Chương 12: Mượn hoa hiến phật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Khương Khải Thịnh không đem dán thư lại là vì để Võ Bình hầu kiểm tra, không nghĩ tới lại được đưa trực tiếp tới tay Minh Châu. Nàng hứng trí bừng bừng mở ra, nghĩ hắn sẽ viết lời ngon tiếng ngọt gì đấy, ai dè lại là <Bàn Nhược Tâm kinh>

Tô Minh Châu nhìn một hàng chữ được cố ý dùng mực đỏ viết <Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, không tức là sắc>

*** Sắc tức là không, không tức là sắc. Không [hoạt hành] chẳng khác chi sắc, sắc [hoạt hành] cũng chẳng khác chi Không.

**** Bát-nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ .

Tô Minh Châu im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn về phía nha hoàn "Ý hắn là gì đây?"

Sơn Tra cúi đầu, cố nén cười, ngược lại Tô Minh Châu cũng không có bực bội gì, lại nở nụ cười "Không ngờ lại còn có điểm dễ thương như vậy a"

Xem thư xong nàng cũng không tính hồi âm lại, mà chỉ giữ thư lại, rồi đi ra đại sảnh.

Không biết vì sao mà hôm nay cả lục cùng tứ hoàng tứ bỗng nhiên tới cửa, lại đúng lúc Võ Bình hầu không có ở nhà, Võ Bình hầu phu nhân thì lại tiến cung thăm hoàng hậu, chỉ còn mỗi Tô Bác Viễn. Tô Minh Châu sợ ca ca ngốc nhà mình bị bắt nạt nên đành đi ra.

Tô Minh Châu hành lễ xong, Triệu Văn Kiệt liền cười nói "Không nghĩ ta cùng tứ ca đột nhiên tới thăm đi"

Tô Minh Châu nhấp môi cười, liền an vị bên cạnh Tô Bác Viễn. Tô Bác Viễn nói "Đúng là không ngờ tới thật"

Tô Minh Châu hơi cúi đầu để dấu đi ý cười trên mặt. Ca ca nàng là người thật thà, mà người thật thà thường nói những lời thành thật. Có điều, đối với vài người nghe thì lời vào tai lại có chút dụng tâm kín đáo, nên nghe xong thường không tốt lắm.

Triệu Văn Kiệt bị nghẹn chút nhưng vẫn không chút để ý "Nghe nói hoa viên hầu phủ rất xinh đẹp, không biết có thể thưởng thức một chút hay không?"

"Được ạ"

Quản sự hầu phủ liền sai người đi kiểm tra hoa viên lần nữa, bảo đảm không xuất hiện bất kì sơ hở gì, lúc này mời hồi đại sảnh bẩm báo.

Tô Bác Viễn cùng Tô Minh Châu lúc này mới thỉnh hai vị điện hạ cùng đi hoa viên. Hoa viên hầu phủ đương nhiên không so được với trong cung, hơn nữa hoa cỏ, cây lá trong hoa viên đều là loại yêu thích của phu thê Võ Bình hầu.

Triệu Văn Gia cùng Triệu Văn Kiệt tuy nói là đến hoa viên nhưng thật chất cũng không phải để ngắm hoa, bất quá chỉ là muốn tìm chủ đề nói chuyện. Trong bốn người chắc cũng chỉ có Tô Bác Viễn tin vào cái cớ này của Triệu Văn Kiệt là thật.

Triệu Văn Kiệt nói thẳng "Bốn chúng ta nói chuyện, nên để người hầu lui hết xuống đi"

Cảm thấy Tô Minh Châu dùng chân đá nhẹ chân mình, Tô Bác Viễn liền mở miệng nói "Được ạ, nơi này không cần các ngươi hầu hạ"

Bọn hạ nhân đều lui hết xuống.

Tô Minh Châu tự mình rót trà mời các huynh. Nàng mang vòng tay phỉ thúy, làm nổi bật lên đoạn cổ tay trắng ngần, mềm mại khiến người không dời mắt đi được.

Triệu Văn Gia cảm thấy rung động, hắn nghĩ hai chữ Minh Châu này đúng hợp với người thiếu nữ như vậy. Như trân như bảo làm người hận không thể để trong lòng bàn tay mà che chở, yêu thương, không để nàng phải dính lấy dù chỉ nửa giọt mưa gió.

