Chap 31 ~ Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Akinobu thì dẫn Takaomi đi tới chỗ đậu xe của mình.
Đúng lúc này chuông di động vang dậy, từ loa nghe có tiếng Pabill truyền đến.
"Hi, bằng hữu của ta, ta có tin xấu cho cậu này. Địch thủ của ta đã hóng được cậu là người ủng hộ đắc lực của ta rồi, chúng nó đang chuẩn bị đến Manchester, ha ha, để xử cậu đó."
"Tin tức chúng ta bắt tay không ngờ lại được phát tán nhanh vậy." Akinobu nhấn nhẹ vào chìa khóa xe, chiếc Porsche phát ra một tiếng 'tít'.
"Có nghĩa là, hoặc là bên cậu, hoặc là bên ta có gián của địch, lại hoặc là cả hai bên chúng ta đều có."
"Cám ơn đã nhắc nhở." Akinobu đóng di động, ngồi xuống ghế lái, lại loáng thoáng nghe thấy một tiếng bíp như thể một thiết bị điện tử gì đó bị kích khởi.
Vừa vặn Takaomi cũng đang vòng qua chuẩn bị mở cửa xe bên kia, ngay lập tức Akinobu liền ngăn nó lại.
"Có chuyện gì vậy? Ngài Saionji..."
"Gọi điện thoại đi." Akinobu đưa điện thoại qua cho Takaomi, "Báo rằng dưới ghế ngồi của ta có bom."
"Cái gì..." Tay Takaomi lập tức run rẩy, chiếc di động bị rơi xuống mặt đất, khi nó cúi lưng muốn nhặt lên thì quả nhiên thấy dưới ghế Akinobu đang ngồi có vật gì đó nhấp nháy.
"Gọi điện thoại đi." Khuôn mặt Akinobu trước sau vẫn không vẩn chút biểu cảm nào, "Đây là loại bom khởi động bằng áp lực, chỉ cần lực nén trên ghế ngồi vẫn còn thì nó sẽ chưa nổ."
Mà phía sau, Shinichi đang xoải chân bước tới, cậu bắt gặp Takaomi đang tái mét mặt mũi nói nói gì đó với điện thoại, trong khi Saionji ngồi im trên ghế không nhúc nhích tẹo gì.
"Sao thế hở?" Shinichi cảm giác được tình huống trước mắt kỳ dị kiểu gì đó, dáng vẻ Takaomi thì cứ như bị dọa cho kinh hãi mà Saionji thì lại cứ ngồi yên trong xe không một phân động đậy, giờ này hẳn họ phải ra khỏi bãi đỗ rồi chứ, sao mà xe vẫn còn chưa khởi động đi.
"Không có gì, chờ Takaomi nói điện thoại xong chúng tôi đi luôn đây." Akinobu trả lời bình tĩnh.
"Vậy được rồi." Shinichi nghĩ bản thân căn bản không cần xen vào chuyện người khác, nhưng mà vừa mới đi được chưa xa đã lại nghe thấy tiếng Takaomi lắp bắp run sợ.
"Làm sao bây giờ? Phải làm gì giờ? Tổ tháo bom nói mười phút nữa họ mới tới được cơ..."
Akinobu hít mạnh, quả nhiên qua gương chiếu hậu trông thấy Shinichi từ đằng sau quay người lại bước dần dần đến chỗ y.
"Rốt cuộc bị sao hả?" Shinichi dừng lại cạnh cửa xe, trầm giọng hỏi.
"Dưới ghế ngồi của ngài Saionji có..." Lời Takaomi nói còn chưa dứt đã bị Akinobu chặn ngang.
"Không có gì, Kobayakawa-kun, tôi nghĩ hiện tại tiểu thư Woolf vẫn còn đang đợi cậu đấy phải không nào?"
Shinichi không đáp mà trực tiếp cúi lưng xuống nhìn, sau đó cậu ngây ngẩn, mãi thật lâu sau, cậu mới nhỏm mình dậy.
"Cái này có được coi là quả báo do cậu toàn mua bán phi pháp không đây?"
