Chương 9: Huyết nhiễm hậu cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người nào? Hôm nay là người nào? !"

Hậu cung đầy u ám, Dương Nghi trong lòng run rẩy, miệng cũng tím bầm.

Lý Tam Trọng trong tay cầm một ống thăm làm bằng gỗ, bên trong là từng nhánh bảng tên, ống thăm bên cạnh có một trục quay, trục quay lay động, sẽ rơi xuống bảng tên, nếu rút trúng người nào, người nọ tối nay liền"May mắn được" thị tẩm.

Lần này, ống thăm rơi xuống một bảng tên, Lý Tam Trọng nhặt nó lên, sau khi nhìn vào một cái, nín cười, bộ mặt phớt tỉnh, nhìn tất cả chúng nữ đang hoảng sợ.

Những nữ nhân này gần đây nhìn thấy hắn như gặp quỷ, giống như hắn là mã diện bên cạnh Diêm La Vương, đặc biệt tới dẫn họ đi chịu chết, mà trên thực tế, cũng không khác nhau lắm.

Hắn mở bảng tên ra.

"Hôm nay Thái Thượng Hoàng chỉ định Triệu Thục Nghi nương nương thị tẩm ~~"

Hắn chưa dứt giọng đã nghe được "phịch" một tiếng, có người té xỉu trên đất rồi, nheo mắt nhìn lại, không phải là vị bị chọn thị tẩm: Triệu Thục Nghi sao? !

"Trời ạ, may nhờ Lạc Vân muội muội. . . . . . Không phải là ta. . . . . . Không phải là ta. . . . . ."

Lại có người run rẩy nỉ non, may mắn không dứt.

Lý Tam Trọng lắc tay nghĩ, những nữ nhân này ngày đầu tiên thấy hắn tới tuyên cáo thánh ý thì là hân hoan mừng như điên, ngày đó trúng thăm, vui, những nữ nhân khác còn lại thì đố kị muốn thay thế. Nhưng mà ngày tiếp theo, khi thấy kết quả tỷ muội được sủng hạnh, những nữ nhân này mọi người như chim sợ ná, không người nào trông mong bị rút ra ký vương là mình.

Lần này, Triệu Thục Nghi té xỉu bị lay tỉnh lại, xác định thánh chỉ bổ nhiệm đúng là nàng, lập tức nước mắt giàn giụa, khóc đến chết đi sống lại.

Những người khác xót xa cũng không dám an ủi, bởi vì qua hôm nay, còn có ngày mai, ngày mai là ai, không người nào biết được, nhưng kết quả giống nhau, đều là kinh khủng!

Lý Tam Trọng kiên nhẫn chờ Triệu Thục Nghi khóc đến chết đi sống lại xong, cuối cùng bởi vì không có cách nào kháng chỉ, đau khổ trong lòng bàn giao toàn bộ di ngôn, lúc này mới cho người khiêng chân của nàng lên kiệu, chuẩn bị đi thị tẩm .

Triệu Thục Nghi vừa đi, hậu cung bốn bề bi thương, bởi vì sáng mai có thể nhìn thấy một Triệu Thục Nghi bị tàn phá thân thể rồi.

Thái Thượng Hoàng muốn có nữ nhân không phải là cho các nàng ở trên giường phong tình, mà là vui khi thấy tình trạng các nàng tứ chi chia năm xẻ bảy, nam nhân kia so với Diêm La Vương còn kinh khủng hơn, quả thực là ác ma chuyển thế!

Hậu cung nhất thời thành nhà xác, trở về không phải tàn tật thân thể thì là thi thể, số người còn lại không khỏi run rẩy không ngừng, chỉ sợ người tiếp theo là mình.

"Đây nhất định là Tạ Hoa Hồng kia giở trò, nàng muốn trả thù chúng ta lần trước muốn đẩy nàng vào vạc, cho nên cố ý bảo nam nhân kia làm như thế, nhất định là nàng!"

Dương Nghi cắn răng nghiến lợi nói.

