Chương 10:Phò mã xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tẩm điện, Tạ Hoa Hồng kinh ngạc phát hiện, một đám nữ nhân hậu cung vừa mới bị Nam Cung Sách ác tiếng đuổi đi, thái y giống như là sớm chờ bên ngoài để lập tức tiến vào, không chỉ có như thế, ngay cả công cụ giúp nàng nhuộm tóc sơn móng mọi người đã chuẩn bị tốt, muốn khôi phục nguyên trạng cho nàng trước.

Thế nào. . . . . . Đây tất cả giống như đã sớm sắp xếp xong xuôi. Trong lòng nàng nghi ngờ, sau khi chờ biến hồi nguyên dạng, lập tức muốn tìm người hỏi rõ ràng, nhưng nam nhân kia đã rời đi, ngay cả Xuân Phong cô cô vốn ở trong tẩm điện phục vụ nàng cùng với mấy cung nữ cũng đều biến mất, đổi lại một nhóm mới.

Mà lúc này, những người nàng không tìm được, toàn bộ tụ tập tại trong ngự thư phòng.

Xuân Phong cô cô dẫn một đám cung nữ run lẩy bẩy quỳ xuống đất xin tội.

"Tụi nô tỳ đáng chết, khiến tiểu thư bị thương!"

Nàng thẹn với lời dặn dò của chủ tử  .

"Là nên chết, trẫm ngàn giao phó vạn giao phó, không để cho nàng có một chút tổn thương, kết quả các ngươi còn mang đến ' vui mừng 'cho trẫm!"

Giọng nói hắn nghiêm nghị.

Xuân Phong cô cô cùng cung nữ khác kinh tâm táng đảm cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn tới vẻ giận dữ của hắn chút nào.

Họ đã ở tẩm điện, ở trong trải nệm êm lên thật dầy, phòng đúng là ngoài ý muốn xảy ra, cho là vạn vô nhất thất, nhưng phút chốc lúc nhìn thấy tiểu thư trượt chân thấy máu, họ cũng biết mạng của mình không còn dài.

"Tụi nô tỳ nguyện ý nhận cái chết."

Xuân Phong cô cô khẽ than, đại diện mọi người nói.

"Chuyện đó còn cần phải nói sao? Trừ ngươi lúc ấy không có trong tẩm điện ra vô tội, người còn lại toàn bộ dẫn đi!"

Hắn dứt lời, lập tức có người lĩnh chỉ đến dẫn người đi.

Xuân Phong cô cô nhìn cung nữ khóc sướt mướt tuyệt vọng, chuyến đi này chính là đường xuống hoàn tuyền, nàng rất muốn mở miệng cứu người, nhưng lời nói đến bên môi lại đi xuống. Cho dù vị trước mắt này là dựa vào sữa nàng nuôi lớn, nàng cũng nửa điểm không dám xung đột, huống chi nàng đã được ngoài vòng pháp luật khai ân bỏ qua cho, nhiều lời chỉ sợ ngược lại chọc giận chủ tử, tai họa nhiều hơn.

"Thái Thượng Hoàng, lúc này ngài diễn trò, tiểu thư còn vì vậy bị thương, lại không thể để cho ngài thuận lợi lấy trâm phượng của Hoàng Thái Hậu xuống (ý nói phế truất Thái Hậu), mà chỉ là giết Thái Phi thôi, đây đều là nô tỳ hành sự bất lực, cũng xin Thái Thượng Hoàng trị tội!"

Nàng chủ động nhận lỗi.

Thật ra thì chuyện hôm nay đều là chủ tử một tay bày ra, kể từ khi biết được kế hoạch mấy nữ nhân hậu cung muốn đem tiểu thư đẩy vào chảo nhuộm, hắn liền có tính toán.

Mấy cái nữ nhân này sao dám can đảm tính kế hãm hại tiểu thư, còn tưởng rằng có thể bình an vô sự, không biết chủ tử liệt căn nhưng là bị khơi mào, muốn từng bước một làm cho các nàng tự mình bước vào trong nghĩa địa tự mình đào  .

