Chương 20: Thích đội nón xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Lục Kim phải chờ cổng kinh thành mở mới đi ra khỏi thành để mời Khương Khải Thịnh được, nên đến lúc hắn mời được Khương Khải Thịnh tới hầu phủ là vừa kịp lúc hầu phủ đương ăn bữa sáng.

Võ Bình hầu liền mời Khương Khải Thịnh cùng dùng bữa, sai hạ nhân lấy thêm bộ chén đũa, Khương Khải Thịnh cũng không từ chối, mà ngồi ở bên cạnh Tô Bác Viễn.

Chỉ có khi dùng cơm thì Võ Bình hầu mới đủ cả nhà, đồ ăn tuy không quá mộc mạc nhưng cũng không phải xa xỉ lãng phí, hương vị có khuynh hướng giống bình thường hằng ngày hay dùng.

Võ Bình hầu lại nói "Nhà chúng ta khi ăn cơm đều không có kẻ hầu người hạ gì, ngươi không cần khách khí gì"

Khương Khải Thịnh đáp lời.

Tô Bác Viễn sợ hắn ngượng ngùng nên liền mời cháo mình hay dùng, cố ý hỏi "Có cháo bát bảo, cùng với cháo kê ngươi muốn dùng loại nào vậy?"

Khương Khải Thịnh liền đáp lời "Cứ để tự ta là được"

Tô Bác Viễn vỗ nhẹ vai hắn "Cứ xem như tại nhà mình, đừng khách khí gì hết"

Tô Minh Châu tiếp nhận cháo kê từ Võ Bình hầu, không chút khách khí nói "Ca, huynh càng làm như vậy người khác càng lo lắng, huynh ngồi xuống ăn đi"

Tô Bác Viễn lại không tin "Sao có thể như vậy được, huynh là làm cho hắn cảm thấy sự nhiệt tình của nhà chúng ta, như vậy hắn mới cảm thấy đang được hoan nghênh chào đón chứ"

Tô Minh Châu trầm mặc nhìn Tô Bác Viễn.

Tô Bác Viễn theo bản năng mà tránh đi ánh nhìn, mà nhìn về phía Khương Khải Thịnh như muốn tìm sự tán thành từ hắn "Ta nói đúng mà phải không?"

Khương Khải Thịnh không trả lời đúng hay không, mà lúc này dù hắn trả lười là gì cũng không được thích hợp gì.

Tô Minh Châu thật ra cũng không nói cái gì, khi ở trước mặt người ngoài thì nàng đều biết chừa mặt mũi lại cho ca ca ình, nếu không phải người đó là Khương Khải Thịnh, thì câu vừa rồi kia nàng cũng không nói ra đâu.

Chẳng sợ sự nhiệt tình kia của Tô Bác Viễn, Khương Khải Thịnh cũng sẽ không chờ đến lúc Tô Bác Viễn mời hắn dùng cơm, mà chính mình tự chủ động lấy một chén cháo kê rồi ngồi xuống.

Chờ phụ mẫu động đũa, lúc này bọn Tô Minh Châu mới bắt đầu ăn.

Bánh bao của phủ Võ Bình hầu đều là thịt, có thịt bò và thịt hao, mỗi cái đều to như nắm tay lớn, hương vị rất thơm ngon mà lại không quá ngấy, ngay cả người buổi sáng thường ăn chay như Khương Khải Thịnh cũng thấy ngon.

Vừa hay chỗ ngồi của Khương Khải Thịnh là đối diện với Tô Minh Châu, chỉ cần ngẩng đầu lên cũng đã nhìn thấy nàng, nhìn thấy Tô Minh Châu ăn một cái bánh bao, hai cái bánh bao, ba cái bánh bao.....

Khi ăn cái gì Tô Minh Châu nhìn rất đáng yêu, nhìn bộ dáng nho nhỏ nghiêm túc, cắn mấy ngụm bánh bao, lại ăn một ít rau, lại uống thêm ngụm cháo, có điều quả trứng gà được lột vỏ sáng trắng như tuyết lại bị nàng dường như không nhìn thấy, ngay cả khi gắp đồ ăn cũng sẽ tránh đi cái đĩa trứng gà nho nhỏ ấy.

Bời vì nhìn Tô Minh Châu ăn, mà Khương Khải Thịnh vô ý đã ăn nhiều hơn so với bình thường rồi.

