I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngõ vắng
Tiếng trưa lặng
Bóng nắng tĩnh
Lạc giữa tháng Ba
Dưới tán hoa anh đào.

  Mùa xuân năm 2015. Không phải là mùa xuân đầu tiên tôi đến Nhật, nhưng là mùa xuân thứ nhất tôi sống ở đây.

Tháng Ba, ngày 10
Đứng khóc ở sân bay Kansai
  Sau một đêm trên máy bay, tôi bước xuống một đất nước khác. Sáng sớm lạnh như mùa đông tràn qua khe cửa sổ, mà tấm chăn bông vẫn đang cuộn cắt sau cánh tủ của mùa thu. Tôi, một mình một đường, xung quanh hoe vắng, bỗng dưng tủi thân, nước mắt trào nước òng ọc. Chui vào nhà vệ sinh sạch bóng của một nước Nhật ngăn nắp rửa mặt. Tự nói bản thân phải bình tĩnh lại, vì đã từng háo hức, chờ đợi ngày hôm nay, đến thế, cơ mà?
  Giữa sân bay lạ hoắc, còn ngơ ngác không biết có phải lên tàu điện để đi đến chỗ lấy hành lí hay không, thấy mấy người đi lên nên tôi đi theo. Những tháng ngày ở Nhật, tôi đã từng đi theo rất nhiều người lạ, vì vài lí do, và mỗi lần đều trở thành một kỉ niệm. Sân bay quốc tế Kansai của tỉnh Osaka được xây trên biển từ nền đảo nhân tạo, và cũng là sân bay trên thế giới chưa từng mất một kiện hành lí nào của khách hàng. Khi tôi đến nơi lấy hành lý, nhân viên sân bay đã lịch sự xếp sẵn va li trên xe đẩy, còn ái ngại thông báo, "Máy bay trong quá trình vận chuyển không may làm hỏng bánh xe kéo của bạn, chúng tôi rất lấy làm tiếc, bạn không sao chứ?" " Thực ra nó cũng trục trặc một chút từ lần bay gần nhất rồi" tôi thành thật trả lời.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, tôi ra ngồi ở phòng chờ, mắt vẫn đang căng mọng, tự nhiên thấy ghế kề bên, có một nhóc người Nhật khoảng ba tuổi, ngồi hẳn trên va li của mẹ, miệng chúm chím ống húp uống cà phê hộp, chắc cũng là của mẹ, hai má tròn vo, tóc xoăn nhẹ, trong khi mẹ em đang sửa soạn đồ đạc. Nhìn yêu ơi là yêu, thế là tôi phì cười. Nhóc còn vẫy tay cười chào với tôi nữa và mẹ em cũng cười - với một người lạ chỉ gặp năm bảy phút giữa đông đúc sân bay, mà chưa chắc có lần thứ hai trong đời tái ngộ. Và từ ngày hôm đó tôi còn gặp hàng trăm nụ cười Nhật khác, mà chẳng cần ai nói lời nào với nhau, như một sự giao tiếp lịch sự cơ bản, như một quan tâm rất khẽ, như một lời chúc:"Hãy sống thật vui!"
Giây phút bước ra khỏi sân bay Kansai đầu tháng Ba của một mùa đang xuân, tôi đã biết mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, bao nhiêu khó khăn có thể đang đợi. Nhưng mà tuổi trẻ có lẽ, đừng sợ, cũng đừng nên khóc nhiều quá. Cứ đi là đến, cứ sống rồi nhất định mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Tháng Ba, ngày 11
Những người Nhật đầu tiên quen trong cuộc sống lạ.
Ở Nhật, danh bạ điện thoại của tôi có rất ít số liên lạc, tương phản hoàn toàn với danh bạ cũ, khi còn ở Việt Nam, với dày đặc mối quan hệ xã hội và những liên kết xoay quanh trục quay của công việc.
Những người Nhật hiếm hoi tôi lưu tên, có lẽ cần kể đến anh Fujibayashi.
Anh là đại diện công ty bất động sản nơi tôi đăng kí hợp đồng thuê nhà. Là một người Nhật điển hình. Mà dù là điển hình, tức là nhiều người Nhật khác cũng như thế, nhưng anh vẫn khiến tôi bị sốc đến không thể tin nổi!
