Chương 28: Tứ hoàng tử là đồng đội heo mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Minh Châu còn không có kịp tới thăm ngoại tổ phụ thì đã bị triệu vào cung, cùng được triệu kiến còn có phu thê Võ Bình hầu, có điều Võ Bình hầu là đi yết kiến Mẫn Nguyên đế, Tô Minh Châu đi theo mẫu thân vào cung yết kiến hoàng hậu.

Kỳ thật dù là Võ Bình hầu phu nhân cùng Tô Minh Châu đều cảm thấy có chút không thể hiểu được, bởi vì lần này đến hầu phủ truyền chỉ chính là đại thám giám bên người Mẫn Nguyên đế chứ không phải người của hoàng hậu, hắn cũng không lộ ra gì nhiều, chỉ nói hôm nay tứ hoàng phi tiến cung.

Tứ hoàng phi tiến cung, cùng với việc bọn họ bị triệu kiến sợ rằng có liên quan gì đấy. Nhưng dù cả toàn gia Võ Bình hầu nghĩ như thế nào, trừ việc có chút quan hệ bên ngoài với tứ hoàng tử ra thì quan hệ với tứ hoàng phi lại là trước giờ chưa có mối quan hệ gì.

Tô Minh Châu nhìn về phía mẫu thân. Võ Bình hầu phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay nàng "Không có việc gì"

Tô Minh Châu gật đầu, thật ra nàng cũng không phải sợ hãi gì.

Võ Bình hầu phu nhân sửa sang lại đầu tóc nữ nhi mình một chút, bất kể là vì điều gì, có bà cùng hầu gia thì sẽ không thể để ai làm hại nữ nhi mình.

Thật ra cũng chẳng thể trách Võ Bình hầu phu nhân cùng Tô Minh Châu đều nghĩ không ra, e rằng những người chỉ cần có chút suy nghĩ cũng đều sẽ không làm ra được chuyện như tứ hoàng phi làm.

Khi Võ Bình hầu phu nhân cùng Tô Minh Châu đến cung hoàng hậu, tứ hoàng phi cũng đang có mặt, sắc mặt hoàng hậu rất khó xem, thấy muội muội cùng cháu ngoại mình tới, trong ánh mắt đều mang theo sự áy náy, chờ hai người hành lễ xong liền vội ban ngồi ngay.

Tứ hoàng phi kì thật rất xinh đẹp, ngũ quan nàng đầy đủ, sáng sủa.

Ánh mắt Tô Minh Châu khi lần đầu nhìn thấy nàng ấy liền cảm thấy nàng ấy rất thích hợp với quần áo tươi sáng cùng với trang sức quý giá, đẹp đẽ. Nhưng nàng ấy lại cố tình trang điểm rất đơn giản, mộc mạc, ngay cả trang sức cũng chỉ đơn giản là trân châu, mới nhìn thì có chút nhạt nhẽo.

Thật ra Tô Minh Châu rất thích tự trang điểm, cũng không phải là cái gì cũng yêu cầu tốt nhất, mà là thích những cái mà thích hợp với mình nhất.

Nàng hôm nay mặc một thân váy áo màu vàng nhạt, trên thêu hồ điệp nhiều màu sắc rực rỡ, trên đầu nàng là cây trâm mẫu đơn hồ điệp. Mẫu đơn cùng hồ điệp đều được làm bằng đá bích tỷ, hồ điệp đang đậu trên bông mẫu đơn, khi Tô Minh Châu bước đi thì cánh bướm kia sẽ rung lên theo nhịp, nhìn Tô Minh Châu vừa vui tươi lại nhẹ nhàng thanh thoát.

Hoàng hậu nhìn Tô Minh Châu liền cười nói "Tố Tâm đi lấy vòng tay bảo châu ti nạm lại đây"

Tố Tâm liền rất nhanh đem vòng tay ra tới.

Hoàng hậu vẫy tay với Tô Minh Châu khiến nàng tiến tới chỗ bà, rồi tự mình mang vào tay cho nàng, bảo châu trên mặt vòng tay đều có màu sắc hiếm gặp, e rằng đã quen thấy nhiều thứ tốt như Tô Minh Châu cũng cảm thấy chiếc vòng này quá mức quý trọng.

