Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Bách Anh thực sự không hiểu nổi: Cứ cho là cô đã xuyên qua đi, nhưng tại sao ở đây lại xuất hiện một "Trịnh Tiểu Liễu", mở miệng ra lại nói cái gì mà "xuất môn tra án với Triển đại nhân", đáng sợ hơn là anh ta còn gọi cô một tiếng "Kim Kiền" !!!! Cả diễn biến, nhân vật, tình tiết, bối cảnh đều trùng khớp với cuốn tiểu thuyết cô đọc mấy ngày trước kia...Thực là quá mức quỷ dị đi?!
Bạch Bách Anh nuốt nước bọt ực một tiếng thầm nghĩ: Được lắm, không biết cái thế lực chết tiệt nào ném cô tới chỗ này, dù sao trong thời gian ngắn cũng không trở về được, cứ tìm hiểu một chút trước đã, có xảy ra cái gì cũng dễ đối phó. Có điều Trịnh Tiểu Liễu ban nãy nói bọn họ sẽ cùng Triển đại nhân xuất môn tra án...tra cái án gì ấy nhỉ?!
Bạch Bách Anh đem toàn bộ tình tiết cuốn tiểu thuyết "ĐPKPLNVCV" ra ngẫm lại một lượt, thầm cười khổ: Hình như lần duy nhất bà chị Kim Kiền cùng với Trịnh Tiểu Liễu và Triển Tiểu Miêu xuất môn tra án chính là để điều tra vụ "Ô bồn án" trứ danh kia...Đây cũng là bước đệm để bà chị Kim Kiền gia nhập Khoái ban...
Hừ hừ, thế quái nào cô vừa tới đã phải tiếp xúc với ma ô bồn rồi?!
Trên người chỉ mặc độc một cái áo lót cổ đại trắng toát, Bạch Bách Anh bèn túm lấy một cái áo màu xám tro mặc vào, cào hai cái trên đầu rồi đi ra ngoài. Quả nhiên trên bàn trà ở gian ngoài có một cái chậu dài chừng nửa thước, ánh lên màu đen bóng quỷ dị.
Bạch Bách Anh dè dặt tiến lại vươn tay gõ gõ hai cái lên thành chậu hét to: "Ồ bồn!!!"
Bên trong chậu phát ra mấy tiếng ong ong u u: "Tại hạ tên Lưu Thế Xương..."
Bạch Bách Anh giật bắn mình, hai đầu lông mày rúm ró hồi lâu thầm nghĩ: Mình nhớ không nhầm thì cái ô bồn trong truyện cũng tên Lưu Thế Xương, không cần phải chính xác đến vậy chứ, Mặc Mặc cô ta là quỷ hay sao...
(*Tốt bụng giải thích: Mặc Mặc là tên thân mật của Âu Dương Mặc Tâm-tác giả cuốn ĐPKPLNVCV)
"Vâng vâng Lưu ô bồn..." Bạch Bách Anh lau mồ hôi lạnh, cô là người được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật, cái kiểu nói chuyện với ma này thực sự không thể chấp nhận nổi mà...
"Quan gia, ngài phải chăng có chuyện gì khó nói?" Tiếng ong ong u u lại vọng ra, Bạch Bách Anh khổ sở bịt tai, hỏi: "Lưu ô bồn, ông còn nhớ tình cảnh lúc mình bị sát hại không?"

"Tại hạ bị phong bế trong ô bồn đã lâu, chỉ dựa vào nỗi oán hận để ngưng kết hồn phách, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ..." Ô bồn dường như thở dài nói_"Tối qua tại hạ đều đã đem mọi chuyện kể lại, chẳng lẽ quan gia không tin tại hạ, muốn gặng hỏi điều gì?"
Bạch Bách Anh thiếu chút muốn ngã lăn ra đất: Không tin? Không tin cái khỉ! Người tối qua nghe ông nói là Kim Kiền xịn, còn tôi là Kim Kiền rởm, làm sao biết được tối qua ông đã nói cái qué gì!!!....Ừm, thực ra cô đã đọc qua vụ "Ô bồn án" trong truyện rồi, nhưng có quỷ mới biết tình tiết trong đấy có được miêu tả giống tình huống này không!!! Bạch Bách Anh ho khan hai tiếng, kìm nén cảm giác muốn đập cái ô bồn này vỡ vụn, nói: "Không phải tôi nghi ngờ ông...có điều tôi đem tình tiết vụ án ra ngẫm lại một lượt liền có chút phát hiện..."
"Là phát hiện gì?" Ô bồn kinh ngạc hỏi lại , Bạch Bách Anh nói tiếp: "Cái phát hiện này có phần hơi mơ hồ...Phải phiền ông kể lại một lượt để tôi xem xem suy đoán của tôi có đúng hay không..."
Bản thân Lưu Thế Xương đã bị giết, bị phong bế vào ô bồn từ nửa năm trước; may thay nhờ Kim Kiền gõ cho hai cái mới mở miệng báo án được, tự nhiên đã đem Kim Kiền liệt vào hạng cao nhân; thái độ trông cậy vào nàng rất tự nhiên, bèn nhất nhất đem mọi chuyện mình nhớ được kể ra tuốt tuồn tuột.
Bách Bách Anh trong lốt Kim Kiền càng nghe càng thấy đỉnh đầu tụ mây đen: Đoạn chuyện xưa của cái ô bồn này thực sự giống trong truyện tới mức khiến cô nghiến răng kèn kẹt...Cẩu huyết, thật là cẩu huyết mà!!!
Cô ho khan hai tiếng, mí mắt giật giật, đại não loé lên một cái, nói: "Lưu ô bồn, thực trùng hợp trước đây tôi từng đi qua một nơi tên là núi Nam Hoa có một đôi huynh đệ họ Ngô làm nghề nung bồn gốm..."
Ô bồn rơi vào trầm mặc sau đó đột nhiên như lên cơn động kinh giật đùng đùng suýt rơi xuống đất, giọng kêu khóc của Lưu Thế Xương vọng ra: "Tại hạ nhớ ra, nhớ ra rồi!!!! Kẻ sát hại tại hạ đích thực là đôi huynh đệ họ Ngô!!!"
...
Chuyện sau đó thực dễ dàng chóng vánh.
Ô bồn nhớ ra được địa phương mà mình bị sát hại, ba người cũng không cần tốn thời gian 1 tiếng đồng hồ đi đến nhà Trịnh Tiểu Liễu nữa, trực tiếp thẳng tiến núi Nam Hoa. Bạch Bách Anh biết tỏng đến nơi cũng chẳng thu hoạch được gì, ba người nhặt một cái đèn rách trở về; tốc độ nhanh như gió, trời vừa về chiều đã kết thúc một ngày làm việc.
Cũng có vài chuyện ngoài lề: Tỉ như Trịnh Tiểu Liễu nài nỉ Bạch Bách Anh trong lốt Kim Kiền mang cái ô bồn, cuối cùng bị cô nghiêm mặt từ chối; tỉ như Bạch Bách Anh nhìn thấy nhan sắc của Triển Chiêu máu mũi liền phun ra ba thước, thầm mắng anh ta đúng là 'lam nhan hoạ thuỷ', yêu nghiệt yêu nghiệt...
Đương nhiên đó chỉ là chuyện vặt, không đáng nhắc đến ha ha....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net