Ngay từ hôm ở sân bay, anh đi đón tôi vì đoán là không có ai ngày hôm đó có thể đón tôi, trên thực tế thì tôi không quen ai đủ để giúp đỡ cả. May mà có bạn Kim Dung, chủ tịch Hội sinh viên ở Oáka, nhiệt tình đi đón và phiên dịch giúp dù chúng tôi cũng chưa từng gặp nhau và chỉ biết nhau rất ít. Anh ấy chở tôi với cô bạn hơn hai giờ đồng hồ đi đến gặp thầy tôi là Phó giáo sư Shimizu tại đại học Osaka. Thầy là người bảo lãnh để giúp tôi thuê nhà, và cũng chính là người Nhật mà tôi mang ơn nhất. Trên đường đi, cửa kính xe mở bay ngược tóc, gió lạnh khô. Bỗng tôi nhìn thấy mưa bay bay những hạt màu trắng. Trời ơi: Tuyết! Lần đầu tiên tôi xoè tay ra và chạm vào những hạt tuyết trắng muốt. Một cảm giác tinh khiết vô cùng.
Chuyện tôi cảm thấy hết sức ngạc nhiên đầu tiên là: anh Fujibayashi nói với chúng tôi vì anh chưa có bằng cấp chính chỉ về chuyên môn thuyết trình nên chưa phải là người giải thích nội dung các điều khoản trong hợp đồng. Vậy là chúng tôi gọi Skype với một cô nhân viên đang ngồi ở văn phòng. Sau khi chào hỏi, cố ấy giơ tấm thẻ bằng cấp rồi xin phép bằng cấp rồi xin phép giải thích hợp đồng. Đây là điều ngạc nhiên với tôi, nhưng quá hiển nhiên ở Nhật. Khi muốn làm việc ở đây, bất cứ chuyên môn nghề nghiệp nào từ rộng đến hẹp, cũng phải thi tuyển và đỗ đạt kì thi nghề của toàn quốc mới được cấp phép hành nghề.
Điều tiếp theo không thể tin nổi và rất thú vị là với một tờ hợp đồng khổ A3 mà chúng tôi được giải thích tỉ mỉ, hỏi han chi tiết hơn ba tiếng đồng hồ. Nào là bạn có như cầu nuôi thỏ không, nào là toà nhà này không được tập luyện các loại nhạc cụ, nào là khu vực này không nằm trong vùng thường xuyên có thiên tai, mà nếu có thiên tai hỏng đồ đạc ai đền tiền cho bạn, nào là hạn chế gây tiếng ồn bằng việc nhảy trên sàn nhà, nào là nguyên vật liệu sử dụng để xây dựng toà nhà không có chất nọ chất kia độc hại. Cty quản lí là cty này, cty sở hữu nhà đất là cty kia, cty bất động sản lại là cty khác. Lúc phá sản ai bồi thường cho ai v.v
Anh ở cty nhà đất, trông đậm người, mặt tròn, da trắng tinh, tai đỏ bừng khi toát mồ hôi giải thích những thứ còn lại mà chúng tôi còn thắc mắc. Anh đón tôi lúc hơn 10 rưỡi sáng do phải lái xe từ cty ra sân bay (ở Nhật 9h sáng mới là giờ bắt đầu làm việc, còn giờ tan ca thì rất muộn và làm thêm giờ đến đêm khuya là thói quen của rất nhiều người), khi hoàn tất thủ tục hợp đồng là hơn 3 giờ chiều. Tôi mời anh đi ăn trưa vì tôi đã đói lả cả người nhưng anh từ chối, anh bảo anh còn nhiều việc cần làm. Sau đó anh chở chúng tôi đi lấy chăn ga gối đệm mới mua (tôi được cty bất động sản cho rất nhiều thứ, và tất cả là đồ mới 100%) rồi qua cty anh thanh toán một số chi phí ban đầu. Xong việc ở đó, tôi cố mời anh đi ăn cùng một lần nữa nhưng anh vẫn nhất quyết không đi. Tôi đành phải vào vội một cửa hàng tiện lợi và mua nhanh nhất có thể một ít đồ ăn nhanh như cơm nắm, bánh mì, bánh rán, nước và trà để đem lên xe. Khi tôi mời, thấy tôi và cô bạn chưa ăn, anh vẫn chưa ăn. Đến khi tôi nài nỉ anh ăn đi và tự mình cắn miếng bánh đầu tiên thì anh mới chịu ăn. Và ăn một cách ngấu nghiến. Lúc đó là gần 5h chiều. Bưa trưa muộn của chúng tôi, chưa đến 100 nghìn đồng.
