Chương 10: Da trắng chân dài, mặt đẹp dáng cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Tàng thư các, Võ Bình hầu bưng ly trà ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nhìn Khương Khải Thịnh.

Người trấn định như Khương Khải Thịnh mà khi nghe Võ bình hầu nói cũng phải ngẩn cả người "Ái nữ?"

Tô Bác Viễn nhìn Khương Khải Thịnh đang phát ngốc "Như thế nào? Ngươi có ý kiến gì?"

Khương Khải Thịnh cười khổ "Không phải, chỉ là có chút không thể tin được"

Tô Bác Viễn lúc này mới vừa lòng, hắn vẫn chưa có nói thêm gì về tình huống muội muội mình, dù sao nam nữ cũng khác biệt, mà Khương Khải Thịnh hiện giờ vẫn chỉ là người lạ mà thôi.

Khương Khải Thịnh nhìn Võ Bình hầu, nghiêm túc nói "không dối gạt hầu gia, bởi vì thái độ của Tô tri phủ cùng quý công tử nên tại hạ đã đoán ra được một ít"

Võ Bình hầu cũng không ngạc nhiên gì, Khương Khải Thịnh không phải là kẻ ngốc, có thể đoán ra được ý định kết thân của hắn cũng là bình thường, sợ rằng hắn không đoán được là mình tính đem đích nữ duy nhất gả cho hắn. Khương Khải Thịnh rất bình tĩnh "Tại hạ vốn nghĩ có thể cưới được trưởng thứ nữ của huynh trưởng hầu gia đã là trèo cao, trăm triệu không thể nghĩ được hầu gia lại muốn gả thấp đích nữ"

Võ Bình hầu chỉ hỏi "Ngươi có nguyện ý?"

Tô Bác Viễn nhíu mày "Ngươi đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Đây chính là chuyện đại sự đời người"

Không hiểu sao hắn nhìn Khương Khải Thịnh không vừa mắt.

Kỳ thật nếu Khương Khải Thịnh không có lập tức trả lời, e rằng Tô Bác Viễn muốn ghét bỏ người người hay chần chừ, nhưng Khương Khải Thịnh lập tức trả lời nên hắn lại cảm thấy đối phương không đủ thận trọng.

Khương Khải Thịnh nghe vậy , thần sắc bình tĩnh " Ta đã nghĩ kĩ"

Tô Bác Viễn do dự một chút, vẫn hỏi "Ngươi không sợ muội muội ta lớn lên không đẹp hay là tính tình kém cỏi?"

Lời này vừa ra, không chờ Khương Khải Thịnh , Võ Bình hầu đã đánh một cơn tát lên đầu Tô Bác Viễn "Chuyện đó sao có được?"

Tô Bác Viễn che đầu, nhỏ giọng giải thích "Con chỉ là có ý khác"

Khương Khải Thịnh lại nói ra lời thật "Trên đời này không có chuyện gì cũng hoàn mỹ"

Kỳ thật khi Võ Bình hầu đem chuyện gả thấp của đích nữ ra nói, phả ứng đầu tiên của Khương Khải Thịnh không phải là kinh hỉ mà là hoài nghi. Chẳng lẽ đích nữ Võ Bình hầu có vấn đề gì, cho nên muốn gả thấp cho hắn, hay là mối quan hệ phụ tử không được tốt?

Nhưng chính hắn cũng cảm thấy không đúng, hắn biết nhi nữ Võ Bình hầu là long phượng thai, hơn nữa nhìn biểu hiện biểu hiện của Tô Bác Viễn có vẻ không giống như tình huynh muội không được tốt.

Kỳ thật Khương Khải Thịnh cũng tự hỏi vì cái gì mà Tô tri phủ mấy năm nay nhìn mình với con mắt khác, Võ Bình hầu phu thê đối với mình cũng thêm lễ ngộ, nếu có ý định đem nữ nhi gả cho hắn thì coi như giải trừ được nghi hoặc của hắn.