Chủ tử chơi cực kỳ cao hứng, cố ý làm cho các nàng có cơ hội có thể lợi dụng, lại đem kế liền kế mượn cơ hội trừ khử người, mà mục tiêu cuối cùng của chủ tử là muốn bắt lại Hoàng Thái Hậu, khiến vị trí kia trống để cho tiểu thư ngồi lên.

Đáng tiếc, Hoàng Thái Hậu là người giảo hoạt, kéo Dương quý phi làm người chết thế, mình tránh được một kiếp này, cũng làm hỏng kế hoạch của chủ tử , khó trách chủ tử lộ ra vẻ thất vọng.

Hắn khoát khoát tay.

"Thôi, đi một là một, dù sao nữ nhân hậu cung một người cũng giữ lại không được, trẫm sớm muộn phải vì Thủy nhi nhất nhất dọn dẹp sạch sẽ, còn nàng một thanh tỉnh, về phần Cao Ngọc Hiền, nàng mạng lớn không chết cũng tốt, vừa đúng giúp trẫm chơi một chút nữa giải buồn."

Trong miệng hắn mặc dù nói như vậy, nhưng không khỏi cảnh giác nâng mình, lúc này cũng không thể chơi hơi quá!

Kiếp trước cũng bởi vì hắn ham chơi, khiến kẻ thù sống được quá lâu, mới đúc hạ không cách nào bù đắp chuyện ăn năn, để cho nữ nhân của hắn bị tổn thương, lần này, hắn tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ, hắn tính toán, lúc nào giải quyết Cao Ngọc Hiền thì tốt nhất?

Xuân Phong cô cô cẩn thận nghiên cứu vẻ mặt Thiên Biến Vạn Hóa của chủ tử, nội tâm có nghi ngờ rất sâu. Thái Thượng Hoàng sau khi gặp tiểu thư, việc làm, hành động đều lấy tiểu thư làm trung tâm, thậm chí cam nguyện vì tiểu thư mà phá huỷ hậu cung, lần này thâm tình cùng chung tình, Thái Thượng Hoàng - nam nhân bạc tình này làm được hay sao?

Chủ tử giống như đối với tiểu thư có ràng buộc rất sâu, mà phần ràng buộc này rốt cuộc là vì sao mà tới?

Nàng thật không hiểu, cũng khó mà tưởng tượng.

"Ngươi có thể đi xuống."

Hắn nói.

"Vâng"

Nàng đứng dậy lui ra, sau khi đi ra khỏi cửa, nhớ tới những cung nữ đáng thương bị dẫn đi Hoàng Tuyền , nàng khổ sở đang định tự mình đi nhặt xác bọn họ.

Lúc này Lý Tam Trọng vội vã chạy qua bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng vừa trong Ngự Thư Phòng ra ngoài, vội vàng hướng về phía nàng nháy mắt cười một tiếng.

Sau khi hắn chạy vào trong ngự thư phòng rồi, không bao lâu, truyền ra thanh âm chấn nộ của người nào đó.

"Cái gì, ngươi nói nữ nhân kia không để ý eo bị thương xuống giường đi tìm đám cung nữ kia, ở trên hành lang dài tìm được người, liền mang người đi? !"

"Đúng vậy a, các nô tài không dám ngăn cản tiểu thư mang người đi, lúc này mới gấp đến phải quay trở lại bẩm báo cho ngài."

Lý Tam Trọng"Sầu khổ" mà nói.

"Nữ nhân kia!"

Nam Cung Sách nổi đóa.

"Vết thương bên hông của nàng lại rách ra?"

"Cũng may, có mấy cung nữ kia cẩn thận chăm sóc, không có chuyện gì, chỉ là tiểu thư giống như biết được ngài định làm gì người bên cạnh nàng, nên lần này liều chết đều không cho những người đó rời khỏi mí mắt nàng. . . . . ."

Bên trong trầm mặc một hồi.

"Biết."