Cô bạn tôi hỏi một cách nghi hoặc, rằng họ sẽ được lợi ở đâu khi phí môi giới là 0 đồng, tiền nhà rẻ, chỗ ở tốt, tiện nghi? Và đáng lý người đi thuê nhà thì phải tự đến cty mà tìm nhà chứ?
Chưa hết. Đến khi về đến nhà tôi, anh để tôi và bạn ngắm nghía thoải mái chỗ ở mới và nói chuyện say sưa. Còn anh lặng lẽ xách 63kg hàn lí lỉnh kỉnh của tôi lên 3 tầng cầu thang. Tại sao anh ấy lại nhiệt tình hết mức như vậy, hướng dẫn cái này, dặn dò lưu ý chuyện kia sau khi nhận được chỉ chục gói cà phê mỏng dính với hai hộp ô mai nho nhỏ? Mà anh ấy vốn đâu biết sẽ được nhận quà?
Có những điều ở người Nhật, tôi không hiểu, và có khi cả chính học cũng không tự trả lời được.

Tháng Ba, ngày 12
Bị lạc là một điều quá rõ ràng với cuộc sống mới, nơi mới cả những lối đi.
Nhà tôi ở trên một con dốc. Mà ở đây chỉ cần đi nhầm đường lên dốc là lạc sang khu dân cư khác rồi. Tôi nhớ buổi tối hôm đầu tiên đến đây, đến giờ vẫn buồn cười vì mình liều lĩnh quá mà cũng ơn trời vì mình may quá. Xong xuôi chuyện nơi ăn chốn ở cho tôi, cô bạn tôi không yên tâm lắm khi để tôi tự về. Nhưng vì trời lạnh, nhà bạn xa, hơn nữa bạn đã đi cùng tôi vất vả cả ngày, nên tôi quyết định đòi về một mình. Và có lẽ vì Google Maps của cô bạn chỉ đường chim bay chuột chạy nên dù đi như chỉ dẫn, tôi vẫn lạc sang một khu khác. Trời hôm đó có 2 độ C, chân không đi tất, dù chịu rét rất giỏi nhưng công nhận là quá lạnh. Trong tay tôi điện thoại hết pin, mà có pin cũng không có sóng, wifi không, bản đồ không, tiếng Nhật không biết, tôi cũng đã xác định luôn là đêm đó khỏi về, đêm đầu tiên đến Nhật phải ngủ ngoài trời vì không biết hướng về nhà. Đang đi lang thang trong bóng tối mờ mờ đèn, tôi bỗng thấy hai bà lão dắt xe đạp lên dốc, liền lao chặn đường, hai bên xì xồ xì xà, tôi giơ giơ địa chỉ nhà ra chỉ chỉ. Phải lâu sau này, tôi mới đọc tên xóm phường nơi mình đang cư trú la gì. Vì toàn Hán tự.
Rồi hai bà lão người Nhật xa lạ ngoắc tay dắt tôi về đến tận nhà, đưa lên tận cửa mới yên tâm. Đêm hôm đó, tôi được ngủ trong căn phòng 30 độ phải hơi ấm của điều hoà , ngoài ban công, nhiều ánh đèn hắt ra từ những ô cửa đằng kia, đỏ xanh lấp lánh.

Tháng Ba, ngày 17
Nỗi nhớ mơ hồ.
Một buổi sáng tỉnh giấc giữa lòng nước Nhật, tôi nhớ tôi của những ngày vừa mới thôi, trước một chuyến bay đêm. Nỗi nhớ bắt đầu cho kí ức mơ hồ. Tôi nhìn lại mình. Giữa một bộ ảnh kì lạ. Mộc và buồn. Một sớm Hà Nội mưa phùn, tôi đứng giữa những con ngõ hẹp, cầu thang lửng, nhà chật, phố còn đang vắng. Lặng nghe tiếng vữa tróc trên những mảng tường thời gian phai dấu vôi nhợt. Một vải giọt nước tong tong. Giọt đuổi giọt. Từ ống nước nhớt rêu xanh. Cửa sổ nhà ai he hé mở. Hôm đó lạnh. Gió treo từng nhúm trên cành.
Và tôi, đang ở nơi khác xa xôi rồi.

