chương 12: Mượn hoa hiến phật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khương Khải Thịnh không có để thư vào trong bì thư là vì để cho Võ Bình Hầu kiểm tra, hắn không tin thư của hắn có thể được đưa trực tiếp đến tay Tô Minh Châu, Tô Minh Châu hứng thú bừng bừng mở ra, nàng vốn tưởng rằng Khương Khải Thịnh sẽ viết cái gì lời ngon tiếng ngọt, không nghĩ thế nhưng là

《 Bát Nhã tâm kinh 》.

Tô Minh Châu nhìn dòng chữ cố ý dùng chu sa viết ra

Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, không tức là sắc.

(Sắc tức là không, không tức là sắc)

Tô Minh Châu trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía nha hoàn bên cạnh:
“Hắn đây là có ý tứ gì?”

Sơn Tra cúi đầu cố nén ý cười, Tô Minh Châu cũng không có tức giận, ngược lại nở nụ cười:
“Ai cũng không thể không có điểm yêu thích đâu.”

Xem thư xong, Tô Minh Châu cũng không chuẩn bị hồi âm, mà là cẩn thận cất đi, lúc này mới đi ra đại sảnh.

Hôm nay không biết vì sao, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử bỗng nhiên đến, cố ý lúc Võ Bình Hầu không ở trong nhà, mà Võ Bình Hầu phu nhân đi vào trong cung gặp Hoàng Hậu, chỉ có Tô Bác Viễn, Tô Minh Châu sợ ca ca ngốc nhà mình gặp bất lợi nên mới đi ra.

Tô Minh Châu hành lễ.

Triệu Văn Kiệt liền cười nói:

“Hai người không nghĩ tới ta cùng tứ ca sẽ đột nhiên đến.”

Tô Minh Châu nhấp môi cười một cái, an vị ở bên cạnh Tô Bác Viễn.

Tô Bác Viễn nói:
“Xác thật không nghĩ tới.”

Tô Minh Châu hơi hơi cúi đầu, dấu đi ý cười trên mặt, ca ca nàng là người thành thật, người thành thật luôn nói lời thành thật, chính là nếu người nghe dụng tâm kín đáo nghe vào trong tai, liền không hay lắm.

Triệu Văn Kiệt bị nghẹn một chút, nhưng thật ra không thèm để ý:
“Nghe nói hoa viên hầu phủ thật xinh đẹp, không biết có thể hay không thưởng thức một chút?”

Tô Bác Viễn nói:
“Được.”

Quản sự Hầu phủ đã sai người hầu một lần nữa kiểm tra hoa viên, bảo đảm sẽ không xuất hiện bất luận sơ hở gì, lúc này mới tiến vào đại sảnh bẩm báo.

Lúc này, Tô Bác Viễn cùng Tô Minh Châu mới mời hai vị hoàng tử đi ra hoa viên, hoa viên hầu phủ tự nhiên không so được với trong cung, hơn nữa trong hoa viên rất nhiều hoa cỏ cây cối đều là trồng theo sở thích Võ Bình Hầu phu nhân cùng Tô Minh Châu.

Triệu Văn Gia cùng Triệu Văn Kiệt nói là đến hoa viên cũng không thật sự muốn ngắm hoa, bất quá là muốn tìm chỗ lén nói chuyện, bốn người bọn họ cũng chỉ có Tô Bác Viễn tưởng Triệu Văn Kiệt lấy cớ là thật.

Triệu Văn Kiệt nói thẳng:
“Chúng ta bốn người trò chuyện, làm người hầu đều lui xuống đi.”

Tô Bác Viễn cảm giác được Tô Minh Châu dùng chân đá hắn một chút, hắn mở miệng nói:
“Được, nơi này không cần các ngươi hầu hạ.”

Bọn hạ nhân đều lui ra ngoài.
Tô Minh Châu rót trà cho mọi người, nàng đeo vòng tay phỉ thúy, cánh tay thon nhỏ tinh tế trắng tinh, làm người không dời được tầm mắt.

Triệu Văn Gia rung động, hắn cảm thấy hai chữ Minh Châu này, như trân như bảo làm người hận không thể phủng ở lòng bàn tay cẩn thận che chở, không cho nàng trải qua nửa điểm mưa gió.

