Chap 21 ~ Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21
Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua
Dịch: Hy Hy
Tặng Ank - siu nhưn diệt gián
Amanda đứng trước gương, điều chỉnh dải khăn vai, thế rồi quay lại nhìn chàng trai đang ngồi xem tin tức tài chính trước laptop.
Cô đi đến sau lưng người ấy, ngón tay vuốt nhẹ qua tai đối phương, "Váy này được không anh nhỉ?"
Chàng trai nâng mắt khỏi, môi chạm lên chóp mũi cô, "Em là nhà thiết kế thời trang cơ mà."
"Akinobu." Amanda cười phảng chút hết cách, "Em tự biết em là thiết kế chính của Valentino[1], nhưng mà anh cũng phải biết, khi em diện đẹp, không phải là để lấy lòng cả thế giới, mà là để lấy lòng anh."
Akinobu đứng dậy, Amanda có chút mất mát nhìn theo y đi tới trước tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, Akinobu cầm một hộp nhung vải màu xanh biển, kế tiếp bước ra sau Amanda, mở hộp, tuỳ ý xốc mớ tóc dài của cô ra sau đầu, rồi đeo một thứ đồ gì đó lên mái tóc ấy.
Amanda vô giác bật cười, đứng ngắm trước gương, hơi hơi nghiêng đầu liền thấy ngay một con bươm bướm được điểm xuyết bằng mười hai hạt kim cương lấp lánh đẹp đẽ mà không hề chói mắt.
Akinobu trở lại bàn làm việc, tiếp tục xem tin tức đề cập đến ngành nghề tàu biển.
"Ừm, ít nhất em biết con bướm này anh dùng chiều em thôi. Ngày mai em sẽ đeo nó đi dự tiệc tối."
Đúng lúc này, trên trang web hiện ra tin tức sốt dẻo hàng đầu, tuyển thủ người Ukraine Eva Woolf đã thành công bảo vệ được ngôi vị vô địch bia di động 10m giải nữ, đang nồng nhiệt ôm ấp ngoài sân bắn với tuyển thủ người Nhật Bản Kobayakawa Shinichi.
Akinobu di chuột chuyển qua tin tức bên góc phải, vừa toan đóng trang web thì bị Amanda ngăn lại, "Ây~ từ từ, để em xem đã... Wa, để họ làm quảng cáo cho Valentino không tồi đâu à nha, anh có biết dáng bắn của Eva nổi tiếng là rất đẹp rồi không, còn khí chất đậm vị phương Đông của Kobayakawa Shinichi nữa, wa --"
Click một tiếng, trang web cứ thế bị tắt đi.
Amanda bèn thở dài sườn sượt, "Akinobu anh thật là vô vị á --"
Eva ngồi trên ghế sofa với Shinichi xem TV chiếu lại trận trận chung kết giải nữ, trên bàn bánh gâteux và hoa hoét bày đầy ngập, chưa kể vô vàn tấm thiệp đầy rẫy những lời chúc mừng.
"Chúa ơi, anh xem đi, ai nấy cũng gọi chúng ta là Kim Đồng Ngọc Nữ... Cứ đà này chúng ta không thể kè kè cạnh nhau suốt ngày được nữa đâu, anh sẽ làm liên luỵ em chẳng tìm được một người đàn ông tốt mất~"
Shinichi sờ sờ mũi mà mỉm cười, "Ừ, để tối mai em có thể câu được một anh chàng làm bạn trai, anh quyết định đi ăn tôm hùm ở Cảng Darling[2] một mình vậy, phỏng chừng có khi lại gặp được một cô gái xinh đẹp nữa ấy, tiệc tối mai em nhớ mặc diện một chút đấy nha."
"Èo, được rồi! Em chỉ có nói vậy thôi mà!" Eva tọp tẹp miệng, "Mai ba em cũng tham dự bữa tiệc tối đó đấy... Anh cũng biết mà, ông ấy là đầu tàu vận chuyển buôn bán của Ukraine. Em phải làm một đứa con gái ngoan... Ba thích anh lắm, anh đàng hoàng, anh có trách nhiệm, vả lại, anh còn luôn ở bên em."
"Là vinh hạnh cho anh." Shinichi đưa tay cầm lấy tay Eva, "Em thích anh, có điều em không yêu anh."
"Thì cũng giống như anh thích em, che chở em, nhưng không yêu em thôi." Eva đứng dậy, đi về chỗ tủ quần áo, "Bộ đồ Tây này thì thế nào?"
"Ừm, đừng nói nó là Versace nhá[3]." Shinichi nhún vai.
"Mắt anh xịn dữ nhỉ, đích thị Versace đó."
Ngày hôm sau, trên tầng cao nhất của Marriot[4], nhóm nhân vật vận tải tai to mặt lớn nổi tiếng tụ họp lại cùng một chỗ, trên danh nghĩa là tiệc tối, thực chất là một buổi hiệp đàm, trao đổi thậm chí là khoe khoang địa bàn mình.
