Chương 2: Cử nhân Khương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tĩnh Viễn hầu phu nhân không tránh khỏi chút tò mò hỏi "Ta nhớ rõ trên đường đều là cửa hiệu lâu đời, ngày thường đều quy củ làm ăn như thế nào lại xẩy ra chuyện?"

Tô Minh Châu đang lột vỏ quýt, nàng cẩn thận lột, rồi đưa cho Tĩnh Viễn hầu phu nhân quả quýt được lột sạch sẽ "Ca ca có sai người đi hỏi thăm thì biết được có người gây chuyện với Hương Như Trai, nói là Hương Như Trai trộm bí tịch nhà họ, nên mới phải đóng cửa tiệm"

"Hương Như Trai?" Tĩnh Viễn hầu phu nhân suy nghĩ 1 chút liền nghĩ ra "Là cửa tiệm mới, bán xà phòng đúng không?"

Tô Minh Châu dạ 1 tiếng "Thứ kia thật ra dùng cũng được"

Tĩnh Viễn hầu phu nhân nói "Cũng không biết thật hay giả, chẳng lẽ có người đỏ mắt ghen tị với sinh ý của Hương Như Trai nên cố tình gây sự?"

"Hạ nhân nói người tới nháo nhưng thật ra đem phối hương nói loạn". Tô Minh Châu không thiên vị bên nào, "Nghe giọng nói thì có vẻ tới từ phía nam, quần áo trang điểm cũng thiên về phía nam, sợ là mới tới kinh thành chuẩn bị mở cửa hàng, lại nghe chuyện về Hương Như Trai nên cố tình sai người tới phá rối cũng nên ạ"

Tô Minh Châu lại không tin lắm, lại nghĩ đến cảm xúc kích động của họ "Thật ra chưa thấy chủ sự mà chỉ có hạ nhân tới phá, lại cố ý tuyển từ già tới trẻ"

Tĩnh Viễn hầu phu nhân nhẹ nhíu mày "Nếu đúng là bị trộm thì sao không đi báo quan, lại đi tới phá rối như vậy, thì có lý cũng thành vô lý"

"Tôn nữ cũng cảm thấy kỳ quái" Tô Minh Châu nhấp môi ít nước mật ong, đây là Tĩnh Viễn hầu phu nhân cố ý sai người chuẩn bị, bên trong có thêm chút bạc hà, vị ngọt nhè nhẹ điểm thêm ít vị the mát. "Hơn nữa những người đó thấy quan phủ lại chạy về phía ca ca, nếu không có thị vệ ngăn lại, có lẽ nữ trung niên đó đã ôm được chân ca ca"

Tĩnh Viễn hầu phu nhân cả kinh, liền vội nhìn lại Tô Minh Châu "Có bị thương hay gì không? Vừa mới tới sao không nhắc tới gì cả vậy, huynh muội sao lại đi qua xem náo nhiệt làm gì?"

Tô Minh Châu liền giải thích "Khi đó ca ca liền sai hạ nhân đi xem vì sao đường bị chặn lại, ta nhớ đến mấy ngày trước ca ca có mang về ít bánh xà phòng, nên cũng muốn chọn cho tổ mẫu mấy khối, bởi vậy nên ca ca liền mang ta cùng nhau đi, đi được nửa đường gặp gã sai vặt mới rõ sự tình ở Hương Như Trai ạ"

"Tôn nữ liền cùng huynh trưởng chuẩn bị hồi xe ngựa, rồi tính đi đường vòng tới phủ ngoại tổ mẫu, không ngờ được người làm náo loạn bên lại chạy thẳng tới chỗ tôn nữ cùng ca ca, mà dù đã nhường đường cho họ rồi đó ạ"

Tô Minh Châu phồng lên 2 má, cũng cảm thấy có chút ủy khuất "Kẻ nọ còn cố ôm chân thị vệ, trược mặt nhiều người nên không thể để thị vệ đá ra được, chỉ là nói năng có chút không ổn nên tôn nữ đành sai tì nữ chặn miệng nàng lại, quan sai chạy lại liền đem họ đi"

"Không ổn?"Tĩnh Viễn hầu phu nhân thấy có điểm không đúng "Chính là nói điều gì không tốt?"

Tô Minh Châu gật đầu "Nói cái gì mà nghiệp quan cấu kết, lúc đầu ca ca còn giải thích qua, không ngờ bọn họ liền giả điếc không nghe, tôn nữ sợ bọn họ ăn nói quá phận liền vội chặn miệng lại. Hương Như Trai kia cùng chúng ta không có quan hệ gì nên tôn nữ cùng ca ca cũng không muốn lún sâu vào việc này ạ"

"Làm rất đúng" Tĩnh Viễn hầu phu nhân nghiến răng nói "Chuyện lần này ta sẽ nói qua với hầu gia, để hầu gia tra ra, tránh trúng bẫy rập kẻ khác"