"Nếu như cậu lo cái 'quả báo' này sẽ làm liên lụy đến Eva vẫn còn đang trong bãi đỗ thì giờ cậu nên rời khỏi đây sớm mới phải, cậu Kobayakawa." Ngón tay Akinobu khẩn thiết bóp chặt lại.
Thời điểm y nhận ra thứ đang tồn tại bên dưới ghế ngồi mình, dù chỉ một chút ít ỏi, y cũng không hề sợ hãi.
Thế nhưng, ngay tại giờ phút này Shinichi đang cách y gần kề như vậy, y lại cảm thấy rằng mình đã sợ hãi đến độ quên đi cả hô hấp.
Shinichi chỉ nhìn y đăm đắm, trong bãi đậu xe cũng lục tục mấy người đi vào, một vài người lái xe đi khỏi, bọn họ không hề biết chính họ vừa mới đi lướt qua tử thần.
"Takaomi." Shinichi xoay sang nhét di động Eva vào tay nó, "Em qua bãi C12 nhắn với chị Eva hộ anh là anh còn có việc, chị ấy cứ về trước đi."
"Nhưng mà..." Takaomi lại nhìn nhìn qua Akinobu mà lắp bắp.
"Takaomi, chị Eva là đối tác của ngài Saionji, hiện giờ ngài Saionji đang gặp nguy hiểm đồng nghĩa với việc chị Eva cũng có nguy cơ bị gặp nguy hiểm tương tự."
Một khắc ấy, ánh mắt Shinichi tỏa ra một loại khí thế chắc nịch, Takaomi dường như không thể cự tuyệt được bèn vươn tay nhận lấy di động Eva, hướng về bãi C12 mà chạy tới.
"Cậu ở lại đây thì sẽ có ích gì à?" Akinobu thoáng nâng khóe miệng, động tác rất nhỏ bé ấy thảng phút chốc lại làm Shinichi đau quặn khôn cùng.
Cậu thực sự không hiểu nổi, người con trai luôn luôn làm mình trốn như trốn tà này, tự khi nào đã bắt đầu thổi mềm trái tim cậu?
"Tôi muốn làm gì là tự do của tôi." Shinchi cảm giác bản thân cậu sao mà vững vàng đến lạ kỳ, ngày trước khi xem cảnh này trong rạp chiếu phim trái tim cậu cũng còn phải căng thẳng mà đập bình bịch, ấy vậy mà lúc cái đồ nguy hiểm đó đang gần kề ngay trước mặt cậu rồi đây, ngay cả cảm giác một lỗ chân lông run rẩy cũng trái ngược là không hề tồn tại nữa?
Akinobu liếc qua cậu, vành môi giãn ra thành một ý cười châm biếm, thế nhưng ý tứ trong đó Shinichi lại hiểu thấu được.
Tôi biết cậu ở lại không phải bởi vì cậu yêu tôi.
* * *
Chương 38
Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua
Dịch: Hy Hy
Tặng Ank - siu nhưn diệt gián
Còi cảnh sát ò e vọng tới.
"Cậu rời khỏi đây được rồi, Kobayakawa-kun." Akinobu thản nhiên mở lời.
Shinichi không nói gì cả, chỉ đứng im tại chỗ nhìn y.
Akinobu ngoảnh mặt đi, thở dài, từ trong ngăn kéo lôi ra một khẩu súng lục.
"Gì hả, tôi không đi thì cậu sẽ dùng nó bắn tôi à?" Shinichi nhướn lông mày lên.
"Cảnh sát phòng chống bạo động sẽ tới giải quyết quả bom này, nhưng dù cho quả bom này bị gỡ bỏ cũng không có nghĩa tôi vẫn sẽ còn sống." Akinobu xoay một vòng khẩu súng lục xung quanh ngón tay, nòng chĩa xuống dưới, đưa qua trước mặt Shinichi.
"Ý cậu là..." Cậu chau mày lại song vẫn vươn tay nhận khẩu súng, "Kẻ gài bom đang ở cách đây không xa theo dõi cậu để đảm bảo rằng quả bom này sẽ nổ?"
"Đúng thế, nếu cảnh sát phòng chống bạo động gỡ bỏ xong quả bom thì việc mà hắn cần phải làm là trực tiếp bổ sung một súng, hiện giờ không chừng hắn đang tìm vị trí tốt nhất để thực hiện bắn tỉa."