Tháng Ba, ngày 19
Vẫn là nỗi nhớ đó, chuang nối nhau như kim với chỉ.
Tôi thích các gam màu xanh và yêu cây. Đấy là một tình yêu kì lạ. Tôi có thể ngắm những hàng cây mà không rời mắt mình đi được, bất kể mùa nào, mùa xanh ngắt nhánh, mùa đầu cành bung nở hoa, mùa tàn phai lá, hay mùa lạnh giá gầy thân.
Một Hà Nội đậm đắc nhất trong kí ức của tôi là: thu đỏ ối lá bàng, vàng rực nắng. Đông mâu xám bạc trên những nhành cây nâu thẫm giăng ngang qua cửa sổ phai màu mái nhà cổ.
Gần năm năm ở Hà Nội, thứ giúp tôi cầm cự là những hàng cây. Trong nhiều phút giây, tôi đã tạm quên bụi tung đầy những con đường, khói xe khói khét khói thuốc lá... phả dày ám đặc phố phường. Đến chán chường.
Dù chưa bao giờ nặng tình với Hà Nội nhưng tôi vẫn lưu luyến đến trĩu lòng với những hàng cây. Tôi nhớ tôi, những hàng cây tuổi trẻ, một mình một xe đi vòng quanh nội thành Hà Nội mỗi ngày. Đi học, đi làm, đi gặp đối tác, đi cà phê ngồi làm thêm việc... Nhiều lần, tôi cứ đi không cần đích đến cụ thể vậy thôi. Lang thang như nhiều người trẻ tuổi ở xa quê, không ai đợi cơm mỗi tối để có cảm giác muốn trở về.
Xuân, hạ, thu, đông. Mưa, nắng. Sáng, trưa, chiều, tối. Tôi đã đi và đi ngang dọc chéo xiên khắp thành phố này. Luồn cả vào trong những con ngõ chật hẹp.
Tôi nhớ như in cảm giác vặn ga men theo những con đường có màu xanh lá cây. Gió nhẹ nhàng vuốt tóc. Suy nghĩ dịu dàng lan thấm trong tâm trí: về tương lai, về những điều tốt đẹp đang mong đợi sẽ đến, về kỉ niệm đẹp ở thì quá khứ và bao điều cần cố gắng trong hiện tại.
Hà Nội, không phải của tôi. Nhưng tôi để lại kí ức của một phần tuổi trẻ tôi ở nơi đấy. Dù là thương tổn hay đủ đầy. Dù là gãy gập hay đứng thẳng. Các hàng cây lưu giữ cho tôi, khi tôi thả cảm xúc vào đôi mắt , nhìn lên cao.
Còn bây giờ ở đây, có: tôi với họ. Những người Nhật ngồi lặng lẽ, riêng lẻ, dưới một bóng cây. Chúng tôi: một mình!

Tháng Ba, ngày 21
Người bạn đầu tiên.
Tôi mới quen được một ông bạn. Hơn tôi 40 tuổi. Chúng tôi tình cờ gặp nhau ba lần ở gần một địa điểm. Thế là có duyên nhỉ? Thế là kết bạn. Ông bạn già ngồi kiên nhẫn lắmg nghe tôi nói từng từ, kiến nhẫn ghép nối chúng lại thành câu. Hai bên ồ à và à nồ, và cười hì hì khi hiểu mỗi vấn đề.
Hôm nay, ông bạn dẫn tôi đi công viên chơi. Nếu không có ông ấy, tôi không biết là cách nhà hơn 1km có một cái công viên rất to. Hoa anh đào sắp sửa nở bừng rực hồng ở đây. Cả hai trải bạt ngồi dưới một tán cây mát. Gió nắng hôm nay quyện tan dịu dàng. Bầu trời xanh trong vắt lọt qua những khoảng trống trên cây của cành. Trên mấy đám cỏ, hoa vàng nở rực. Thấy mùa xuân bắt đầu giăng đầy trong nắng của buổi ban trưa.
Cùng ăn cơm hộp, cùng uống bia chậm rãi, cùng chuyện phiếm, cùng cười khì khì, cùng ngắm cá, nhìn hoa, trông mây xanh, thấy cả những cánh chim gầy bay đầy trời , tự do. Lá cũng rơi, tự do.
Thật hay ho, phải không?