Mặt mày hoàng hậu đầy vẻ nhu hòa, nói với Võ Bình hầu phu nhân "Ta rất thích Minh Châu là cô nương xinh đẹp như vậy, nhìn cũng khiến người khác cảm thấy thư thái"

Tô Minh Châu thẹn thùng mà cúi đầu, trong lòng thì đã sáng tỏ, e là tứ hoàng phi đã chọc giận gì hoàng hậu rồi, lời khen này tuy nói với nàng nhưng lại ám chỉ tứ hoàng phi.

Võ Binh hầu phu nhân rất khéo mà không nói tiếp gì.

Hoàng hậu vốn không muốn làm khó xử muội muội, chỉ là nói như vậy rồi thôi, bà vẫn không buông tay Tô Minh Châu, lôi kéo nàng ngồi cạnh mình, cảm thán nói "Ta có một cô cháu gái như vậy, thật hận không thể đem những đồ tốt mà mình có đem hết cho nàng mà"

Tứ hoàng phi vẫn an ổn ngồi, dường như không nghe thấy những lời hoàng hậu nói.

Hoàng hậu cũng không quan tâm tới nàng ấy, mà chỉ là cùng Võ Bình hầu phu nhân nói chuyện mà thôi.

Tô Minh Châu cảm thấy tứ hoàng phi rất kì quái, có vẻ rất ổn trọng, vì những lời này tuy rằng không nói rõ ràng ra, những đều nhắm vào tứ hoàng phi, chính là nàng ấy vẫn ngồi rất an ổn nha.

Không bao lâu sau, Mẫn Nguyên đế thế mà lại mang theo Võ Bình hầu cùng tới cung hoàng hậu, chờ mọi người xong ông liền ban ngồi.

Tô Minh Châu nhìn trộm phụ thân, thấy thần sắc ông khó coi, lại còn nhìn về phía tứ hoàng phi với ánh mắt đầy sự châm chọc, Tô Minh Châu liền cả kinh trong lòng, vô ý mà đưa khăn tay lên cắn.

Võ Bình hầu căn bản nói thẳng trước mặt Mẫn Nguyên đế cùng hoàng hậu "Xin hỏi tứ hoàng phi, Võ Bình hầu phủ ta ngaỳ thường có đắc tội qua với người hay sao vậy?"

Tứ hoàng phi bị chất vấn như, thần sắc khẽ đổi một chút "Ta không hiểu ý của hầu gia"

Võ bình hầu cố nén giận "Tứ hoàng phi nếu không hiểu e là cũng không có ai hiểu được. Ta tự hỏi rằng đối với Liêm Quốc Công luôn luôn tôn trọng ông, chưa đắc tội qua bao giờ. Nếu ta có đắc tội chỗ nào, Liêm Quốc Công cùng tứ hoàng phi cứ việc hướng về phía ta, sao lại bỉ ổi mà dùng thủ đoạn lên người con ta"

Mẫn Nguyên đế cùng hoàng hậu cũng không nghĩ được rằng Võ Bình hầu lại tức giận đến như vậy.

Thần sắc tứ hoàng phi cuối cùng cũng đổi, nói "Hầu gia nói cẩn thận, chuyện này cùng tổ phụ ta có quan hệ gì? Chuyện chỉ trích nghiêm trọng như vậy ta quả thật không thể nhận"

Võ Bình hầu không phản ứng gì với tứ hoàng phi, mà là nhìn về phía Mẫn Nguyên đế "Bệ hạ, thần thỉnh cầu bệ hạ triệu Liêm Quốc Công vào cung, thần muốn cùng Liêm Quốc Công đối chất. Nếu thần có đắc tội với Liêm Quốc Công chỗ nào, thần nguyện ý thỉnh tội trước mặt mọi người, nếu là không có thì cũng thỉnh Liêm Quốc Công cho thần một cái công đạo!"

Tứ hoàng phi vội nói "Hầu gia sao lại không có đạo lí như vậy, rõ ràng không có quan hệ gì với tổ phụ ta, cố tình lại làm liên lụy tới ông"

Hoàng hậu ánh mắt lóe lên, trong lòng đã có dự tính, bà nhận thấy chiêu này của Võ Bình hầu rất cao minh, "Muội phu trước bớt giận đi đã, việc này..."