"Nếu là như vậy, nàng càng đáng chết hơn, Bổn cung sẽ không bỏ qua nàng!" Cao Ngọc Hiền cũng xanh cả mặt. Nàng đã bị ân điển trở lại Phượng điện, vốn đang cao hứng cho là nam nhân kia vẫn có một chút tình cảm đối với nàng , vậy mà sau đó tòa Phượng điện lại thành nhân gian Luyện Ngục, mỗi ngày sáng sớm, thi thể bị tàn phá được chuyển tới nơi này, làm nàng sợ tới mức tinh thần thiếu chút nữa là nổi điên, còn phải lo lắng lần sau bị đuổi về có phải hay không là mình? !

"Vậy phải làm thế nào? Tiếp tục như vậy, hậu cung chúng ta mắt thấy đường chết rồi."

Dương Nghi vội la lên.

Cao Ngọc Hiền mặc dù cố giữ vững tỉnh táo, nhưng thân thể run rẩy.

"Yên tâm, Bổn cung có kế sách ứng biến."

"Kế sách ứng biến gì?"

"Nghe nói xây dựng tân cung có chút vấn đề, thiếu đá hoa cương, ngày mai nam nhân kia rời Ly cung tới vùng ngoại thành Trường Sa giám sát khai thác đá, đi lần này ít nhất ba ngày, là cơ hội tốt của chúng ta."

"Ngươi nói là, phải thừa dịp thời cơ này xuống tay với Tạ Hoa Hồng?"

"Không sai, còn có cơ hội nào tốt hơn?"

"Nhưng ngộ nhỡ hắn để cho nàng đi theo?"

"Nam nhân kia đã lên tiếng, địa điểm khai thác đá hiểm trở, không muốn cho nàng mạo hiểm, không cho nàng đi cùng."

Mà chuyến này nguy hiểm, nói vậy ảnh tử cũng sẽ đi theo bảo vệ, sẽ không còn có người phá hỏng kế hoạch của các nàng .

Mọi người vừa nghe được thì mừng rỡ.

------**** ------

Thật là quá đáng, hắn cam kết với nàng sẽ thường đến hậu cung, nhưng mục đích lại là đi giết hại hậu cung!

Nàng cả kinh tột đỉnh, chạy đi ngăn cản hắn, hắn mặt thỏa mãn mà nói là làm theo ý của nàng.

Gặp quỷ, nàng có bảo hắn đem nữ nhân hậu cung chặt chân cắt lưỡi sao?

Nam nhân này rốt cuộc là cái gì thế , là Thực Nhân Ma hay hổ đói?

Nàng tức giận, ngay cả hôm nay hắn muốn xuất cung, nàng cũng cự tuyệt đi tiễn, hoàn toàn không để ý tới!

"Tiểu thư, nô tỳ không phải sớm đã cảnh cáo ngài, đối với chủ tử không thể ép buộc, hắn luyến tiếc người thương tâm, nhưng tổn thương người khác thì có thể, là ngài cho hắn cơ hội, sao lại có thể trách hắn hứng thú mở rộng đây?"

Xuân Phong cô cô bất đắc dĩ nói.

"Nói như vậy, là ta hại mọi người?"

Nàng không khỏi ngạc nhiên.

Xuân Phong cô cô nặng nề than thở.

Thái Thượng Hoàng từ khi sinh ra đều do nàng chăm sóc, đứa nhỏ này bản tính khác hẳn với người thường, tuyệt đỉnh thông minh không nói, lại còn cổ quái một đống, hơn nữa từ khi biết nói biết đi đến giờ, tính tình tàn nhẫn kia liền biển lộ không bỏ sót, đối với chuyện giày vò người khác đặc biệt có hứng thú, lúc này mới có chuyện ba năm bóp chết, thay đổi thái giám thân cận, mà nàng mặc dù có thể tránh được một kiếp trường lưu bên cạnh hắn, đơn giản là hắn cảm động và nhớ nhung mình uống dòng sữa của nàng lớn lên .