Xe cảnh sát đã tiến vào bãi đỗ xe rồi, bọn họ bắt đầu giải tán dân chúng ở đây.
"Hãy tìm hắn, Shinichi." Akinobu nhẹ giọng nói.
Đằng sau, cảnh sát đang đi về phía bọn cậu, Shinichi hiểu cậu rất nhanh sẽ bị yêu cầu rời đi.
"Tay cậu run quá, Shinichi à." Giọng nói Akinobu xuôi theo dải không khí lại dậy ra, "Một khi tay cậu bất ổn, cậu sẽ đánh lạc mục tiêu của chính cậu."
Shinichi nắm chặt khẩu súng trong tay, không hề ngoái đầu lại nữa.
Cả bãi đỗ xe cứ thế mà bị giải tán trơ trọi, tất cả người đậu xe hay đến lấy xe đều được cảnh sát chỉ huy đi ra ngoài, hoặc là phải nói rằng họ hoảng sợ mà chạy ra ngoài.
Shinichi không nhanh không chậm đi ra từ một hướng, quan sát kỹ lưỡng, bên ngoài bãi đỗ xe này chẳng có một tòa nhà cao tầng nào cả, góc bắn cũng bị vướng.
Mà không... Bây giờ Akinobu đang ngồi trong xe, nếu ngắm bắn từ địa điểm cao thì mục tiêu đã bị mui xe che khuất mất rồi, kẻ kia nếu muốn bắn trúng thì hẳn phải chọn một nơi có thể ngắm bắn được đến cửa xe.
Shinichi bèn lia đường nhìn quanh bốn phía, đối diện với bãi đỗ xe khách sạn là một loạt những cửa hàng nhỏ, chiều cao không quá ba tầng, góc khúc xạ cũng tốt, hiềm nỗi người dân xung quanh quá ư đông đúc náo nhiệt, vậy đường bắn này sẽ bị chặn rồi.
Khẽ quay người lại, khóe miệng Shinichi căng ra, sao cậu lại quên béng nhỉ, phòng khách sạn bao gồm mười hai tầng, từ tầng ba trở xuống đều là góc độ độ bắn hoàn mỹ, phán đoán từ vị trí của Akinobu thì góc ngắm chắc chắn nhất hẳn là ba gian phòng của tầng thứ hai, nếu chệch hơn thì Akinobu sẽ bị thân xe chắn lại.
Shinichi liền bước nhanh vào đại sảnh, cậu nhẩm đoán khi gài bom xong xuôi, tên đó cũng đã tường tận vị trí đỗ xe của Akinobu rồi, đến giờ có lẽ đã đặt xong ổn thỏa phòng khách sạn.
"Xin hỏi một chút, tôi có thể đặt phòng 203, 204 hay 205 của tầng hai không?"
"Xin lỗi cậu, cả ba phòng này đều đã có khách đặt rồi ạ."
"Là cùng một người à?"
"Thưa cậu? Đây là khách..."
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là xác minh thử xem có phải là do đồng nghiệp công ty tôi đặt không, nhưng tôi không xác minh được là công ty có phái vị đồng nghiệp ấy đến."
"À, ra là vậy ạ. Đúng là do cùng một quý ngài đã đặt đấy ạ."
"Cám ơn cô."
Chớp nhoáng, trái tim Shinichi đập rộn, cậu chợt nghĩ, nếu mình không nhận định ra nổi thì biết làm sao đây? Nếu ba gian phòng ấy chỉ là trùng hợp do cùng một người đặt thì sẽ thế nào đây?
Shinichi, Shinichi, mày không còn cơ hội để do dự nữa rồi.
Ding một tiếng, thang máy mở cửa ở tầng hai, thảm lót màu be trải dọc dãy hành lang dài.
Ngón trỏ tay cầm súng của cậu vô thức mà run rẩy. Cậu rõ cậu đang lo sợ. Cả trận đấu liên thanh và cả bắn đĩa cũng chưa từng khiến cho trái tim cậu nảy dồn dập tới độ này.
