Chương 26: Không cần báo quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Minh Châu không hổ là khuê nữ tri kỷ của Võ Bình hầu, nàng đoán đúng hoàn toàn tâm tư của ông.

Hai nhi tử của Tô Chính Tề đã sớm đứng bên cạnh xe ngựa chờ Võ Bình hầu.

Võ Bình hầu cùng nhạc phu Tĩnh Viễn hầu cùng nhau ra tới, nhìn hai người cháu trai, ông khẽ nhíu mày.

Tĩnh Viễn hầu tuy đã 60 nhưng thân thể khỏe mạnh, mắt vẫn tinh, tất nhiên cũng thấy được, bọn họ đều biết huynh trưởng kia của Võ Bình hầu là người không học vấn, không nghề nghiệp, lại thường xuyên làm ra ít chuyện hoang đường, cuối cùng còn muốn Võ Bình hầu tuy là đệ đệ mà lại phải đi xử lí. Hơn nữa năm đó, không ít người đều nhớ rõ được nếu tước vị Võ bình hầu này không ở trên người thứ tử này, thì e rằng Võ Bình hầu phủ đã sớm xuống dốc rồi.

Hai nhi tử của Tô Chính Tề đều tiến lên hành lễ với Võ Bình hầu cùng Tĩnh Viễn hầu, Tĩnh Viễn hầu một chút cũng không hề phản ứng gì, Võ Bình hầu chỉ nói "Các ngươi đợi thêm một lát"

Tĩnh Viễn hầu thông cảm mà vỗ nhẹ lên cánh tay hiền tế, "Không cần đưa ta, ta mới có một hộp đá quý nhìn tươi sáng, nhớ rõ là đưa cho Minh Châu chọn đấy"

Tuy rằng Tĩnh Viễn hầu nói không cần đưa, nhưng Võ Bình hầu vẫn đưa người lên xe ngựa "Nhạc phụ muốn gặp trực tiếp Minh Châu thì sai người tới đón là được ạ"

Tĩnh Viễn hầu có một ngoại tôn nữ Tô Minh Châu như vậy, có cái gì tốt đều nghĩ đến cho nàng ấy, lúc này nghe vậy nói "Cái này không giống nhau, một cái là chủ động tới thăm ta, một cái là ta đi mời, mà rõ ràng cái trước thì có vẻ quan hệ chúng ta tốt hơn chứ"

Đôi khi Võ Bình hầu hoài nghi nữ nhi của mình có tính tùy tiện cũng là từ nhạc phụ mình mà ra, "Nhạc phụ nói đúng rồi ạ, tiểu tế về sẽ nói lại với Minh Châu"

Tĩnh Viễn hầu lúc này mới hấy vừa lòng, cảm thán "Ta cũng lâu rồi chưa có gặp Minh Châu"

Võ Bình hầu liền nhắc nhở "Tiểu tế nhớ rõ là mới mấy ngày trước Minh Châu có ghé thăm nhạc phụ mà"

Tĩnh Viễn hầu liền phất nhẹ tay áo đuổi tiểu tế của mình, không chút kiên nhẫn mà đầy thúc giục nói "Ngươi không hiểu, đi mau đi, nhìn đến ngươi là thấy phiền lòng"

Võ Bình hầu cũng đã quen với thái độ này của Tĩnh Viễn hầu rồi. Đến ngay cả xa phu của Tĩnh Viễn hầu phủ mỗi lần đón Tĩnh Viễn hầu hạ triều cũng đều được xem tiết mục hầu gia nhà mình ghét bỏ tiểu tế này, nhưng nếu có ngày nào mà chưa gặp được ông ấy thì hầu gia sẽ nhắc mãi không ngừng.

Chờ xe ngựa Tĩnh Viễn hầu phủ rời đi, đại nhi tử của Tô Chính Tề là Tô Đào có chút hoang mang, rối loạn nói "Nhị thúc, phụ thân cháu đã xẩy ra chuyện rồi ạ"

Thần sắc Võ Bình hầu vẫn không đổi, hướng xe ngựa nhà mình mà đi.

Người con thứ hai của Tô Chính Tề là Tô Triết, lúc này chỉ đi theo sau Võ Bình hầu, không hé răng câu nào.