Triệu Văn Kiệt đột nhiên hỏi nói: “Tiểu biểu muội, đều là người một nhà cũng không có người ngoài, ta gọi ngươi Minh Châu đi.”

Tô Bác Viễn nhíu mày, vừa định mở miệng ngăn cản liền nghe thấy Triệu Văn Gia nói:
“Lục đệ đừng náo loạn.”

Tô Minh Châu: “Tiểu biểu ca.”

Triệu Văn Kiệt còn muốn nói, Triệu Văn Gia mở miệng trước:
“Dương cô nương tự sát.”

Tô Bác Viễn thần sắc có chút không tốt, hắn tuy rằng không quen biết Dương cô nương kia, giữa hai người cũng có chút không thoải mái trải qua, nhưng rốt cuộc đó là một cái mạng người.

Tô Minh Châu lại cảm thấy không có khả năng, nàng quan sát vị Dương cô nương kia, Dương cô nương sẽ không tự sát, phải nói là không có dũng khí tự sát.

Triệu Văn Kiệt cầm miếng điểm tâm lên ăn:
“Nàng chết rất quỷ dị, ta cảm thấy không phải tự sát, khi thẩm vấn vị Dương cô nương, tự nhiên tắt thở.”

Tô Bác Viễn có chút nghi hoặc hỏi: “Đột nhiên tắt thở?”

Triệu Văn Kiệt cũng cảm thấy quỷ dị: “Dương cô nương kia rất khả nghi, là nữ tử yếu ớt, khi thẩm vấn cũng không có dùng trọng hình, không chỉ có thế còn cố ý an bài thái y ở bên cạnh, không nghĩ nàng lại chết đột tử, Ngỗ tác mời tới xác định không phải trúng độc hoặc là bệnh chết, chính là vô duyên vô cớ mà đi thôi.”

(Ngỗ tác: pháp y)

Tô Minh Châu ánh mắt lóe lóe, nàng càng thêm cảm thấy vị Dương cô nương này kỳ quặc.

Triệu Văn Gia ôn nhu nói:
“Phụ hoàng đã phái người đi điều tra Dương cô nương, chỉ là nàng nếu tìm tới các ngươi trước, về sau các ngươi nên mang theo bên người thêm thị vệ.”

Tô Bác Viễn cảm thấy có chút không rét mà run, cũng không biết phía sau Dương cô nương rốt cuộc là người nào, thế nhưng có thể làm người đột tử mà không tra ra nguyên nhân, nếu là những người đó đối phó với bọn họ, bọn họ có phải hay không cũng trốn không thoát?

Triệu Văn Gia cùng Triệu Văn Kiệt sẽ nói cho bọn họ việc này, nghĩ đến cũng là nguyên nhân này, vẫn là được Mẫn Nguyên đế cho phép.

Tô Minh Châu nghe được tin tức, Dương cô nương là đang ở thẩm vấn trên công đường đột nhiên tử vong, hơn nữa nguyên nhân chết không rõ:

“Ta xem những quyển sách du ký từng đề cập qua, bên Nam Cương có cổ trùng, có thể ở vạn dặm bên ngoài đoạt tính mệnh người.”

Nghe vậy Triệu Văn Gia cười nói:

“Có chút khoa trương rồi, nếu thật là như thế, sợ là Nam Cương đã sớm bị giết hết.”

Tô Minh Châu mặt đỏ lên, nhẹ nhàng cắn môi dưới:
“Là ta…… Là ta suy nghĩ nhiều.”

Triệu Văn Gia thấy Tô Minh Châu đơn thuần đáng yêu, thanh âm ngây thơ, giải thích:
“Những cái đó chỉ là lời đồn đãi, thật ra có cổ trùng thực sự, nhưng lại không thần kỳ như vậy.”

Kỳ thật Tô Minh Châu cũng biết, nếu thật có thể vạn dặm bên ngoài đoạt  tính mệnh người khác, triều đình chẳng sợ hy sinh nhiều binh lính cũng muốn đem Nam Cương tiêu diệt, cổ trùng diệt sạch, rốt cuộc vị nào càng cao càng là sợ chết, nàng sẽ nói việc này bất quá là thay đổi đề tài mà thôi.