Bất quá trong lòng hắn có vài suy đoán, e là đích nữ của Võ Bình hầu nhan sắc hoặc dung mạo chút không ổn, nên mới khiến cho Võ Bình hầu không thể không đem nữ nhi gả thấp.

Gia thế Võ Bình hầu như vậy, thê tử lại là muội muội của đương kim hoàng hậu, duy nhất đích nữ của hắn cũng có thể gả cho hoàng tử. Đây không phải hắn xem nhẹ bản thân mình, mà là e rằng dù hắn thi đậu tiến sĩ thì với xuất thân gia thế hắn dều không xứng với vị đích nữ hầu phủ này.

Khương Khải Thịnh rất tỉnh táo, không phải bởi vì tuổi trẻ thi đậu cử nhân mà trở nên kiêu ngạo, tự mãn. Tiến sĩ ở trong mắt bá tánh bình thường là cao không thể với, nhưng ở thế gia Võ Bình hầu thì bất quá so với nhà bình thường thì tốt hơn một chút, huống chi hắn hiện giờ chỉ mới là cử nhân.

Võ Bình hầu có chút tò mò "Nếu là nữ nhi của ta dung mạo thật sự có chút vấn đề?"

"Tại hạ sẽ đối đãi với nàng như trân bảo"

Tô Bác Viễn liếc trộm phụ thân một cái "Muội muội ta rất đẹp"

Khương Khải Thịnh nhẹ cười cũng không phản bác gì thêm, chỉ nói "Mạc kệ trước kia ra sao, chỉ cần nàng nguyện sống tốt cùng ta, ta nguyện ý cả đời đối tốt với nàng, vĩnh viễn không nạp thiếp"

Võ Bình hầu nghe ra ý tứ trong lời nói Khương Khải Thịnh, hắn là người rất rõ ràng, có điều nghe xong những lời này cũng không làm ông cao hứng đến mức nhẩy lên.

Tô Bác Viễn vẫn chưa nghe rõ, Võ Bình hầu cũng không có ý giải thích, dù sao muốn nói gì thì nên để Tô Minh Châu cùng Khương Khải Thịnh nên tự mình nói, cũng nghĩ kĩ nên để hai người tìm hiểu về nhau hơn.

Võ Bình hầu sai người đưa tin cho thê tử, không bao lâu liền thấy nàng cùng nha hoàn bên người tới, Võ Bình cũng không dấu mà nói thẳng "Ngươi cùng nữ nhi ta nên gặp mặt trước, cuối cùng thì việc hôn nhân này cũng dựa trên ý tứ nứ nhi ta"

Khương Khải Thịnh vẫn luôn nghĩ mình đã trải qua nhiều chuyện trên đời, cũng đủ bình tĩnh để trấn định, cho đến ngày hôm nay mới nhận ra Võ Bình hầu phủ thật đúng là nơi làm cho hắn có cảm giác đáng sợ ngoài ý muốn.

Võ Bình hầu nhìn thoáng qua sách trên bàn "Đi thôi, sách này người có thể mang về đọc"

Khương Khải Thịnh đáp lời, liền theo nha hoàn rời đi.

Tô Bác Viễn cũng tính đi theo liền bị Võ Bình hầu ngăn lại, "Phụ thân, con sợ muội muội sẽ bị bắt hại"

Võ Bình hầu khẽ gõ đầu nhi tử "Muội muội ngươi sẽ không bị"

Tô Bác Viễn nghiêng người ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vẫn chưa có ý từ bỏ ý định "Chính là phụ thân ..."

Võ Bình hầu nhìn về Tô Bác Viễn hỏi "Ai cho ngươi tự tin vậy, ngươi nghĩ mình thông minh hơn Tô Minh Châu hay sao?"

Tô Bác Viễn rất nghẹn khuất "Phụ thân, người có thể nói nhi tử mình vậy sao?"

Võ Bình hầu không buồn phản ứng lại Tô Bác Viễn "Ngươi cảm thấy Tô Bác Viễn thế nào?"