Tô Đào bước nhanh đến cạnh người Võ Bình hầu "Nhị thúc, Liễu gia lập bẫy muốn hại phụ thân, ngài không thể để cho bọn họ thực hiện được ạ"

Tô Triết vội kéo huynh trưởng mình lại, muốn chờ lên xe ngựa mới nói, nhưng Tô Đào lại hất tay Tô Triết ra, "Nhị thúc, chúng ta chính là hầu phủ, mà Liễu gia bọn họ.."

Bởi vì mới hạ triều nên vẫn còn nhiều đại thần vẫn chưa rời đi, mà Tô Đào nói chuyện lại không hạ giọng xuống, đúng là làm nhiều người nghe được.

Võ Bình hầu cố nén giận mà nói "Câm miệng, ngu xuẩn"

Sắc mặt Tô Đào liền đổi mà không dám hé răng, lúc trước hắn có gây chuyện bên ngoài, Võ Bình hầu liền đem gia pháp sai người mà đánh hắn một trận, từ đó về sau Tô Đào có chút sợ Võ Bình hầu.

Võ Bình hầu lên xe ngựa, nói "Tô Triết, lên đi"

Tô Đào trừng mắt, liếc đệ đệ một cái, Tô Triết vờ như không biết. Tô Đào liền cảm thấy nhị thúc cùng đệ đệ đều không cho hắn chút mặt mũi gì, mặt đầy sự khó chịu mà lên xe ngựa của bản thân mình, sai xa phu đi theo sau xe ngựa Võ Bình hầu.

Võ Bình hầu vẫn còn đang mặc triều phục nên sự uy nghiêm cùng vẻ đẹp trai càng tăng lên "Sao lại thế này?"

Tô Triết đem chuyện kể lại một lượt.

Võ Bình hầu nhấp ly trà cho đỡ khô miệng, "Liễu gia..."

Sau khi Tô Triết có thê tử liền dọn ra khỏi hầu phủ, tự mình thuê một viện nhỏ để ở, chuẩn bị cho kì thi mùa xuân. Hôm nay bỗng nhiên mẫu thân lại gọi trở về phủ, hắn vẫn chưa biết chuyện Tô Chính Tề muốn hưu thê để cưới Liễu cô nương, "Nhị thúc, cháu cảm thấy việc này có chút kì quái, có phải bị người tính kế hay không ạ? Liễu cô nương cũng xem như là tiểu thư nhà quan, như thế nào lại có quan hệ với với phụ thân cháu ạ?"

Võ Bình hầu buông chén trà xuống, mặt mày có chút tối đi, "Bởi vì cháu đang chuẩn bị kì thi mùa xuân, thê tử lại có thai nên ta vẫn chưa sai người nói lại. Phụ thân cháu cùng với Liều cô nương kia vốn đã quen biết từ sớm, hắn còn đến làm loạn đòi hưu thê cưới Liễu cô nương, bất qua bị ta mắng đuổi về"

"Liễu cô nương kia cũng không phải người đơn giản gì, từ việc quen biết phụ thân cháu đến về sau đều là nàng ta tính kế ra hết"

Sắc mặt Tô Triết khẽ đổi, hắn cũng không phải người thông minh gì, chỉ hơn người ở sự chăm chỉ mà thôi, thi đậu cử nhân được cũng tốn nhiều công sức, thời gian hơn người khác nhiều. Vì chuyện thi mùa xuân mà hắn đều ở trong nhà ôn tập, Võ Bình hầu cũng sai người đưa tới không ít các bài thi của các năm khoa cử trước cho hắn. Nếu không phải Võ Bình hầu nói cho hắn, hắn cơ bản sẽ không biết chuyện như vậy, "Chuyện này cũng quá hoang đường đi ạ"

Võ Bình hầu nhìn cháu trai, thở dài nói "Chuyện dơ bản này cháu không cần để trong lòng làm gì, chuẩn bị tốt cho kì thi mùa xuân cùng chăm sóc thê tử cháu cho tốt là được"

Quan hệ của Tố Triết cùng Tô Chính Tề rất tệ, tính tình hắn chất phác nên không được Tô Chính Tề thích, vẫn là do Võ Bình hầu an bài người dạy hắn đọc sách tập viết, ngay cả chuyện hôn nhân cũng là do Võ Bình hầu phu nhân giúp hắn.

Năm đó Tô Chính Tề, vì của hồi môn phong phú của nhà thương hộ mà muốn Tô Triết lấy con gái thương nhân. Tô Triết lại mới vừa thi đậu tú tài, mẹ ruột của Tô Triết vẫn luôn là một người không có cảm giác tồn tại Tôn di nương, lần đầu tiên tới khóc cầu trước mặt Võ Bình hầu phu nhân. Tôn di nương cũng không nói gì mà chỉ quỳ gối, dập đầu liên tục trước mặt Võ Bình hầu phu nhân, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.

Tô Triết muốn cản cũng không được, chỉ có thể đỏ hồng con mắt mà quỳ gối bên cạnh Tôn di nương. Cuối cùng vẫn là Võ Bình hầu phu nhân ra mặt, vì Tô Triết mà cầu thú nữ nhi của Hàn Lâm Viện.

Sau khi thành thân thì Tô Triết liền mang theo thê tử dọn ra khỏi Võ Bình hầu, ngày ngày trôi qua tuy không có phú quý như lúc ở hầu phủ, nhưng cảm tình phu thê vẫn rất tốt, Tô Triết lại thi đậu cử nhân, tuy không phải hạng cao gì nhưng vẫn là xuất thân khoa cử đàng hoàng.

Con không nói cha sai, dù Tô Chính Tề có hoang đường tới đâu thì Tô Triết lại không nói được gì, nhưng dù Tô Chính Tề có thể không để ý đến thanh danh nhưng Tô Triết lại không thể không để ý được,

Tô Triết khẽ hé môi, trong lòng cảm thấy áy náy cùng có lỗi với toàn gia nhị thúc, hắn biết phụ thân hắn thường làm gì nhưng lại ngăn không được,

Võ Bình hầu nói "Một lát thì cháu xuống xe rồi về nhà luôn đi"

"Cháu đã rõ ạ"

Võ Bình hầu vỗ nhẹ đầu cháu trai mình, thần sắc hiền hòa đi rất nhiều "Cái này cũng không phải cháu sai"

Tô Triết không hé răng.

Chờ xe ngựa ngừng lại, Tô Triết đã đi xuống xe ngựa, nhìn theo xe ngựa rời đi, lúc này mới thở dài. Lúc này đi mua ít điểm tâm mà thê tử thích, xách theo đi về nhà.

Trong xe ngựa, Võ Bình hầu phu nhân đã chuẩn bị trước thường phục, Võ Bình hầu cũng không cần người hầu hạ, tự mình thay triều phục xuống, "Đi Liễu gia"

Tô Đào tất nhiên cũng thấy Tô Triết đã xuống xe ngựa, nhưng hắn cũng chả để ý tới, mà vẫn sai xa phu đi theo sau xe Võ Bình hầu.

Chờ tới Liễu gia liền vội bước nhanh xuống, dường như là đã quên chuyện đã xảy ra trước cửa cung rồi vậy, vội chạy tới đỡ Võ Bình hầu xuống xe ngựa.

Võ Bình hầu tuy không thích cách làm người của Tô Đào nhưng dù sao hắn vẫn là vãn bối của mình, nên có ý nhắc nhở "Ngươi muốn đi vào cùng ta sao? Có những vũng nước đục thì không nên tới gần mới đúng"

Tô Đào nghe những lời này đều không hiểu, chỉ ân cần nói "Nhị thúc, để cháu đỡ người ạ"

Võ Bình khẽ nhìn Tô Đào một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ sai thị vệ đi gõ cửa.

Người Liễu gia đang chờ người phủ Võ Bình hầu nên rất nhanh liền có người ra mở cửa. Liễu gia thuê tòa nhà cũng không lớn, hơn nữa trong nhà cũng chỉ có một bà tử làm mà thôi.

Khi Võ Bình hầu đến, Tô Chính Tề đang ngồi trên ghế phòng khách uống trà, một chút cũng không có giống như là đang bị người giữ lại như là kẻ cắp vào phòng khuê nữ nhà khác gì cả, lại càng giống như là được Liễu gia mời tới làm khách quý thì đúng hơn.

Thấy Võ Bình hầu, Tô Chính Tề liền vội đứng dậy, "Nhị đệ"

Võ Bình hầu quét mắt một lượt người trong phòng, trực tiếp lên ghế dựa gần cửa ngồi, "Muốn giải quyết như thế nào?"