"Chủ kia tử có ý là?"

"Khốn kiếp, còn cần hỏi nhiều sao? ! Cút!"

Lý Tam Trọng bị đá đi ra.

Vốn là mặt khổ, nhìn thấy Xuân Phong cô cô vẫn còn ở bên ngoài ngự thư phòng, bị hắn thu lại, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cũng thở phào nhẹ nhõm.

—————–****—————–

"Hoa Hồng."

Người nào đó ngăn trước mặt nàng, chặn đường đi của nàng.

Xuân Phong cô cô vừa thấy là hắn, lại tự động lui sang một bên, mặc dù không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng đôi mắt nàng lại sắc bén nhìn chằm chằm hướng này, người này nếu muốn lỗ mãng là không được.

"Xin hỏi Chu Tam công tử có chuyện gì?"

Nàng không hiểu, lần trước gặp mặt thì hắn không phải nói để tránh bị người hiểu lầm, còn là đừng gặp mặt, thế nào hắn lại chủ động xuất hiện?

"Cái này. . . . . . Nghe nói Thái Thượng Hoàng chỉ vì ngươi mà dưới cơn nóng giận giết Dương Thái Phi, có chuyện này không?"

Chu Chí Khánh mắt liếc Xuân Phong cô cô, mới hơi hoạt động thân thể đến gần nàng nói chuyện.

"Không có chuyện này, hắn không có giết Dương Thái Phi, chỉ là cho nàng đến lãnh cung thôi, lời này của ngươi là nghe ai nói, có thể nào như vậy truyền lung tung đây?"

Nàng giật mình bác bỏ.

Hắn kinh ngạc nhìn nàng. Hiển nhiên nàng còn không biết chuyện này !

Thi thể Dương Thái Phi đã bị người đem chôn ở ngoại thành Trường Sa rồi, nghe nói tử trạng cực kỳ thảm, mà chuyện cũng không có nói ra, hắn cũng là trong lúc vô tình nghe thái giám cùng cung nữ lén lút nói đến mới biết.

Lúc hắn hết kinh hãi, nhìn lại mình xem thường Tạ Hoa Hồng, nữ nhân này ở trước mặt thái thượng hoàng lại là một đóa đại hồng hoa, vinh quang tột đỉnh, lúc này mới muốn chạy tới nói để đền bù thái độ khinh thường đối với nàng lúc trước, tùy tiện tìm đề tài để hỏi, lại phát hiện nàng lại không biết Dương Thái Phi đã chết, có thể thấy được Thái Thượng Hoàng giữ bí mật chuyện này không nói, không phải là bởi vì đối với chuyện nữ nhân đang lúc tranh giành tình nhân cảm thấy ám muội, mà là muốn giữ bí mật vì nàng!

Nữ nhân này dáng ngoài trung bình, nhưng tâm địa rất thiện lương, nhớ trước kia hắn kéo dài không đi rước dâu thì nàng ngược lại thường viết thư, nội dung đều là chút chuyện kể lúc chung sống cùng người làm nhàm chán, nhất là đặc biệt thương cảm đối với nhà người nào có người qua đời, đối với tang gia càng thêm quan tâm hơn, hắn nhìn những thứ này liền lười phải gửi thư hồi âm về.

Nhưng Tạ Hoa Hồng giống như là sợ hắn sẽ quên nàng, còn chưa thấy phiền phải viết thư cho hắn, cho đến năm trước nghe nói đại ca nàng bệnh tình nặng lên, mới không rảnh viết thư cho hắn. Nghĩ đến Thái Thượng Hoàng giết người, đại khái chính là sợ nữ nhân này rầy rà, mới không cho nàng biết, đã như vậy, chuyện này hắn cũng đừng nói, tránh để đắc tội với Thái Thượng Hoàng.

"Vậy cũng có thể là ta nghe nhầm rồi, không có chuyện như vậy đâu!"

Hắn cười nói.