Tô Minh Châu có chút tò mò nhìn về phía Triệu Văn Gia:
“Tứ biểu ca, Dương cô nương giả mạo người xuất cung?”

Triệu Văn Gia biểu hiện tình yêu với Tô Minh Châu, có bảy phần giả cũng có ba phần thật, rốt cuộc Tô Minh Châu cùng hắn đã gặp qua các quý nữ khác hoàn toàn bất đồng, đơn thuần vô hại như vậy, Triệu Văn Gia vốn có hảo cảm, liền muốn diễn kịch gạt  người khác cũng muốn trước tiên phải lừa gạt chính mình, hắn đối Tô Minh Châu có chút thiệt tình nên nhìn với con mắt khác:

“Thật ra không có.”

Tô Minh Châu suy tư:
“Vậy nàng vì cái gì tìm tới ca ca?”

Nói xong vẻ mặt đầy lo lắng nhìn về phía Tô Bác Viễn:
“Ca ca mấy ngày nay không nên ra cửa.”

Tô Bác Viễn nói: “Muội muội không cần lo lắng.”

Triệu Văn Kiệt cầm trái cây không ăn, xoay xoay ở trong tay:

“Tiểu biểu muội còn không lo lắng nhiều một chút tứ biểu ca, người nọ rõ ràng đều là hướng về phía hắn.”

Tô Minh Châu vẻ mặt kinh ngạc.
Triệu Văn Kiệt cũng không biết là vô tình vẫn là cố ý lộ ra:
“Lúc ấy thẩm vấn, Dương cô nương là như thế nào biết chuyện Đức phi nương nương, Dương cô nương vừa định mở miệng liền không nói được nữa.”

Triệu Văn Gia cũng không hề dấu diếm:
“Lúc ấy ta cùng với lục đệ ở ngay bên cạnh, bắt đầu Dương cô nương rất phối hợp, không chỉ có chủ động đem công thức xà phòng, nước hoa, hương phấn này đó hiến ra, còn đem chuyện Hương Như Trai cũng nói, hỏi đến nàng là từ đâu nghe được cái gọi là bí mật trong cung, Dương cô nương đang chuẩn bị nói, không nghĩ lại đột tử.”

Tô Minh Châu trong lòng run lên, nói đến bí mật trong cung lại đột tử sao?

Chẳng lẽ sau lưng Dương cô nương là người trong cung?

Còn có chủ động dâng ra công thức? Sợ là không thể không dâng ra đi, những công thức này có thể được lợi, không ai mà không động tâm.

Tuy rằng nghĩ như vậy, Tô Minh Châu vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc nghĩ đến mà sợ:
“Hai vị biểu ca không sao chứ?”

Triệu Văn Gia thấy sau khi nghe, người trước tiên Tô Minh Châu lo lắng vẫn là hai người bọn họ, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp:
“Không sao, bên cạnh chúng ta đều có thị vệ của phụ hoàng che chở.”

Tô Minh Châu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy chính mình thể hiện quá mức rõ ràng, mặt đỏ bừng cúi đầu né sang bên người Tô Bác Viễn.

Động tác nhỏ này, chọc đến Triệu Văn Gia ánh mắt càng thêm nhu hòa.

Triệu Văn Kiệt nhìn Triệu Văn Gia liếc mắt một cái, ánh mắt lóe lóe, khẩu khí hài hước vài phần:
“Tiểu biểu muội, muội quan tâm ta quá nông cạn.”

Tô Minh Châu trợn tròn đôi mắt ngơ ngác nhìn Triệu Văn Kiệt, thật giống như một con thỏ con xông vào ổ sói.

Cho dù là thích cô nương hoạt bát Triệu Văn Kiệt cũng không đành lòng lại khó xử nàng:
“Bất quá ta là đại nhân đại lượng, liền tha thứ cho ngươi.”,

Tô Bác Viễn nhìn Triệu Văn Kiệt, người này thật đúng là rút lông trên đầu lão hổ, hắn còn không mau cầu nguyện chẳng may có ngày rơi vào trong tay muội muội nhà mình.

Tô Minh Châu thở phì phì mà trừng mắt liếc nhìn Triệu Văn Kiệt một cái, một chút lực uy hiếp đều không có, ngược lại càng thêm vẻ đáng yêu:

“Ta không để ý tới tiểu biểu ca.”

