Chương 3: Trà xanh vẫn là tiểu bạch thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Bác Viễn văn chương cực cao, thơ ca cùng tài hội họa đều giỏi, tuy tuổi nhỏ nhưng đôi tay tài hoa đã vài phần công lực khi vẽ. Đáng tiếc hắn lại không có hứng thú với khoa cử, trong nhà lại không cần hắn đem vinh quang danh dự gì nên cũng không ép buộc gì hắn, liền chiều theo tính hắn, "Tam ca lần trước có viết thư cho huynh nói muốn đi du ngoạn, đáng tiếc tiểu thẩm không cho, còn làm tiểu thúc đem hắn la 1 trận"

Tô Minh Châu khẽ cười thành tiếng, thanh âm vui tươi lại nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại không có chút lưu tình "Xứng đáng a, nên la hắn nhiều vào, hắn cũng không phải tính nghĩ ra ngoài du ngoạn, mà là trốn nhà đi, chỉ là còn không ra tới cửa thành đã bị bắt về, nên mới bị ăn la nha"

Tô Bác Viễn ngạc nhiên trợn mắt há mồm nhìn Minh Châu "Không, không thể nào"

Tô Minh Châu nhấp ngụm trà hoa, mặt mày lại phá lệ nhìn ngoan ngoãn "Tiểu thẩm nói còn muốn tìm 1 nàng dâu lợi hợi để quản lý thật tốt tam ca nữa cơ, nghĩ thôi đã thấy thú vị"

Tô Bác Viễn nuốt nước miếng, yếu ớt kiến nghị "Muội muội, tam ca ..... tam ca không đúng, nhưng thành thân là chuyện cả đời, vẫn là nên để tam ca chọn người mình thương, muội đừng giới thiệu tỷ muội gì đó cho tiểu thẩm"

Tô Minh Châu nhướng máy nhìn hắn, chờ Tô Bác chịu không nổi, né đi tầm mắt của nàng, lúc này mới nở nụ cười. nhìn tựa như con mèo nhỏ đã ăn no, đang nằm phơi nắng "Ca ca cứ yên tâm"

Nàng cũng sẽ không là những chuyện tốn công lại vô bổ như vầy, chuyện trưởng bối coi trọng là chuyện trưởng bối, nếu nàng tiến cử người, sợ là về sau sẽ có nhiều sự phiền toái.

Tiểu thẩm ngoài miệng nói có vẻ dữ, nhưng tam ca là con dứt ruột đẻ ra, nếu thật sự chọn nàng dâu quá lợi hại quản lí con mình, tiểu thẩm không thấy được thì sẽ vui, cũng đỡ cho ca ca nhà mình lo lắng này nọ.

Tiền tiên sinh đang nói đên đoạn hay nên 2 huynh muội cũng không nói gì thêm, mà là nghiêm túc nghe kể, nghe xong 1 đoạn liền không lưu lại, Tri Thư cầm bạc vụn ra tới đưa cho tiểu nhị, để đưa tới cho Tiền tiên sinh.

Xe ngựa ngừng ở cửa sau, 2 huynh muội liền đi từ hậu viện để trực tiếp đến cửa sau lên xe. Chẳng qua mới tới tiền hậu viện liền có đôi chủ tớ thấy bọn họ liền vội chủ động đi tới.

Hai người kia rõ ràng đợi họ, Minh Châu đánh giá đôi chủ tớ, tuy rằng phẫn nam trang nhưng có thể dễ dàng nhận ra đây là thân nữ nhi. Thật sự các nàng không để tâm đến việc cải trang cho lắm, chả lẽ cho rằng mặc nam trang liền nhìn không ra được nam hay nữ sao? Chí ít cũng phải quấn ngực lại chứ.

Không chờ người hầu tới đuổi, đôi chủ tớ đã chủ động tiến lại gần " Vị này chính là Ngũ công tử của Võ Bình hầu phủ đi"

Tô Minh Châu liền xoay xoay vòng tay khảm đông châu trên cổ tay, nhìn phía vị cô nương mới lên tiếng. Ngũ công tử? Xem ra đúng là nhắm tới ca ca nhà nàng.

