái xem?

Chương 900: Huyền Dương Ngọc. (1)

share:goctruyen.com

- Sau khi thấy rõ, ngươi lại cùng ta hảo hảo trò chuyện!

Lúc này cả quảng tràng đều là yên tĩnh vắng vẻ.

Không ai sẽ nghĩ đến lấy thực lực của Toàn Triệu Tiên dĩ nhiên dưới một kích đã thua ở trong tay của người thanh niên xa lạ này. Nếu như không phải còn hữu dụng, Toàn Triệu Tiên nói vậy cũng không ai sẽ hoài nghi đường đường Tà Dương Môn Hữu Phong chi chủ chi e sẽ thập phần nghẹn khuất mà chết ở trong tay của một người thanh niên.

Tròng mắt của Kiền lão đều muốn rớt ra ngoài. Từ đầu đến giờ hắn dều tin tưởng Thần Dạ sẽ là đối thủ của Toàn Triệu Tiên, nhưng đồng dạng cũng không có nghĩ tới sẽ dễ dàng như thế.

Cách đó không xa, Nguyễn Tiêm Hủy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng bất chợt nhìn về phía Phương Đông Lưu, hắn lúc này không tự giác chậm rãi gật đầu, xem ra rất là hài lòng.

Cảm giác được Nguyễn Tiêm Hủy đang nhìn mình, Phương Đông Lưu nhàn nhạt cười nói:

- Sư muội, ngươi chớ nên vui vẻ quá sớm. Người thanh niên này cố nhiên thực lực phi phàm, nhưng nguy hiểm bên trong Nhất Tuyến Thiên không phải dễ dàng như vậy liền vượt qua được. Huống chi còn phải mang theo Nhiên nhi sống sót rời khỏi.

Nghe vậy ánh mắt Nguyễn Tiêm Hủy hơi chăm chú, nhưng chợt nhẹ giọng cười nói:

- Môn chủ đại nhân không ngại cùng ngươi nói một câu. Thành thật mà nói lần đầu tiên khi ta gặp được hắn, trong lòng ta đã tin tưởng vững chắc rằng hắn nhất định có thể đem Nhiên nhi sống sót đưa ra. Ngươi cảm thấy điều này có chút buồn cười, nhưng đây là sự thực.

- A!

Phảng phất như những lời này có ma lực cực lớn, Phương Đông Lưu không ngờ bỗng chốc xoay người nhìn về phía Nguyễn Tiêm Hủy. Trong thần sắc có một tia bức bách thập phần rõ rang hiện ra.

Nguyễn Tiêm Hủy cho rằng Phương Đông Lưu có thần tình như vậy là bởi vì tin tức Trưởng Tôn Nhiên có thể cứu chữa mà phát sinh. Bởi vậy cũng chưa có suy nghĩ nhiều, nàng cười nói:

- Không phải, bản năng cảm ứng của một nữ nhân mà thôi, Môn chủ đại nhân không cần ôm hi vọng quá lớn!

Phương Đông Lưu nhất thời che giấu tâm tình trong lòng, cũng là cười nói:

- Không thể phủ nhận có đôi lúc giác quan thứ sáu của nữ nhân rất chuẩn xác. Do đó, bản tọa rất tin tưởng mấy lời nói kia của ngươi. Hi vọng người thanh niên đó không nên khiến chúng ta thất vọng mới đúng.

Mà lúc này Thần Dạ ở trước người Toàn Triệu Tiên, hắn đang chắp hai tay sau lung lẳng lặng chờ đợi đối phương.

Ánh mắt của mọi người đều ở trên người hắn, không ngoài Phương Đông Lưu và Nguyễn Tiêm Hủy ra, còn lại trong ánh mắt của chúng nhân lại không còn chút hận ý nào, thay vào đó hết thảy đều là kính nể, thậm chí kinh sợ.

Bạch Hâm đặc biệt như vậy. Hắn đã xem toàn bộ oán hận đối với Thần Dạ đều chon chặt thật sâu ở trong lòng. Một người có thể dễ dàng đánh bại cao thủ Địa Huyền cửu trọng cảnh giới, hắn không nổi dậy được nửa điểm oán hận, bởi vì hắn biết bản thân suốt đời đều không thể đem cổ hận ý này phát tiết đến trên người đối phương.

Nếu không thể phát tiết, như vậy Bạch Hâm cũng chỉ có thể ẩn nhẫn xuống, bằng không hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Tiểu tử ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì đối với bổn tọa.

Sau một lát, Toàn Triệu Tiên đã tán đi công pháp, trong ánh mắt nhìn về phía Thần Dạ, ánh mắt ấy hầu như là muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

- Đều sống nửa đời người rồi còn không biết nói vậy chứ?

Thần Dạ thản nhiên nói, hàn ý trong giọng nói không chút nào giảm bớt qua.

Thần sắc Toàn Triệu Tiên run

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net