Untitled Part 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không chỉ Khương Khải Thịnh bị chọc cười, mà Võ Bình hầu cũng không nhịn được cười.

Khương Khải Thịnh cảm thấu có Tô Minh Châu bên người là một chuyện tốt, tựa như chuyện lớn chuyện khó gì, thì Tô Minh Châu đều xem là chuyện nhỏ. Nếu vừa rồi Tô Minh Châu an ủi, hoặc là đưa ra ánh mắt đồng tình thương hại gì, thì có lẽ Khương Khải Thịnh mới thấy khó chịu đựng được.

Không ngờ nàng ấy lại đặt trọng điểm ở nơi khác.

Võ Bình hầu nói "Nếu có lợi ích hơn nữa, thì sao lại là đeo nón xánh?"

Tô Minh Châu có chút trầm mặc, nói "Nhưng là Khương Khải Thịnh vô tội nhường nào chứ?"

Vô tội nhường nào....

Bốn chữ vừa ra này làm trong lòng Khương Khải Thịnh khẽ run lên, cho dù lão bộc hắn là người đau lòng nhất cũng chưa từng nói ra như vậy.

Võ Bình hầu khẽ cười lắc đầu, nhìn về phía Khương Khải Thịnh, hòa nhã nói "Chuyện này cũng là do nươi bị một kẻ quá mức giỏi tính kế, nên ngươi không cần cảm thấy hổ thẹn gì"

Khương Khải Thịnh nghiêm mặt lại nói "Cũng là do tại hạ lúc đầu nổi lên lòng tham nên mới có thể thành như vậy"

Võ Bình hầu lại không nghĩ như vậy, khuyên giải an ủi "Nếu bọn họ đã muốn tính kế ngươi, thì không phải lần này cũng sẽ có lần khác"

Khương Khải Thịnh liền đứng dậy, chắp tay hành lễ với Võ Bình hầu "Tạ hầu gia khuyên bảo"

Võ Bình hầu lắc đầu, không nói cái gì nữa.

Khương Khải thịnh ngồi xuống, tiếp tục kể "Thời gian dài hai người bọn họ cũng không đem ta để vào trong mắt, giờ nghĩ lại có thể là họ cảm thấy tại hạ là trẻ con nên không biết gì chăng, cho nên trước mặt tại hạ bọn họ cảm thấy sự ưu việt"

Tô Minh Châu cảm thán nói "Huynh đúng là ngồi trong nhà cũng gặp được họa từ trên trời rơi xuống"

Khương Khải Thịnh quả thật rất thích nghe Tô Minh Châu nói chuyện "Quả thật là vậy, tại hạ còn tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ ở trong nhà tại hạ mà vụng trộm yêu đương"

Võ Bình hầu khẽ nhíu mày hai kẻ này đúng là không kiêng nể chút gì. Nếu thật sự xem trọng Khương Khải Thịnh muốn kết thân, thì không có nữ nhi vừa độ tuổi có thể chọn nữ nhi bên họ hàng.

Lại bỉ ổi hơn, có thể mua một người giả làm nữ nhi, vì Khương Khải Thịnh muốn giữ đạo hiếu ba năm, nên trong thời gian này đủ đem một người dạy dỗ tốt, đến lúc đó kết thân là được rồi.

Nhưng lại cố tình đem tình nhân của mình nhận làm nữ nhi, còn phải đem gả cho Khương Khải Thịnh, không biết đây là kết thân hay kết thù nữa đây?

Dù là tình nhân thì lúc đã hứa hẹn với Khương Khải Thịnh nên chặt đứt sạch sẽ quan hệ đi, lại có nhược điểm trong tay, nên cũng không sợ sau này nàng kia gả chồng rồi không nghe lời.

Mặc kệ là dùng biện pháp gì, thì so với hai kẻ kia không kiêng dè gì mà ở trong nhà Khương Khải Thịnh vụng trộm yêu đương tới mức đó. Chẳng lẽ muốn tăng sự kích thích gì?

Võ Bình hầu đầu có chút cũng đều không rõ ý nghĩ bọn họ.