Triệu Văn Kiệt đột nhiên nói "Tiểu biểu muội, đều là người một nhà nên không cần khách khí, ta liền gọi ngươi là Minh Châu đi"

Tô Bác Viền liền nhíu mày, tính ngăn cản thì nghe thấy Triệu Văn Gia nói "Lục đệ đừng phá"

Tô Minh Châu "Tiểu biểu ca"

Triệu Văn Kiệt còn muốn nói thêm, Triệu Văn Gia liền dành trươc một bước nói "Dương cô nương tự sát"

Thần sắc Tô Bác Viễn có chút không tốt, hắn tuy không quen biết gì cái vị Dương cô nương kia, chuyện hai người cũng có chút không thoải mái xẩy ra, nhưng rốt cuộc vẫn là một mạng người.

Tô Minh Châu lại cảm thấy không có khả năng. Nàng quan sát vị Dương cô nuong kia, vị này hẳn sẽ không tự sát, hay phải nói là không đủ dũng khí để mà tự sát được.

Triệu Văn Kiệt cầm điểm tâm lên ăn, "Chết rất quỷ dị, ta cảm thấy không phải tự sát. Trong lúc thẩm vấn vị Dương cô nương kia, thì đột nhiên nàng ta không còn hơi thở"

Tô Bác Viễn có chút nghi hoặc "Đột nhiên không có hơi thở?"

Triệu Văn Kiệt cũng cảm thây quỷ dị "Vị Dương cô nương kia rất khả nghi. Chỉ là một cô gái yếu đuối, thời điểm thẩm vấn cũng không dùng trọng hình, không chỉ vậy còn an bài thái y bên cạnh. Không thể ngờ đến nàng ta đột nhiên đã chết, mời ngỗ tác tới thì được biết không phải trúng độc, cũng không bệnh chết, đúng là không có lấy lí do vì sao chết cả"

Ánh mắt Tô Minh Châu lóe tia sáng, nàng càng cảm thấy sự kỳ quặc của vị Dương cô nương này.

Triệu Văn Gia ôn nhu nói "Phụ hoàng đã phái người đi tra chi tiết về vị Dương cô nương này. Có điều nếu nàng ta muốn sớm tìm tới các người, về sau nên mang thêm nhiều người bên mình"

Tô Bác Viễn cảm thấy không rét mà run, cũng không biết người phía sau Dương cô nương này là ai, thế nhưng lại có thể là người đột nhiên chết mà không có nguyên nhân. Nếu những người đó dùng trên người bọn họ, có phải hay không bọn họ trốn không thoát được?

Triệu Văn Gia cùng Triệu Văn Kiệt sẽ nói thêm cho bọn họ, ngẫm nghĩ chắc ngoài cái lí do kiểu này, càng là được sự cho phép của Mẫn Nguyên đế.

Tô Minh Châu nghe được tin này, vị Dương cô nương này là lúc thẩm vấn đột nhiên chết, nguyên nhân cái chết không tra ra được, "Muội xem những cái đó đã từng được du ký nói qua, Nam Cương có cổ trùng có thể cách vạn dặm mà đoạt được tính mệnh đó ạ"

Triệu Văn Gia nghe vậy bèn khẽ cười "Cái này thì có chút khoa trương. Nếu thật là như thế, e Nam Cương đã sớm bị giết rồi"

Tô Minh Châu khẽ đỏ mặt, nhẹ cắn môi dưới "Là muội ..... là muội suy nghĩ nhiều"

Triệu Văn Gia thấy Tô Minh Châu đơn thuần đáng yêu, giọng nói đầy sự ngây thơ, liền giải thích "Những cái đó cũng chỉ là lời đồn, đúng là có cổ trùng, nhưng không lợi hại đến nhu vậy đâu"

Kỳ thật nàng cũng biết. Nếu thật sự có thế cách vạn dặm mà đoạt đượcmệnh, thì triều đình chẳng sợ hy sinh nhiều người cũng muốn đánh hạ Nam Cương, đem cổ trùng diệt sạch, dù sao người ngồi càng cao lại càng sợ chết. Nàng nói này đó chỉ để có đề tài mà thôi.