"Vậy xin  hỏi ngươi còn có chuyện gì sao? Ta vội vã đi đón Tiểu Hoa, nó lại gây họa, ta phải mang nó đi trước khi thái thượng hoàng phát hiện ra."

Nàng vội vàng rời đi, không rảnh cùng hắn nói chuyện nhiều.

"Tiểu Hoa? Đó không phải là tên mèo hoang ngươi viết trong thư nói cho ta biết nhặt được ở trên đường?"

Hắn nhớ hai năm trước nàng gửi tới một phong thư cuối cùng, trên có nhắc tới cái tên này, hắn còn âm thầm giễu cợt, cũng chỉ có Tạ Hoa Hồng tầm thường này mới lấy được ra cái tên Tiểu Hoa cũng thật là tầm thường theo.

Mặt khác, hắn cũng tự xưng là trí nhớ hơn người, mà ngay cả chuyện nhỏ như thế này cũng nhớ, không khỏi dương dương đắc ý .

Hắn nhớ được chuyện này là ngoài ý muốn của nàng, có thể thấy được hắn có đọc qua thư nàng gửi đi, trong lòng không khỏi vui mừng, ít nhất thư của nàng viết cũng không có uổng phí."

Đúng vậy a, chính là Tiểu Hoa, nó hiện tại chỉ cần Thái Thượng Hoàng không có ở đây, không ai trị được nó, liền đến nơi gây họa, ta quả thật nhức đầu muốn chết!"

Con mèo này kể từ sau khi đổi chủ tử, cũng hiểu được việc ỷ thế hiếp người rồi, mấy công công cả ngày ở phía sau nó đuổi theo chạy nhảy, quậy đến rối tung cả hoàng cung.

Cũng may Tiểu Hoa rất sợ nam nhân kia, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, nó lập tức cực kì ngoan ngoan, cực kỳ thuần phục, làm cho người ta thấy chỉ muốn lắc đầu.

Nhưng mới vừa rồi nó gây ra đại họa rồi, lại cắn nát mấy phần tấu chương ở trên long án rồi, nàng bị xin đi khắc phục hậu quả, nếu không vội vàng mang nó đi, lần này, nó nhất định sẽ bị nam nhân không có lòng từ bi kia lột da .

"Đúng lúc, ta cũng phải tới Ngự Thư Phòng chờ đợi Thái Thượng Hoàng, không bằng cùng đi đi!"

Hắn nhân cơ hội bày tỏ, mục đích đúng là muốn đến gần nàng.

"Ách. . . . . . Tốt, vậy thì cùng đi!"

"Hoa Hồng, bên này, mời."

Hắn cố ý làm cho thân mật, giống như bọn họ là"Lão Bằng Hữu" vậy.

Hai người cùng nhau đi tới Ngự Thư Phòng, bên trong đang náo loạn, thái giám vội vàng bắt mèo, cung nữ vội vàng dọn dẹp chỗ bị Tiểu Hoa làm loạn.

Mọi người thấy thấy nàng xuất hiện, nước mắt đều muốn rớt xuống, nhìn là có thể biết con mèo này có nhiều ghê tởm rồi.

Nàng nhìn đến chỗ bình hoa mà Tiểu Hoa đang đứng, vỗ tay.

"Còn không qua đây!"

Tiểu Hoa mặc dù chỉ sợ nam nhân kia, nhưng nàng dù sao cũng nuôi nó hai năm, chỉ cần nàng sưng mặt lên, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Giống như là không tình không nguyện, Tiểu Hoa xộc xệch đi tới bên người nàng để cho nàng ôm lấy.

"Ngươi thật sự quá bướng bỉnh rồi !"

Nàng tức giận dạy dỗ.

Tiểu Hoa vội vàng làm nũng vùi ở trong ngực nàng, cầu xin nàng tha thứ.

Nàng thấy thế thì cứng miệng. Trước kia sao lại không phát hiện con mèo này tâm cơ thật nặng!

"Nó chính là Tiểu Hoa?"

Chu Chí Khánh từ bên cạnh người nàng nhô ra hỏi.

