Chương mở đầu: Cơn ác mộng của nữ chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kim Kiền mau dậy đi, hôm nay chúng ta còn phải theo Triển đại nhân xuất môn tra án đó!!!" Tiếng giày vải loạt xoạt ở gian ngoài ồn ào khó tả, thế nhưng người trong phòng lại chẳng có dấu hiệu gì là sắp tỉnh dậy.
Qua một lúc sau tiếng giày vải lại loạt xoạt đi vào, thấy người trên giường vẫn đang say giấc nồng liền nổi đoá lên: "Kim Kiền!!! Cậu còn định ngủ đến lúc nào?!"
"Hửm?! Trời sáng rồi à?!" Bạch Bách Anh xốc chăn ngồi dậy, mơ hồ cảm thấy xung quanh vẫn đen đặc một mảng liền tiếp tục ngả ra giường lầm bầm: "Đùa cái kiểu gì thế? Mặt trời còn chưa chiếu tới mông, gọi cái gì mà gọi..."
Người trước giường trán nổi gân xanh, một đường túm lấy bả vai Bạch Bách Anh lắc mạnh: "Kim Kiền cậu mà lề mề làm chậm trễ việc xuất môn tra án của Triển đại nhân thì phải làm thế nào?!!!!"
Cái gì mà Triển đại nhân?
Lại còn xuất môn tra án?
Bạch Bách Anh mơ màng nhớ lại mấy ngày trước cô có đọc qua một cuốn tiểu thuyết xuyên không lấy bối cảnh Khai Phong phủ thời Bắc Tống, tên là: Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ. Ai da, chắc chắn là bị ám ảnh rồi, cả mơ cũng mơ thấy mình cùng vị động vật họ mèo nào đó xuất môn tra án nữa chứ.
"Kim Kiền!!!" Người trước giường gân cổ gào, lực đạo trên cánh tay nâng lên rõ rệt.
Bạch Bách Anh vẫn đang mơ màng: Kim Kiền?! Chẳng phải là tên bà chị xấu số bị túm đi xuyên không-nữ chính của cuốn tiểu thuyết kia sao? Ô, quả nhiên cô diễn nhập vai quá rồi, còn tự cho mình là nữ chính cơ đấy. Có điều...cái cảm giác bị lắc đến độ ruột gan lộn tùng phèo này có hơi chân thật quá...nhẩy?
Bạch Bách Anh trợn mắt tỉnh dậy, đập vào mắt cô trước tiên là khuôn mặt một thiếu niên chừng 17, 18 tuổi; mắt báo mở lớn, phân rõ trắng đen; tai tựa đĩnh vàng; cằm nhọn; khá có khí khái anh hùng xuất thiếu niên.
Cái khuôn mặt này lại càng chân thật quá mức cần thiết đi?!

Bạch Bách Anh có một linh cảm vô cùng xấu, bàn tay vội vàng mò đến chỗ thịt mềm mềm trên eo bấm một cái.
"Á úi đau chết tôi!!!" Bạch Bách Anh lăn từ trên giường xuống đất, đau đến mức nổ đom đóm mắt: Cái quỷ gì thế?! Đau đến nỗi này, chẳng lẽ không phải là mơ?!. Người trước giường bị cô doạ nhảy dựng lên chạy tít ra xa làu bàu: "Kim Kiền, cậu lại định diễn cái trò quỷ gì đấy?!"
"Hưm...?! Cái...cái cái đó?! Cậu gọi tôi Kim Kiền, vậy cậu là...Trịnh Tiểu Liễu????" Bạch Bách Anh như nhìn thấy quỷ, ngã ngửa ra đất run bần bật.
"Tôi không phải Trịnh Tiểu Liễu thì chẳng lẽ là Kim Kiền cậu chắc? Thế nào mà cậu mới ngủ qua một đêm mà cả tên tôi cũng quên luôn??"_Trịnh Tiểu Liễu thấy Kim Kiền đã tỉnh, sắc mặt cũng hoà hoãn hẳn lên_"Được rồi, cậu đừng có ở đây diễn trò lười biếng nữa, mau mau chuẩn bị xuất môn tra án thôi!!!" dứt lời liền như được uống máu gà hăng hái đi ra ngoài.
Bạch Bách Anh hoá đá hồi lâu, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là đưa tay sờ loạn trên thân một trận:
Cái mặt...tròn tròn, mắt nhỏ mày rậm, tóc tai trên đầu bù xù: khẳng định không phải mặt cô.
Lại giơ cái cánh tay lên xem: cổ tay nhỏ nhắn, gầy đến độ chẳng có tí thịt nào.
Còn ngực...?! Có vẻ nhỏ quá nhẩy, hơn nữa hình như còn bị tầng tầng lớp lớp băng vải bao quanh, quấn đến mức khiến cô hít thở không thông...
Cái dạng này...là nữ phẫn nam trang?!
Lúc này Bạch Bách Anh mới ngẩng đầu nhìn xung quanh: căn phòng cô đang ngồi chia làm hai gian trong ngoài, bày biện đơn sơ, trên giá còn treo một dãy quần áo cổ đại...
Chết tiệt mà...
Cô đã xuyên không rồi!!!!!!!!!!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net