Tô Bác Viễn khẽ nhíu mày, không trả lời "Hai vị... Còn xin nhường đường cho"

Tô Bác Viễn cũng nhìn ra được hai người này là nữ phẫn nam trang, tuy rằng người dân kinh thành tương đối thoải mái, cũng không cấm nữ tử ra cửa, tuy nhiên vẫn cần trưởng bối trong nhà đi cùng.

Mà 2 cô nương vận nam trang này lại còn ngăn nam tử xa lạ trước xe ngựa, hành vi này có quá mức tùy tiện. Chỉ là hắn tính tình ôn hòa nên không vạch trần thân phận, chừa lại chút mặt mũi cho các nàng, chỉ bâng quơ cho qua chuyện.

Tô Minh Châu cùng hắn là huynh muội song sinh lớn lên cùng nhau nên quá hiểu, liền liếc mắt qua Sơn Tra.

Sơn Tra vội tiến lên chắn giữa Viễn Bác cùng đôi nữ tử xa lạ, không chút khách khí "Hai vị cô nương trang điểm như vậy ngăn đón công tử nhà chúng ta là có ý gì? Mặc kệ thân phận là gì, lúc này vẫn nên là nhường đường đi"

Quét mắt từ trên xuống dưới đôi chủ tớ "Hạ nhân phủ chúng ta tay chân vụng về, lỡ may làm thương tổn đến hai vị cô nương, đụng tới cũng là không tốt, dù sao nam nữ vốn hữu biệt"

Lời vừa nói ra, đôi chủ tớ liền đổi sắc mặt, nha hoàn bên kia liền tiến lên chỉ thẳng Sơn Tra "Ngươi nói chuyện khách khí chút đi, chúng ta đều là người trong sạch"

Sơn Tra không sợ hãi gì dù nàng chỉ là 1 nha hoàn, nhưng cũng là nha hoàn hầu phủ, cơ bản là không đem đôi chủ tớ này để vào mắt "Chó khôn không cản đường, các ngươi tính làm gì đây?"

Tô Bác Viễn nhìn muội muội, thấy thần sắc nàng không đổi, liền hiểu rõ những lời Sơn Tra nói sợ cũng có ý tứ của nàng, cho nên im lặng không nói năng gì.

"Gia giáo của Võ Bình hầu phủ ta cũng đã được lĩnh giao qua" Cô nương lúc đầu lên tiếng dò hỏi bối phận của họ, đè nén tiếng nói như là đang cưỡng chế sự phẫn nộ "Cũng coi như ta mắt bị mù, vốn tưởng Võ Bình hầu phủ công tử có thể trả cho chúng ta 1 cái công đạo, không ngờ rằng... bất quá cũng chỉ là kẻ ỷ thế hiếp người"

Tô Minh Châu có chút kì quai, lúc cô nương này nói chuyện thì ánh mắt thường nhìn ra phía sau lưng bọn họ. Nếu nàng nhớ không nhầm thì lầu hai có mấy cửa sổ ghế lô là đối diện với bên này, mở cửa sổ ra là dễ dàng nghe thấy được.

Tuy rằng có vẻ như đang nói với huynh muội nàng, nhưng có vẻ như cố ý cho người khác nghe được, hơn nữa lại là vị cô nương giả nam trang đỏ hông đôi mắt mà nói, trong mắt lại rung rung nhưng vẫn thẳng lưng eo....

"Vị cô nương này thỉnh ăn nói cẩn thận" Tô Minh Châu rũ mắt nói, tiếng nói càng nhẹ nhàng "Cô nương giả dạng như vậy... nếu là huynh muội chúng ta thật sự ỷ thế hiếp người, sợ là 2 vị cô nương đây cũng cản không được"

Đôi chủ tớ đương tính nói tiếp, Tô Minh châu lại nói "Hơn nữa huynh muội chúng ta cũng không quen biết gì các ngươi nha, lại có thể cho các ngươi công đạo gì được đây?"