Tô Minh Châu có chút tò mò nhìn Triệu Văn Gia "Tứ biểu ca, vị Dương cô kia nhưng cung ra làm chủ giả?"

Triệu Văn Gia đối với Tô Minh Châu biểu hiện ra bên ngoài là tình yêu, có bảy phần là giả cũng còn ba phần thật, dù sao Tô Minh Châu so với những cô nương hắn gặp qua thì hoàn toàn bất đồng. Đơn thuần vô hại như vậy, Triệu Văn Gia vốn có hảo cảm, nay muốn diễn kịch lừa gạt mọi người nên cũng tự lừa mình, nên hắn dù nhiều hay ít đối với Tô Minh Châu cũng có chút thật tình cùng nhìn với con mắt khác "Nhưng thật ra không có"

Tô Minh Châu khẽ xiết quai hàm "Vì sao nàng ta lại tìm tới ca ca?", liền lo lắng nhìn về Tô Bác Viễn "Mấy ngày này ca ca không cần ra cửa đâu"

Tô Bác Viễn "Muội muội không cần lo lắng"

Triệu Văn Kiệt chỉ cầm hoa quả chứ không ăn, xoay qua xoay lại trong lòng bàn tay "Tiểu biểu muội không bằng nên lo lắng nhiều hơn cho tứ biểu ca muội đi, người kia rõ ràng là nhắm vào huynh ấy"

Vẻ mặt Tô Minh Châu đầy kinh ngạc.

Triệu Văn Kiệt cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nói lộ ra "Trong lúc thẩm vấn, hỏi nàng ta làm sao biết được sự tình Đức phi nương nương, nàng ta vừa định mở miệng thì liền không còn"

Triệu Văn Gia không hề dấu diếm "Lúc ấy ta cùng lục đệ cũng có mặt. Lúc đầu vị Dương cô nương kia rất phối hợp, không chỉ chủ động đem cách điều chế xà phòng, nước ha này đó hiến ra, còn đem chuyện Hương Như Trai nói ra. Hỏi đến nàng ta là từ đâu nghe được cái gọi là bí văn trong cung, Dương cô nương đã chuẩn bị nói, không thể ngờ lại đột nhiên chết"

Trong lòng Tô Minh Châu run lên, vào lúc nói tới bí mật cung đình thì lại dột nhiên chết? Chẳng lẽ người chủ sau lưng của Dương cô nương này là người trong cung? Còn chủ động dâng bí tịch? Sợ là không thể không dâng ra đi, bí tịch này có thể đem lại nhiều lợi ích, không ai không động tâm.

Tuy nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt Tô Minh Châu vẫn là kinh ngạc cùng sọ hãi "Hai vị biểu ca không làm sao cả chứ?"

Triệu Văn Gia nghe thấy lời này, điều đầu tiên nàng lo lắng vẫn là hai người bọn họ, cảm thấy có chút ấm áp "Không sao, bên người chúng ta đều có người phụ hoàng thủ hộ"

Tô Minh Châu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại tự cảm thấy mình biểu hiện quá rõ ràng, liền đỏ bừng hết mặt mày, vội nấp sau Tô Bác Viễn. Động tác nhỏ này liền làm ánh mắt Triệu Văn Gia càng thêm ôn nhu.

Triệu Văn Kiệt liếc nhìn Triệu Văn Gia một cái, ánh mắt lóe lên, khẩu khí mang vài phần hài hước "Tiểu biểu muội, muội ít quan tâm tới ta quá nha"

Tô Minh Châu mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn Triệu Văn Kiệt, thật giống một con thỏ ngây ngô lạc vào bầy sói.

Cho dù thích kiểu nữ nhi tính tình hảo sảng, thì Triệu Văn Kiệt cũng không đành lòng gây khó dễ cho nàng, vội nói "Bất quá ta đại nhân đại lương, liền tha thứ cho muội"

Tô Bác Viễn nhìn Triệu Văn Kiệt, người này thật đúng là thích nhổ lông trên đầu lão hổ, hắn tốt nhất nên lo cầu nguyện là sẽ không rơi vào tay muội mình một ngày nào đó.