Thở dài một hơi, bà nhìn về phía Mẫn Nguyên đế "Bệ hạ, cũng không thể trách được muội phu lại nóng đến như vậy. Đến thiếp khi mới nghe nói đã thấy tức giận rồi. Muội muội thiếp cùng muội phu thành thân nhiều năm như vậy mới có được đôi nhi nữ, đừng nói là muội muội cùng muội phu rất yêu thương, chiều chuộng bọn chúng, mà phụ thân thiếp một ngày mà không gặp Minh Châu cũng nhắc mãi không ngừng đấy ạ"

Mẫn Nguyên đế nói một cách hòa nhã "Muội phu, ngươi ngồi xuống trước đi đã, đừng dọa đến bọn nhỏ"

Võ Bình hầu cưới muội muội của hoàng hậu nên mới gánh nổi tiếng muội phu này của Mẫn Nguyên đế.

Hoàng hậu cũng khuyên nhủ "Đúng vậy, mọi chuyện đều đã có bệ hạ rồi"

Một nhà Võ Bình hầu lúc này mới ngồi xuống.

Hoàng hậu ôn nhu nói "Bệ hạ, Minh Châu cũng là cháu ngoại của người, người cần làm chủ cho nàng nha"

Mẫn Nguyên đế khẽ vỗ vỗ nhẹ lên tay hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn cũng không thèm nhìn tới tứ hoàng phi đang sững sờ ở một bên kia, mà hòa nhã nói "Sợ là lúc này muội muội cùng Minh Châu còn chưa rõ chuyện gì đã xẩy ra đâu"

Võ Bình hầu phu nhân cùng Minh Châu đúng là không biết thật, đặc biệt là cặp mắt to trong của Minh Châu tràn đầy vẻ mờ mịt cùng lo lắng, thật giống nai con bị làm sợ hãi, mà hoảng loạn không biết trốn đi đâu, nhìn mà tâm Mẫn Nguyên đế cũng muốn mềm đi,lúc sự tức giận lúc trước do nghe những lời tứ hoàng phi nói giờ đã biến mất không còn một mảnh.

Hoàng hậu nhìn về phái Mẫn Nguyên đế, như là trưng cầu ý ông, Mẫn Nguyên đế nói "Trong phòng này đều là người một nhà, không gì không thể nói"

"Hảo" hoàng hậu nhấp ngụm trà xong mới nói "Hôm nay tứ hoàng phi bỗng nhiên tiến cung, thỉnh cầu bệ hạ cùng ta đem Minh Châu ban cho tứ hoàng tử"

Thần sắc của Võ Bình hầu phu nhân lập tức trắng bệch, giật giật môi cắn răng mà hỏi "Thiếp muốn hỏi tứ hoàng phi, việc này là do tứ hoàng tử đề ra hay sao ạ?"

"Cũng không phải"

Võ Bình hầu phu nhân hít một hơi thật sâu, cướng chế lại hỏa khí trong người.

Võ Bình hầu lạnh giọng nói "Tứ điện hạ là do bệ hạ dạy dỗ mà ra, biết nhất chính là lý, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy"

Trong lòng Tô Minh Châu không thể không tán dương cho sự ăn ý của song thân mình, kẻ xướng người họa, không chỉ nâng Mẫn Nguyên đế lên còn tiện chân mà dẫm lên tứ hoàng phi, Mẫn Nguyên đế nghe xong cũng cảm thấy thể xác và tinh thần đầy sự thoải mái.

Mà Tô Minh Châu cũng không thể tưởng tượng được, tứ hoàng phi nghĩ như thế nào mà lại đưa ra yêu cầu như vậy, ban cho Tứ hoàng tử?

Ở trước mặt Mẫn Nguyên đế, hoàng hậu không có khả năng nói sai được, cái này ban cho thì rât là vi diệu, với thân phận của Tô Minh Châu mà làm trắc phi đã ủy khuất cho nàng rồi, chứ đừng bàn tới là làm thiếp.

Tứ hoàng phi giải thích rằng "Thần thiếp nghĩ Minh Châu muội muội hãy còn nhỏ, chờ muội ấy sinh hạ nhi tử, thì thần thiếp xin thỉnh phong cho muội ấy là được"

Tô Minh Châu nghe xong mà chỉ cảm thấy hôm nay đầu óc của tứ hoàng phi bị hôn mê rồi hay sao? Lời nói như vậy mà có thể nói ra được sao?

Không đợi Võ Bình hầu tức giận, hoàng hậu liền trầm giọng nói "Xem ra đích nữ của Võ Bình hầu thật không bằng được thân phận đầy quý trọng của cháu gái Liêm Quốc Công rồi. Ngươi mười lăm gả cho tứ hoàng tử làm chính phi, mà cháu ngoại ta, con gái vợ cả của hầu phủ lại chỉ xứng làm thiếp?"