Khoảng cách cách phòng 203 của cậu càng lúc càng gần, rồi bỗng, kẹt một tiếng vang lên, cửa mở, một gã đàn ông đeo túi golf đi ra khỏi phòng. Nháy mắt trông thấy cái túi bóng kia, Shinichi liền giác ngộ rằng suy đoán của cậu... Đã đúng!
"Sao thế hở, góc bắn của 203 không đẹp nên phải đổi sang 204 à?" Shinichi giương súng chĩa vào đầu gã đàn ông, "Ta nghĩ chắc là do mui xe hoặc là kính chiếu hậu đã che mất mục tiêu của ngươi phải không nhỉ?"
Gã đàn ông sững người, thế nhưng không ngoái đầu lại.
Miệng Shinichi lại vẽ ra một nụ cười, nếu ngươi không phải kẻ đã gài bom thì giờ ngươi nên quay đầu lại mới đúng, so với cái tên Ares chuyên gia diễn trò đó thì, đồng nghiệp ạ, ngươi còn kém cỏi lắm.
"Trong túi ngươi có lẽ không phải đựng bóng golf đâu há?" Shinichi móc ngón tay lại, chốt súng lục được bật mở.
Gã đàn ông bất thình *** h quăng túi golf vào Shinichi, nhoáng khi ấy, súng pằng lên một tiếng giòn giã, vai gã đã bị trúng một đạn của cậu, túi golf trượt xuống nền nhà, gã vừa toan nhặt lấy thì Shinichi lại tiếp một súng nữa bắn vào cánh tay.
"Ta khuyên ngươi khôn hồn thì đừng có cử động, trên đời này ta tin chẳng có súng mấy ai có thể nhanh vượt ta được đâu." Gã đàn ông nọ giơ lên cánh tay chưa bị thương ý chỉ đầu hàng, Shinichi cầm chặt súng chầm chậm rê bước qua.
Cậu hơi đi nghiêng qua gã, quả nhiên gã chưa cam chịu ý đồ phản công Shinichi, định đánh vào bàn tay cậu cầm súng, đáng tiếc Shinichi đã sớm có phòng bị, khuỷu tay gã vừa mới xẹt qua ngực Shinichi liền đã bị một tay Shinichi bắt lấy, kế tiếp thuận thế bẻ ngoặt tay gã ra sau lưng, rầm một tiếng nện vào trên tường.
Gã vẫn còn muốn giãy giụa, Shinichi thẳng thừng đập ổ nạp đạn vào đầu gã, thừa dịp gã bị choáng váng mà vật gã xuống đất, đè chặt đầu gối trên lưng gã luôn.
Có người mở cửa, vẻ chừng muốn biết đang ầm ầm diễn ra chuyện gì.
"Làm sao lại thế này?"
"Ban nãy hình như tôi nghe thấy tiếng súng? Bên ngoài cũng có rất nhiều cảnh sát!"
Shinichi túm gã đàn ông đứng dậy, ném vào 203, rầm rầm đóng cửa.
Gã lồm cồm bò dậy từ nền nhà, một đấm vung về phía Shinichi, cơ thể cậu liền hở ra một độ cung, tuy sức một đấm kia không hề nhỏ tẹo nào, có điều gã lại không lường được sau khi Shinichi nhoáng qua còn nhân cơ hội dùng ngón cái chọc vào dưới nách gã, tay kia thì xoay tròn theo hướng nắm đấm gã vung qua, âm thanh bả vai bị trật khớp dấy lên cực kỳ vang dội.
Gã mở to hai mắt gắt gao nhìn Shinichi, "Mày là thủ hạ của ai?"
Shinichi xé drap giường trói chặt gã vào ghế, gã này có nét Trung Đông vô cùng rõ rệt.
Cùng lúc đó, quản lý khách sạn dẫn theo bảo an xông vào, mắt thấy cả một phòng tan hoang, hoảng sợ hỏi, "Anh... Anh là ai? Anh tính làm gì vị khách ấy?"
"Không có ai báo cho ông biết rằng -- bãi đỗ xe khách sạn các ông có bom hay sao hả? Gã này chính là hung thủ gài bom, ông còn không mau gọi điện thoại kêu cảnh sát tới đây nhanh đi à?" Tiếng nói Shinichi hết sức có lực uy chấn, ông quản lý ngẩn người ra, thế rồi tức khắc mau lẹ móc di động gọi điện.