Ánh đèn chiếu rọi những món đồ ăn bày la liệt tựa thể những tác phẩm nghệ thuật được trưng bày bóng bẩy trong tủ kính, hương rượu vang và Champagne thuần chất khiến người ta váng vất men say, mỗi một quý ông quý cô quý bà đều trưng diện những bộ trang phục lộng lẫy, thật không khác gì một lễ hội triển lãm những mặt hàng xa xỉ là mấy.
Shinichi tuyệt không thích những nơi như này, mà Eva cũng vậy.
Đâm ra sau khi Eva dẫn Shinichi đi chào hỏi Riski Woolf xong thì cả hai kiếm ngay một nơi yên tĩnh ngồi bẹp xuống.
"Eva này, anh thấy cạnh bố em lúc nào cũng có hai người đi theo, là vệ sĩ à? Trông không giống người Ukraine là mấy nhỉ?" Shinichi trông về hướng ngài Woolf, đôi mày khẽ chau.
"Là FBI Hoa Kỳ phái tới đấy, cách đây mấy ngày chủ tịch Ska của tập đoàn tài chính Lucerne bị tố cáo có hành vi đầu cơ trái phép vũ khí hạng nặng, mà ba em thì lại là nhân chứng truy tố. Chắc anh không biết..." Eva sờ sờ chuỗi vòng cổ của cô, "Trong này có gắn máy định vị, để phòng ngừa nhỡ mà có kẻ có ý đồ bắt cóc em nhằm uy hiếp ba..."
"Eva, em hẳn nên kể sớm cho anh biết, FBI cũng có thể phái người đến bảo vệ em..."
"Em có anh bảo vệ rồi mà." Eva hấp háy hai mắt, "Với cả tất cả những ai có quan hệ với Ska đều thuộc diện theo dõi, lão ta không thể dễ dàng tóm được em hay ba đâu, em cũng không phải dạng đại tiểu thư ẻo lả, tự do là rất quan trọng. Mà nữa, ba em cũng không phải chỉ đơn giản là ông chủ ngành vận tải vậy đâu à."
Shinichi thở dài một hơi, quét mắt qua nhóm nhân vật xã hội nổi tiếng nọ, "Vẻ chừng bọn họ đều giống nhau, chẳng có của cải mấy ai thật sự sạch sẽ cả."
"Cảm tạ lắm vì anh không có cái nhìn hồn nhiên như vậy với thế giới ~"
"Không phải anh khờ khạo, mà chính bởi thế giới này vốn không hề đơn giản." Shinichi duỗi tay, bó lấy mái tóc dài của Eva.
"Ài~ lấy cái kia cho em~" Eva thở mạnh.
Shinichi buồn cười bốc miếng trái cây trên bàn đưa đến bên miệng cô, trước khi Eva kịp cắn thì tay cậu rụt về, Eva hừ một tiếng, chộp lấy cổ tay Shinichi cắn nguyên ngụm lớn xuống cho hả giận.
"Ê... Em cắn trúng ngón tay anh rồi đó! Chẳng may sau này anh không bóp cò súng được nữa thì tính sao hả?"
"Ai bảo trêu em cơ..." Dáng vẻ hả hê của Eva đặc sệt đứa trẻ con, "Cho anh về sau được nếm mùi bóp cò bằng tay trái luôn há."
Ngay lúc đấy, tiếng giày cao gót không nhanh không chậm nện đi tới trước mặt họ.
Shinichi vừa ngước tầm mắt lên, chỉ chớp nhoáng một giây một phút vô vàn ngắn ngủi, trái tim cậu đã hệt như bị vần vò một cách mạnh bạo, thời gian tựa thể ào ào xoay chuyển, đảo ngược về một ngày hôm ấy, về một khắc thiếu niên tuấn mỹ nọ đặt chân lên chuyến xe bus kia.
Dù rằng trên khuôn mặt vẫn treo vẻ cười như cũ, nhưng cậu ngộ ra có điều gì đó đã bung vượt tán loạn khỏi tầm kiểm soát của cậu rồi.
Ví dụ như là, thứ khí chất vĩnh viễn mê hoặc lòng người của Saionji Akinobu.
Bộ Tây trang hàng hiệu y mặc là hàng đặt may thủ công của Ý, mỗi một đường cắt phải nói là đo may chuẩn xác đến tỉ mỉ, bốn năm qua dường như y có cao hơn rồi, áng chừng cũng hơn meter tám, thế mà thân hình hãy vẫn ưu nhã như thuở xưa cũ. Mà ngũ quan của y, từ vẻ tuấn mỹ ban đầu đã chuyển mình sang dáng dấp anh tuấn, sẽ không còn vô luận kẻ nào nghi ngờ y liệu có phải là nữ sinh cao trung mặc đồng phục nam sinh hay không.
Tóc y cũng đã dài, buộc gọn ra sau, hơi thở không còn vương vấn sự êm ái, ngược lại giờ đây còn đệm thêm cả vài phần nghiêm nghị.
"Tôi đoán hai bạn hẳn là Kobayakawa Shinichi và Eva Woolf đúng không nhỉ?" Amanda đang ôm cánh tay Akinobu nhoẻn cười lên tiếng.
"Vâng, không biết nhà thiết kế thời trang đại danh lừng lẫy có gì muốn chỉ giáo ạ?" Eva cũng cười tươi đứng khỏi ghế, dù sao cô cũng chỉ là cô bé con, đối với thời trang luôn không hề có khả năng chống cự.
* * *
Chương 22

Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua

Dịch: Hy Hy

Tặng Ank - siu nhưn diệt gián

"Ừm, tôi băn khoăn không biết có thể mời hai bạn chụp mấy tấm quảng cáo cho Valentino được hay không?" Amanda nhún vai, dẫn theo chút ít sâu xa nhìn về Eva và Shinichi.

Eva mở lớn đôi mắt, xua xua tay bảo, "Ôi, sao ai ai cũng nghĩ như thế nhỉ? Em với Shinichi không phải quan hệ người yêu đâu, bọn em là..." Cô khoác tay lên vai Shinichi mà dõng dạc, "Bạn bè khố rách áo ôm, hồi Shinichi vừa mới đặt chân đến New York, em và anh ấy đều do huấn luyện viên Mã bên Trung Quốc phụ trách á, chị biết rồi đấy... Là 'tình hữu nghị của giai cấp vô sản' được vun đắp thắm thiết."

Shinichi thì chỉ ngẩng đầu, nhìn Akinobu.

Có chập chờn những thi thoảng, cậu thử mường tượng tình cảnh một ngày nào đó cậu cùng Akinobu gặp lại nhau liệu sẽ như thế nào, nhưng tuyệt nhiên sẽ không phải bình tĩnh giống như giây phút này đâu, có lẽ, thực sự có rất nhiều rất nhiều điều thời gian có thể xoa dịu được.

"Đã lâu không gặp rồi, Saionji-kun." Shinichi chìa tay về phía Akinobu.

"Ừ, lâu không gặp, Kobayakawa-kun." Akinobu cầm lấy tay Shinichi, không quá chặt, thời gian nán lại cũng không dài thế nhưng lại toát đầy phong độ.