Hắn đối với người nào cũng không có tình cảm, ngay cả với phụ hoàng của mình, mẫu hậu cũng tỏ thái độ lãnh đạm được, nhưng đôi mắt cô độc trước nữ tử này đều dễ dàng tha thứ, nàng như thế nào nghịch hắn được, tuyệt sẽ không động nàng chút nào, nhưng người chung quanh thì chết rồi, phải.. "nhẫn" chịu hắn giận chó đánh mèo.

Mà hắn vốn là không có cơ hội đối giở trò với hậu cung, hôm nay được cơ hội, như thế nào lại bỏ qua cho.

Lại nói, đây vẫn chỉ là bắt đầu đấy. . . . . .

"Không được, chờ hắn trở về, ta muốn nghiêm trọng cảnh cáo hắn, nếu tổn thương bất cứ người nào nữa, ta liền cùng người nọ cùng chết!"

Tạ Hoa Hồng căm giận nói. Cũng không tin như vậy còn không ngăn cản được hắn, trừ phi hắn cũng muốn nàng chết!

"Tiểu thư, nô tỳ khuyên ngài..."

Xuân Phong cô cô vốn định lại nói đôi câu, bên ngoài liền truyền đến thanh âm Thái Lệ.

"Ta tìm Tạ tiểu thư, xin hỏi nàng có ở đây không?"

Nàng khách khí hỏi.

Cung nữ ngoài cửa coi chừng lãnh đạm mà nói:

"Tiểu thư ở trong điện, xin hỏi nương nương có chuyện gì?"

Tạ Hoa Hồng rõ ràng trong cung vô danh không có thân phận, Thái Lệ dầu gì còn là vị tân phi, muốn gặp Tạ Hoa Hồng còn phải dùng phương thức cầu kiến, phô trương không thể nhỏ hơn so với Hoàng Thái Hậu.

Nhưng Thái Lệ không có mất hứng, còn duy trì lễ phép nói:

"Ta tự mình làm một chút điểm tâm, muốn mời tiểu thư nếm thử một chút, có thể giúp ta thông báo một tiếng cho ta vào đây hay không?"

"Tiểu thư không ăn đồ không rõ lai lịch gì đó, kính xin nương nương đem mấy thứ này mang về."

Trong điện Tạ Hoa Hồng nghe cung nữ lại dám nói với Thái Lệ như vậy, ngạc nhiên.

"Cung nữ này là dựa vào ai mà dám vô lễ đối với một vị tân phi? !"

Nàng không khỏi tức giận hỏi Xuân Phong cô cô.

"Đừng trách nàng, đây là Thái Thượng Hoàng giao phó."

"Tên kia giao phó? Chỉ là hắn để cho người bên cạnh ta cũng vô lễ như vậy sao?"

"Thái Thượng Hoàng chỉ là phải bảo vệ ngài, không muốn ngài bị một chút uất ức nào cả."

Xuân Phong cô cô giải thích.

"Thái Lệ mang đồ tới cho ta nếm, cái này thì có cái gì là uất ức? !"

Nàng tức giận vô cùng.

"Là không có, nhưng thân phận ngài cũng không phải nói thấy là có thể thấy!" Xuân Phong cô cô thái độ cùng chủ tử nàng thật giống nhau, ngạo mạn.

Nàng giận trừng mắt.

"Ta có thân phận gì? Ta cái gì cũng không còn rồi, giống như trong mắt không có người, khó trách rước lấy nhiều người tức giận, không có ai nguyện ý cùng ta bè bạn!"

Nàng sẽ bị cô lập, trừ độc chiếm quân cưng chiều, sợ rằng thái độ quá kiêu ngạo cũng có liên quan đến nam nhân kia.

Xuân Phong cô cô xem thường lắc tay.

Nàng thấy càng buồn bực, định tự mình mở miệng gọi Thái Lệ lại nói xin lỗi, nhưng còn chưa có ra tiếng, liền nghe Thái Lệ nói với cung nữ:

"Vậy thì ta đi về trước."