Tô Bác Viễn lúc này mới ngồi xuống "Vẫn cảm thấy hắn không xứng với muội muội"

Võ Bình hầu nhướng mày nhìn nhi tử "Vậy ngươi cảm thấy ai có thể xứng đôi cùng Minh Châu? Chẳng lẽ rất muốn Minh Châu gả cho hoàng tử"

Tô Bác Viễn "Vẫn là Khương Khải Thịnh kia vậy"

Võ bình hầu nhìn bộ dáng nhi tử, cũng không nói thêm gì.

Tô Bác Viễn lại hỏi "Phụ thân, Khương Khải Thịnh kia nói mặc kệ trước kia như thế nào... Có phải hoài nghi muội muội có gì đó không ổn?"

Võ Bình hầu ừ một tiếng.

Tô Bác Viễn tức giận nói "Hắn sao dám làm..."

Võ Bình hầu cũng không giận gì, chỉ nói "Hắn chẳng qua là đủ bình tĩnh, cũng hiểu là sao có thể tự dung trên trời rớt xuống cái bánh ngon được. Nếu hắn lại cái gì cũng không nghĩ tới, thì ngược lại ta lại muốn xem xét lại cuộc hôn nhân này"

Nếu Khương Khải Thịnh là kẻ vừa nghe nói có thể cưới được đích nữ hầu phủ liền lập tức vui mừng tới mụ mị đầu óc, thì Võ Bình hầu cũng chướng mắt hắn. Có hoài nghi mới là điều bình thường, đủ chứng minh hắn có đủ bình tĩnh cùng thông minh, không chỉ vậy hắn còn có dã tâm lớn. Không cần hắn nói ra, Võ Bình hầu cũng nhìn ra được, Khương Khải Thịnh kì thật muốn theo đuổi quyền thế cùng địa vị.

Nhưng là Khương Khải Thịnh có thể không cần nói hết lại nói rõ ràng, chứng tỏ hắn tự có chuẩn tắc làm người, sẽ không phải là kẻ không có điểm dừng.

Tuy rằng lời nói Khương Khải Thịnh làm Võ Bình hầu có chút không cao hứng, nhưng cũng vì lời nói của hắn nên Võ Bình hầu lại đánh giá hắn cao hơn, chỉ cần cho hắn cơ hội hắn nhất định có thể nổi bật.

Ông không hoàn toàn tin hết lời nói của hắn, về sau thế nào thì chỉ chờ xem sao. Chỉ cần phủ Võ Bình hầu không đổ thì cũng chẳng sợ lời nói lúc này của hắn là lời nói dối, cũng sẽ thành thật. Nói đến cùng thì dù chuyện gì cũng không thể chỉ dựa vào hứa hẹn cùng lương tâm của người khác, chỉ có tự lực tự cường mới là con đường đúng đắn.

Hơn nữa không phải cứ đọc sách là có nghĩa có thể làm quan, đương nhiên có thể làm quan không có nghĩa sẽ làm quan. Võ Bình hầu cảm thấy Khương Khải Thịnh là người sẽ làm quan, chỉ là những lời này ông không muốn nói với nhi tử, chỉ nhẹ sờ đầu hắn "Học thêm vào, ngươi cảm thấy hắn không đáng tin, vậy thì chỉ có cách tự mình trưởng thành thành người mà muộ muội và thê tử ngươi có thể dựa"

Tô Bác Viễn cái hiểu cái không, Võ Bình hầu lại không giải thích gì thêm.

Hoa viên Võ Bình hầu phủ có người chuyên chăm sóc nên một năm bốn mùa đều thật xinh đẹp. Có điều lúc này Khương Khải Thịnh lại không có tâm trạng thưởng thức, nói không khẩn trương là giả, hắn tuy không để bụng đến dung mạo thê tử của mình, nhưng vẫn muốn có một minh thê có thể cầm sắt hòa mình, phụ mẫu hắn khi còn trên đời cũng là ân ái có hơn nên hắn rất hâm mộ.

Tưởng tượng như vậy, Khương Khải Thịnh lại tự cảm thấy mình có chút lòng tham, chỉ là bất kể nguyên nhân cầu thân là gì về sau hắn đều đối tốt với thê tử, cũng mong đợi có một ngày hai người chân chính có thể hiểu nhau, bên nhau, yêu nhau. Bất quá là lấy chân thành đổi chân thành thôi, nếu không thể.. vậy tôn trọng nhau như khách đi.