Triệu Văn Kiệt bị chọc đến cười ha ha.
Tô Bác Viễn sợ Triệu Văn Kiệt đem muội muội chọc giận, nhanh chóng xoay đề tài:
“Hương Như Trai lại xảy ra chuyện gì?”

Triệu Văn Gia nâng chén trà hơi dính dính môi:
“Thiếu gia của Hương Như Trai từng có tình cảm cùng Dương cô nương, lừa gạt công thức xà phòng của Dương cô nương, trở mặt không nhận người.”

Tô Bác Viễn nhíu mày:
“Này có chút quá đáng.”

Có một đoạn cảm tình sao?

Cùng tin tức của Tô Bác Viễn bất đồng, Tô Minh Châu lại cảm thấy có ý tứ.

Tô Minh Châu vẻ mặt đơn thuần hỏi: “Thật là quá xấu rồi, Dương cô nương…… Cái án tử này muốn như thế nào tính đâu?”

Triệu Văn Gia nghiêm mặt nói: “Dương cô nương tuy rằng có rất nhiều sai lầm, nhưng là từng việc khác nhau, nếu điều tra rõ công thức xác thật đúng là của Dương cô nương, tự nhiên Hương Như Trai không được phép bán, hơn nữa Hương Như Trai cũng muốn bồi thường Dương cô nương, tuy rằng Dương cô nương không còn nữa, chính là nàng còn có thân thích.”

Tô Bác Viễn: “Về lý nên như thế.”

Tô Minh Châu nghe minh bạch ý tứ của Triệu Văn Gia, chẳng sợ nói dễ nghe, tổng kết lên cũng là Dương cô nương đem công thức này đó hiến ra, công thức liền thuộc về hoàng gia, về sau hoàng gia cũng muốn dùng cái này để kiếm tiền, cho nên công thức của Hương Như Trai mặc kệ như thế nào lấy được, đều là danh không chính ngôn không thuận.

Triệu Văn Gia nói xong liền móc ra tờ giấy:
“Đây là công thức xà phòng, nước hoa cùng hương phấn, tặng cho ngươi.”

Lời này là nói với Tô Minh Châu.

Tô Minh Châu nhanh chóng lắc đầu: “Không được, ta không thể cầm, lại nói ta cầm cái này cũng không có bất luận tác dụng gì a.”

Kỳ thật Triệu Văn Gia lớn lên không tồi, khi cười rộ lên càng là ôn nhu:
“Không có quan hệ, ta hỏi qua phụ hoàng, cố ý muốn tới đưa cho ngươi, rốt cuộc ngươi cũng bị bất ngờ, có công thức hầu phủ liền có thể chính mình tự chuẩn bị dùng không cần mua ở bên ngoài, sử dụng càng yên tâm.”

Tô Minh Châu nhìn về phía Tô Bác Viễn, Tô Bác Viễn nhất thời cũng lưỡng lự.

Triệu Văn Kiệt trực tiếp đem giấy hướng tới Tô Bác Viễn đẩy qua đi: “Các ngươi không bán ra ngoài là được, chính mình dùng tặng người đều là nhã sự.”

Tô Minh Châu dùng chân đá đá Tô Bác Viễn, Tô Bác Viễn lúc này mới tiếp nhận nói:
“Vâng, cảm ơn hai vị điện hạ rồi.”

Triệu Văn Gia cùng Triệu Văn Kiệt cũng không có chuyện gì khác, lại hàn huyên một lúc liền cáo từ rời đi, chờ ra khỏi Võ Bình Hầu phủ, Triệu Văn Kiệt nhìn về phía Triệu Văn Gia bỗng nhiên nói:
“Không nghĩ tới tứ ca săn sóc như vậy, ta cũng chưa nghĩ đến có thể đem công thức đưa cho tiểu biểu muội đâu.”

Triệu Văn Gia thần sắc không có chút nào biến hóa.

Triệu Văn Kiệt cười đắc ý: “Bất quá ta cũng coi như mượn hoa hiến phật, tứ ca sẽ không tức giận đệ đệ chứ?”

Triệu Văn Gia:
“Ngươi là huynh đệ của ta, phân rõ ngươi với ta làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net