"Đúng, chính là ngôi sao gây rối chỗ này!"

Nàng cười nói.

"Thật đáng yêu!"

Hắn nói trái lương tâm, nội tâm nghĩ quả nhiên chỉ là mèo hoang tạp chủng, xấu xí thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

"Cám ơn."

Nàng ngọt ngào nói. Tiểu Hoa bị ghét bỏ, chỉ cần có người chịu ca ngợi nàng đều sẽ thật cao hứng .

"Quả nhiên là được cưng chiều, khí chất đó cũng khác với những người khác." Hắn tiếp tục nịnh hót , ngay cả Tiểu Hoa cũng đưa mắt nhìn hắn.

"Ngươi cũng rất thích động vật nhỏ chứ?"

Nàng mỉm cười hỏi.

"Ách. . . . . . Nói đúng ra thì ta còn thích mèo hơn!"

Muốn lấy lòng, liền nịnh hót. Trên thực tế, hắn đối với mèo lại ghét chết đi, mỗi khi trong nhà xuất hiện mèo hoang, hắn sẽ cho người làm đánh chết!

"Ta từng nói Thái Thượng Hoàng tính tình lãnh đạm, giống như mèo, hắn cũng không thừa nhận, đối với Tiểu Hoa cũng không nhiệt tình, thì ngược lại ngươi, tính tình ấm áp, sẽ thích Tiểu Hoa, đạo lý này với tưởng tượng của ta thật không giống nhau."

Nàng mỉm cười nói.

Chu Chí Khánh cười đến rất giả dối.

"Cũng không phải vậy."

"Không xong, Thái Thượng Hoàng tức giận đằng đằng đã tới!"

Lý Tam Trọng hùng hùng hổ hổ chạy tới mật báo.

"Hắn đã tới sao? Vậy ta phải đi trước."

Nàng cả kinh, ôm Tiểu Hoa chạy trốn.

"Đợi chút, tiểu thư, Thái Thượng Hoàng lúc này tựa như đã thật sự nổi giận, hắn nói, Tiểu Hoa dám cắn hư tấu chương, muốn lột sạch răng của nó. Lần này coi như ngài đem Tiểu Hoa mang đi cũng phải, hắn sẽ tìm tới ngài đòi mèo đấy!"

Lý Tam Trọng lo lắng báo cho nàng hay.

"Vậy phải làm thế nào mới tốt?"

Nàng vừa nghe xong cũng luống cuống, Tiểu Hoa trong ngực nàng giống như là đã hiểu ra cái gì, thân mình mềm nhũn bắt đầu run lên.

"Này. . . . . . Này. . . . . ."

Lý Tam Trọng liếc về phía Chu Chí Khánh bên cạnh."

Nếu Chu đại nhân chịu giúp một tay thì thật tốt quá!"

"Giúp một tay?"

Hắn kinh ngạc. Hỗ trợ cái gì? Tạ Hồng Hoa hiểu ý, vội nói với Chu Chí Khánh: "Đúng vậy a, ngươi không phải cũng rất thích Tiểu Hoa sao, vậy thì nhờ ngươi chăm sóc nó mấy ngày, chờ Thái Thượng Hoàng hết giận rồi, Tiểu Hoa lại vô sự rồi, ngươi có bằng lòng hay không giúp ta việc này?"

Hắn là Ngoại Thần, nam nhân kia nhất định không nghĩ tới Tiểu Hoa sẽ được giấu ở chỗ hắn.

"Cái này. . . . . ."

Hắn không nhịn được ghét bỏ liếc nhìn Tiểu Hoa, rất là làm khó. Nhưng hắn lại không chịu nổi mùi của mèo tinh, muốn chăm sóc nó còn không bằng giết hắn đi. . . . . . Chỉ là, đây chính là cơ hội khó kiếm được khiến cho Tạ Hoa Hồng thiếu nợ nhân tình của hắn, bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc.

"Được rồi, đem Tiểu Hoa giao cho ta, ta sẽ chăm sóc thật tốt nó."

