chương 13: Rốt cuộc là ai thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tiễn hai vị hoàng tử đi, Tô Bác Viễn chạy nhanh đi tìm Tô Minh Châu, thấy Tô Minh Châu đang ở trong phòng lật xem những cái công thức đó, đều là dùng một ít đồ vật đơn giản không nghĩ tới hiệu quả cuối cùng tốt như vậy:
“Đông Đào ngươi chuẩn bị đồ cùng Thanh Táo, chúng ta thử làm mấy công thức này đi.”

Bên người Tô Minh Châu có bốn đại nha hoàn, bốn người này đều chức vụ giống nhau, nhưng khi đi ra ngoài đều là Sơn Tra đi theo Tô Minh Châu.

Tô Bác Viễn thấy bộ dáng muội muội nhàn nhã, có chút sốt ruột hỏi:

“Dương cô nương có phải hay không bị diệt khẩu?”

Tô Minh Châu sửng sốt nhìn về phía Tô Bác Viễn:
“Ca ca tại sao lại cảm thấy như vậy?”

Tô Bác Viễn nâng trà uống lên nhuận giọng:
“Quá rõ ràng,  không có khả năng  người đang sống sờ sờ vô duyên vô cớ đột tử.”

Tô Minh Châu không nói nổi:

“Ca ca, đúng là quá rõ ràng, mới không phải là giả vờ.”

Tô Bác Viễn cũng hiểu được, nếu là hoàng gia muốn cho một người chết, có thể tìm ra muôn vàn lý do, chính là cách chết cũng có thể chọn ra để cho mọi người tin phục, chính là cố tình hai vị hoàng tử đều nói điều tra không ra nguyên nhân chết, đây mới thật sự kỳ quặc.

Tô Minh Châu uống trà mật ong, chỉ cảm thấy ngọt vào tận trong lòng:

“Nếu là bị diệt khẩu thật, bọn họ cũng không cần đi tới nhà của chúng ta một chuyến.”

Tô Bác Viễn cũng hiểu được:
“Kỳ thật bọn họ đi một chuyến này, ta cũng cảm thấy kỳ quái.”

Tô Minh Châu phân phó Sơn Tra chuẩn bị giấy và bút mực, lúc này mới nói:
“Bọn họ muốn thử xem chúng ta rốt cuộc biết được nhiều hay ít, nếu không cũng sẽ không chọn lúc cha mẹ chúng ta không ở nhà để tới, rốt cuộc biểu ca chúng ta là Thái tử.”

Kỳ thật trừ việc đó ra, sợ là Tứ hoàng tử còn muốn biểu hiện một chút chính mình tình thâm, đặc biệt là ở trước mặt Mẫn Nguyên đế, tuy rằng sau đó Lục hoàng tử cũng đỡ lời, chính là trong nháy mắt, ánh mắt Lục hoàng tử kinh ngạc là không lừa được người khác, Tứ hoàng tử đi tìm Mẫn Nguyên đế cố ý muốn công thức đó, Lục hoàng tử căn bản là không biết.

Như vậy Mẫn Nguyên đế sẽ nghĩ như thế nào?

Tô Minh Châu nghĩ đến cách Tứ hoàng tử biểu lộ tình cảm hướng tới mình, thật có chút chờ mong.

Bất quá việc này cũng không thể nói cho ca ca, sợ rằng ca ca sẽ khó chịu.

Tô Bác Viễn rất tin tưởng lời muội muội nói, hắn suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy là hai nguyên nhân này, chỉ là cảm thấy còn có chỗ nào không đúng.

Sơn Tra đã đem đồ Tô Minh Châu muốn chuẩn bị tốt, Tô Minh Châu xắn tay áo lên hỏi:
“Muội thấy cái kia hương phấn không tồi, ca ca thích mùi hương gì? Chờ xác định không thành vấn đề, ta làm cho ca ca một ít.”

Tô Bác Viễn còn đang suy tư, nghe thấy Tô Minh Châu nói:
“Còn có nước hoa, ta cảm thấy so với túi thơm tốt hơn, làm xong cũng có thể đưa cho Bạch tỷ tỷ một ít.”