Tô Minh Châu cũng là có ý này, từ lúc dì nàng thành đương kim hoàng hậu, biểu ca là thái tử, nhà bọn họ không giúp được gì thì cũng không nên làm người kéo chân ngáng đường được. "Lúc ấy trên đường còn nhiều nhà khác cũng mang theo hộ vệ, nha hoàn. Thế nhưng đám người đó lại cố tình tìm tới tôn nữ cùng ca ca, nếu không là trên đường lên, nữ tôn nhất định bắt lại để thẩm tra 1 phen"

"Để tâm tới những chuyện nhỏ là đúng"

Tô Minh Châu thấy thần sắc của ngoại tổ mẫu mình nghiêm túc, liền nhẹ giọng trấn an "Đường này là nữ tôn cùng ca ca đi mua điểm tâm là nổi hứng lên quyết định đi, nếu bọn họ cố tình có âm mưu an bài này nọ xợ cũng không kịp, ta nghĩ nếu không phải bọn họ đột nhiên nổi lòng tham thì có lẽ là trùng hợp"

Tĩnh Viên hầu phu nhân vỗ nhè nhẹ lên tay Minh Châu "Chuyện nhà chúng ta để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này cũng không phải làm quá đâu"

Tô Minh Châu ngoan ngoan cười 1 tiếng, lại đổi chủ đề "Ta nghe mẫu thân nói mà tổ mẫu đã sai người đi đón biểu tỷ họ xa, không biết khi nào tới ạ? Để tôn nữ chuẩn bị cho ổn thỏa"

"E là còn mấy ngày nữa: Tĩnh Viễn hầu phu nhân thở dài "Đứa nhỏ kia cũng thật đáng thương, trưởng bối trong nhà đều không còn, mẫu thân mất sớm mà phụ thân lại bệnh nặng, bơ vơ không nơi nương tựa. Nếu không phải không còn đường sống, phụ tử họ có lẽ cùng không đến cầu ta"

Tô Minh Châu có nghe mẫu thân nhắc qua, thật ra biểu tỷ cùng nhà bọn họ không có quan hệ gì, chính là có chút quan hệ xa với tổ mẫu.

Tổ phụ của biểu tỷ là đệ đệ của Tĩnh Viễn hầu phu nhân, con của vợ lẽ, lại chết sớm, mà phụ thân lại cũng là con vợ lẽ nên đã sớm dọn khỏi kinh thành. Ngày lễ, tết gì thì hai nhà cũng chưa từng lui tới, nên không ngờ tới lại bị gửi gắm.

Tĩnh Viễn hầu phu nhân có thiện tâm, trong phủ cũng không phải không nuôi được, liền phái quản sự đi qua hỗ trợ xử lý hậu sự, bởi vì gia cảnh nhà đó không tốt nên nàng liền đưa năm trăm lượng bạc để lo hậu sự.

Tô Minh Châu cũng không hạng người keo kiệt, huống chi được nuôi dưỡng ở Tĩnh Viễn hầu phủ "Khi nào biểu tỷ tới, tổ mẫu nhất định sai người truyền tin cho tôn nữ nha"

Nàng luôn thích quần áo, trang sức xinh đẹp, tới Tĩnh Viễn hầu phủ lại càng tùy tính, tuy vị biểu tỷ này có chút xa thật, nhưng nể mặt mũi ngoại tổ mẫu, đến lúc đó nàng sẽ không mặc đồ quá diễm lệ là được.

Tĩnh viễn hầu phu nhân nhẹ nhéo khuôn mặt nhỏ nàng, làn da nàng thật sự rất tốt, láng mịn làm Tĩnh Viễn hầu phu nhân không nhịn được lại nhéo nhẹ thêm 2 cái.

Tô Minh Châu đành chờ Tĩnh Viễn hầu phu nhân niết xong, mới bưng mặt dỗi nói "Hôm nay mà không có cá sốt chua ngọt tôn nữ thích, ta liền náo loạn a"

"Có" Tĩnh Viễn hầu phu nhân đem Minh Châu ôm vào lòng nhẹ xoa, lại xoa "Đã sai người mua cá, vẫn để ở bếp chờ người tới để ăn đấy"

Tô Minh Châu lúc này mới vừa lòng.

Thời điểm buổi trưa không chỉ có cá chua ngọt của Minh Châu, còn có canh nấm trăm loại vị mà bác Viễn thích. Ăn cơm xong, 2 huynh muội liền bội ngoại tổ phụ mẫu nói chuyện, chờ tới canh giờ họ nghỉ ngơi liền rời đi, bất quá hai huynh muội không phải về nhà mà là tới Hối Hiền Lâu.

Hối Hiền Lâu là 1 trà lâu rất nổi tiếng không phải vì nước trà và là tiên sinh kể chuyện. Tiên sinh kể chuyện ở đây có tài ăn nói nên kể chuyện xưa nghe rất mới mẻ, độc đáo. Bác Viễn chỉ cần thời gian rảnh liền ghé lại đây ngồi 1 lúc, bao năm trôi qua đã dưỡng thnahf thói quen, nên những người quen đều biết đây là chỗ yêu thích của hắn, lúc rảnh bọn họ cũng đều hẹn ở Hối Hiền Lâu.