Cuối cùng cũng ra được quyết định, hắn thu lại ánh mắt ghét bỏ, nụ cười so với lúc nãy còn ghê tởm hơn gấp trăm lần.

—————–****—————–

Không khí này vô cùng nặng nề, không cẩn thận đủ để cho người hít thở không thông.

Chu Chí Khánh cực kỳ kinh ngạc quỳ nghênh đón Thái Thượng Hoàng đột nhiên đại giá quang lâm .

"Ngươi có biết mình phạm vào tội gì không?"

Nam Cung Sách lạnh lẽo  hỏi.

"Thần. . . . . . Thần phạm vào tội giấu giếm."

Vừa bắt đầu hắn cũng không thấy phải giấu một con mèo thì có tội gì, nhưng nhìn giờ phút này, bộ dạng Thái Thượng Hoàng tuyết hầm Băng Thiên, lúc này mới ý thức được tình thế thật sự có chút nghiêm trọng.

"Sai rồi, giấu một con mèo thôi, nếu ngươi có thế để cho nó biến mất thì tốt hơn."

Nam Cung Sách nở nụ cười giả tạo mà nói.

Lòng hắn kinh hoảng không hiểu. Thái Thượng Hoàng không phải vì mèo mà đến sao? Chẳng lẽ hắn còn chọc giận tới Thái Thượng Hoàng những chuyện khác mà không biết?

"Chuyện kia thần không hiểu. . . . . . Đến cuối cùng thì thần phạm vào tội gì?"

Nam Cung Sách lạnh lùng liếc về phía hắn.

"Cái người này thật là ngu ngốc, đến nay còn không biết mình tạo nên cái họa gì sao?"

"Xin Thái Thượng Hoàng nói cho."

Trong lòng hắn càng ngày càng sợ hãi.

"Ngươi cùng nữ nhân trẫm gặp mặt, hơn nữa, còn gặp qua hai lần? !"

"À?"

Thái Thượng Hoàng không phải vì chuyện này mà đổ bình dấm chua chứ?

"Ách. . . . . . Thần đúng là có cùng Hoa Hồng gặp qua, chỉ là, chúng ta chỉ là Lão Bằng Hữu gặp nhau..."

"Hoa Hồng?"

Nam Cung Sách giọng nói chìm chút.

Hắn lập tức bưng chặt miệng rộng. Ở trước mặt thái thượng hoàng, Hoa Hồng là cái tên mà hắn có thể tùy tiện gọi hay sao? Hắn lập tức vả vào miệng mình mấy cái trước mặt mọi người, tỏ vẻ trừng phạt."

Thần nhất thời gấp gáp, nói sai rồi, là Tạ tiểu thư, thần cùng với nàng gặp mặt chỉ là tán gẫu, cũng không có cái gì khác!"

Hắn vội vàng nói rõ. Tạ Hoa Hồng nói cái gì mạnh miệng, nói Thái Thượng Hoàng không ngại quá khứ của bọn họ, nhìn bộ dáng Thái Thượng Hoàng như thế kia, rõ ràng là đang rất ghen, hắn thật sự bị nữ nhân kia hại chết rồi!

"Chuyện này trẫm dĩ nhiên biết được, Thủy nhi của trẫm sao lại có khả năng xem trọng ngươi, ngươi muốn tự nâng giá trị của mình lên sao?"

Tự nâng giá trị của mình? Chỉ bằng nữ nhân có tuổi Tạ Hoa Hồng? Hắn buồn bực trong lòng. Tạ Hoa Hồng, cái loại mặt hàng đó cũng chỉ có ngươi coi như bảo vật thôi. Nhưng lời này hắn cũng không có can đảm nói ra.

"Thái Thượng Hoàng minh giám, chỉ là thần sao xứng với Tạ tiểu thư, bản thân mình tự biết rõ, mới không dám với cao."

Hắn cười khổ.

Nam Cung Sách hừ.

"Nếu Thái Thượng Hoàng hiểu được thần và Tạ tiểu thư không có cái gì, vậy hôm nay vì sao lại tới?"