“Chỉ Nhiên thích mùi hoa sen.”
Tô Bác Viễn lập tức trả lời:
“Không thích Hoa mai, hoa đào, hoa nhài,……”

Tô Minh Châu cầm bút, đột nhiên hỏi: “Ca ca, muội thích cái gì?”

Tô Bác Viễn há miệng thở dốc, nâng trà uống lên, ho khan hai tiếng:
“Ta biết muội thích ăn cái gì.”

Tô Minh Châu liếc mắt nhìn Tô Bác Viễn một cái, không nói chuyện nữa.

Tô Bác Viễn nhanh tay đón lấy ấm nước trong tay Sơn Tra, rót cho muội muội ly trà:

“Muội muội thích quả hương.”

Tô Minh Châu véo Tô Bác Viễn vài cái, lúc này mới vừa lòng:
“Ca ca cố ý trêu ta.”

Tô Bác Viễn sao có thể thật sự không biết muội muội thích cái gì, kỳ thật muội muội thích nhất chính là mùi thịt, bất quá nếu hắn dám nói ra, cũng không phải đơn giản là bị véo hai cái, sợ là sẽ bị muội muội hành hung một trận.

Chờ Võ Bình Hầu cùng Võ Bình Hầu phu nhân hồi phủ, hai huynh muội đem chuyện hôm nay kể ra từ đầu chí cuối, Võ Bình Hầu phu nhân thần sắc có chút ảm đạm:
“Hoàng Hậu nói với ta, cô nương đó chết xác thật kỳ quặc.”

Tô Minh Châu có chút lo lắng mà nhìn Võ Bình Hầu phu nhân:
“Chính là ai chọc giận mẫu thân?”

Võ Bình Hầu phu nhân cũng không có ý lừa gạt, phất phất tay làm người hầu lui xuống lúc này mới nói:
“Hoàng Hậu nói, bệ hạ lại động tâm tư đem Minh Châu chỉ hôn cho Lục hoàng tử.”

Võ Bình Hầu cũng không ngoài ý muốn:
“Bệ hạ có mấy cái nhi tử như vậy, hắn tự nhiên muốn tương lai sau này mấy cái hài tử đều có thể sống tốt.”

Võ Bình Hầu phu nhân cũng biết điểm này, Mẫn Nguyên đế chỉ hôn cho Tứ hoàng tử một hoàng tử phi dòng dõi hiển hách, hiện giờ lại muốn Minh Châu gả cho Lục hoàng tử, là thật sự cảm thấy Minh Châu thích hợp sao?

Cũng không phải như vậy, mà là gia thế Tô Minh Châu thích hợp, nàng là cháu ruột bên ngoại của Hoàng Hậu, biểu muội của Thái tử, tiếp theo mới xét đến tính cách Tô Minh Châu.

Thật ra Tô Minh Châu không cảm thấy gì:
“Ít nhất bệ hạ tỏ vẻ đối biểu ca vừa lòng.”

Mẫn Nguyên đế nếu không phải trong lòng nhận định người về sau đăng cơ sẽ là Thái tử, cũng không tốn tâm tư muốn Lục hoàng tử cưới Tô Minh Châu, cho Lục hoàng tử thêm một tầng bảo đảm.

Nhưng cũng thuyết minh, Mẫn Nguyên đế lại không có như vậy tín nhiệm Thái tử, hắn sợ sau khi mình chết, Thái tử bạc đãi các nhi tử khác, đây hoàn toàn là điểm Mẫn Nguyên đế mâu thuẫn.

Võ Bình Hầu phu nhân thở dài:
“Đúng vậy.”

Bọn họ minh bạch, Hoàng Hậu tự nhiên cũng minh bạch, Thái tử chỉ sợ cũng minh bạch, cho nên đối huynh trưởng cùng bọn đệ đệ đều phá lệ tử tế.

Tô Minh Châu lại cảm thấy trừ bỏ việc này, sợ còn có sự tình bên trong, thái độ Mẫn Nguyên đế cũng không phải ngày một ngày hai, vì sao lần này mẫu thân ra cung thần sắc lại khó coi?

Võ Bình Hầu phu nhân cũng không có lừa gạt nàng:
“Lần này Hoàng Hậu…… Cũng động tâm.”

Võ Bình Hầu thở dài chưa nói gì.
Tô Bác Viễn cả kinh:
“Vậy như thế nào mới tốt?”