"Ơ? Hai người quen nhau à?" Amanda lấy làm ngạc nhiên lắm.

"Đúng vậy, chúng tôi học cùng nhau một năm thời cao trung." Shinichi mỉm cười, còn Akinobu thì kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, vẻ mặt y vẫn cứ như trước làm Shinichi thở phào nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

"Ui?" Ngón tay Amanda chọc chọc trên vai Akinobu, "Thế mà chưa từng nghe anh nhắc đến lần nào hết ta?"

"Em biết nguyên do đó." Eva giơ tay giống hệt như một học sinh tiểu học xung phong phát biểu, "Tại là hồi sinh hoạt câu lạc bộ kiếm đạo Shinichi đã từng đâm kiếm trúng yết hầu của anh Saionji."

"Eva!!!" Shinichi toan muốn dùng tay bịt miệng cô lại, đáng tiếc những lời không nên nói lại phun ra khỏi môi trót lọt hết rồi ~

"Trời? Là thật sao? Anh Akinobu?" Amanda vô cùng ngạc nhiên nghiêng mặt qua.

"Là thật." Câu trả lời của Akinobu vẫn cứ ngắn gọn chẳng hề thay đổi.

"Chà, thế thì em hiểu cớ gì hôm qua anh lại khó chịu khi thấy cái tin kia rồi nha." Amanda lắc đầu, "Anh luôn muốn thành công, khước từ sự thất bại. Kobayakawa-kun chỉ sợ là một trong số không nhiều người lắm cho anh được nếm vị thất bại mà thôi?"

"Này cũng là thật." Akinobu từ chối cho ý kiến.

"Mà này, giờ đáng ra cậu vẫn còn đang học đại học ở Manhattan chứ, phải không?" Shinichi vừa mở miệng hỏi đã lập tức ý thức được chính mình hình như đã tỏ ra quan tâm đến Akinobu hơi quá, cậu vội sửa miệng, "Mizushima nói cậu đi Manhattan."

"Tôi tốt nghiệp rồi." Góc mặt Akinobu chênh chếch, ánh đèn rũ xuống mí mắt y để lại một bóng mờ xinh đẹp.

"Anh biết không? Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy ở Manhattan, anh ấy mới chỉ là một sinh viên thôi à... Được rồi, là một sinh viên rất chi là đẹp, tôi muốn mời anh ấy làm người mẫu cho buổi trình diễn thời trang của tôi, ai dè vài ngày sau, anh ấy trở thành tỷ phú luôn mới kinh." Amanda cười nói.

"Thật á? Anh ấy làm như nào vậy?" Biểu cảm của Eva cực kỳ kinh ngạc, "Ba em cũng kể là trong ngành vận tải, anh Saionji là nhân tài mới xuất hiện, làm cho ông ấy nhiều khi bị áp lực ghê gớm."

Akinobu khom người, "Tôi đi lấy thức ăn cho các bạn."

"Em xem đó, anh ấy vẫn không khoái lắm có ai khen gì anh ấy đâu àh." Amanda đung đưa trái cherry trên ly rượu, dùng giọng điệu giảng đạo truyền kỳ mà rủ rỉ, "Hồi đấy, tài chính của Wall Street[1] bị chấn động, không ai là không thấy bất an, chẳng ít nhà tài phiệt nổi danh thế giới bị co cụm tài sản trầm trọng. Sau đó Akinobu, anh ấy dùng năm mươi triệu USD... ở trong mắt chị thì chính là đầu tư cổ phiếu, nhưng lại hoàn toàn không chỉ là đầu tư cổ phiếu, anh ấy thích mạo hiểm, song nước cờ mạo hiểm đều nằm trong vòng tính toán của anh ấy hết... Cũng phức tạp lắm, chị không biết giải thích ra sao, đằng nào... Hai tháng sau, anh ấy có trong tay ba trăm triệu USD mới sợ, mua luôn 42% cổ phiếu của vận tải biển PST[2]."

"Wow, quá ư là thần kỳ. Mỗi dịp khủng hoảng tài chính ba em đều phải rút về tương đối tiền vốn đầu tư, anh Saionji đúng thật là... Chị hiểu ý em đấy..." Eva quơ quào làm một cái động tác tay.