Chu Chí Khánh không rõ ràng lắm hỏi. Chỉ là, có chút hoài nghi hắn cùng với Tạ Hoa Hồng có lời nói mập mờ, nên không có sự tình gì lớn rồi.

"Ngươi còn dám hỏi!"

Nam Cung Sách vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, khiến cái bàn cũng nhảy lên.

Hắn nhất thời sợ tới mức không biết làm sao.

"Thái, Thái Thượng Hoàng?"

"Đồ khốn kiếp, ngươi dám làm bẩn ngự sủng của trẫm!"

"Làm bẩn Tiểu Hoa?"

Hắn làm bẩn một con mèo? !

"Thần xin hỏi Thái Thượng Hoàng, đây là ý gì?"

Thái Thượng Hoàng không phải nói con mèo này không quan trọng sao? Hơn nữa khẩu khí kia giống như là ý muốn nói hắn làm mèo biến mất, thế nào vòng nửa ngày, mèo lại trở về trên người?

Nam Cung Sách hẳn là vô cùng đau đớn nhìn hắn.

"Con mèo này trẫm thường ngày mặc dù nhìn chướng mắt, nhưng dù gì cũng là Thủy nhi  tặng cho trẫm, dù không thích, cũng chỉ có thể coi như đối đãi với 'nữ nhi', mà ngươi lại đem 'nữ nhi' của trẫm cất giấu, ngày đêm cùng chung đụng, đây không phải là hoàn toàn phá hủy sự trong sạch của nó sao? Ngươi phải chịu tội gì? !"

Chu Chí Khánh cả kinh trừng lồi mắt. Hắn, hắn phá hủy thanh bạch của một con mèo? Có cái đạo lý này sao?

"Thần chỉ là chăm sóc nó, cũng không có..."

"Câm mồm, ngươi phá hủy danh tiết của 'công chúa', chẳng lẽ không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm sao? !"

"Chịu. . . . . . chịu trách nhiệm?"

Một con mèo sao lại biến thành công chúa rồi, mà hắn phải chịu trách nhiệm với nó? Hắn há hốc mồm cứng lưỡi.

"Không sai, trẫm sẽ không để cho người ô nhục 'chí thân', ngươi phải chịu trách nhiệm đi!"

Nam Cung Sách nhìn hắn.

Lý Tam Trọng nhìn mà che miệng buồn cười. Chu đại nhân lúc này trở thành trò cười rồi!

"Trẫm gả mèo, sẽ chiếu kiện thiên hạ, Tiểu Hoa thân là Ngự Nữ, tự đương là chính thất của ngươi, một ngày gần đây trẫm sẽ tự mình làm chủ hôn các ngươi."

"Cái gì? !"

Chu Chí Khánh muốn xỉu.

"Thế nào? Không muốn?"

Nam Cung Sách ánh mắt chuyển thành nghiêm nghị.

"Thần. . . . . . Thần không dám!"

Hắn kinh ngạc co quắp  quỳ trên mặt đất.

Cưới một con mèo làm vợ, còn là chính thất, hắn đây không phải là chờ chịu người đời nhạo báng, hắn còn có mặt mũi gặp người nào sao?

Nhưng nếu hắn cự tuyệt, sợ là chỉ có hai loại kết quả, một là chết, hai là chết thảm hơn!

Nam Cung Sách hài lòng cười.

"Về sau trẫm cùng Thủy nhi sẽ là nhạc phụ, nhạc mẫu của ngươi, hơn nữa thấy Thủy nhi thì ngàn vạn lần đừng quên bối phận, nên kêu nàng một tiếng mẹ."

Kêu Tạ Hoa Hồng là mẹ? ! Hắn há mồm, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Nhìn thấy đức hạnh kia mà kinh ngạc đến độ tro tàn, Nam Cung Sách giống như là mới vừa bỏ đi được ở trên người một khối u ác tính lại thật sảng khoái, hắn khoái trá xoay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net