Đàm luận chuyện chung thân đại sự của mình, Tô Minh Châu cũng không có chút nào kích động, kỳ thật đối với nàng có thể gả cho Khương Khải Thịnh tự nhiên là tốt nhất, nếu thật sự phải gả cho Lục hoàng tử, nàng cũng có biện pháp đem chính mình sống tốt, chính là không như ý thôi:

“Sợ là ở trong cung cuộc sống hàng ngày của dì cũng không quá tốt.”

Tô Minh Châu dùng từ dì, mà không phải Hoàng Hậu, khiến cho mắt Võ Bình Hầu phu nhân đỏ lên.

Thời trẻ mẫu thân vì sinh ra bà mà chết, khi còn nhỏ đều là tỷ tỷ che chở  chăm sóc bà, hai người tình cảm vẫn luôn thắm thiết, cho dù tỷ tỷ gả vào hoàng gia cũng vẫn chăm sóc bà.

Kỳ thật năm đó ngoại trừ Võ Bình Hầu, còn có mấy nhà cầu thân bà, trong đó có một nhà tay cầm binh quyền, khi đó tỷ tỷ mới chỉ gả cho hoàng tử của đương kim thánh thượng. Thái tử lúc đó tuy rằng là con trai, nhưng thái tử thân thể ốm yếu cũng không được Mẫn Nguyên đế thích.

Chỉ có hai con của trắc phi Dung thị được chồng bà yêu mến, Mẫn Nguyên đế lại đối với mẹ đẻ Tứ hoàng tử có nhiều sủng ái, thường xuyên đem Tứ hoàng tử mang theo trên người.

Tỷ tỷ tuy có vị trí chính phi, nhưng không đủ vững chắc, huống chi sau biến đổi lớn, tiên đế bệnh nặng truy phong mẹ đẻ Mẫn Nguyên đế làm hoàng hậu, một phen động tĩnh này không ít người trong lòng đều minh bạch, sợ là Mẫn Nguyên đế sẽ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Mà trắc phi của Mẫn Nguyên đế không chỉ có gia thế cực tốt, lại sinh được hai nhi tử, người nhà trắc phi cũng động tâm tư lên.

Tỷ tỷ tuy xuất thân hầu phủ, là con của chính thê đẻ ra, nhưng rốt cuộc mẹ mất từ khi tuổi nhỏ chỉ có một muội muội, Tĩnh Viễn Hầu phu nhân hiện giờ là vợ kế không phải là mẹ ruột, hơn nữa vợ kế lại sinh con trai.

Lúc ấy tỷ tỷ của bà tình cảnh rất là xấu hổ.

Bà đau lòng tỷ tỷ, tuy ái mộ Võ Bình Hầu, rốt cuộc không muốn tỷ tỷ phải khó xử một mình, nghĩ gả cho nhà nắm binh quyền kia, chuyện này lại bị tỷ tỷ biết được, tỷ tỷ đem nàng mắng một trận sau ôm nàng khóc rống lên.

Tĩnh Viễn Hầu cũng đau lòng nữ nhi, chính là lúc ấy lại không có biện pháp tốt hơn, vẫn là Tĩnh Viễn Hầu phu nhân mang theo nhi tử đi phủ hoàng tử, thậm chí đem nhi tử lưu lại tại phủ hoàng tử, trực tiếp biểu lộ thái độ phủ Tĩnh Viễn Hầu.

Những việc này, có chút mới lạ quan hệ giữa mẹ kế cùng kế nữ càng thêm thân cận.

Sau đó Mẫn Nguyên đế kế vị, tuy rằng thê thiếp trong phủ tiến cung, nhưng không ai được sắc phong.

Đến tận lúc túc trực bên linh cữu tiên đế, Dung thị vì muốn thể hiện, sai hai  con trai ngày đêm canh giữ ở trước linh vị, mọi chuyện đều chú ý quy củ đến nơi đến chốn muốn hai con trai trước mặt mọi người người thành gương tốt, ngay cả con trai thứ hai thân thể không tốt cũng bắt hắn cố chịu đựng.

Mà tỷ tỷ của Võ Bình Hầu phu nhân tuy rằng cũng có tâm tư, nhưng rốt cuộc luyến tiếc thân thể mảnh mai của nhi tử, cắn răng báo bệnh, không phải nói không cho nhi tử đi túc trực bên linh cữu, mỗi ngày cũng đều bảo nhi tử đi quỳ lạy.