Chính là ba cái bánh bao, một quả trứng gà, thêm một chén cháo đã xuống bụng, hắn thật sự hăn hết nổi nữa rồi, nhưng vẫn thấy Tô Minh Châu đang ăn cái bánh bao thư tư, đã vậy một bên ăn một bên dùng cặp mắt xoe tròn kia nhìn hắn, đôi mắt ấy phảng phất như đang hỏi hắn vì cái gì không ăn nữa vậy.

"................"

Khương Khải Thịnh nhìn về phía Tô Bác Viễn, Tô Bác Viễn vẫn đang ăn ngon lành, ngay cả người nhìn gầy yếu như Võ Bình hầu phu nhân cũng đang ăn mà khồng đổi sắc mặt gì.

Vì vậy, vào lúc này đâu, Khương Khải Thịnh lần đầu tiên tự dâng lên sự hoài nghi về lượng cơm mình ăn, có phải hay không hắn ăn quá ít?

Có điều âm thầm sờ bụng mình, hắn không phải chỉ cảm thấy no mà là căng luôn rồi.

Võ Bình hầu phu nhân đem đĩa trứng gà đẩy về phía Tô Minh Châu.

Mặt Tô Minh Châu trở nên nhăn nhó, có chút lớn tiếng "Con không muốn ăn mà"

Võ Bình hầu phu nhân nói "Không được"

Tô Minh Châu nhìn về phía phụ thân mình, liền thấy ông tránh đi ánh mắt nàng, ông cũng không thích ăn trứng luộc.

Tô Bác Viễn đã đem phần của mình ăn xong rồi, đồng tình mà liếc nhìn muội muội của mình một cái, có chút vui sướng mà ăn xong một cái bánh bao thịt.

Tô Minh Châu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Khương Khải Thịnh, chớp chớp mắt nhìn hắn, có chút đáng yêu pha với một chút đáng thương "Khương Khải Thịnh, huynh có thích ăn trứng gà không vậy?"

Khương Khải Thịnh có chút cười khổ 'Tại hạ thật sự là có tâm mà không có đủ lực"

Tô Minh Châu đành chấp nhận sự thật, nhắm mắt gục đầu xuống "vậy à, lượng cơm huynh ăn thật ít"

Thấy không ai giúp được mình ăn, Tô Minh Châu đành nghiến răng nghiến lợi mà cắn mấy ngụm ăn xong quả trứng, liền uống ngay mấy ngụm cháo, "trứng luộc là khó ăn nhất á, mẫu thân, chúng ta ăn trứng chiên, trứng xào, hay trứng chưng gì đi ạ"

Võ Bình hầu phu nhân lúc này mới vừa lòng, nhưng bà cũng không trả lời lại Minh Châu, mà là nhìn về phía phu quân của mình, Võ bình hầu lúc này cũng đem trứng luộc ăn xong.

Khương Khải Thịnh cho rằng Tô Minh Châu ăn xong trứng gà sợ là cũng no lắm rồi, nhưng lại thấy nàng gắp lên cái bánh bao thứ năm...

Chờ cả nhà Võ Bình hầu ăn sáng xong, Tô Bác Viễn còn dặn dò thêm "Ngươi có chút gầy yếu, về sau nên ăn nhiều thêm chút mới tốt được"

Tô Minh Châu, người ăn hết sau cái bánh bao thịt, ngồi ngay bên cạnh "Thật ra ca ca đang tuổi lớn nên mới hơi nhiều được như vậy"

Khương Khải Thịnh cố nhịn, lại nhịn mới không nói ra với Tô Minh Châu rằng tuy Tô Bác Viễn ăn tám cái bánh bao thịt, nhưng muội cũng hết sáu cái lận đấy!

Dùng đồ ăn sáng xong xuôi hết, lúc này Võ Bình hầu mới kêu Khương Khải Thịnh mời vào thư phòng, chờ nha hoàn dâng trà cùng điểm tâm xong, Võ Bình hầu liền hỏi thẳng "Vì điều gì mà khiến ngươi chú ý vào chuyện muối?"

Khi Khương Khải Thịnh tự mình nhắc tới chuyện muối với Tô Minh Châu ở trong thư cũng đã nghĩ đến sẽ có ngày như vầy, "Tại hạ có chút phiền hà mong hầu gia cũng mời Tô tiểu thư tiến vào thư phòng"

Võ Bình hầu khẽ liếc nhìn Khương Khải Thịnh một cái, lúc này mới gật đầu nhận lời.