Mà ngay tại giờ phút này, ngoài cửa sổ một tiếng nổ bùng lên, cả tòa nhà khách sạn bị rung chuyển.
Di động của ông quản lý rơi trên mặt đất, run cầm cập nhìn về phía Shinichi, "Đó... Đó là cái gì vậy?"
"Hình như là nổ rồi..." Bảo an vội vàng thò đầu ra cửa sổ xem xét, cách đó không xa dày đặc một cột khói bốc lên.
Gã đàn ông đang bị trói bật cười sằng sặc, "Có vẻ nhiệm vụ của tao đã hoàn thành."
Shinichi xoay phắt người lại, đẩy mạnh cả quản lý lẫn bảo an, tức thì xông ra ngoài.
Trái tim cậu tựa hồ bị kéo bứt lên cao cao cao cao ngất, dẫu thế nào cũng vô phương rơi trở lại xuống.
Cậu chạy vùn vụt, cứng nhắc tránh ra những con người mà mình chạy ngang qua, cậu cảm thụ khoang ngực cậu đang bức bối, cứ như theo một tiếng nổ mới rồi, cậu không thể còn hít thở được nữa.
Đứng bên ngoài dải vàng[1], ngợp khắp nơi nơi là đám người kinh hãi rồi lại tò mò mà tới.
Xe cứu hỏa cũng đã đến đây, đang nỗ lực dập lửa.
Shinichi đình trệ, trừng mắt đảo qua cảnh sát Manchester lổn nhổn bên ngoài.
Bất giác lúc ấy, cậu chợt hiểu Akinobu để cậu đi tìm cái gã đặt bom kia, âu cũng chỉ là để thuyết phục cậu rời khỏi đó mà thôi.
Đần độn dợm bước về phía trước, dải vàng vướng trên người cậu. Vài viên cảnh sát vội vã lại gần ngăn cậu lại.
"Thưa cậu, cậu không thể đến gần hơn được đâu!"
"Thưa cậu, mời cậu hãy lùi ra sau!"
Không thể đến gần nữa, chỉ có thể lùi ra sau?
Đây chính là khoảng cách giữa Kobayakawa Shinichi và Saionji Akinobu đấy sao?
"Người trong xe đâu rồi?" Giọng Shinichi run lẩy bẩy lên tiếng hỏi.
"Xin lỗi, chúng tôi không thể nói."
"Cái quái gì gọi là không thể nói?" Shinichi đẩy mạnh họ ra, gạt những dải dây vàng bước nhanh về phía đống tàn tích đã được làm lạnh.
Một vài tên viên cảnh sát vội đến ngăn cậu lại, liều mạng lôi cậu ra ngoài.
Shinichi vùng vẫy, lại chỉ có thể trơ mắt cảm giác chính bản thân cậu mỗi lúc một bị kéo đi xa khỏi cái vật kim loại không còn nhìn ra hình thù gì kia nữa.
"Thả ra! Thả ra!"
"Hãy bình tĩnh lại! Thưa cậu! Mời cậu hãy bình tĩnh!"
Song trong mắt Shinichi chỉ còn sót lại có xác xe ấy, cậu bạt mạng giãy giụa, bạt mạng ngóng nhìn, cứ như thể rằng tầm mắt của cậu sẽ xô đẩy được íhết toàn bộ những gì vướng víu ra để có thể nhìn thấu cho rõ.
* * *
Chương 39
Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua
Dịch: Hy Hy
Tặng Ank - siu nhưn diệt gián
Phế phổi Shinichi co thắt lại đau rút, cơn đau đớn ấy gợi cho cậu nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên cậu chạm vào Akinobu.
Cậu bất giác thấy cậu thật buồn cười.
Có rất nhiều thời điểm, cậu đã hối hận cái chuyến xe chen chúc nọ, nếu lúc ấy cậu không có ôm chặt y, nếu lúc ấy cậu không có bịt lại vết thương giúp y, nếu lúc ấy cậu vẫn chỉ đứng bên cạnh Sayaka một tấc cũng không rời khỏi... Có lẽ Saionji Akinobu căn bản sẽ không trở thành mối phiền toái to đùng của cậu.