Người phải đi, nhưng giọng nói vẫn không giận giữ.

Nàng càng không có ý tứ, trực tiếp lao ra ngoài điện, đuổi theo Thái Lệ.

Thái Lệ thấy nàng nổi giận đùng đùng, không khỏi sợ hết hồn.

"Làm sao ngươi..."

"Đi, mang theo điểm tâm của ngươi, chúng ta đến vườn ăn đi!"

Nàng lôi kéo người đi, nhưng đi chưa được vài bước đường lại quay đầu lại, nhìn chằm chằm theo Xuân Phong cô cô phía trước.

"Ngươi đừng theo, ta muốn cùng Thái Lệ ' đơn độc ' hàn huyên một chút, không có chuyện của ngươi, chớ quấy rầy!"

Nàng tức giận nam nhân kia, nên cũng sinh giận với Xuân Phong cô cô, ai dạy Xuân Phong cô cô vì chủ tử nàng nói chuyện, nói lại tất cả đều là lời nói cưỡng từ đoạt lý!

Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh lại, nàng giật mình phát hiện mình đầu đầy tóc trắng, trên người Hồng Thường cũng không thấy, đổi một thân tuyết trắng, cẩn thận kiểm tra, mà ngay cả móng tay cũng trắng!

Trời ạ, nàng một đêm thành ma nữ tóc trắng rồi.

Nàng hoa dung thất sắc.

"Xuân Phong cô cô!"

Nàng kinh hoảng kêu to.

Xuân Phong cô cô không tới, nhưng cung nữ phụ trách ở lại bên ngoài chạy tiến vào, nhìn lên, mọi người cả kinh thất sắc.

"Tiểu thư, ngài thế nào biến thành bộ dáng này? !"

Nàng ngạc nhiên.

"Ta, ta cũng không biết. . . . . ."

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nào cả đêm tỉnh lại, nàng liền thay đổi bộ dáng?

"Những thứ này hình như là thuốc nhuộm, tụi nô tỳ mang nước đi vào giúp ngài rửa sạch, nên rất nhanh có thể khôi phục nguyên trạng đấy!"

Cung nữ kiểm tra rồi vội nói.

Nước chuyển vào tới, nhưng tắm nửa ngày, màu sắc chỉ nhạt một chút, những thứ thuốc nhuộm này bám vào lực rất mạnh, nhất là tóc cùng móng tay, nhất thời không cách nào toàn bộ thanh tẩy sạch.

"Không quan trọng, những thứ này trong vòng mấy ngày sẽ hết, nếu tẩy nữa, da của ta đều sẽ xoạt rách, tóc cũng muốn rơi sạch rồi."

Nàng bất đắc dĩ nói.

"Nhưng là, ngộ nhỡ Thái Thượng Hoàng trở về gặp cái bộ dáng này của ngài, làm sao có thể được?"

Cung nữ hoảng sợ nói.

Một người đang tốt, lại để cho các nàng phục vụ thành bộ dáng kia, Thái Thượng Hoàng trở lại, nhất định không cách nào tha thứ cho họ .

Tạ Hoa Hồng hiểu được chuyện mà họ lo lắng.

"Yên tâm đi, ta nói là ta tự làm, hắn sẽ không trách các ngươi. . . . . . A...ai ôi!"

Mới vừa đi ra thùng nước tắm, không chừa một mống thần, đạp vào khoảng không sau lưng, cung nữ không kịp đỡ được nàng, liền ngã xuống, eo xẹt qua bên cạnh thùng tắm, lập tức lộ ra một vết thương, máu tươi nhất thời chảy ra.

Mấy cung nữ nhìn thấy, mặt cũng xanh tái.

"Ngài. . . . . . Ngài bị thương!"