Tô Minh Châu thở phì phì, trừng mắt mà liếc nhìn Triệu Văn Kiệt một cái, một chút uy hiếp cũng không có, ngược lại càng thêm đáng yêu "Ta không thèm để ý tới tiểu biểu ca nữa"

Triệu Văn Kiệt không nhịn được ben cười ha hả.

Tô Bác Viễn sợ Triệu Văn Kiệt chọc tức muội muội, bèn vội chủ đề "Hương Như Trai là có chuyện gì xẩy ra?"

Triệu Văn Gia bưng tách trà khẽ nhấp môi, "Thiếu gia Hương Như Trai kia từng cùng Dương cô nương có tình cảm, lừa gạt cách điều phối hương của nàng ấy xong liền trở mặt không nhận người quen"

Tô Bác Viễn nhíu mày "Cái này quá đáng thật"

Có một đoạn tình cảm sao? Cũng đồng cảm như Tô Bác Viễn, nhưng Tô Minh Châu lại cảm thấy có ý tứ. Vẻ mặt đơn thuần hỏi "Chuyện kia đúng là rất xấu, Dương cô nương..... Cái án tử này thì giờ tính như thế nào vậy ạ?"

Triệu Văn Gia nghiêm mặt nói "Vị Dương cô nướng này tuy có rất nhiều lỗi lầm, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, nếu điều tra rõ cách phối hương này đúng là của Dương cô nương, hơn nữa Hương Như Trai cũng muốn bồi thường Dương cô nương, tuy nàng ta không còn nữa, nhưng vẫn còn thân thích"

Tô Bác Viễn nói thêm "Về lý nên làm như vậy"

Tô Minh Châu lại nghe liền hiểu rõ ý Triệu Văn Gia, e rằng nói vậy cho dễ nghe. Tóm lại là cuối cùng Dương cô nương đã đem bí tịch này hiến ra rồi, nên thuộc về hoàng gia về sau cũng muốn dùng cách này kiếm tiền, cho nên Hương Như Trai dù phối hương nhuư thế nào đi nữa thì đều là danh không chính ngôn không thuận rồi.

Triệu Văn Gia nói xong liền lôi ra tờ giấy "Đây là cách phối hương xà phòng, nước hoa đều tặng cho muội". Tô Minh Châu liền vội lắc đầu "Không được, muội không thể nhận được, hơn thế muội có mấy cái này cũng không có tác dụng gì"

Triệu Văn Gia kỳ thật nhìn cũng không tồi, lúc cười rội lên lại càng thêm vẻ ôn nhu "Không sao, ta có hỏi qua ý phụ hoàng nên cố ý muốn tới đây đưa cho muội, không ngờ muội cũng bị kinh hách. Có cách điều chế này, hầu phủ có thể tự mình làm lấy mà dùng, không cần mua bên ngoài, như vậy dùng có thể yên tâm hơn"

Tô Minh Châu nhìn về phía Tô Bác Viễn, Tô Bác Viễn cũng có chút lưỡng lự.

Triệu Văn Kiệt trực tiếp đẩy giấy về phía Tô Bác Viễn "Các ngươi không bán ra ngoài là được, tự mình dùng hay tặng người đều được"

Tô Minh Chân dùng chân khẽ chạm Tô Bác Viễn, lúc này hắn mới tiếp nhận "Được ạ, cảm ơn hai vị điện hạ"

Hai vị điện hạ cũng không có chuyện gì khác, nên hàn huyên một lát liền cáo từ rời đi. Chờ ra bên ngoài Võ Bình hầu phủ, Triệu Văn Kiệt nhìn về phía Triệu Văn Gia bỗng nói "Không ngờ tứ ca quan tâm như vậy, đệ còn chưa nghĩ tới đem cách phối hươn này đưa cho tiểu biểu muội nữa đấy."

Thần sắc Triệu Văn Gia không có chút gì biến hóa.

Triệu Văn Kiệt cười đắc ý "Dù sao cũng xem như đệ mượn hoa hiến phật đi vậy, huynh sẽ không vì đệ mà tức giận chứ?"

"Đệ và ta là huynh đệ, còn phân rõ ta với đệ cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net