Tô Minh Châu vẫn chưa rời đi chính viện nên rất nhanh liền tới, đợi Tô Minh Châu ngồi xuống, Võ Bình hầu liền mở miệng nói "Nói đi"

Khương Khải Thịnh cũng không có ý giấu diếm gì, chỉ là trong lúc nhất thời chưa biết nên bắt đầu sao cho tốt, "Chuyện phải kể từ sáu năm về trước, khi đó tại hạ mới đậu tú tài, tổ phụ lại mới qua đời, bỗng có một người tới tìm, tự xưng là biểu thúc của tại hạ. Tổ phụ tại hạ từng có một muội muội, nhưng bởi vì lúc sinh có sáu ngón nên đã bị trầm đường ngay khi sinh ra"

Tô Minh Châu chỉ cảm thấy phát lạnh, khẽ nhìn về phía Võ Bình hầu. Sắc mặt Võ Bình hầu vẫn bình tĩnh, ông biết có nhiều địa phương vẫn luôn nghĩ hài tử mà có sáu ngón là kẻ bị nguyền rủa, sẽ mang đến điềm xui xẻo, nếu là nam hài thì còn có khả năng giữ được mạng, nhưng là nữ hài thì....

Tô Minh Châu bưng nước mật lên nhấp mấy ngụm để bình ổn lại chút tâm tình.

"Tổ phụ vẫn luôn cảm thấy áy náy, lúc đấy ông không thể ngăn được chuyện này nên đây vẫn luôn là khúc mắc trong lòng của ông. Chuyện này ông chỉ kể lại với ta, nên khi có ai hỏi tới, ông đều luôn nói có mọt muội muội đã bị thất lạc nhiều năm, tựa như muội muội của ông vẫn thực sự còn sống vậy"

Tuy chuyện Khương Khải Thịnh đang kể cùng với chuyện muối không có quan hệ gì, nhung Võ Bình hầu cùng Tô Minh Châu đều mặc kệ, vẫn tiếp tục chuyên chú lắng nghe.

Khương Khải Thịnh bưng trà lên nhưng lại không uống "Thật ra lúc ấy, tổ phụ mới có sáu tuổi, dù ông có muốn ngăn cản cũng không đủ lực mà ngăn cản được"

Tô Minh Châu nhẹ nhàng nói "Bởi vì tổ phụ huynh là người có lương tâm nên mới như vậy"

Khương Khải Thịnh cười nhẹ với Tô Minh Châu "Cảm ơn"

Hắn vốn là người tuấn mỹ như họa, nay lại cười càng làm cho người ta cảm thấy như đang đắm mình trong gió xuân vậy.

Tô Minh Châu thưởng thức vài lần, liền cảm thấy cả ngày nhìn người như thế này cũng không phải là không thể được, ít nhất đẹp mắt vậy thì ăn cơm có thể ăn được nhiều hơn nha.

"Cho nên tại hạ vừa nghe liền biết người kia là giả. Ban đầu tại hạ nghĩ hắn muốn lừa bán tại hạ, chỉ là khi đó trong nhà chỉ còn mỗi một lão bộc cùng tại hạ, mà hắn thì nhìn trẻ tuổi khỏe mạnh, bên người lại có gã sai vặt. Dù biết là giả nhưng tại hạ vẫn phải nhận, chờ cơ hội để đi báo quan"

Võ Bình hầu liền gật gù đồng ý, lúc này lấy trứng chọi đá là điều ngu xuẩn nhất.

Có điều kẻ kia chọn thời điểm rất tốt, ngay lúc Khương Khải Thịnh vừa mất đi người thâ, là lúc đang yếu ớt khổ sở. Nếu không phải Khương Khải Thịnh là người thông tuệ cùng sự bình tĩnh, e rằng kẻ kia dù đến vì mục đích cũng đều có thể đạt được.

Khương Khải Thịnh khẽ buông chén trà, giọng nói mang theo sự nghi ngờ "Chỉ là tại hạ có điều khó hiểu chính là lúc ấy trong nhà vì tang lễ tổ phụ mà không còn bạc là bao, đáng giá nhất có lẽ chính là tòa nhà, lúc ấy tại hạ đều chuẩn bị tốt tư tưởng vứt bỏ tiền tài mà giữ mình bình an"

"Chính là lại..... kẻ ấy không chỉ không hỏi chuyện tiền bạc nhà tại hạ, mà còn vung tiền mua nhiều đồ đạc trong nhà, sách vở, giấy và bút mực, thậm chí còn muốn mua ít ruộng đất tốt ghi dưới tên tại hạ nữa"

Tô Minh Châu rất ngạc nhiên, hồi lâu mới hỏi "Hắn có phải là kẻ ngốc hay không vậy? Hay là dư tiền nhiều quá"