Họ đều là những người mà Thái Thượng Hoàng chọn kỹ lựa khéo tới chăm sóc nàng, tự nhiên cũng hiểu được trên người nàng bị nguyền rủa, hắn từng dặn dò tuyệt không thể để cho nàng có một tia máu, nếu không những người này toàn bộ phải đưa đầu tới gặp, hôm nay...

Tạ Hoa Hồng sờ sờ vào chỗ đau đớn bên hông. Đúng là vậy ư? Thật linh nghiệm, không Hồng Thường chỉ thấy máu.

"Không quan trọng, vết thương nhỏ, vết thương nhỏ, các ngươi không cần lo lắng."

Nhưng mấy cung nữ còn sợ hãi bản thân bất lực, ba chân bốn cẳng vội đỡ nàng dậy.

"Ta đi tìm thái y!"

"Chớ đi, chuyện ta bị thương đừng nói ra ngoài, người nào trong phòng có Kim Sang Dược, lấy ra bôi chút lên là được."

Nàng vội vàng ngăn cản. Chuyện này khiêm tốn tốt hơn, ngộ nhỡ truyền đi, kinh động nam nhân ở ngoài cung kia sẽ không tốt.

"Nhưng mà vết thương của ngài..."

"Không quan trọng , chỉ cần ta không nói, các ngươi không đề cập tới, sẽ không có người phát hiện."

Mấy người cảm kích nước mắt đều muốn rớt xuống. Tiểu thư đây là đang giúp các nàng che chở, để tránh Thái Thượng Hoàng trở về gặp rồi phạt người, nhưng chuyện này lừa gạt được sao?

"Đúng rồi, sao lại không thấy Xuân Phong cô cô, bình thường nếu gặp chuyện không may, nàng là người đầu tiên xuất hiện, nàng đi đâu rồi hả ?"

"Ta. . . . . . Chúng ta cũng không biết."

Đôi môi của người đáp lời vẫn run, tám phần là do hông của nàng bị thương dọa cho .

"Mau tìm nàng, ta như vậy, Thái Thượng Hoàng trở lại nhất định cũng sẽ trách tội nàng."

Xuân Phong cô cô phụ trách chăm sóc nàng, đến khiến nàng chuẩn bị tâm tư, ứng phó chuyện này.

"Dạ. . . . . ."

"A, đúng rồi, ta thật sự đần, thế nào không nghĩ tới phải nhuộm tóc đen trở lại là tốt nhất, các ngươi, mau, phải trước khi Thái thượng hoàng trở lại để cho ta khôi phục nguyên trạng..."

Mới nói, đã có người hết sức khẩn cấp vọt vào trong tẩm điện tới thông báo.

"Không xong, Thái Thượng Hoàng hồi cung trước thời gian rồi !"

Vốn là người dự tính trở về, lại hồi cung trước thời gian rồi, mọi người lập tức nín thở thấy hắn bước vào trong điện.

Tròng mắt khôn khéo sắc bén nhìn chằm chằm người trên giường có người đang dùng chăn bông bọc lấy chính mình.

Nữ nhân này đến cả tóc cũng bao bọc gió thổi không lọt, thấy hắn, cười đến dị thường rực rỡ.

"Ngài. . . . . . Ngài trở lại à?"

Thanh âm của nàng lộ ra vẻ mất tự nhiên, phập phồng.

Nam nhân gật đầu.

"Khai thác đá thuận lợi, thì trở lại trước thời gian."

Lý Tam Trọng đang giúp hắn tháo đấu bồng xuống, hắn hồi cung, lại tới đây đầu tiên.

Sau khi tháo xuống đấu bồng, Lý Tam Trọng vội vàng bê lên trà thơm cho hắn.

Hắn uống một ngụm, để xuống, nhìn thảm dày trên giường tầng, giường của nàng bốn phía cài thêm một tầng lông mềm thật dầy.

Lưu ý đến tầm mắt của hắn, nàng cũng mới kinh ngạc phát giác. Những vật này trải lên từ khi nào , nàng cư nhiên cũng không có chú ý đến, mấy cung nữ tay chân thật đúng là nhanh nhẹn a. . . . . .