Khương Khải Thịnh lạnh giọng nói "Chính là bề ngoài thì hai kẻ đó còn đối với tại hạ rất chăm sóc, nữ nhân kia càng thêm ôn nhu săn sóc"

Ôn nhu săn sóc, bốn chữ này tràn đầy sự châm chọc. Tô Minh Châu không còn lời gì để nói.

Khương Khải Thịnh vuốt ve một chút ngón tay mình "Cho nên tại hạ cần một chỗ ở tốt về sau, do đó liền lập kế đưa họ cho quan phủ, không ngờ bọn họ còn có hai vụ án khác"

"Bọn họ là hai kẻ có lai lịch bất chính. Vị biểu thúc giả này của tại hạ ban đầu là quản sự của phòng thu chi của một phú thương, lại có gian tình với tiểu thiếp của vị thương nhân này, sau hai kẻ đấy trộm không ít tiền bạc rồi bỏ trốn đi trong đêm"

Tô minh Châu khẽ nhếch môi, đôi mắt xoe tròn.

Khương Khải Thịnh cũng không thừa nước đục thả câu "Cuối cùng bọn họ bị phán lưu đày, tại hạ đem những vật và tiền tài mà bọn họ để trong nhà tại hạ đưa hết cho vị thương nhân kia, còn những đồ tại hạ đã mua thì tại hạ viết giấy nợ ứng với số bạc ban đầu đã mua. Không ngờ vị thương nhân ấy lại không chịu, chỉ lấy số tiền tài còn dư lại kia thôi, đã vậy còn tặng tại hạ hai mươi lượng bạc"

Võ Bình hầu cảm thấy điều Khương Khải Thịnh muốn nói cũng không phải điều này.

"Bởi vì tại hạ vẫn luôn hoài nghi sao bọn họ lại biết tổ phụ có một muội muội như vậy"

Tô Minh Châu hỏi "Bọn họ đầu tiên đã chọn huynh là mục tiêu, sau đó mới tra ra chuyện muội muội của tổ phụ huynh, hoặc là biết trước chuyện muội muội của tổ phụ rồi mới quyết định mục tiêu là huynh, hoặc là mục tiêu vốn dĩ là huynh, trùng hợp lại biết chuyện tổ phụ huynh chăng?"

Lời nói có chút lòng vòng, nhưng Võ Bình hầu cùng Khương Khải Thịnh đều hiểu ý của Tô Minh Châu.

Võ Bình hầu có chút trầm tư nói "Ta lại thấy bọn họ dường như đã sớm biết người Khương Khải Thịnh này, chỉ là chọn đúng chỗ ngứa là thời gian mà xuất hiện thôi"

Khương Khải Thịnh thật ra cũng có suy đoán "Cho nên tại hạ cố ý cùng vị thương gia kia hàn huyên thêm chút về chuyện hai người bọn họ, chỉ là hình dung của phú thương kia về quản sự cùng tiểu thiếp mà tại hạ biết đến hoàn toàn bất đồng"

Võ Bình hầu khẽ xoay xoay cái nhẫn ở ngón cái mình, nhưng không nói gì.

"Thật giống như bỗng nhiên thay đổi thành người khác vậy. Trong ấn tượng của phú thương kia, quản sự luôn là một người thành thật, hơn thế nữa phụ thân của gã vồn là quả sự của bọn họ luôn, nên khi còn nhỏ gã luôn được vị phú thương mang theo bên người, sau đó lại luôn cùng vị ấy vào nam ra bắc, rất được tín nhiệm"

Tô Minh Châu bỗng nghĩ đến chuyện của Liễu cô nương, rõ ràng là hai người không liên quan, nhưng nàng lại cảm thấy có chút vi diệu.

"Mà vị tiểu thiếp kia vốn ban đầu là một nữ nông thôn, bởi vì thê tử phú thương kia vẫn luôn không thể sinh hài tử được, nên mới cố ý nâng nàng ta vào phủ"

"Nàng ta vẫn luôn ngoan ngoãn, biết điều, thê tử của phú thương kia cũng hứa hẹn là nếu nàng ta sinh nhi tử, thì có thể cho nàng ta một số tiền và cho nàng ta về nhà, nàng ta rất phối hợp, muốn sinh nhi tử, rồi hòa thân để đoàn viên cùng người nhà"

Tô Minh Châu nhìn về phía Võ Bình hầu, ánh mắt mang theo sự mơ hồ lẫn nghi hoặc.