Mẫn Nguyên đế cũng không vui, nếu không phải bởi vì Liêm Quốc Công, thì những chuyện mấy năm nay tứ hoàng phi làm, ông đã sớm cho nàng ta chết bệnh để hoàng nhi cưới người khác rồi.

Tứ hoàng phi liền vội đứng dậy quỳ xuống thỉnh tội "Tức phụ ăn nói vụng về, cũng không phải có ý tứ này ạ"

Đôi mắt hoàng hậu lại đỏ lên, căn bản cũng không phản ứng lại gì với tứ hoàng phi.

Mẫn Nguyên đế nói thẳng "Đã biết mình ăn nói vụng về thì liền ít mở mồm ra đi. Được rồi, ngươi lui ra trước đi"

Hoàng hậu nhìn Tô Minh Châu, ôn nhu mà nói "Minh Châu, con cùng Tố Tâm đi ăn chút điểm tâm đi"

Tô Minh Châu biết rằng đây là có chuyện mình không thể nghe được, nên ngoan ngoãn đứng lên hành lễ, rồi theo sau Tố Tâm tới trắc gian cách vách.

Rất mau Tố Tâm liền bưng điểm tâm tới, còn đưa cho Tô Minh Châu ít đồ chơi nhỏ, nhìn vẻ mặt Tô Minh Châu đầy sự lo lắng, nhịn không được mà an ủi "Tiểu thư, vạn sự đều có nương nương rồi ạ"

"Cảm ơn Tố Tâm tỷ tỷ", Tô Minh Châu nhỏ giọng nói "Ta..Ta sợ, trước nay chưa bao giờ thấy phụ thân lại sinh khí như vậy"

Tố Tâm cũng đồng tình với Minh Châu, đây đúng là họa trên trời rơi xuống mà, nàng lại không biết nói gì cho tốt, nên chỉ có thể bồi bên cạnh Tô Minh Châu.

Chờ Tô Minh Châu rời đi, hoàng hậu mới mở miệng nói "Vừa rồi còn có vài lời mà ta không tiện mở miệng trước Minh Châu. Tứ hoàng phi là không có nói rõ, nàng ta nói trng thư phòng tứ hoàng tử có thấy một tượng nhỏ Minh Châu"

Mẫn Nguyên đế cũng không bất ngờ gì, khi nhi tử mình cố ý tới tìm ông để bàn những điều khác, ông đã nhìn ra được nhi tử động tâm với Tô Minh Châu, ông không chọc phá gì mà chỉ nhắc nhở một chút. Nếu tứ hoàng nhi chưa có thê thì Mẫn Nguyên đế cũng vui lòng mà thành toàn cho nhi tử,

Có điều tứ hoàng tử đã có chính phi, lại không thể để cháu gái ngoại của hoàng hậu, biểu muội ruột thịt của thái tử lại đi làm trắc phi của tứ hoàng tử được.

Đã vậy lúc trước Mẫn Nguyên đế đã cùng hoàng hậu nói qua là muốn đem Tô Minh Châu ban cho lục hoàng tử, thậm chí còn ở trước mặt Hy quý nhân từng nói qua, tất nhiên là Hy quy nhân rất vui lòng rồi, e là đã nói qua cùng lục hoàng tử rồi.

Mẫn Nguyên đế cùng là mới phát hiện ra tâm tư tứ hoàng tử với Tô Minh Châu gần đây, cũng có chút giận chó đánh mèo lên tứ hoàng phi cùng Võ Bình hầu phủ. Nếu không phải tứ hoàng phi lung lạc đến tâm tư tứ hoàng tử, thì tứ hoàng tử cũng sẽ không động tâm đối với Tô Minh Châu.

Thật ra thì Võ bình hầu phủ cũng là vô tội, nhưng Mẫn Nguyên đế sợ lục hoàng tử đã biết tâm tư của tứ hoàng tử, hai huynh đệ lại nổi lên khúc mắc. Ông không cảm thấy nhi tử mình sai, lại không cảm thấy chuyện mình làm có gì không ổn cả, nên đương nhiên đều là do người khác sai rồi.