Hắn ngồi lên bên giường, nhìn nàng quái mô quái dạng, lại không có hỏi thăm một tiếng, liền nói:

"Cũng lúc nào rồi, còn nằm trên giường, theo ta ăn trưa đi!"

Nàng nhãn châu xoay động.

"Ta. . . . . . Ta đồ ăn sáng dùng muộn, hiện tại không đói bụng, hơn nữa có chút mệt mỏi, muốn đánh một, ăn sau. . . . . ."

Nàng cũng không thể xuống giường, nếu không sẽ lộ.

"Như vậy a. . . . . ."

Hắn lướt qua nàng, liếc về hướng cung nữ bốn phía, những người này lập tức dung nhan trắng phau.

Nam Cung Sách tròng mắt hơi híp.

"Trẫm nói tiểu Thủy nhi a, ngươi không có ngã bệnh hoặc bị thương chứ?"

Hắn ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp hỏi.

Theo thanh âm hắn càng nhẹ, trình độ dọa người càng phát triển trái ngược."Không có, ta rất tốt, không bệnh không đau, ngài chớ nói nhảm -- a!" Trong nháy mắt khăn che đầu của nàng bị kéo ra, một đầu không còn kịp nhuộm trở về, loại tóc trắng giống như lão thái thái lộ ra.

Nàng ứng phó không kịp muốn ngăn cản, duỗi tay ra, mười ngón tay kinh khủng móng tay màu trắng cũng thấy.

Ánh mắt hắn chợt lóe, một vẻ kinh dị lướt qua, tiếp kéo ra cái chăn trên người nàng, bên hông tạm thời lung tung bao lấy vết thương lập tức bại lộ trước mắt hắn!

Lần này, hung ác lệ khí lập tức tràn ngập mãn tẩm điện,.

Nàng sợ choáng váng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì mới phải.

Nam nhân này sẽ không dưới cơn nóng giận, giết tất cả phục vụ người của nàng chứ?

"Ngài hãy nghe ta nói, là ta mình không cẩn thận --"

"Xuân Phong cô cô!" Hắn đã dữ dội gọi người.

Hắn quả nhiên lập tức muốn tìm Xuân Phong cô cô tính sổ. Nàng vội la lên: "Này không liên quan việc của nàng, người nàng --"

"Có nô tỳ." Người biến mất được một lúc cư nhiên xuất hiện, hơn nữa còn có thể gương mặt thong dong.

Tạ Hoa Hồng vì nàng nóng lòng, vội nháy mắt muốn nàng nghĩ biện pháp đẩy trách nhiệm.

"Đây là chuyện gì xảy ra?" Hắn nguy hiểm hỏi.

Xuân Phong cô cô nhìn thấy nàng tóc trắng thì vẻ mặt cũng không bao nhiêu biến hóa, nhưng lúc dư quang khóe mắt ngắm thấy vết thương bên hông nàng, sắc mặt bỗng chốc thay đổi."Nô tỳ tự biết đáng chết, đã đem đầu sỏ gây nên bắt bớ !"

Nàng cả kinh. Đầu sỏ gây nên?

"Còn không dẫn người vào !" Hắn cả giận nói.

Xuân Phong cô cô không dám chần chờ, lập tức ứng tiếng đi, không bao lâu, Cao Ngọc Hiền, Dương Nghi cùng với một đám Tần phi khóc lóc đi vào.

"Thái Thượng Hoàng, oan uổng a, thật không phải là nô tì gây nên, Xuân Phong cô cô này no ngậm máu phun người, ngài ngàn vạn đừng tin a!" Cao Ngọc Hiền khóc ròng nói.

"Vậy ngươi cũng nói một chút, nàng oan uổng các ngươi cái gì?" Hắn cười đến vô cùng xót xa, làm một đám nữ nhân sợ tới mức nhập thành đoàn.

Hoàng Thái Hậu thân thể một hồi co rúm lại, hạ quyết tâm, đem Thái Lệ đẩy ra.