Tô Bác Viễn thích ngồi ở đại đường, nhưng vì hôm nay có Minh Châu nên mới muốn ghế lô ở lầu hai.

Tiểu nhị tuy không biết thân phận của Bác Viễn, nhưng lại biết hắn, hắn ra tay thường hào phòng lại không thích gây khó dễ, nên thái độ tiểu nhị ngoài cung kính còn có thêm vài phần thân cận.

"Hôm nay nói cái gì?" Bác Viễn trước đưa thực đơn cho Minh Châu, nhìn tiểu nhị hỏi "Là vị tiên sinh nào vậy?"

Minh Châu chọn mấy món điểm tâm liền đưa lại cho Bác Viễn, hắn chọn thêm 2 món điểm tâm khác liền đưa trả cho tiểu nhị, tiểu nhị không thấy gì khác liền vội đi ra.

Sơn Tra cẩn thận đem khăn lau qua bàn 1 lượt.

Bác Viện lệnh " Ta có gọi nhiều món nên lúc sau các ngươi có thể sang bên cạnh nghỉ ngơi"

"Tạ công tử"

Rất nhanh tiểu nhị đã đồ ăn lên, đám người Sơn Tra liền an vị bên bàn nhỏ bên cạnh, bởi vì chưa bắt đầu nên Bác Viễn liền hỏi " Tiền tiên sinh hôm nay muốn kể vị nào vậy?"

Tiểu nhị mồm miệng lanh lợi "hôm nay kể về các cử nhân Giang Nam. Dương Châu cử nhân Trương, Hồ Châu cử nhân Trịnh, Thiệu Hưng cử nhân Tề cùng với Tô Châu cử nhân Khương ạ"

"Trong đó Tô Châu cử nhân Khương còn trẻ tuổi lại tuấn tú, tuổi mụ bất quá mười tám, là từ Khánh Vân thư viện ra, kì thi mùa xuân chưa bắt đầu nhưng có không ít người hỏi thăm tới, tiểu nhân nghe nói có mấy nhà hộ thương nhân có tới cửa đề thân nhưng đều bị chối từ"

Chỉ có nhà thương gia tới cửa cũng không phải có nghĩa nhà quan lại quyền quý chán ghét vị này, mà là vì kì thi xuân chưa tới, bọn họ là đang đợi kết quả kì thi xuân. Nếu vị này xuất chúng như lời tiểu nhị nói, sợ là nhà quan lại quyền quý cũng đã bắt đầu lặng yên để mắt tới rồi.

"Khánh Vân thư viện?" Minh Châu bưng chén trà không uống, nghe tiểu nhị nói xong liền hỏi "Cử nhân Khương kia xuất thân là từ Khánh Vân thư viện sao?"

Tiểu nhị cũng không dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn, trả lời "Vâng, tiểu nhân nghe nói văn chương cực cao, đạt được giải Nguyên, chỉ là cha mẹ đã mất, gia cảnh lại có chút nghèo khó"

Tô Bác Viễn khẽ cười "Ngươi đã gặp qua?"

"Cử nhân Khương cũng có tham gia thơ hội, tiểu nhân là từ xa xa nhìn qua 1 lần" tiểu nhị ngượng ngùng cười "Lúc ấy tiểu nhân sợ đến ngây người, thực sự không giống người phàm, vừa thấy là có cảm giác như trích tiên"

Tri Thư không nhịn được cười, Sơn Tra vội vỗ nhẹ hắn vài cái.

Tiên sinh kể chuyện hôm nay đã muốn bắt đầu, tiểu nhị liền tinh ý vội nói "Tiểu nhân liền ở ngay ngoài cửa, công tử có chuyện gì cứ việc phân phó ạ"

Bác Viễn liếc mắt nhìn Tri Thư, hắn liền hiểu ý đưa qua một khối bạc vụn tới tiểu nhị.

Tiểu nhị hớn hở ra mặt "Tạ công tử ban thưởng"

Tô Bác Viễn không noí gì thêm, tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng lui ra, đóng cửa lại.

Tô Minh Châu lúc này mới nói "Muội thật hy vọng vị này có thể đạt được thành tích tốt"

"Nếu hắn tốt, liền cũng coi như thành công của thiểu thúc" Tô Bác Viễn nở nụ cười "Hơn nữa, hắn cùng trường với tam ca. Không biết tam ca thế nào?"

Tiểu thúc được nhắc tới chính là tri phủ Tô Châu hiện giờ, nếu hắn từ Tô Châu tới thì kì thi xuân tới này đạt được hạng cao, đối với tiểu thúc của Bác Viễn cũng là chuyện tốt.

"Ta nghe mẫu thân nói, tiểu thẩm đang tìm hôn sự cho tam ca" Minh Châu nói nhẹ nhàng, 1 bên nghe kể chuyện, 1 bên trả lời "Có điều tam ca không muốn lắm, nói phải đợi thi đậu cử nhân"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net