Bởi vì tâm tư tứ hoàng tử mà Mẫn Nguyên đế cũng đánh mất luôn ý niệm ban Tô Minh Châu cho lục hoàng tử, vốn dĩ ông nghĩ đợi thêm đoạn thời gian nữa sẽ chỉ hôn cho lục hoàng tử, chờ một thời gian đủ lâu thì tâm tư tứ hoàng tử cũng sẽ phai nhạt dần đi.

Không ngờ đến được là tứ hoàng phi khi thỉnh an lại cầu hoàng hậu ban Tô Minh Châu cho tứ hoàng tử trước mặt mọi người như vậy.

Hoàng hậu dù đã vội để cho các phi tần cùng thái tử phi rời đi trước, nhưng sự tình đã không giấu được.

Ít nhiều gì Mẫn Nguyên đế cũng đã từng nghĩ đem Tô Minh Châu ban cho Lục hòang tử rồi, chuyện này thì giờ trong cung không có nhiều người biết, tuy đã từng đề cập qua nhưng cũng đã lâu lắm rồi, cũng có thể xem như câu nói đùa mà thôi.

Chỉ là trong lòng ông rất tức giận nên liền sai người triệu phu thê Võ Bình hầu cùng Tô Minh Châu tới hỏi chuyện.

Chính là vừa sai người đi rồi, ông mới bình tĩnh lại, hơn nữa thấy bộ dạng hoàng hậu tức giận như vậy, ông liền hiểu được e rằng một nhà Võ Bình hầu phủ cũng là bị tứ hoàng phi hãm hại.

Sau khi gặp Võ Bình hầu liền đem sự tình nói đại khái qua. Võ Bình hầu ngay lập tức liền đổi sắc mặt, tức giận mà mắng Liêm quốc công phủ, thậm chí còn nói thẳng là tứ hoàng phi là người không an phận. Tuy mắng chửi là thứ tức mình nhưng trong lòng ông lại thấy sảng khoái.

Tiếng Võ Bình hầu phu nhân nhẹ nhàng, nhưng lời nói lưu tình chút nào, "Tứ hoàng phi muốn có tiếng là hiền huệ, chẳng lẽ lại phải làm bẩn thanh danh của tứ hoàng tử, hủy hoại thanh danh của nữ nhi muội hay sao? Nàng ta tự ý làm như vậy, vậy tứ hoàng tử thì sao?"

Hoàng hậu thở dài rồi nói "Việc này tứ hoàng tử còn chưa biết, tứ hoàng phi chỉ nói sẽ cho tứ hoàng tử một cái kinh hỉ"

Võ Bình hầu phu nhân liền nói "Sợ là kinh hách mới đúng ấy, cho dù là cầu một cái cung nữ hầu hạ tứ hoàng tử đi nữa, thì cũng nên nói cho tứ hoàng tử một tiếng chứ"

Võ Bình hầu lạnh giọng nói "Nàng ta tự ý làm việc cũng không phải ít gì, tứ hoàng phi sao lại biết đến đồ ở trong thư phòng của tứ hoàng tử? Không nói đến phủ hoàng tử, chính ở phủ hạ thần, phu nhân tại hạ trước nay cũng đều không dám lén vào chứ đứng nói đến đụng chạm đồ vật này nọ"

Nói xong còn nhìn về phía Mẫn Nguyên đế "Bẩm bệ hạ, hoàng hậu có lén người đến thư phòng người, đụng chạm đồ vật này nọ hay không ạ?"

Dù biết Võ Bình hầu chỉ đang ngụy biện, vì thư phòng là nơi nào chứ, hoàng hậu đương nhiên sẽ không làm vậy rồi. Nhưng Mẫn Nguyên đế thấy Võ Bình hầu nói không hề sai, tứ hoàng phi không những tự tiện tiến vào thư phòng tứ hoàng tử mà còn lục lọi nữa, đã vậy còn tự ý tiến cung. Nếu là lén cầu thì còn đỡ, đây lại cố tình trước mặt nhiều người mà nói gì mà tượng nhỏ, thật sự là giống như đi phá thì đúng hơn.

Võ Bình hầu phu nhân nhịn không được mà rơi lệ, "Tứ hoàng tử cùng Minh Châu căn bản chưa từng lén lút gặp mặt gì, sao có thể có cái gì được cơ chứ ạ. Hơn nữa, tứ hoàng phi lại chưa từng thấy qua Minh Châu, sao có thể xác định tượng nhỏ ở thư phòng ấy là Minh Châu. Tứ hoàng phi luôn miệng nói một cách nhẹ nhàng là nàng ấy là người tốt, vậy thể diện của tứ hoàng tử ở đâu? Minh Châu còn chưa cập kê nữa, về sau phải làm sao bây giờ đây ạ?"