Thế mà hôm nay, cậu lại hối hận rồi.
Vì sao cậu lại bỏ đi?
Cậu không chảy nổi một giọt nước mắt nào, là bởi hết thảy phát sinh quá chóng vánh.
Ngay tại thời điểm cậu quẫy ra muốn đi xác định thật giả, có người chạy nhanh tới, giữ chặt lấy cậu từ đằng sau, "Cậu Kobayakawa! Cậu Kobayakawa! Hãy đi theo tôi!"
"Buông ra!"
"Cậu Kobayakawa, tôi là Aso Shinya trợ lý của cậu Saionji mà!"
Bấy giờ Shinichi mới chịu khựng lại, ngó đến đối phương.
"Nên là, mời cậu đi theo tôi." Aso liên tục giải thích với nhóm cảnh sát, sau đó kéo Shinichi ra ngoài khu vực phong tỏa, đi khỏi đám đông đang tụm lại xem.
Aso lái xe tấp vào lề đường, mời Shinichi lên xe. Xe chạy được hai mươi phút, Shinichi phát hiện Aso đã lai cậu về khách sạn.
"Là Saionji bảo anh đưa tôi về phải không? Cậu ta còn sống đúng không?"
Aso lại chỉ máy móc giúp Shinichi mở cửa, "Tôi chưa có cơ hội gặp thiếu gia."
"Cái gì gọi là anh chưa có cơ hội nhìn thấy cậu ta hả?" Một lần nữa tim Shinichi lại căng vút dậy, ngữ điệu cũng theo đó mà cao lên.
"Chính là ý ngay trên mặt chữ." Aso thoáng dừng lời, "Nếu thiếu gia đã chết, cậu có làm gì cũng là thừa thãi thôi. Nếu thiếu gia còn sống, vậy sớm muốn gì cậu cũng sẽ nhận được tin về cậu ấy."
Shinichi ngây người. Đúng vậy, vô luận Akinobu dù là đã chết hay còn sống, bản thân cậu cũng nào có làm được chi đây.
Ngoại trừ việc... chờ đợi đáp án.
Trở lại phòng khách sạn, Eva đã chờ sẵn rồi. Cô cầm tờ báo vừa mới in, sắc mặt tái xanh tái trắng, nhác thấy Shinichi vừa bước vào liền cấp bách đứng lên hỏi cả lô cả lốc vấn đề, nghe vào lỗ tai cậu chỉ còn lại ù ù như sóng nhiễu của cánh dơi đập loạn. Cậu chỉ có thể cứ một lần rồi lại một lần trả lời "Không biết" với cô, hai chữ này cả cuộc đời cậu e rằng chưa từng lần nào nói nhiều đến thế.
Hai tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc Eva cũng về. Bởi Akinobu là đối tác hàng đầu của Jefferson ở New York, sự kiện nổ bom lần này khiến giá cổ phiếu của Jefferson chông chênh, Eva phải đi để giải quyết nguy cơ khẩn cấp.
Cả thế giới cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu ngồi trên giường, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Quầng hồng đã dần dần rơi rụng, đêm đen ngợp chìm phủ trùm lên, ánh đèn thành thị giữa lồng lộng bóng tối dường như mang sắc màu bé nhỏ mà vô lực.
Khuya đã tràn qua, từ sau thời điểm xảy ra vụ nổ đã hơn mười tiếng rồi. Shinichi phẫn hận ném phắt di động xuống đất, vùi đầu vào gối.
Bất chợt cậu thấy sao mà nhớ nhung, về cái mùa hoa anh đào nở đến là hoang đàng nọ, về một cái chớp mắt mà Akinobu đặt chân lên xe bus. Góc nghiêng thân thể của y, cánh mũi phập phồng của y, và cả cơn rét lạnh trong đôi mắt y, thì ra bản thân cậu lại nhớ rành mạch đến độ này.
Đó không phải là gặp gỡ mà cậu mong muốn, cậu thề.
Nhưng đó lại là lần đầu tiên trong đời, cậu lại sinh ra thứ ảo ảnh chộn rộn như vậy.