Không nghĩ đến cuối cùng con trai thứ 2 của Dung thị chết, Nhị hoàng tử bệnh không dậy nổi.

Mẫn Nguyên đế con nối dõi vốn là không nhiều, lại tự nhiên mất đi con trai như vậy, vừa tức lại vừa thương, chờ hạ táng tiên đế xong, liền phong tỷ tỷ Võ Bình Hầu phu nhân làm Hoàng hậu, mà trắc phi Dung thị bất quá chỉ là cái quý nhân, sau đó vì Đại hoàng tử đẹp mắt, lại thăng phi vị.

Tô Minh Châu thấy mẫu thân vẫn là có chút thương cảm, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt, nhìn về phía phụ thân, thấy ánh mắt Võ Bình Hầu, Tô Minh Châu lôi kéo ca ca lặng yên không một tiếng động rời đi,

Võ Bình Hầu đem thê tử ôm vào trong lòng, ôn nhu nói:
“Nàng có phải hay không cảm thấy tỷ tỷ nàng thay đổi?”

Hắn không có nói hai chữ Hoàng Hậu, bởi vì hắn biết ở trong lòng thê tử, để ý chính là tỷ tỷ mà không phải Hoàng Hậu.

Võ Bình Hầu phu nhân ở trước mặt trượng phu không phủ nhận:
“Năm đó tình cảnh nàng khó khăn như vậy, đều…… Đều vẫn muốn cho ta hạnh phúc, chẳng lẽ khó khăn hiện tại lại khó có thể so sánh với năm đó sao?”

Võ Bình Hầu thở dài:
“Minh Châu bất quá là cháu bên ngoại của nàng, mà bà là muội muội ruột thịt duy nhất của nàng.”

Hắn biết thê tử thương tâm là cảm thấy tỷ tỷ ở vị trí Hoàng Hậu này lâu ngày đã thay đổi, kỳ thật nói đến cùng thay đổi cũng không phải Hoàng Hậu, mà là yêu cầu hy sinh người thân.

Võ Bình Hầu trìu mến nhìn thê tử, xoa xoa mặt nàng:
“Minh Châu đối với chúng ta mà nói là trân quý, nhưng là không thể yêu cầu tất cả mọi người nghĩ như vậy, hơn nữa nàng không phải không để bụng cảm giác của ngươi, bao nhiêu người đều muốn gả cho hoàng tử, về sau…… Kế vị, nàng cũng có thể làm nhi tử chăm sóc cho Lục hoàng tử.”

Võ Bình Hầu phu nhân một lúc lâu mới lên tiếng.

Võ Bình Hầu khuyên giải an ủi:
“Hơn nữa Hoàng Hậu cuối cùng cũng không đồng ý biện pháp ngươi sao?”

Võ Bình Hầu phu nhân gật gật đầu.
Võ Bình Hầu:
“Đem bọn nhỏ gọi vào đi?”

Võ Bình Hầu phu nhân ừ một tiếng, Võ Bình Hầu lúc này mới đứng dậy ra bên ngoài gọi Tô Bác Viễn cùng Tô Minh Châu tiến vào.

Tô Minh Châu nhìn mẫu thân, tươi cười đi qua làm nũng:
“Mẫu thân, người vừa mới đem ta sợ hãi.”

Võ Bình Hầu phu nhân chọc chọc đầu nữ nhi:
“Nhưng ta không tin.”

“Hì hì hì.”
Tô Minh Châu cũng không hề nói, mà là ở trong lòng mẫu thân cọ cọ, tràn ngập cảm giác không muốn xa rời.

Võ Bình Hầu phu nhân ôm nữ nhi, cũng cảm thấy cảm thấy mỹ mãn:

“Hoàng Hậu đã đáp ứng rồi, đến lúc đó nàng sẽ thỉnh bệ hạ tứ hôn.”

Tô Minh Châu hớn hở:
“Vẫn là mẫu thân có biện pháp.”

Võ Bình Hầu phu nhân nhìn bộ dáng nữ nhi, trong ánh mắt mang theo một phần kiên định, nàng nhất định sẽ bảo vệ nữ nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net