"À, Eva, bên kia chị có mấy người bạn cũng làm thiết kế thời trang đó." Amanda đứng dậy, bày một tư thế mời với Eva, "Em có hứng thú đi trò chuyện cùng họ với chị không nào?"

"Ya~ đương nhiên." Eva cũng đứng bật dậy, "Shinichi, anh đi không?"

"Anh á?" Shinichi nhướn cặp lông mày, "Thôi thôi anh xin, thời trang là chủ đề truyền thuyết của phụ nữ các cô rồi."

Nhìn theo Amanda dắt Eva đi về hướng trung tâm yến hội, Shinichi huýt sáo một tiếng khe khẽ, dời tầm mắt trở lại bàn ăn.

Đúng lúc ấy, một ly vang đỏ nhẹ nhàng đặt bên tay phải cậu.

"Saionji." Shinichi cười cười, "Không tưởng tượng nổi mới có bốn năm thôi mà cậu thay đổi không ít."

"Còn cậu thì chẳng thay đổi gì cả."

"Aha." Dao ăn của Shinichi cắt một đường nhỏ trên miếng thịt cừu, "Amanda đẹp thật đấy, số cậu may quá nha."

"Những lời này của cậu, tôi đoán có ba giả thiết." Akinobu tựa lưng trên ghế, ánh mắt cứ như thấu suốt hết mọi chuyện bức Shinichi không nén được căng thẳng trồi lên.

"Hửm? Ba giả thiết?"

"Thứ nhất, hòng để che giấu sự ngượng nghịu khi gặp lại tôi. Thứ hai, hòng tự an ủi bản thân cậu về chuyện tình đã qua của bốn năm trước. Và thứ ba..." Ngón tay mảnh dài của Akinobu lại nhấc lên, tựa thể cây gậy thần chọc vỡ giấc mộng đẹp, "Cậu rất khờ."

"Quả tình cậu thay đổi nhiều lắm." Shinichi cũng ngả ra ghế trông về phía Akinobu, "Nếu là hồi trước, cậu sẽ không nói nhiều như vậy, mà cũng không kiêu căng thế đâu."

"Cứ coi như cậu nói đúng, vậy hiện thời vì điều gì mà tim cậu bắt đầu đập nhanh như vậy?"

Shinichi nâng ly vang đỏ, "Là vì nó."

"Thật kỳ diệu, cậu dường như còn chưa chạm qua nó nữa." Akinobu dợm đứng lên, ly rượu trong tay cụng ly rượu của Shinichi một cách nhẹ nhàng, tiếng lách cách tinh tế mà sẽ sàng lại vô hình trung khiến Shinichi dằn không được mà thở hắt, "Không cần hoài tâm ảo tưởng."

Không hiểu do đâu, Shinichi bất giác bực bội, "Xin hỏi, cậu là đang ám chỉ ảo tưởng điều gì?"

Akinobu xoay lưng đi, chất giọng ấm nồng êm ái hẵng còn ngân vang, nhưng thanh âm của y lại vô vàn sắc nét, "Cậu nói thử xem? Shinichi?"

Lại một lần Shinichi bắt gặp từ y dáng tươi cười ấy, độ trũng của khoé miệng vừa đủ, tương tự một sự ám thị kích khởi luồng máu nào đó, nhưng hơn cả thế chính là thứ sức ép chồng chất.

Shinichi day thái dương, lông mày nhăn nhúm lại, "Tôi không thích phiền hà lắm đâu."

Dĩ nhiên nếu phiền hà cứ ương ngạnh muốn tìm tới tôi, thế thì chúng ta cứ đợi đấy rồi biết.

"Eva, anh Kobayakawa có hay nhắc đến Akinobu không?" Amanda giúp Eva rót một ly Champagne, chừng như thuận miệng hỏi.

"Cũng không thường lắm đâu ạ." Eva nhún vai trả lời, "Tổng cộng cũng khoảng hai lần. Anh ấy kể về Mizushima và Hasegawa nhiều hơn... Họ đều là bạn cùng câu lạc bộ kiếm đạo với anh ấy."