Võ Bình hầu nắm tay thê tử, "Bệ hạ, ngài cũng biết thần đợi thật lâu rồi mới chờ được một nữ nhi như vầy, Minh Châu cũng chính là nữ nhi duy nhất của phu thê hạ thần, thần hôm nay cũng xin được nói thật lòng, thần không chịu được Minh Châu gả chồng quá sớm, nên nếu Minh Châu có gả, thì phu thê chúng thần cũng muốn cho Minh Châu được gả gần ạ"

Vẻ mặt hoàng hậu đầy sự bất đắc dĩ "Lúc ấy bệ hạ cùng ta đều cho rằng tứ hoàng phi là tới thỉnh an mà thôi, không ngờ được... Lúc ấy không kịp ngăn cản, nhưng bệ hạ đã hạ chỉ không cho lan truyền chuyện này rồi"

Mẫn Nguyên đế liền trấn an "Về chuyện này, trẫm nhất định sẽ cho các ngươi một công đạo"

Võ Bình hầu nhìn Mẫn Nguyên đế trờ nên hòa hoãn hơn rất nhiều, cảm than mà nói "Bệ hạ cũng không dễ dàng gì ạ, bệ hạ yêu thương tứ hoàng tử như vậy mà, nghĩ đến tứ hoàng phi lại bôi bẩn tứ hoàng tử như vậy, trong lòng bệ hạ chắc cũng không chịu nổi"

Bôi bẩn.

Mãn Nguyên đế cảm thấy Võ Bình hầu đã nói đúng tâm sự của mình.

Võ Bình hầu nói đầy thành khẩn "Dù nói gì vẫn là hạ thần làm liên lụy đến bệ hạ"

"Đệ đệ của thần chức đã nhiều năm nay, không biết tiểu nhân ở đâu lại bịa đặt rằng bệ hạ chuẩn bị triệu vào kinh nhậm chức bộ hộ...."

"Sợ là tứ hoàng phi tin vào lời đồn, ỷ vào sự rộng lượng của bệ hạ, sự hiền hậu của hoàng hậu, sự thành thật của tứ hoàng tử, nên lúc này mới lớn mật mà làm bậy, gây ra chuyện hồ đồ như vậy"

Mẫn Nguyên đế liền nói "Hài tử kia đúng là quá thiện lương thành thật mà"

Thiện lương thành thật?

Điều này với bá tánh bình thường thì đây là lời đánh giá tốt, nhưng đối với hoàng tử thì không hẳn như vậy.

Một người mà để thê tử mình tự ý vào thư phòng của mình, lại còn làm ra nhiều chuyện hồ đồ như vậy mà đều không hay biết gì, nếu đúng là vậy, Mẫn Nguyên đế thật sự có thể yên tâm mà giao việc cho tứ hoàng tử?

Nếu thê tử không bên cạnh mình, thì còn có thể làm ra chuyện đến thế nào cơ chứ?

Mẫn Nguyên đế vẫn chưa tự nhận thấy được rằng Võ BÌnh hầu đã đạp tứ hoàng tử mấy cước rồi. Tính kế bảo bối Minh Châu của ông sao? Sớm hay muộn cũng sẽ chịu báo ứng! Cái này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Mẫn Nguyên đế nổi lên những suy nghĩ về lời Võ Bình hầu nói, huynh trưởng của tứ hoàng phi đang nhậm chức ở hộ bộ, mà hộ bộ thị lang hiện giờ đang trốngg. Trên triều đình có đề cử vài người, trong đó có huynh trưởng của tứ hoàng phi cùng đệ của Võ Bình hầu.

Thật ra trong lòng Mẫn Nguyên đế đang nghiêng về huynh trưởng của tứ hoàng phi, dù sao hắn vốn là ở hộ bộ sẵn, nên sẽ quen thuộc với công việc nhiều hơn, hơn nữa tứ hoàng tử cũng nên có công danh, ông đã nghĩ sẽ để tứ hoàng tử tới hộ bộ làm, có người chăm sóc cũng sẽ tốt hơn.... Hiện giờ suy nghĩ lại, chẳng lẽ lại đúng như những lời Võ Bình hầu nói sao?

Hơn nữa tứ hoàng tử có thật sự thích hợp với hộ bộ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net