Trong hoa viên có vài cây hoa quế lớn, lúc này lại đúng mùa hoa quế nở nên trong không khí ngập tràn hương hoa quế.

Khương Khải Thịnh cũng dần dần bình tầm, lúc ở Tàng thư các hắn vẫn có chút động lòng tham, nên khiến cho tâm trí không được tĩnh, tâm tư được mất quá nặng lúc này đều không tốt đối với hắn. Lúc này đây, ánh mắt hắn lag một mảnh sáng rõ, nhìn về phía đình hóng gió cách đó không xa lắm, liền thấy một thiếu nữ mặc một thân lụa đỏ hải đường, áo khoác màu nguyệt bạch dùng chỉ bạc thêu nên tường vân đồ án đang lẳng lặng nhìn hắn, liền nhấp môi cười như đóa hoa rung động lòng người làm kinh diễm hắn.

Tô Minh Châu lại không biết gì hơn, chỉ biết Khương Khải Thịnh đáp ứng việc hôn sự, sau nàng liền ngồi đây chờ, chờ tới là một bộ áo xanh. Không biết vì sao, Tô Minh Châu nghĩ tới quân tử đoan chính ôn nhuận như ngọc như trong thoại bản mình xem, nhưng lại cảm thấy hắn cũng không như ngọc, mà càng giống gốc trúc xanh, thanh nhã mà lại cao lớn, uy nghi.

Khương Khải Thịnh dừng bước chân, hắn nhìn Tô Minh Châu khẽ cười. Hắn nhớ đến khi còn nhỏ từng hỏi qua phụ thân vì sao cưới mẫu than, xem ra dù từ phương diện nào thì hai người đều không xứng đôi vừa lứa. Phụ thân xoa nhẹ đầu hắn, ôn nhu nói cho hắn chỉ đơn giản là một cái liếc mắt liền biết là một đời, không vì cái gì, đúng thời điểm con liền biết người này, cũng chỉ có thể là người này.

Lúc trước hắn không hiểu rõ lắm, lúc này hắn vẫn như cũ không hiểu vì tình cảm gì, như thế nào mà phụ mẫu hắn có thể bỏ xuống được hài tử tuổi nhỏ, sinh tử mà gắn bó.

Chính là Khương Khải Thịnh nghĩ hắn có thể thử để hiểu xem sao, hắn bước tới một bước trước mặt Tô Minh Châu, ôm quyền hành lễ "Tại hạ Khương Khải Thịnh"

Tô Minh Châu đứng ở bậc thểm, nhẹ nhàng làm lễ "Tiểu nữ Tô Minh Châu"

Gặp gỡ, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, bên nhau.

Chẳng sợ chuyện tình bọn họ trình tự có chút khác biệt, nhưng còn nhiều thời gian để hoàn thiện.

Khương Khải Thịnh nghĩ mình sẽ vĩnh viễn nhớ rõ thiếu nữ mang hương hoa quế này, dù bọn họ không có duyên phận thì vẫn sẽ nhớ mãi.

Tô Minh Châu nhìn bộ dáng Khương Khải Thịnh "Khương Khải Thịnh, ta rất hài lòng bộ dáng của ngươi, ngươi có muốn cưới ta hay không?"

"....."

Tô Minh Châu đánh giá từ trên xuống dưới Khương Khải Thịnh, da trắng, mặt đẹp, cao ráo, chân dài, ngay cả eo thoạt nhìn có vẻ sờ tốt "Có điều còn phải đợi một năm, nếu ngươi bằng lòng thì trong một năm này, ngàn vạn lần đừng xấu đi"

"........."

Quả nhiên đúng là có chỗ sai sai, nhưng là nhìn tới khuôn mặt đương nhiên của thiếu nữ, hắn lại cảm thấy giống như cũng không có gì sai, liền ngẩng mặt mày như họa lên cười "Tốt, chúng ta liền ước định tốt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net