"Í, nếu anh ấy chỉ nhắc đến Akinobu có hai lần thì sao em lại nhớ rõ như vậy hở?" Amanda hơi thấp đầu, ném một ánh nhìn nghịch ngợm về phía Eva.

"Chị hứa sẽ không tiết lộ cho anh Saionji chứ?"

"Chị hứa."

"Lần nào anh ấy nói về anh Saionji, cũng đều bảo thần kinh ngài ấy cuồng cố chấp không giống những người khác..." Eva chau mày, "Cơ mà Amanda chị hỏi em chuyện này để làm gì? Anh Saionji không có nói với chị sao?"

"Hiển nhiên là anh ấy không rồi."

"Nhưng nhưng, hai anh chị là người yêu cơ mà."

"Người yêu?" Amanda cười nhạt, "Người yêu của chị đây cũng nhiều lắm cô nhé. Chị thích anh ấy, mà anh ấy cũng hiểu chị không tài nào can thiệp được đến những sắp đặt của anh ấy."

Eva trưng ra vẻ mặt mù mờ, "Chị không thích ngài ấy ư? Muốn hiểu ngài ấy cũng đâu có tương đương là can thiệp vào cuộc sống ngài ấy."

"Ha ha." Amanda nhấn đầu mũi Eva, "Trò chơi nào cũng có quy tắc hết em ạ, nếu chị vi phạm quy tắc này có nghĩa trò chơi sẽ kết-thúc."

"Này là trò chơi sao? Hay là tật xấu của những danh môn thục nữ?"

"Ừm -- bọn chị đều bị tiền bạc bủa vây rất ngột ngạt, cô đơn lắm." Amanda vừa cười vừa nhìn Akinobu đi về phía cô, "Cho nên mới phải dựa dẫm vào nhau mà."

Đến khi khoác lấy cánh tay Akinobu, cô còn quay lại cười bình thản, "Eva, chớ quên, em cũng là 'danh môn thục nữ'."

"Nhưng mà á, em không am hiểu trò chơi của các chị lắm đâu." Eva nhỏ giọng phụng phịu.

Ba ngày sau, Eva đi cùng ba ra khỏi khách sạn Shangri-La[3] đến sân bay quốc tế.

"Ba, con yêu ba, hãy thượng lộ bình an nhé." Eva ôm chặt lấy ba mình.

"Rồi, rồi. Con gái nhỏ của ba, con ôm ba đến nghẹt chết mất."

Shinichi lặng lẽ nhìn hai người họ, trong đầu thầm nhủ cũng nên nhân dịp nào đó cùng Shuusuke ăn một bữa cơm ngon.

"Shinichi, cháu xem con bé này, đừng để nó ăn mấy thứ thức ăn rác nữa nhé, bằng không mặt mũi lên trứng cá nó lại đòi oán trách ai." Ông Woolf đi tới vỗ vai Shinichi.

"Vâng ạ, cháu sẽ..."

Chỉ kịp nghe một tiếng "Phụt", có thứ gì đó đã bị chọc thủng, trước mặt Shinichi ông Woolf từ từ ngã xuống đất, từ cổ ông máu tươi ồ ạt tuôn ra không ngừng, co giật...

"Ba... Ba ơi..." Eva hét toáng, "Là kẻ nào! Rốt cuộc là kẻ nào!"

Hai nhân viên FBI liền luống cuống, chạy ra bảo vệ Eva lẫn ông Woolf vừa ngã xuống, bấm nhanh điện thoại gọi xe cứu thương.

Đáng tiếc, không còn điều gì kịp dừng lại nữa, ông Woolf trợn lớn hai mắt, gắt gao cầm lấy cổ tay con gái ông, cục cựa tựa hồ muốn được lần cuối cùng gọi tên con gái, thế nhưng mọi thứ cứ như vậy mà ngừng trệ.

Tại buổi sáng tràn trề nắng vàng buông lơi và gió dịu vấn vít ấy, Shinichi ngẩn ngơ chứng kiến tất thảy diễn biến đang phát sinh sờ sờ trước mắt.