Võ Bình hầu tuy biết nàng đọc rất nhiều sách, nhưng chuyện này đúng là nàng không biết gì thật "Ở một vài nơi thì có chuyện như vậy thật. Nếu trong nhà không thể sinh, thì thuê một nữ tử có vẻ dễ sinh đẻ vào phủ, sinh hạ được hài tử xong có thể lấy một số tiền rời đi, đương nhiên cũng có thể lựa chọn lưu lại trong phủ"

Tô Minh Châu khẽ giật môi, nhưng không có nói thêm gì.

Võ Bình hầu giải thích thêm "Những nữ tử như vậy thường là đã gả chồng, và đều đã sinh được mấy nam hài rồi, nên mới được mời về phủ, cũng có thể là mời thêm bà mụ nhìn xem qua xem có phải là cô nương dễ sinh đẻ hay không"

"Dù là kiểu gì đi nữa thì đều đã được nhà chồng hay trưởng bối đồng ý, trước khi vào phủ sẽ là khế ước cùng với kì hạn, ví dụ như sinh hạ nhi tử xong là lấy bạc rời đi hay là trong 5 năm mà không sinh nở gì thì cũng có thể cầm chút bạc mà rời đi"

Tô Minh Châu mím môi lạ, theo bản năng mà nhích lại gần phụ thân mình. Ít nhiều gì nàng cũng sinh sống ở hầu phù, có phụ mẫu thương yêu mới có thể sống vui vẻ như vậy.

Võ Bình hầu đau lòng nữ nhi, vỗ nhẹ tay nàng, hỏi "Còn muốn nghe tiếp sao?"

Tô Minh Châu có chút do dự, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.

Võ Bình hầu tiếp tục nói " Có nhiều nhà là dựa vào cách này mà kiếm tiền, dù sao chỉ cần sinh được nhi tử là họ kiếm đủ tiền sống cả đời rồi"

Tô Minh Châu liền hỏi "Các nàng ấy sau khi cầm bạc về nhà, những cô nương chưa thành thân có thể tái giá hay sao ạ? Còn những nử tử đã gả chồng, thì trượng phu của họ sẽ đối với các nàng ấy tốt không?"

Võ Bình hầu trong lòng thở dài, nhưng trên mặt ông lại không biểu lộ gì, chỉ nói "Có thể tái giá được, có cô nương sau khi có bạc thì có thể tự lập hộ kén rể, hay những cô nương đã gả chồng rồi, thì việc này vốn do trượng phu nàng ấy đồng ý, mà lại do nàng ấy kiếm được bạc, sẽ tốt thôi"

Tô Minh Châu cắn chặt răng, thật ra nàng biết phụ thân chỉ mới nói một phần mà thôi, nên nghe vậy nàng chỉ ngoan ngoãn gật đầu chứ không nói thêm gì nữa.

Võ Bình hầu nhìn về Khương Khải Thịnh hỏi "Sau đó thì sao?"

Khương Khải Thịnh vẫn luôn an tĩnh nhìn phụ tử Võ Bình hầu, trong lòng liền hiểu rõ vì sao Tô Minh Châu lại có tính tình như vậy, "Bởi vì có một vụ mua bán cần phú thương ấy đi xa, nên là hắn liền mang theo tiểu thiếp cùng quản sự ra ngoài'

"Không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện, quản sự vì che chắn cho phú thương mà bị thương cánh tay, còn tiểu thiếp kia cũng bị kinh sợ, nhưng nhờ vậy lại phát hiện ra là mang thai. Phú thương để bọn họ lại thị trấn cùng tiền bạc, còn mướn thêm người để chăm sóc cho bọn họ, còn mình thì mang theo người rời đi trước"

"Chỉ là phú thương không thể ngờ được rằng quản sự cùng tiểu thiếp lại thông đồng lừa thê tử của ông"

"Họ nói với thê tử ông ấy rằng là ông ấy đã xảy ra chuyện nên cần nhiều bạc, nếu không sợ không giữ được tính mạng. Nếu là người khác, có lẽ bà ấy sẽ không tin. Nhưng đây lại quản sự lâu năm trong nhà cùng với tiểu thiếp đang hoài thai của phú thương, nên bà ấy liền tin ngay. Ngay cả đồ hồi môn cũng đều đem đổi thành bạc hết để đưa cho quản sự, chờ lấy được bạc xong, quản sự cùng tiểu thiếp liền biến mất"

Tô Minh châu nhẹ chớp mắt hỏi "Mang thai?"