"Là nàng làm, nàng ghi hận Tạ tiểu thư độc chiếm quân sủng, mới nghĩ đến đưa cho Tạ tiểu thư điểm tâm bị hạ thuốc, để cho nàng ngủ mê không tỉnh, mang về trong tẩm điện của mình giúp nàng thay quần áo, sau khi nàng đã ngủ say, tự mình đem nàng trở lại, cung nữ kia hiểu được nữ nhân này làm cái gì, nhất thời không bắt bẻ liền bị nàng lừa dối quá." Đem nàng lấy tất cả tội trạng đẩy lên người Thái Lệ.

"Ngươi thật ra rất rõ ràng chi tiết, giống như chính mắt thấy!" Nam Cung Sách cười nói.

Cao Ngọc Hiền cứng lại. Đây chính là nàng đã sớm nghĩ kỹ mà nói, lại không nghĩ rằng nói xong quá cẩn thận ngược lại bị kẻ địch nghi ngờ.

"Không phải vậy, nô tì ở tới đây trước liền đề ra nghi vấn qua Thái Lệ, là nàng chính miệng đối với nô tì thừa nhận những chuyện này." Nàng lập tức giải thích.

"Nói như vậy, này hoàn toàn là Thái Lệ bởi vì ghen ghét gây nên sao?" Khóe miệng hắn phát ra nhất mạt hung ác cười.

Thái Lệ thấy cơ hồ bất tỉnh.

"Không sai, chính là nàng, nô tì không có quản giáo tốt Tần phi, quay đầu lại nô tì sẽ thân nghiêm trị nàng."

"Không cần ngươi động thủ, trẫm sẽ làm nàng biết được mình phạm vào sai lầm lớn, người tới, mang xuống --"

"Chờ một lát!" Tạ Hoa Hồng trên giường bỗng nhiên lớn tiếng ngăn cản.

Hắn không vui trừng nàng."Lớn mật!"

"Này. . . . . . Có thể có hiểu lầm." Nàng cắn môi, thanh âm buồn bực nói.

"Hiểu lầm?"

"Ta cũng không có ăn điểm tâm Thái Lệ đưa tới. . . . . ." Nàng nói.

Cao Ngọc Hiền vừa nghe, huyết sắc nhất thời không thấy.

"Ngươi chưa ăn những thứ đó a. . . . . ." Nam Cung Sách liếc về phía Hoàng Thái Hậu sắc mặt trắng bệch .

Nàng kinh hãi."Chuyện này không có tra rõ rõ ràng, là nô tì sơ thất, chỉ là, nếu nàng chưa ăn điểm tâm, thì như thế nào người biến thành bộ dáng kia?" Nàng khó có thể tin nhìn hướng Tạ Hoa Hồng.

Tạ Hoa Hồng cũng là mặt mờ mịt."Ta cũng vậy không hiểu, nhưng duy nhất có thể lấy xác nhận chính là Thái Lệ không bỏ thuốc ta!"

Hôm qua sau khi nàng lôi kéo Thái Lệ rời đi, Xuân Phong cô cô còn đi theo, nói gì cũng không để cho nàng ăn đồ Thái Lệ làm, cho nên chuyện này tuyệt đối cùng Thái Lệ không liên quan.

Thái Lệ đạt được sửa lại án xử sai, không khỏi vui vẻ khóc thành tiếng rồi.

Nam Cung Sách vẻ mặt chuyển thành ác độc nhìn về Cao Ngọc Hiền."Thái Lệ không có làm , ngươi lại nói được rất sống động, này nếu không phải vu cáo, chính là gài tang vật, vu cáo trẫm có thể nhịn, coi ngươi như đối với người khác bất mãn, muốn trừ nàng, nhưng là, nếu là lời nói gài tang vật chứ sao. . . . . ." Nụ cười của hắn làm người ta không dám nhìn gần."Liền bày tỏ chuyện này là ngươi chủ sử đấy!"

Nàng lập tức sợ hãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net