Một giây trước ngài Woolf còn cầm tay cậu, mà một giây sau... mọi thứ đã hết rồi?

"Ba ơi... Baaaaaaaa..." Eva sụp người xuống trên người ba cô, cứ như chỉ cần gồng mình đôi chút là có thể bắt được từ ông ít ỏi tiếng tim đập.

"Chết tiệt... Nhất định là do Ska phái tới..."

"Không có khả năng... Chúng tôi theo dõi tất cả những ai quen biết Ska, gã ta không thể nào có cơ hội liên hệ..."

Đúng ngay khoảnh khắc ấy, Eva vụt đứng lên, đá ngã nhân viên FBI rồi giật lấy khẩu lục bên hông hắn, chạy về phía toà nhà cao lớn đối diện.

Shinichi đột nhiên bừng tỉnh, vội vã đuổi theo, "Eva -- Eva -- đó là súng khương tuyến!"

Khoảng cách xa độ vậy mà bắn tới đây, dù cho hướng bay của viên đạn có thể báo cho bạn biết vị trí của tên sát thủ, nhưng chờ tới khi bạn tới được nơi đó, hắn cũng đã chẳng còn ở đấy nữa rồi!
* * *
Chương 23

Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua

Dịch: Hy Hy

Tặng Ank - siu nhưn diệt gián

Mấy chiếc ôtô phóng vun vút qua, doạ cho Shinichi tứa đầm đìa mồ hôi lạnh, may mà Eva đã vượt được qua làn đường, chạy thẳng đến cao ốc hướng nóc có khả năng là vị trí ngắm bắn nhất.

Đó là một toà nhà thương mại, hai tầng đầu là bán hàng tổng hợp, từ tầng ba trở lên là cơ quan hành chính.

Shinichi vất vả lắm mới đuổi kịp, gắt gao từ đằng sau ôm chầm lấy cô, "Eva -- ở đây có nhiều người như thế này! Làm sao em biết ai mới là hung thủ!"

"Bỏ ra! Bỏ ra!

Nam nữ trong cửa hàng đều chĩa ánh nhìn tò mò về phía bọn cậu, đến tận khi nhìn khẩu súng lục vung vẩy trong tay Eva, lúc ấy mới sợ quá mà dạt né mất.

Sức lực vùng vẫy của Eva hiện giờ quá là mạnh, thậm chí cùi chỏ còn thúc một cú trúng ngực Shinichi, bức cậu chệnh choạng phải thụt lùi ra sau, không cẩn thận lại va phải người phía sau cậu.

Rầm một tiếng, túi thể thao đeo nghiêng trên người đối phương bị rơi xuống đất.

"Xin lỗi! Xin lỗi!" Shinichi khẩn thiết xin lỗi người nọ, vừa toan xoay người đuổi theo Eva thì nhoáng một chốc, bỗng dưng cậu vỡ vạc ra gì đó, quay lại nhìn theo dáng lưng người đeo túi thể thao, vừa rồi âm thanh bao túi rơi trên mặt đất dứt khoát không phải là âm thanh dụng cụ thể thao, bản thân cậu đã từng cầm súng tham gia biết bao trận đấu lớn nhỏ, cũng đã có lúc không cẩn thận làm rơi túi...

Tạng người đối phương cao mảnh, nhịp chân tản mác ra một sự ẩn dật vô pháp diễn tả bằng lời, và cả vành mũ thể thao hơi kéo sụp thấp cứ như thể một ám dụ nào đó.

Shinichi bèn ngoái lại gọi một tiếng Eva, đoạn chạy về phía người nọ.

Cậu bắt kịp, níu lấy túi thể thao của hắn, "Thưa anh, xin lỗi, có thể cho tôi xem trong túi anh có gì được không?"

Đối phương xoay người lại, nâng tầm mắt, rốt cuộc Shinichi đã có thể thấy rõ được mặt hắn, khuôn mặt hé ra ấy là một khuôn mặt bình thường tới cực điểm, bọng thịt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net