Nói xong còn hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn đôi chủ tớ, đầy vô tội " Ca ca ta là người đã có vị hôn thê, tự nhiên sẽ không cùng nữ tử xa lạ nói chuyện, thỉnh 2 vị cô nương không cần để ý"

Tiểu nha hoàn trộm nhìn tiểu thư nhà mình, liền thấy tiểu thư mình đang nhíu máy nhìn thiếu nữ 1 thân váy đỏ tươi thắm, nhất thời không biết nói gì.

Tô Minh Châu nhẹ nhàng nói "Sơn Tra tính tình có chút hấp tấp, đi qua xin lỗi 2 vị cô nương đi"

Sơn Tra không tình nguyện nhẹ phúc thân, làm tiểu nha hoàn rất xấu hổ vội kéo tay áo tiểu thư nhà mình.

"Sơn Tra đi tới phòng bếp mua 1 phần bánh Bách Trân tới, coi như là lời xin lỗi cho 2 vị nương đây". Tô Minh Châu nhìn cô nương nói chuyện, nàng cảm thấy người này rất kỳ quái, vẫn luôn dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn mình cùng huynh trưởng, "Mau đi"

Sơn Tra vội đáp lời, Tri Kỳ thấy ánh mắt Bác Viễn liền nhanh chân đuổi kịp Sơn Tra "Sơn Tra, ngươi đừng để trong lòng, dù sao cũng là đang ở bên ngoài...."

"Ta biết" Sơn Tra cúi đầu, có chút tức giọng, "An bài người đứng cổng trước lẫn sau xem ai ra vào, đi theo đôi chủ tớ kia"

Tri Kỳ sắc mặt bất biến, ngoài miệng lại khuyên "Ta đưa bạc mình ra, cho ngươi mua một phần bánh Bách Trân được không? Đã biết" . Ba chữ cuối ngay cả tiểu nhị đi ngang qua cũng không nghe thấy gì.

Bị tiểu nha hoàn nhắc nhở, 1 thân nam trang cô nương cũng hồi tỉnh lại "Ta họ Dương, Hương Như Trai chính là trộm bí tịch của ta, trừ bỏ nhưng bánh xà phòng đó, trong tay ta còn có nương hoa, cao hương,.."

"Dương cô nương" Tô Bác Viễn không nhịn được vội ngắt lời "Nếu cô nương có chứng cứ, cô nương cứ việc báo quan. Nơi này là kinh thành dưới chân thiên tử, mặc kệ sau lưng Hương Như Trai là ai, đều sẽ cho cô nương công đạo"

Tô Bác Viễn nhắc nhở "Nếu là bí tịch của mình liền không cần nói với chúng ta, tham thì thâm, có 1 số việc chỉ mình biết mới là an toàn nhất"

Tô Minh Châu cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ "Vị cô nương này, huynh muội ta đều không phải quan phủ, huống chi ca ca chỉ là 1 thân áo trắng thường dân, chuyện này đề cập tới việc kiện tụng, cô nương không trông nhờ gì được vào chúng ta đâu"

Dương cô nương cảm thấy không đúng, theo như nàng phân tích nhân vật Tô Bác Viễn này thì hắn không nên ứng đối như vậy.

Hơn nữa cách nói chuyện như nữ chính này là ai? Khuôn mặt điềm đạm, đáng yêu, tiếng nói lại có vẻ kệch cỡm, nhìn có vẻ giống tiểu bạch hoa trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, quả thực là kỹ nữ khí tận trời, tuyệt đối chính là trà xanh nhân vật.

Chẳng lẽ người này có lai lịch giống mình, bất quá vị trà xanh này có vận khí không tốt, xuyên vào nhân vật Tô gia này chắc chắn sẽ phải bị trầm luân.

Dương cô nương cũng lười đến nhận thân thích với nàng, vạn nhất về sau lại liên lụy tới mình thì không tốt, với lại nàng cũng ở Tô gia cẩm y ngọc thực nhiều năm như vậy, xem như cũng coi như được hưởng phúc 1 thời gian.