Phải chăng chính bởi nét ảo ảnh ấy nên cậu cứ một lần rồi lại một lần tự cảnh cáo cậu, đừng có tới gần cái người con trai có tên Saionji Akinobu kia.
Thời gian không biết đã trôi bao lâu, cửa phòng mở ra một tiếng kèn kẹt.
Nhịp thở của Shinichi đọng lại trong một khắc, toàn bộ thân thể cứng còng hẳn lên, tựa hồ chỉ cần dùng lực đôi chút thôi là sẽ nứt gãy mất.
Màng tai cậu tinh tế cảm nhận được bước chân người ấy đến gần.
Điềm tĩnh mà vững vàng quá thôi.
Cậu ôm chặt gối, không dám lật người.
Giường lún xuống một bên, có người phủ trên người cậu.
Sợi tóc chậm rãi được dỡ ra, bờ vai cậu bị ôm chặt vào trong lồng ngực của người ấy.
"Vì sao giả vờ ngủ?" Tiếng nói thảng lạnh vậy mà lại êm ái hệt như tấm gối lông Shinichi đang gối đầu.
Khoảnh khắc đó, mọi bụi trần rốt cuộc đều đã lắng xuống... Đột nhiên cậu có một loại tâm tình hờn trách, "Vì sao tôi lại không ngủ được?"
"Vì cậu là Kobayakawa Shinichi."
Giây tiếp theo, Shinichi đẩy mạnh người đang phủ bên trên ra, xoạt phát ngồi dậy, "Tôi là Kobayakawa Shinichi thì sao chứ hả!"
Akinobu ngồi nghiêng bên giường, ánh đèn heo hắt ngoài khung cửa, sườn mặt y ảo mê lại đẹp đẽ dị thường.
"Cậu lo lắng cho tôi."
"Chỉ cần là người tôi quen, tôi đều sẽ lo lắng!"
"Cậu sợ rằng tôi đã chết thật."
"Nếu người trong xe là Eva thì tôi sẽ không sợ chắc?"
"Cậu có biết, trên đời này sẽ không còn người nào yêu cậu được nhiều như tôi yêu cậu!" Thanh âm Akinobu rất nhẹ nhàng, nhẹ tới nỗi như thể đã xuyên qua thời không từ một rãnh hở trần ai để dập dềnh đến bên cậu.
Chỉ một câu nói mà thôi, Shinichi chẳng khác gì bị kích động mà thẳng lưng tung qua một một cú đấm, "Tôi chịu hết nổi cái sự quái đản của cậu rồi --"
Một đấm kia mang theo mười phần sức mạnh, Akinobu chỉ hơi ngửa ra sau tránh né, vừa nâng tay đã bóp lấy cổ tay Shinichi.
"Nếu cậu chỉ coi những lời nói quái đản của tôi như gió thoảng bên tai, vậy thì cần gì phải lưu tâm chứ?" Ngón tay Akinobu dùng sức, bàn tay Shinichi liền bị đau mà thả lỏng.
Akinobu đưa lòng bàn tay cậu đến trước mặt, chạm môi lên, xúc cảm ấm mềm ấy khiến cho Shinichi mạnh một hơi hít vào.
"Buông!" Shinichi lại tung qua một cú đấm khác, Akinobu cũng trực tiếp bắt lấy nó.
Đất trời lộn đảo, cậu đột ngột hoảng hốt chính mình lại bị đè xuống giường, mà Akinobu đã khoác cặp chân của y lên, ngồi khóa trên người cậu.
"Có nghĩ rằng giả sử tôi chết, điều khiến cậu hối hận nhất là gì?" Akinobu thấp đầu xuống nhìn vào hai mắt phừng phừng lửa giận của Shinichi.
"Tôi chả hối hận cái đếch gì cả, tôi chỉ hối hận lúc cậu vừa vào phòng đã không chém chết cậu ngay thôi!" Shinichi nhổm người dậy, bất đắc dĩ đệm Simmons[1] mềm mại quá, cố gắng mãi mà cái tên đang đè chặn bên trên vẫn bất động như đá tảng.
"Tôi thì nghĩ." Bờ môi Akinobu rơi xuống, xát qua cái miệng Shinichi đang muốn chửi ầm lên, "Nếu tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net