Tháng Ba, ngày 24
Trên đường chạy, chỉ nên nghĩ về hành trình thôi.
Tháng năm ở Nhật, tôi đã nghĩ nếu không thực hiện được giấc mơ lớn của cuộc đời thì nhất định tôi sẽ sống hài lòng bên cạnh những niềm vui đơn giản.
Tôi muốn được theo đuổi đam mê một cách thoả thích, được sống là chính mình một cách tự do. Không biết gì thì tìm hiểu. Muốn hiểu sâu thì học. Muốn giỏi thì rèn luyện. Không có tiền thì đi tìm việc. Làm từ việc nhỏ trước. Sai thì sửa. Hỏng thì thay. Nhầm hướng thì quay lại điểm xuất phát. Đời sẽ trở nên đơn giản nếu cái đầu không phức tạp hay lo hay sợ. Nghĩ thông thoáng chứ chẳng nên nghĩ chằng chịt.
Tôi. 22 tuổi, đường còn xa, đời còn dài, cứ tiến lên và chạy theo hướng tuyệt vời.
Nước Nhật đã vào mùa xuân ửng chín rồi!
Và hoa anh đào đã bung xoè trên những tán cây không thấy lá, chỉ hồng và trắng giữa mây. Thật sự đẹp đến ngây ngất. Nhất là đi dưới bầu trời vời vợi, nơi một buổi chiều vàng có một cơn gió, e thẹn hôn trộm những cánh hoa bay. Và rơi giữa lòng bàn tay tôi, nho nhỏ.

Tháng Ba, ngày 28
Cơ duyên khiến chúng ta lên đường và luôn dẫn đúng hướng.
Có những ngày tôi thật quá sung sướng. Sung sướng tới nỗi, tôi bỗng nhận thấy trước đây, có khoảng thời gian nào tồi tệ thì để được một ngày như hôm nay, giai đoạn đã từng tồn tại đó: cũng đáng.
Hôm nay tôi rủ thêm một cô bạn nữa đến nhà ông bà nuôi người Nhật ở tỉnh Gifu chơi mấy ngày cuối tuần. Hẹn hơn từ một tuần trước mà thỉnh thoảng bố nuôi vẫn gọi điện hỏi han tình hình khi nào đến. Hôm qua, tôi nói với bố khoảng 3-5 giờ chiều con sẽ đến ga. Sau đó hẹn lại gần 6 giờ. Thế mà đến nơi thì mới biết bố đợi ở ga để đón từ lúc 3 giờ chiều. Bô bảo bố vào mấy cửa hàng sách gần đó đọc để giết thời gian. Tôi bảo trời ơi con hẹn 6 giờ mà. Bố nói thì lỡ con đến sớm đã có bố đón, đỡ ngơ ngác ở sân ga. Về nhà, ông bà vẫn thế. Vấn ấm áp. Vẫn cười nói. Vẫn quan tâm từng li từng tí. Mọi thứ vẫn quen thuộc. Đến cả mùi căn nhà. Một mùi dịu dịu thơm. Của gỗ. Của thảm. Của những bức tranh. Của hoa. Của tủ bát đĩa... Của núi rừng ngoài của sổ, của gió tuyết ngoài sân.
Sáng, tôi và cô bạn dậy sớm, ăn bữa sáng do bà chuẩn bị, súp sữa ngô, bánh mì nướng phết mứt và dâu tây. Rồi tắm ngâm người trong bồn onsen với nước nóng khoan sâu dưới mạch ngầm chảy ra từ núi. Cảm giác vô cùng dễ chịu. Máu chảy thông suốt. Suy nghĩ trở nên thoáng đãng. Tâm hồn rộng mở. Da vuốt đến đâu mịn đến đó. Hơi nước ấm sực. Nếu ai có dịp đến Nhật, nên một lần đi tắm onsen.
Bởi vì, trước khi tắm, bạn sẽ cởi bỏ hết mọi thứ. Quần áo lẫn mệt mỏi. Căng thẳng lẫn chán nản. Khi ngâm người, bạn bắt đầu quên dần những thứ mà bạn cởi bỏ. Đến sau cùng, bạn chỉ cần nhớ là phải mặc quần áo nữa thôi.
Đó thực sự là một thứ nước kì diệu của đất nước này.