Khương Khải Thịnh không nhịn được mà khẽ cười "Lúc ấy thật sự tại hạ đang cần bạc nên cũng không đi báo quan ngay, mà là muốn nhìn thêm xem cuối cùng hắn thật sự muốn làm cái gì"

Võ Bình hầu có chút trầm tư, "Chẳng lẽ muốn nhận cửa thân thích này? Dù sao ngươi mười hai tuổi đã đỗ tú tái, có thể nói là một kì tài mà"

Khương Khải Thịnh cũng không ngạc nhiên gì khi Võ Bình hầu biết điều này, lúc ấy hắn mười hai tuổi đậu tú tiền, liền giưc đạo hiếu mà để tang tổ phụ ba năm nên bỏ lỡ kì thi mùa thu, nên lại đợi tiếp ba năm mới đậu cử nhân.

Trì hoãn suốt sáu năm, nhưng hắn lại cảm thấy sáu năm này làm hắn trầm ổn hơn nên mới có thể thi một lần đã đậu.

"Tại hạ cũng từng nghĩ qua như vậy, hơn nữa tại hạ thấy hắn thật sự rất tốt với tại hạ". Khi nhắc tới điều này, trong ánh mắt Khương Khải Thịnh mang theo mấy phần châm chọc "Ít nhất lúc ấy tại hạ cảm thấy sự nhiệt tình của hắn, liền nghĩ đến việc nhận của họ hàng thân thích này, nếu tại hạ sau này có tiền đồ liền báo đáp lại hắn là được"

Võ Bình hầu gật đầu, cũng cảm thấy Khương Khải Thịnh nghĩ như vậy cũng không có gì sai, cũng không biết sau này lại xảy ra chuyện gì.

Tô Minh Châu cầm quả quýt ngọt đưa cho Võ Bình hầu, Võ Bình hầu cầm lấy ròi bắt đầu lột vỏ một cách cẩn thận, cả đường chỉ cũng lột sạch, rồi mới đưa lại cho Tô Minh Châu, nàng cảm thấy mỹ mãn mà ăn.

"Hắn có nhắc tới là có một nữ nhi lớn hơn ta ba tuổi, muốn kết thân cùng ta, ta cũng nhận lời, chỉ chờ giữu đạo hiếu ba năm xong là chính thức đề cập chuyện này"

Võ Bình hầu cảm thán nói "Xem ra là không có thành"

Khương Khải Thịnh có chút căng thẳng, nhẹ gật đầu "Khi hắn đón nữ nhi tới ở cùng ta lại phát hiện một chuyện là cách bọn họ ở chung không giống là phụ tử, lão bộc trong nhà còn nói là ban đêm họ thường xuyên lén ở trong phòng ăn thịt"

"Tại hạ chưa bao giờ yêu cầu họ phải ăn chay cùng tại hạ, nhưng bọn họ nhất quyết phải như vậy đã làm tại hạ rất cảm động"

"Khi biết buổi tối bọn họ trốn ở trong phòng ăn thịt như vậy thì tại hạ có chút tức giận, nhưng lại có chút khó nói ra, lại sợ bọn họ mất hết mặt mũi đi". Khí đó Khương Khải Thịnh dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, nên không có nghĩ được biện pháp gì như bây giờ mà đủ bình tĩnh đối đãi những chuyện như vậy, "Khi đó tính tình tại hạ có chút mềm yếu, thật ra có chút luyến tiếc vị biểu thúc giả mạo này"

Tô Minh Châu đã xong quả quýt ngọt ấy, nói "Nhân chi thường tình mà thôi"

Khương Khải Thịnh nhìn về phía Võ Bình hầu "Chỉ là tại hạ không ngờ tới bọn họ thật ra không phải là phụ tử gì mà là tình nhân"

Tô Minh Châu ngây ngẩn hết cả người "Không phải huynh mới nói hắn muốn đem nữ nhi gả cho huynh sao?"

Khương Khải Thịnh gật đầu.

Tô Minh Châu khẽ nuốt nước miếng "Sau đó là nữ nhi này không phải là nữ nhi thật sự, mà lại là tình nhân phải không?"

Khương Khải Thịnh nhìn đôi mắt mở to vì ngạc nhiên của Tô Minh Châu lạ cảm thấy có chút đáng yêu, những phẫn nộ năm đó lại một khắc triệt để tan thành mây khói "Đúng vậy"

Tô Minh Châu lần đầu tiên không biết nói gì cho phải, hồi lâu mới nói "Thật sự là có người thích đội nón xanh hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net