"Các ngươi tuy không phải người quan phủ, nhưng cũng nhà quyền quý, 1 lời các ngươi nói so với thứ dân như chúng ta cũng là hữu dụng hơn nhiều", Dương cô nương như là nhịn không được liền rơi nước mắt "Trương mụ bọn họ là nhất thời không chịu đựng nổi mới hồ đồ gây nên chuyện, chính là chuyện Hương Như Trai trộm ta bí tịch hay tin tức bọn Trương mụ đều hỏi thăm không được..."

Tô Minh Châu trợn tròn mắt, có chút mờ mịt "Vậy sao ngươi biết được chúng ta đi đâu?"

Không chờ Dương cô nương trả lời, Sơn Tra đã đem bánh trở lại, tiến lên đưa.

Dương cô nương không tiếp nên Sơn Tra liền đem bánh nhét vào tay tiểu nha hoàn, rồi vội rở lại bên người Minh Châu. Tô Minh Châu có chút lo lắng "Canh giờ cũng không còn sớm, hai vị cô nương nên về nhà sớm đi"

Tô Bác Viễn cũng không tính cũng các nàng nói gì thêm, Minh Châu nhìn Sơn Tra, Sơn Tra liền vội tiến lên che đôi chủ tớ lại.

Tô Bác Viễn liền mang Minh Châu đi vòng qua các nàng, hướng hậu viện đi. Lúc đi ngang qua, Minh Châu khẽ nhìn các nàng gật nhẹ, thoáng nhìn có vẻ đơn thuần, ngây thơ.

Trong ghế lô lầu hai có 2 vị cẩm y nam tử đang ngồi, bởi vì nghe được 4 chữ Võ Bình hầu phủ mà cố ý he hé cửa sổ ra nhìn 1 tuồng kịch bên dưới, trong đấy người nhỏ tuổi nói "Tứ ca, nữ giả nam này không phải là để ý tiểu biểu đệ đi"

Đương nói chính là lục hoàng tử đương triều Triệu Vân Kiệt, bởi vì hoàng hậu cùng mẫu thân Tô Bác Viễn là tỷ muội ruột, nên hắn kêu 1 tiếng biểu đệ cũng không hẳn là sai.

Tứ ca nam tử chính là tứ hoàng tử đương triều Triệu Văn Gia "Ta cũng nhìn ra như vậy. Nếu không giả nam trang ra chắn đường biểu đệ làm gì, giống như tiểu biểu đệ nói, chuyện này thế nào đi nữa cũng không chạy lên người bọn họ được"

Xà phòng? Nước hoa? Hương chi? Một Hương Như Trai mỗi thàng thu nhập bao nhiêu đều đủ làm hắn kinh sợ rồi, nếu lại có thêm những thứ này...

Triệu Văn Kiệt nở nụ cười "Chỉ là không nghờ tiểu biểu đệ thì như hổ, mà lại có mẫu thân cùng muội muội lại nhu mì như thỏ"

Triệu Văn Gia nghĩ đến tiếng nói mềm nhẹ của Tô Minh Châu, rồi đến sự hùng hổ đầy dọa người của cô nương nữ phẫn nam trang Dương cô nương nhưng vẫn có sự dịu dàng trong đó, cuối cùng lại là lo lắng cho sự an toàn của người thân Dương cô nương, liền nghĩ nên khuyên nàng nên sớm về nhà, cô nương này cùng với những tiểu thư quyền quý hắn từng gặp có chút bất đồng "Trách không được Võ Bình hầu phủ không cho nàng ra ngoài"

"Có lẽ vậy, sợ là bị người khi dễ, bắt nạt cũng không dám phản kháng xíu gì", Triệu Văn Kiệt nhún nhún vai, cầm mấy viên hạt thông " Nghĩ lại lúc trước vì nói sai 1 câu mà đã bị Tô Bác Viễn đánh Ngô Vương thế tử đến bầm dập hết mặt mày, lại còn chặt đứt 1 chân của thứ tử của Trần tướng quân, còn biểu muội này.. sợ là dọa 1 cái là đã khóc rồi"

Triệu Văn Kiệt lại càng thưởng thức Dương cô nương hào hoa phong nhã này hơn, lại rất chướng mắt Tô Minh Châu như vậy nhưng cũng không phản bác gì "Xem một tuồng kịch như vầy, hôm nay xuất cung cũng là đáng giá"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net