Bố nuôi lái xe chở chúng tôi đến Takayama dạo quanh phố cổ. Những ngôi nhà gỗ sơn đen kiểu truyền thống xếp vuông vức bên cạnh nhau thành một khu phố ngay ngắn. Đủ tĩnh lặng kiểu Nhật. Đủ nhộn nhịp từ những vị khách du lịch nước ngoài. Đấy là nơi tôi đã từng được đến gần sáu năm trước. Giờ quay lại, thấy còn háo hức và vui vẻ hơn khi 16 tuổi nữa.
Trên đường đi, bố chạy xe qua những cung đường đẹp đến mức không thể lặng im và ngồi yên ngắm nhìn. Chúng tôi 'wow wow' kinh ngạc với núi tuyết kì vĩ. Với những rặng cây khô bạt ngàn thành rừng đang đợi mùa xuân bừng hoa xanh lá. Xuyên những đường hầm xuyên núi. Ngang những con suối có cây cầu bắc qua. Tuyết trắng xoá. Núi xa xa. Cây cỏ mênh mông. Gió nắng bát ngát. Thật không ảnh nào đủ dung lượng để lưu trữ. Tôi phải dồn hết vào trí nhớ nhờ đôi mắt.
Sau đó, chúng tôi đến Shirakawago - một khu làng cổ nằm lọt giữa bốn bề là cây, núi và tuyết. Shirakawago có nghĩa là "quê hương của con sông màu trắng" vì chỉ có duy nhất một con sông chảy qua làng, mùa đông, băng tuyết trùm kín cả dòng nước, trắng tinh. Ở đây, mái nhà được làm bằng các lớp rơm rạ, buộc bằng dây thừng. Còn cửa sổ sẽ làm từ giấy. Cầm một que kem ốc quế, vừa đi vừa ăn, vừa ngắm nghía, vừa giẫm lên bãi đất tuyết phủ, nghịch mũi giầy với những mảng tinh thể nước, dưới ánh nắng vàng rực và bầu trời xanh hơn ngọc - môt khoảnh khắc thật lãng đãng và dịu dàng.
Tôi về nhà, chúng tôi ăn thịt nướng, rau sống, tempura - đồ chiên tẩm bột, uống bia, trò chuyện, cười nói vui vẻ. Một người quen khác của tôi, một người bạn của gia đình, "chú Kenji tốt bụng"(tôi lưu tên chú trong điện thoại là như vậy), cũng có mặt. Sáu năm trước, chú là tình nguyện viên hướng dẫn cho đoàn học sinh chúng tôi tìm hiểu địa phương, cũng là một năm trước giúp tôi tìm địa chỉ nhà ông nuôi sau năm năm mất hoàn toàn liên lạc. Chú Kenju rủ thêm một người bạn khác - là nhạc công giống chú - đến góp vui. Học đưa theo đàn guitar và sáo Nam Mỹ đến để biểu diễn như một món quà chào mừng tôi quay lại Nhật. Cả nhà cùng thưởng thức, cùng hát karaoke. Tôi được khen là giọng hay. Dù đôi chỗ đã nhìn lời mà tôi vẫn cứ hát sai chữ. Nhưng chảng sao, mọi người đều đã thật vui mà.
Tôi nghĩ rằng, khi ta còn trẻ, một trong những việc đáng làm nhất là đầu tư cho trải nghiệm và cảm xúc. Đó là những thứ được hoàn vốn khi chúng ta rơi vào trạng thái tinb thần bất ổn. Nó vực dậy và kéo chúng ta tiếp tục hành trình của sự sống. Nó cũng sẽ sinh lời rất nhiều khi chúng ta về già và hồi tưởng. Gặp nhiều người khác, để hiểu về cơ duyên. Biết nhiều chuyện, để thấu sự đời. Đứng trước càng nhiều vùng đất kì vĩ của thiên nhiên, mọi sự sân si, bi thương đều là đồ bỏ đi, mọi sự ích kỉ, đố kị ghen tị của người khác dành cho mình cũng chỉ là thứ nhảm nhí. Chỉ có vẻ đẹp muôn trùng.
Hãy đầu tư cho những chuyến đi, thay vì cố mua những thứ xa xỉ mà nhiều người khác cũng có. Đi để sở hữu trải nghiệm của riêng mình. Vì cuộc đời là một chuyện dài. Hãy là một câu chuyện thú vị và là câu chuyện duy nhất. Đó là điều mà tôi tự khuyên mình. Và tôi tin rằng điều đó đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net