Khương Khải Thịnh khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nói "Thê tử phú thương vì khó thở mà ngất đi, chờ tỉnh lại mới biết được tin là mình đang mang thai, hơn nữa bà ấy tuổi không còn nhỏ nên lúc này hoài thai cũng có nhiều nguy hiểm, vì vậy thường nằm trên giường tĩnh dưỡng, vì thế chỉ sai người đi báo quan cùng với tìm trượng phu"

"Bởi vì thời gian có chút chậm trễ, mà sự quan tâm của thê tử phú thương đều được đặt trên người hài tử, nên quan phủ vẫn không bắt được hai người bọn họ"

Tô Minh Châu lại không hỏi việc hài tử trong bụng tiểu thiếp, nghĩ đến đã biết không có rồi, "Vậy hộ tịch kia thì bọn họ làm thế nào có được vậy?"

"Bọn họ cũng thông minh, tự xưng là cha con tìm một quả phụ nghèo khổ ở nơi hẻo lánh, lén lút ở tại nhà của quả phụ đó, vị biểu thúc giả của tại hạ còn cùng quả phụ ấy bày tiệc rượu ở trong thôn"

Bày rượu?

Tô Minh Châu ngẩn người ra mới phản ứng lại được, là cùng thành thân với quả phụ.

Bởi vì có mặt Tô Minh Châu nên Khương khải Thịnh cũng không nói quá rõ ràng ra, "Vừa lúc aayd thì thái tử phi hạ sinh nên thánh thượng quyết định đại xá thiên hạ, thế nên những người bỏ trốn đi trước giờ đều vô tội, bọn họ chính vì vậy mà có được hộ tịch mới"

"Sau đó hắn liền bắt quả phụ đó theo chân bọn họ mà rời đi khỏi thôn nói là lên huyện để bắt đầu sinh sống, quả phụ ấy rất nhanh liền chết vì bị bệnh. Sau đó bọn họ lại rời đi nơi khác, không ngờ là lại tìm tới tại hạ"

Tô Minh Châu im lặng một lúc lâu mới nói "Cho nên là bọn họ gây ra một đống chuyện như vậy là vì điều gì?"

Võ Bình hầu cũng không biết là nên đánh giá như thế nào cho tốt.

Khương Khải Thịnh nói "Sau khi bọn họ phán lưu đày tại hạ cũng không biết sau này như thế nào nữa"

Tô Minh Châu có chút do dự hỏi "Vậy vị quả phụ kia là thật sự chết vì bị bệnh?"

Dù là Võ Bình hầu hay Khương Khải Thịnh cũng không thể đưa ra được câu trả lời, họ không dám khẳng định câu trả lời của mình về một quả phụ không nơi nương tựa cùng hai người kia đi tới một nơi xa lạ, rồi lặng lẽ mà chết đi.

Tô Minh Châu cắn môi dưới, vẻ mặt đầy hoang mang "Bọn họ ngàn dặm xa xôi như vậy tìm tới Khương Khải Thịnh, lại chỉ để chăm sóc, dù vì nguyên nhân gì thì họ đều là muốn thân cận hơn với Khương Khải Thịnh. Vậy vì điều gì cứ một hai là muốn đem tình nhân gả cho Khương Khải Thịnh vậy?"

Võ Bình hầu khẽ nhéo lên khuôn mặt bánh bao nữ nhi mình, "Đừng nghĩ nữa, sợ là chúng ta không nghĩ ra được gì đâu"

Tô Minh Châu nghiêm nét mặt "Tính tình bọn họ bỗng nhiên lại có sự thay đổi lớn như vậy là vì sao chứ? Không thể nào là đều uống nhầm thuốc được đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC