Chương 27: Liễu cô nương nói có thể cứu Võ Bình hầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Võ Bình hầu cảm thấy một nhà Liễu cô nương này rất khó tả, phụ mẫu của Liễu cô nương có thể tính kế nữ nhi mình vì mục đích của chính mình.

Mà phận làm con, lại vì chính tiền đồ của mình mà phá hủy hết kế hoạch song thân. Liễu cô nương này biết lấy lui làm tiến, Võ Bình hầu thấy nhiều kiểu này rồi, hơn nữa thủ đoạn của nàng ta chỉ được xếp vào hàng thấp nhất mà thôi.

Không biết sao mà ông cảm thấy nhớ nhi nữ của mình rồi.

Tô Chính Tề lại rất thích bộ dáng này của nàng ta, vẻ mặt đầy sự cảm động tiến lên đẩy muội nàng ta ra, đỡ nàng ta ngồi xuống rồi nhìn Võ Bình hầu, "Nhị đệ, ta thật không thể phụ một mảnh thâm tình này của Liễu cô nương được"

Lúc này nàng ta mới chú ý tới Võ Bình hầu đang ngồi gần cửa, vừa rồi nàng ta căn bản là không nhìn bên này, vì trong nhận thức của nàng ta thì người có địa vị càng thấp mới càng ngồi dựa cửa.

Ngay khi nhìn thấy Võ Bình hầu, trong nháy mắt cả người nàng ta đều ngây ngẩn hết đi, đây không chỉ đơn giản là kinh diễm nữa rồi, nàng ta chưa bao giờ thấy một người nam nhân lại có thể đẹp đến lóa mắt đến như vậy.

Tô Chính Tề cảm thấy được sự cứng đờ của Liễu cô nương, liền nương theo ánh mắt nàng ta nhìn lại, liền thấy nàng ta phát ngốc khi đối diện với Võ Bình hầu. Cố kiềm nén hỏa khí, cố ý hỏi "Liễu Liễu, muội có phải hay không nguyện ý vì ta mà trả giá hết thảy?"

Trong lòng nàng ta khẽ run lên, vội thu lại ánh mắt mà nhìn Tô Chính Tề, ban đầu nàng ta cảm thấy Tô Chính Tề đã rất đẹp rồi, nhưng khi hai người họ ở cạnh nhau thì liền có cảm giác hàng nhái cùng hàng thật vậy. Nghĩ lại bộ dáng Tô Chính Tề đã cùng mình làm chuyện đó vào buổi trưa, thì trong lòng nàng ta lại có chút ghê tởm. Nhưng nàng ta đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có tự an ủi trong lòng mà thôi, Võ Bình hầu dù sao cũng chỉ là cái pháo hôi không có kết cục gì tốt đẹp cả.

Có điều nàng ta lại vô ý mà tránh đi tầm mắt của Tô Chính Tề, cúi đầu xuống nhưng lại không nhịn được mà hướng tầm mắt về Võ Bình hầu lần nữa, ngoài miệng lại nói "Đúng vậy"

Liễu cô nương căn bản không thấy được biểu tình của Tô Chính Tề trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, mà Liễu mẫu lại nhìn thấy mà sợ tới mức mà lùi bước chân.

Tô Chính tề lại hỏi lần nữa "Có thật vậy không?"

Liễu cô nương cố ý làm cho giọng mình nghe có chút nức nở mà nói "Tô Lang à, núi có mòn, trời đất hợp làm một thì mới dám cùng chàng ly biệt"

Tô Chính Tề trước kia là thích nhất nghe nàng ta gọi mình là Tô lang, cảm thấy bên trong đều ẩn chứa đầy sự thâm tình, thế nhưng hôm này cũng là tiếng Tô lang này lại làm cho hắn cảm thấy rất chán ghét.

Bởi vì nghĩ đến nữ nhi nhà mình, lại hiểu tính tình của nàng ấy, nên Võ Bình hầu liền hỏi "Liễu cô nương, ta cảm thấy vài câu từ này rất tốt, mạo muội cho hỏi là từ đâu ra được không vậy?"

Tiếng nàng ta mềm nhẹ mà nói "Những đầu thơ này là do muội có cảm xúc mà làm ra thôi, cũng chỉ là vài câu mà thôi"

"Nga".

Chính mình viết mà chỉ có vài câu như vậy à. Nếu Minh Châu ở chỗ này, sợ là sẽ cười đến ngã vào lòng ông mà làm nũng rồi đấy.

Tô Đào nhíu mày nói "Sao ta lại cảm thấy có chút quen tai nhỉ?"

Liễu cô nương liền vội nói "Ta chỉ nói cho Tô lang nghe thôi"

Tô Chính Tề cũng không nói gì.

Võ Bình hầu cũng không có tâm tình già mà ở đây lãng phí thời gian "Được rồi, giờ kết quả thương lượng cũng có rồi, giờ vẫn nên đi báo quan thôi"

Tô Chính Tề liền nắm tay Liễu cô nương, có chút mạnh tay làm nàng ta khẽ kêu một tiếng, nhịn không được mà muốn rút tay ra, lại nhận thấy là không rút được, "Liễu Liễu đầy thâm tình như vậy, ta tất nhiên là không dám cô phụ rồi. Vậy thỉnh Liễu gia hay chuẩn bị đi, ta sẽ an bài cỗ kiệu nâng nàng vào phủ"

Liễu cô nương mở to hai mắt mà nhìn Tô Chính Tề, không nên thành ra thế này chứ, nàng ta biết dùng cỗ kiệu nâng thẳng vào phủ là có ý gì, những thiếp thất đàng hoàng vào phủ đều có bàn rượu. Tô Chính Tê cười nói " Dù sao thì Liễu Liễu đi theo ta chưa bao giờ vì thanh danh cả mà, chỉ đơn giản là vì yêu ta, có đúng không?"

Ba chữ cuối cùng hắn nói rất chậm, làm cho Liễu cô nương cảm thấy kinh hồn không thôi, nàng ta vội nhìn về phía phụ thân mình, mong ông sẽ nói lời phản đối.

Tô Chính Tề lại cũng nhìn về phía Liễu phụ mà nói "Năm trăm lượng"

Sắc mặt Liễu phụ khẽ đổi, "Ta không phải là bán nữ nhi mình"

Tô Chính Tề lại chậm rì rì mà nói "Vào trong danh sách của Thông Thức thư viện, ngươi có muốn vì nhi tử mà suy nghĩ lại một chút chứ"

Lời này vừa nói ra, Liễu mẫu liền nắm tay áo của trượng phu mình, nhi tử bọn họ luôn muốn được vào Thông Thức thư viện, nhưng lại không có cách gì.

Liễu cô nương nghe thấy bốn chữ Thông Thức thư viện thì trong lòng liền kinh hãi, "Phụ thân!"

Liễu phụ cơ bản là không xem trọng nữ nhi lắm, dù hắn rất thích đại nhi nữ đi nữa thì so sánh với nhi tử mới là quan trọng nhất.

Hơn nữa trong Thông Thức thư viện thì đều là đệ tử quan lại, nếu nhi tử có thể có giao hảo được một vài người, thì đối với nhà bọn họ đều có chỗ tốt cả, "Hảo"

Tư thái Tô Chính Tề đầy cao ngạo "Vậy viết khế ước bán mình đi"

Liễu cô nương nghe thấy ba chữ khế bán mình thì vội hô lên đầy sự giãy giụa "Không được! Không thể viết được, viết thì đời ta cũng xong"

Móng tay nàng ta đều cào đến trầy da tay Tô Chính Tề, hắn ta liền buông lỏng tay ra, rồi liền giơ tay thuận lên mà tát một cái "Tiện nhân!"

Võ Bình hầu nhíu mày nhìn trò khôi hài trước mắt này, rồi nói "Đại ca"

Tô Chính Tề cắn răng, tức giận mà nói "Có còn muốn vào Thông Thức thư viện hay không?"

Không chờ Liễu phụ mở miệng, Liễu mẫu đã vội đi nhanh qua mà đè nhi nữ mình lại, dùng tay che đi miệng nữ nhi, "Tiễu Nữu, nhanh tới phụ ta trông tỷ tỷ con, tỷ con đang rất cao hứng kìa"

Tiểu Nữu chính là muội muội của Liễu cô nương, nàng đã bị dọa cho đến choáng váng hết mặt mày rồi, có điều nàng có thói quen nghe lời song thân nên ngay lập tức liền tiến tới, giúp mẫu thân mình đè nặng lên tỷ tỷ mình. Dù sao thì tỷ nàng vẫn luôn muốn tiến vào hầu phủ mà, giờ cũng coi như là tỷ ấy đạt được nỗi niềm mong ước rồi, nghĩ như vậy nên Tiểu Nữu cũng không còn áy náy gì nữa.

Liễu phụ lại nói "Khế ước bán mình thì không được"

Liễu cô nương vẫn luôn đang giãy giụa lúc này mới an tĩnh đi được, chỉ là chưa chờ đến lúc nàng ta thở phào nhẹ nhõm ra thì đã Liễu phụ nói, "Ta còn muốn làm quan, nên không thể có chuyện bán con cái mình được"

Tô Chính Tề vừa muốn mở miệng nói thì Liễu phụ đã khẽ liếm nhẹ môi tiếp lời rồi, "Chúng ta có thể viết thư khế ước"

Khế ước thư thì cần người thứ ba, có điều hai nhà bọn họ thì cũng không cần, dù sao thì chuyện như vậy cũng không cần có quá nhiều người biết thì tốt hơn.

Tô Chính Tề gật đầu.

Võ bình hầu nhìn Liễu cô nương giãy giụa không ngừng, liền cứ vậy đứng dậy mà rời đi.

Ánh mắt nàng ta nhìn Võ Bình hầu đầy sự cầu khẩn, đột nhiên lắc đầu mà ném được tay mẫu thân mình ra, "Cứu, cứu ta, hầu gia xin hãy cứu ta, ta có lời muốn nói cho người, ta có thể cứu được người..."

Những lời còn lại, nàng ta chưa kịp nói xong đã bị Liễu mẫu dùng khăn nhét vào mồm rồi.

Tô Đào cảm thấy chính mình học được thêm không ít, hóa ra còn có thể như vậy, nghe thấy lời Liễu cô nương như vậy thì đầy sự châm chọc mà đáp "Chờ đến ngày nhị thúc yêu cầu ngươi cứu, thì e là phần mộ của ngươi cỏ đã mọc cao ba thước rồi"

Bước chân Võ Bình hầu cũng chưa từng dừng lại lấy một nhịp, nếu có một ngày mà hắn phải nhờ người như vầy cứu thì không bằng hắn chết quách đi cho rồi.

Tô Chính Tề thấy Võ Bình hầu rời đi, căn bản không để ý, thậm chí một chút bộ dáng giả vờ cũng không có.

Đến khi Võ Bình hầu về đến nhà thì đã thấy thê tử chờ ở cửa rồi, mặt mày ông đều trở nên nhu hòa hẳn đi, vội đi nhanh tới thê tử mình, nắm lấy tay bà rồi nói "Sao lại ra bên ngoài chờ như vậy? Có mệt hay không vậy?"

Tô Minh Châu ngoan ngoãn đi theo sau song thân mình, nàng vốn biết trong mắt phụ thân chỉ có mẫu thân mình.

Võ Bình hầu phu nhân vừa cười mà nói "Nghe lính gác cổng nói tướng công đã về nên thiếp mang theo Minh Châu ra đón ạ"

Sau khi vào nhà, Tô Minh Châu liền bưng nước lê cho Võ Bình hầu "Phụ thân nghỉ ngơi trước đi ạ, con sẽ đi nói phòng bếp chuẩn bị đồ ăn"

Võ Bình hầu cười gật đầu.

Nha hoàn đã bưng nước ấm tới, chờ Võ Bình hầu uống xong nước lê, Võ Bình hầu phu nhân mới hầu hạ trượng phu mình rửa mặt chải đầu, "Có chuyện gì xẩy ra hay sao vậy ạ? Thiếp thấy thần sắc chàng có chút không vui"

Võ Bình hầu rửa sạch mặt cùng đổi quần áo và giầy xong, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn, "Chỉ là cảm thấy vừa buồn cười nhưng cũng thật đáng thương thôi"

Võ Bình hầu phu nhân đợi trượng phu mình ngồi xuống, liền đứng sau lưng giúp ông đấm vai, Võ Bình hầu đặt tay lên tay thê tử mình "Có thể cưới được nàng thật là tốt"

Đợi đến lúc ăn cơm, Võ Bình hầu mới kể lại đại khái chuyện Liễu gia.

Biểu tình của Tô Minh Châu có chút rối rắm, "Cho nên là những lời kia là do phút xuất thần của Tô cô nương mà làm ra?"

Võ Bình hầu cũng cảm thấy buồn cười, gật đầu mà nói "Đúng vậy"

Nếu không phải đang ăn cơm, chắc Minh Châu đã cười lăn lộn trên giường rồi "Đại bá cùng đại ca cũng chưa từng nghe qua hay sao ạ?"

Võ Bình hầu gắp cho nữ nhi mình miếng sườn, "Đào ca nhi có vẻ cảm thấy quen tai"

Tô Minh Châu chun chun mũi, tiếng nói có vẻ đầy sự nũng nịu nhưng lời nói lại không có chút lưu tình gì "Sao có thể không quen tai được chứ? Còn không phải là <Thượng tà***>, hơn nữa rõ ràng là câu đầu trong bài thơ tình ca, như thế nào lại thành ra là cảm xúc nàng ta dâng trào mà ra thơ không biết nữa ấy ạ? Quả thật rất buồn cười"

*** "天邪" Chữ 邪 ở đây phiên âm chữ Hán đọc là Yé chứ không phải là Xié(Tà). 邪 hay còn là 啊. 上邪hay 上啊: Trời ơi!

Thượng da

Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.

Dch nghĩa

Hỡi trời,
Ta nguyện với chàng tương tri,
Mãi mãi chẳng phân ly.
Núi chưa mòn,
Sông chưa cạn kiệt,
Đông vang sấm dậy,
Hè mưa tuyết,
Trời đất hợp,
Mới cùng chàng ly biệt.

Võ Bình hầu phu nhân bị chọc cười "Sợ là phu quân rời đi rồi, nàng ta vẫn không hiểu vì sao phu quân lại hỏi câu này"

Võ Bình hầu gắp cho thê tử mình ít đồ ăn rồi mới nói "Nàng ta còn nói có thể cứu được ta"

Thần sắc Tô Minh Châu hơi nghiêm lại "Lời này có chút kì lạ, nàng ta còn không tự cứu được mình, ngay ngày trôi qua thành cái dạng này, vậy mà nói có thể cứu được phụ thân ấy ạ? Chẳng lẽ lại giống như Khương Khải Thịnh gặp được những người kia?"

Võ Bình hầu cũng không phải là ngưởi ỷ vào thân phận xuất thân từ hầu phủ mà coi thường người khác, nhưng ông chướng mắt Liễu gia, phụ không từ tử không hiếu, lại còn trò tính kế nữa, "Liễu gia không có nghĩa khí"

Tô Minh Châu vẫn đang suy tư về lời nói kia của Liễu cô nương, nàng cảm thấy nên để ý "Phụ thân, giống như có người nói muốn giúp đỡ Khương Khải Thịnh thi đậu tam nguyên ấy ạ, người nói ..."

Võ Bình hầu nhìn nữ nhi, thần sắc đầy vẻ nghiêm túc "Minh Châu, vĩnh viễn không cần chờ đợi sự giúp đỡ từ người dưng, cũng không được đem sự an toàn của bản thân mình giao vào tay kẻ xa lạ được, hiểu không?"

Tô Minh Châu ngồi thẳng lưng lên đáp "Con nhớ kỹ rồi ạ"

Võ Bình hầu tiếp tục dặn dò "Cho dù tại bất kì thời điểm nào, khi con cần bất kì sự trợ giúp gì, đều có thể nói với ta, phụ thân sẽ luôn luôn bảo hộ con"

Trong lòng nàng tràn đầy sự cảm động "Hảo!"

Võ Bình hầu cảm thấy mỹ mãn rồi mới nói "Đúng rồi, ngoại tổ phụ nhớ con đấy"

Tô Minh Châu múc canh cho song thân xong mới nói "Mấy ngày nữa con sẽ qua thăm ạ, phụ thân thật sự không muốn hỏi một chút gì ở Liễu cô nương hay sao ạ?"

"Hiện tại không phải là lúc. Nếu lúc này mà hỏi thì khó tránh được sự bắt chẹt từ nàng ta, không chỉ không nói thật, mà e còn muốn gây loạn để kiếm chỗ tốt cũng nên, đại bá con người kia.....Chờ vị Liễu cô nương ăn đủ khổ rồi, trở nên thành thật hơn thì hỏi là được"

Tô Minh Châu thấy phụ thân đã có dự tính rồi nên nàng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Chờ cơm nước xong xuôi, Tô Minh Châu liền rời đi trước, do chưa tới giờ nàng nghỉ trưa nên liền đi thư phòng viết thư cho Khương Khải Thịnh.

Tô Minh Châu liền đem bài thơ <Thượng tà> kia viết ra trước, sau đó mới đem chuyện Liễu cô nương kia nói viết ở bên dưới, rồi mới lải nhải thêm đôi dòng "Ta cũng không ngờ trên đời lại có người mặt dày đến vậy, ...."

Cho nên khi Khương Khải Thịnh đọc thư thì ánh mắt hắn trở nên không thể tin được, hắn đã làm cái việc ngốc nhất trên đời là buông thư xuống rồi dùng tay dụi mắt mình, rồi mới cầm thư lên xem lại lần nữa.

Do hắn không xem nội dung bên dưới ngay, mà chỉ đọc đi đọc lại bài thơ <Thượng tà> mà thôi, nên hắn còn cầm lòng không được mà thì thầm bài thơ "Ta dục cùng quân hiểu nhau, mệnh trường vô tuyệt suy... Nãi dám cùng quân tuyệt"

"Nãi dám cùng quân tuyệt...."

Trên gương mặt Khương Khải Thịnh tràn đầy sự vui sướng có thể dễ dàng thấy được, hắn cười một cách ngốc nhưng lại đầy hạnh phúc, lời nói ra đầy sự sủng nịnh "Tiểu hồ ly thông minh này, lại để nàng giành trước mất rồi"

Khóe miệng hắn vẫn luôn giương lên, đầy vẻ đắc ý, vốn hắn tưởng rằng tiểu hồ ly vốn không hiểu chữ tình, không ngờ lại nhanh như vậy đã thông suốt rồi.

Nhưng ngay khi những hàng chữ bên dưới đập vào mắt hắn, vẻ tươi cười liền biến mất, mặt hắn trở nên cứng đờ.

Hắn hít một hơi thật sâu cắn chặt răng, hồi lâu mới thở ra, làm vài lần liên tiếp như vậy mà lầm bầm một cách hung dữ, thanh âm như phát ra từ kẽ răng vậy, "Hồ ly ngốc! Nào có người, nào có người viết thư như vậy cơ chứ!"

Mở đầu thư là những lời âu yếm như vậy, lại do vị hôn thê của mình viết nữa chứ, nên đương nhiên hắn liền nghĩ là những lời ấy là viết cho hắn rồi, không nghĩ tới.... không nghĩ tới lại là như vậy, quả thật muốn làm người ta tức chết mà.

Xem thư xong, quả thật là làm hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, thông suốt? Cái đó không tồn tại mà, muốn làm tiểu hồ ly hiểu được, chỉ sợ còn lâu lắm.

Tô Minh Châu không hề biết mình đã từ thông minh thành tiểu hồ ly ngốc rồi, chuyện này hắn vĩnh viễn sẽ không kể lại cho nàng, bởi vì thật sự rất là mất mặt.

Chờ Khương Khải Thịnh bình tĩnh lại được rồi, hắn đành tự an ủi mình "Ít nhất ngốc hồ ly này đã chịu chia sẻ tâm tình với mình rồi, cũng xem như là có tiến bộ nha"

Nhưng dù nghĩ vậy, hắn vẫn cảm thấy tức à.

Nếu không có chờ mong thì sẽ không có thất vọng. Thật giống như cái tốt tới quá nhanh làm ta không chấp nhận kịp, thì khi nó đột nhiên rời đi lại càng nhanh hơn vậy đó, làm Khương Khải Thịnh không kịp chuẩn bị gì.

Lại lần nữa hồi âm, hắn liền nghiêm túc mà viết một bài luận sách thật dài.

Hoa tử đằng ư? Tất nhiên là không có. Chỉ có một hồ ly với cái bụng tròn vo nằm cạnh đống xương gà mà thôi.

Khi cầm thư, Tô Minh Châu vẫn luôn xác định là không có đưa nhầm thư đấy chứ, nhìn kĩ lại thấy con hồ ly kia, nàng mới tin được rằng không phải hắn viết cho phụ thân mình, "Là muốn thảo luận sách cùng ta sao? Chính là hồ ly này là sao vậy?"

Dùng ngón tay chọc chọc con hồ ly nhìn có vẻ ngây ngốc kia, chợt lóe lên ý nghĩ, "Ta biết rồi, Khương Khải Thịnh là muốn nói gần đây mình ăn thịt nhiều quá nên đã béo lên, chả lẽ muốn khắc khổ học tập hay sao?"

Nhìn về phía Sơn Tra "Vào kì thi mùa xuân, học sinh chỉ có thể mặc áo đơn, không thể mặc áo dầy hay áo khoác gì được, nói như vậy....Bẩm với phụ thân xin người đưa thị vệ cho Khương Khải Thịnh, mỗi sáng đốc thúc hắn rèn luyện thân thể"

Sơn Tra liền đáp lời "Vẫn là tiểu thư suy xét chu toàn, nô tỳ nghe nói có nhiều người thân thể quá yếu mà khi đi thì thì hơn nửa là bị nâng ra ngoài, có chút miễn cưỡng mà thi xong thì chịu đựng không nổi mà ốm nặng một trận đấy ạ"

Tô Minh Châu đứng dậy chuẩn bị đi chính viện, lại lầm bầm nói "Đúng vậy, hơn nữa nếu hắn mỗi ngày đều ăn quá tốt đi, lại chỉ ngồi đọc sách, lỡ lại giống ngoại tổ phụ, có cái bụng to như vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng đẹp chút nào!"

Sơn tra tán đồng "Tiểu thư nói đúng ạ"

Mặc kệ tiểu thư vì mục đích gì đi nữa, thì đều là muốn tốt cho Khương Khải Thịnh mà thôi, nên là dù là mục đích gì thì cũng không quan trọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net