Liễu mẫu cầm khăn khẽ nhìn trộm trượng phu một cái, lúc này mới lấy hết can đảm nói "Nhà ta tuy rằng không so được với hầu phủ phú quý, nhưng vẫn là gia đình gia giáo đàng hoàng, lão gia nhà ta lại là người xuất thân khoa cử, đại lão gia phú quý đây giờ làm bẩn trong sạch nữ nhi nhà ta, nên cần cho nữ nhi nhà ta một công đạo"

Võ Bình hầu nhìn về phía Tô Chính Tề.

Tô Chính Tề đầy vô sỉ nói "Huynh đầy hảo tâm mà đưa nữ nhi của họ về nhà, bọn họ liền giữ huynh lại ăn cơm, sau huynh uống nhiều chén nên say, lúc tỉnh lại đã thấy ngủ chung với nữ nhi họ rồi. Ai biết đã xảy ra chuyện gì, huynh còn chưa nói là bọn họ tính kế huynh đâu đấy"

Mặt Liễu phụ đỏ bừng hết lên "Rõ ràng là ngươi muốn uống rượu ở nhà ta, ngươi là đại lão gia hầu phủ, nên chúng ta đắc tội không nổi, còn cố ý đặt mua đồ ăn về, lúc được nửa buổi thì người đòi đi nhà xí, ta muốn dẫn ngươi đi thì ngươi nhất quyết đòi đi một mình. Ai ngờ ta đợi hơn nửa ngày vẫn không thấy ngươi trở lại, sau mới biết được ngươi thế mà lại, ngươi thế mà lại chạm đến nữ nhi ta"

Tô Chính Tề "Các ngươi có chứng cứ gì?"

Liễu phụ bị chọc tức cả người run hết lên, chỉ vào Tô Chính Tề nửa ngày không nói lên lời nào.

Liễu mẫu khóc lóc nói "Ta có việc muốn nói với nữ nhi, lúc này mới đi tìm. Không nghĩ tới đẩy cửa vào thì thấy nữ nhi ta đnag bị cột chặt hết tay chân, miệng còn bị..."

Ánh mắt Tô Chính Tề có chút né tránh "Ta uống nhiều quá nên không nhớ gì"

Võ Bình hầu nhíu mày hỏi thẳng "Vậy các ngươi muốn như thế nào?"

Liễu mẫu vừa khóc sướt mướt vừa nói "Chuyện đã vậy rồi, vì thanh danh của nữ nhi ta, hắn nhất định phải cưới nữ nhi của ta"

Liễu phụ cắn răng mà nói "Ta dù gì cũng là quan viên của triều đình, các ngươi dù có là hầu phủ đi nữa cũng không thể khi dễ nữ nhi của ta như vậy được, nhất định phải cưới nữ nhi nhà ta làm chính thê"

Tô Chính Tề nhớ lại thân hình trắng nõn của Liễu cô nương "Cũng không phải......"

"Báo quan đi" Võ Bình hầu nói thẳng thừng "Rốt cuộc là chuyện như thế nào thì cứ để quan phủ tới tra. Ta sẽ không thiên vị huynh trưởng mình, tất cả để quan phủ phán quyết"

Sắc mặt của Tô Chính Tề đại biến "Không được, làm vậy thì ta sẽ rất mất mặt"

Tô Đào cũng không nghĩ tới Võ Bình hầu thế mà lại muốn cáo quan, lúc này liền vội nói "Nhị thúc, chẳng lẽ lại để cho những nha dịch ấy đem phụ thân cháu áp giải vào nhà lao hay sao ạ?"

Thái độ của Võ Bình hầu đầy thành khẩn "Tuy nói việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, nhưng ta lại cũng rất hiểu được nỗi lòng của Liễu đại nhân với ái nữ, nên ngài ấy cũng muốn có một cái công đạo cho nữ nhi của mình"

Ánh mắt Liễu đại nhân có chút né tránh "Cái kia, đương nhiên là vậy"

Võ Bình hầu lại nói tiếp "Một khi đã như vậy thì báo quan đi"

"Không cần báo quan"

Người nói chính là Liễu cô nương đang được muội muội mình đỡ đi vào, nàng ta nhìn càng mong manh yếu đuối trong một thân sắc váy đơn sắc, khi hành lễ lại có vẻ cố để lộ chút thoáng qua vết tay bị trói lại sau lưng, "Không cần báo quan"

Liễu cô nương rưng rưng mắt nhìn về phía Tô Chính Tề, đầy sự thâm tình "Phải, là ta tự nguyện"

Nói xong thì thân hình nàng ta lung lay, giống như sắp xỉu tới nơi rồi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net